sakura45's Blog

4 Trang « < 2 3 4

Các bài viết vào Tuesday 12th January 2010

 

     Du tin tuong de bat dau?

Mọi người nói Hoàng bị Nhóc hớp hồn rồi. Hoàng cười toe, nói hoa mỹ ra là bị …mê hoặc. Gớm, văn vẻ đến thế là cùng.

 


 

1. Gọi Nhóc là Nhóc, vì cô nàng là đứa con gái kỳ lạ nhất trong nhóm part-time. Cô ấy toát lên một sự hấp dẫn từ chính vẻ ngộ nghĩnh của bản thân mình. Hoàng đã nhìn thấy những cô nàng nữ tính toàn tập loại một, hay cá tính đầy mình thuộc nhóm hai. Chứ cái kiểu dở dở ương ương như Nhóc thì đúng là lần đầu tiên.

“Nhìn gì nào?”

Nhóc hỏi khi vô tình ngẩng lên thấy Hoàng đang chăm chú nhìn mình.

“Những cô nàng khác không ăn nổi khi ngồi trước mặt Hoàng”

Hoàng nói, mặt tinh quái. Nhóc hút trà sữa rột rột, trề môi “Đúng là trẻ con”. Nhận xét xong, lại cắm đầu xuống tô hủ tiếu nghi ngút khói.

Hoàng lại ngồi nghĩ nghĩ, và cười. Nhóc sẽ là đứa mặc một cái áo hầm hố rách te tua và khóc tưng bừng, hay dịu dàng với váy chấm bi hồng mà ngồi ăn sì sụp hết cả tô mì. Trái ngược, đối lập, tương phản… đại loại như thế nhỉ!

 

Hoàng không hiểu sao mình yêu Nhóc. Nhóc có hot tí nào đâu, thậm chí lại thấy hai đứa cặp kè giống hệt hai tên con trai ấy chứ.

Nhưng có lẽ vì thế mà những khoảnh khắc nữ tính hiếm hoi của Nhóc trở nên đắt giá.

Nghĩa là dù chỉ tí tẹo, nhưng cũng biết xuýt xoa khi thấy Hoàng bị ngã xe, hỏi được một câu “ Sao thế?”. Nghĩa là dù là ít ỏi, nhưng đôi khi cô nàng rùng mình vì lạnh, ngồi nép sau lưng Hoàng hay co người lại dưới cái áo khoác màu xám lông chuột to vật vã và ho sù sụ đến thương.

Vậy là, chỉ bằng động tác đưa tay phủi cái lá vàng bám trên áo Hoàng, cũng khiến Hoàng…đứng tim. Làm hoài vậy chắc Hoàng không đau tim cũng say xiểng niểng mà chết mất.

 

2. Sinh nhật Nhóc. Hoàng chở cô nàng đi vòng vèo đến điểm hẹn với hội bạn thân. Đang chạy, tự nhiên lại gọi.

“Nè Nhóc!”

“Gì?”

“Xòe tay ra đi.”

Hoàng nắm chặt lòng bàn tay chờ tay Nhóc, rồi đặt vào đó một cái hộp bé tí teo màu xanh nhạt.

“Chúc mừng sinh nhật Nhóc.”

Sợi dây chuyền bạc lấp lánh, Hoàng nói chính tay mình lựa cả buổi, Nhóc mà không thích cũng đừng đem cho ai nha. Nhóc mím môi, tự nhiên cảm thấy thương thương Hoàng…

 

Xe vừa dừng. Mọi người chờ đã lâu, vừa thấy mặt hai đứa là xúm lại la… hội đồng. Hoàng đứng đính chính, xua tay rối rít, chịu trận. Nhóc nhanh tay, lẩn món quà nhỏ xíu vào ba lô trước khi bị ai đó phát hiện.

 

Linh Chi xinh nhất hội, cười rạng rỡ như mặt trời, và lúc nào cũng có hàng tá anh lẽo đẽo theo mỗi ngày. Nhóc cũng rất thích ngắm cô bạn ấy, nhưng không phải là nhìn thấy cảnh Linh Chi ngồi chen vào giữa nó và Hoàng như thế. Hoàng cũng thật ngốc, vừa mới ít phút trước làm Nhóc cảm động chưa hết, phút sau đã thấy gắp đá cho cả nó lẫn Linh Chi. Cô bạn vẫn không ngừng dõi mắt về Hoàng. Nhóc len lén đưa mắt nhìn ngang, Hoàng hơi nghiêng nghiêng mặt, vẫn đang vui vẻ trao đổi với mọi người. Chưa bao giờ nhìn Hoàng gần như thế, để phát hiện ra mắt Hoàng như ly caramen nâu sóng sánh, và nụ cười răng khểnh lấp ló với tầm “sát thương” cực cao. Nhóc nắm lòng bàn tay lại, giữ cho mình chút bình tĩnh. Nhưng mà thật ra nhìn hai người họ ngồi cạnh nhau đẹp đôi kinh khủng.

Buồn buồn bực bực, Nhóc cầm ly đứng hẳn lên chuyển qua ngồi cạnh nhỏ Vân cho yên chuyện, lại khỏi ngứa mắt.

 

Một lúc, Hoàng rời khỏi bàn. Linh Chi nhanh chóng chụp lấy cái điện thoại màu trắng của Hoàng, nhá vào máy để lấy số. Nhóc nhìn thấy, im lặng, bụng rủa Hoàng tơi bời, đi mà có cái điện thoại cũng không mang theo.

 

11 giờ. Mọi người lục đục ra về. Linh Chi hiểu được lợi thế vẻ ngoài của mình, nheo mắt nhìn Hoàng “Chi sẽ liên lạc nhé!”. Ai cũng hiểu đó là một lời hẹn, và có thể gọi là may mắn nữa, ồ lên trêu chọc. Nhóc im lặng, xốc cái ba lô lên vai ngay ngắn, thì cũng có biết làm gì nữa đâu.

 

Im luôn suốt đường về. Hoàng kể vài chuyện linh tinh, rồi nhận ra mình đang nói chuyện một mình, quay đầu lại nhìn Nhóc.

“Nhóc sao thế? Say à? Hay buồn ngủ rồi? Dựa vào vai Hoàng ngủ tí đi.”

Bao nhiêu hậm hực, lại thêm tí men bia lúc nãy khiến Nhóc trút giận, nói một hơi không cần thở, là Hoàng đúng là lăng nhăng, đúng là …lẳng lơ, đúng là kiểu con trai mà Nhóc ghét nhất trên đời.

“Nhóc có bao giờ hiểu thật sự điều Hoàng cảm thấy không?”

 

Xe dừng trước cửa nhà, Nhóc nhảy xuống. Sương xuống mỏng lắm, mơ màng, da diết. Hoàng nhìn Nhóc, suy nghĩ một tí rồi ngập ngừng.

“Cuối cùng là Nhóc có tin Hoàng không? Nghe Hoàng này, Nhóc có tin Hoàng không?

“Dừng cái trò chơi của Hoàng lại đi!!!”

“Nhóc nghĩ đây là một trò chơi?”

“Ừ”.

Nhóc hất hàm. Trong một phút, nhận ra có một sai lầm lớn ở đây khi mắt Hoàng ngập lên nỗi thất vọng đột ngột. Nhìn Nhóc thật kỹ, rồi Hoàng xoa xoa đầu Nhóc.

“Okey? Thế nhé. Đừng nghĩ nhiều.”

Hoàng hứa sẽ hoàn toàn biến mất trước mắt Nhóc trong những ngày tới, tới chừng nào Nhóc đủ tin tưởng Hoàng…

 

3. Sau ngày đấy Hoàng không đến tìm nữa. Hoàng đã làm đúng như những gì Hoàng hứa cùng Nhóc. Là để cô nàng có thêm thời gian để suy nghĩ,

Hoàng không hiểu nổi, Nhóc chỉ toàn nhìn, chứ chưa bao giờ thật sự lắng nghe và hiểu Hoàng. Nhóc ngốc thật, sự quen thuộc, gần gũi và tin cậy thì cũng là tình yêu chứ sao. Có ai hợp với Hoàng như Nhóc không, có ai làm Hoàng tin tưởng và bình yên như Nhóc không, có ai khiến Hoàng quan tâm lo lắng hay nhắn tin nhiều như Nhóc không?

Hoàng thảy điện thoại ra giường, nằm phịch xuống. Ấm ức ghê, nhưng nói không được.

 

Sài Gòn trở nên trầm tư. Gặp nhau mỗi ngày, hai đứa lặng lẽ cúi chào rồi bước ngang nhau.

Chỉ một vài ký tự và bấm send, hay vài con số cho một cuộc gọi, nhưng Hoàng giữ đúng lời hứa. Nhóc trở nên xa vời quá…

Nhóc, thật sự đang rất nhớ. Nhớ nụ cười răng khểnh nghịch ngợm, nhớ cái nắm tay dưới gầm bàn nhậu, nhớ cả cái cảm giác kê cằm vào vai Hoàng khi đi lòng vòng ngoài phố hay tựa lưng Hoàng ngủ ngon lành bình yên đến thế. Và nhớ Hoàng nhiều hơn là những gì Nhóc có thể nghĩ ra…

 

4. Tối. Dạo này Nhóc cứ mất ngủ miên man. Đêm mùa hè, mưa cứ hất những hạt lớn vào ô cửa kính phòng Nhóc. Nhớ Hoàng mất rồi…Send đi một tin nhắn sau cả tháng trời điện thoại cô đơn.

 

Một giờ sáng. Tin nhắn làm điện thoại rung bần bật. Hoàng đọc xong, mỉm cười ấm áp, và trả lời sau ba mươi giây hạnh phúc.

 

“Sao bây giờ lại nói chuyện quan trọng đó? Làm sao Hoàng có thể ngủ tiếp được nữa đây? Tuyệt thật!!! Nói chuyện tới sáng nhé.”

 

Mà tóm lại là Nhóc đã nhắn cho Hoàng cái gì thế nhỉ???


 

                 Mot tinh yeu bat ngo

Nó ngồi lặng lẽ trong quán cà phê trước cái se lạnh của chiều thu Hà Nội. Từng chiếc lá vàng ngoài kia nhẹ nhàng rụng xuống, êm ái, vô tư.

 

Không gian quán cà phê dập dìu theo tiếng nhạc, một thứ nhạc nhẹ nhàng mà trầm lắng, bình yên và thanh tịnh- thứ mà nó luôn muốn tâm hồn mình hướng đến. Từ ngày chia tay mối tình đầu- một thằng bạn cùng lớp, nó thường xuyên đến đây một mình, lặng yên nhìn cốc cà phê đen thẫm, ngắm nhìn cảnh xe cộ tấp nập ngoài kia hay nhắm mắt đung đưa theo điệu nhạc. Ban đầu có những con mắt tò mò nhìn nó, đứa con gái chỉ vào quán cà phê một mình và thường chọn cho mình một chỗ ngồi gần cửa sổ. Nó cũng chỉ gọi độc nhất có cà phê và không quên ngắm nhìn ly cà phê thật lâu trước khi nhâm nha thưởng thức.

Quán cà phê chiều chủ nhật chợt đông lạ thường. Trong cái lạnh đầu mùa, những kỉ niệm ngày xưa, miền kí ức đẹp đẽ và trong sáng với người ấy lại hiện về. Những kỉ niệm ngọt ngào của hai đứa cứ như những thước phim quay chậm bướng bỉnh xuất hiện trong đầu nó. Nó quyết định phá cái lệ thường, đến quán cà phê quen thuộc vào cái ngày mà nó không thích-chiều chủ nhật. Đợi mãi cuối cùng nó cũng được sở hữu cái góc bàn quen thuộc để vừa thưởng thức cà phê vừa ngắm cảnh Hà Nội vào đông. Vẫn cái bài hát quen thuộc trong quán “Mùa thu Hà Nội”, nó nhắm mắt dìu mình vào thế giới của lời hát. Chợt có cảm giác như một ánh mắt đang dõi theo mình, nó từ từ mở mắt ra và giật mình khi ngồi đối diện với cái ghế của nó là một thằng con trai xa lạ-ít ra với nó lúc ấy là thế. Nó nhìn người ấy năm phút rồi 10 phút..vẫn cứ thấy là một thằng xa lạ…”sao lại có người vô duyên ngồi đó nhỉ?”

Đang phân vân, chợt khuôn mặt lạnh lùng kia cất tiếng:

“Này, không nhớ tớ là ai nữa hả? Quên nhanh thế”

Nó nhìn kĩ lại, thấy quen quen và có cảm giác gì đó rất gần. Nhưng nó không thể nhớ nổi. Chẳng lẽ lại là….

“Không nhớ Hải nữa à. Nhi tệ thật đấy. Gặp cậu là tớ nhận ra ngay. Còn cậu thì..”

“Hả? Hải…Hải học cùng tớ hồi cấp 2 á? Sao giờ cậu khác thế. Tớ không nhận ra cậu nữa đấy”.

Hải phì cười. Đến lúc này, nó mới tin được đấy quả thực là Hải , cái thằng học giỏi nhưng lạnh lùng thời trung học cơ sở. Bẵng đi gần sáu bảy năm chưa gặp nhau còn gì. Từ khi rời xa mái trường cấp 2, Nhi vào học trường chuyên của tỉnh rồi vào đại học. Và từ đó cũng rất ít khi liên lạc với những đứa bạn cấp 2, trừ người ấy-mối tình đầu của nó cũng là một thằng bạn cùng cấp 2 và là bạn thân của Hải. Nhưng chẳng bao giờ Nhi nghe người ấy kể về Hải.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ, nó chợt giật mình với câu hỏi của Hải

“Sao, cô lớp trưởng khó tính cuả ngày xưa dạo này nhìn xinh ra nhiều nhỉ? Sao lại ngồi ở đây một mình thế này? Người yêu đâu rồi?”

“Người yêu?”Nhi mỉm cười lặng lẽ, nhẹ nhàng và kín đáo để không lộ ra bất kì đau đớn nào trên khuôn mặt “ Tớ làm gì có người yêu. Đang single đây. Sao Hải không dẫn người yêu đi cùng?”

Hải à lên một tiếng rồi nhanh chóng đáp lại “Tớ còn single hơn cậu ây. Nhưng nghe mọi người đồn cậu và Tuấn là một đôi mà. Lâu rồi chưa gặp hắn. Không biết hắn dạo này thế nào.”

Tim Nhi lại đập lên những nhịp thổn thức khi nghe tới cái tên ấy. “Uhm, bọn tớ chia tay lâu rồi mà?”

“Chia tay???? Sao có thể như thế? Ai cũng bảo hai người rất đẹp đôi, tâm đầu ý hợp mà”.

“Thế à? Trong chuyện tình cảm có những việc người ngoài không thể hiểu được đâu cậu à?” Nhi ngậm ngùi đáp lại.

Hải cũng im lặng một lúc. Trong cái phút im lặng ấy, Nhi đã có dịp lướt qua khuôn mặt của cậu. Nhìn Hải vẫn có vẻ lạnh lùng và bí hiểm như xưa nhưng giờ nhìn đã chững chạc hơn, khuôn mặt cũng đẹp trai và lãng tử hơn. Ngày xưa, bao cô gái trong lớp mê cậu ta như điếu đổ- học giỏi, hiền lành lại thêm vẻ lạnh lùng và bí hiểm. Nhi cũng từng cảm nắng trước cái vẻ bí ẩn đó và cũng đã từng đinh ninh rằng chắc hẳn cậu ta sẽ chọn mình trong đám con gái. Hồi ấy, Nhi học giỏi nhất nhì lớp, được thầy cô yêu quý, bạn bè nể phục, không có lí do gì mà Hải lại không chọn nó. Thậm chí , nó còn chắc mẩm là Hải thích nó khi thấy thỉnh thoảng ánh mắt cậu ta lại liếc nhìn nó. Nhưng lòng tự trọng của nó đã bị tổn thương ghê gớm khi Hải công bố nó thích một đứa khác trong lớp-đối thủ cạnh tranh về môn văn với nó, một đứa con gái khá xinh xắn và có khiếu ăn nói. Nó đã thề độc rằng “ Không bao giờ nói cho ai biết sự thất bại và ngộ nhận này trừ khi Hải thích nó. Mà điều đó nó biết là không bao giờ xảy ra. Và không bao giờ yêu đơn phương một người.”

Lên mười hai, một người bạn của Hải đem lòng yêu Nhi. Tình cảm chân thành, sự hiền lành của người ấy đã làm trái tim nó rung động thật sự. Và nó nhận lời yêu người ấy khi bước vào năm thứ nhất đại học. Mối tình đầu để lại dấu ấn trên từng con phố, quán ăn, nơi Hồ Gươm cổ kính hay Hồ Tây thơ mộng về đêm. Thời gian ấy nó cũng nghe mang máng là Hải yêu đơn phương một cô gái cùng lớp nhưng suốt ba năm học chỉ là một mối tình đơn phương từ cậu ấy.

“Câu suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”. Hải hỏi nó

“Ờ không, không có gì cả. Thế dạo này cậu vẫn tốt chứ? Học hành thế nào rồi?”

Hải bắt đầu kể về hành trình học hành và cuộc sống của mình. Nó không hiểu tại sao Hải lại có thể dễ dàng tâm sự mọi chuyện với nó như một người bạn thân thật sự như vậy sau bao năm không hề liên lạc với nhau. Những câu chuyện chung chung đến những câu chuyện riêng tư như vì mối tình đơn phương trong ba năm cấp 3 ấy mà bây giờ cậu đang phải học một trường cao đẳng….còn nó, chỉ lắng nghe. Cho đến giờ, nó vẫn chưa thoải mái để nói về nỗi buồn của một mối tình không trọn vẹn.

Chia tay Hải tại quán cà phê với số điện thoại trên tay, Nhi không khỏi suy nghĩ về những lời Hải nói ‘Khi một cánh cửa khép lại thì một cánh cửa khác sẽ mở ra. Mình đã tin như thế và đã vượt qua được những thất bại “

Những ngày sau đó, vì mải mê với những bài kiểm tra ở trường, Nhi quên béng rằng mình đã từng gặp Hải. Cho đến khi nhận được tin nhắn tử Hải “Ê, cô lớp trưởng khó tính, rảnh không? Ra quán cà phê ngồi chơi?”

“Lâu rồi mình chưa ra quán cà phê nhỉ?” Nhi nhớ lại

Vẫn quán cũ và chỗ cũ, Nhi nhìn không dứt vào cốc cà phê của mình. Hai đứa nói những chuyện vu vơ về học hành , trường lớp, thầy cô, về những dự định và hoài bão trong tương lai. Nhưng không biết từ khi nào, Nhi cảm thấy đi uống cà phê với một đứa bạn quả là có những điều thú vị, ít ra sẽ không có những khoảng trống thật dài cho những suy nghĩ miên man. Nó và Hải thân nhau cũng từ những lần ngồi quán cà phê tâm sự. Gìơ nó đã thao thao bất tuyệt kể cho Hải về nỗi đau quá khứ của nó, điều mà nó luôn cố chôn chặt trong lòng để thể hiện bản tính mạnh mẽ như một cái vỏ bọc bên ngoài. Hải không chỉ trở thành một người bạn cùng nó nhâm nhi cốc cà phê nóng hổi mà còn là đứa bạn cùng nó thỏa chí khám phá cuộc sống. Trước kia nó nghĩ rằng Hải là một đứa rất lạnh lùng nhưng không phải thế. Cậu ấy giải thích đó là do thói quen ngại giao tiếp và bản tính ít nói. Thế giới tâm hồn của cậu ấy rất phong phú, nhạy cảm và tâm lí. Cậu ấy đã làm cho tâm hồn Nhi tĩnh lại và bình yên khi đưa Nhi tới các ngôi chùa cổ kính. Có những lúc hai đứa chỉ im lặng để cảm nhận sự yên bình của cảnh vật xung quanh.

“Cậu đúng là một thằng bạn thân tuyệt vời”

“Thế à” Hải nhẹ nhàng đáp lại. Giong cậu ấy lúc nào cũng thế- trầm ấm và bình tĩnh đến lạ lùng.

“Nhi này, cậu có sở thích gì đặc biệt chút không?”

“Uhm, để tớ xem đã nào. À, có đấy. Tớ không hiểu sao nhưng tớ rất thích được cõng trên lưng. Ngày xưa tớ toàn bắt Tuấn cõng tớ thôi à.” Nhi chợt khựng lại. Đã lâu rồi nó không nhắc đến cái tên ấy. Nhưng sao giờ đây nó thấy lòng thật nhẹ nhõm khi nghĩ về người ấy. Hình như với nó, Tuấn đã là một kỉ niệm, một kỉ niệm rất đẹp và trong sáng.

Thấm thoắt mà sinh nhật Nhi cũng gần đến. Nhi cũng không quan tâm lắm tới ngày đó. Trong thâm tâm nó, sinh nhật nó không thích ồn ào. Thậm chí , nếu không phải những người bạn của nó biết ngày nó có mặt trên cõi đời này và bắt nó làm một bữa nho nhỏ thì nó đã mặc cho nó qua đi.

Đang tổ chức sinh nhật và chuẩn bị thổi nến, chợt có tiếng gõ cửa phòng. Nhi từ từ mở cửa ra và không khỏi ngạc nhiên khi thấy Hải cầm một bó hoa hồng to tướng trên tay. Lũ bạn nhao nhao ùa ra và trêu cho nó tới đỏ mặt. Nó có giải thích thế nào thì mấy cô nàng yêu quái bạn nó cũng không chịu hiểu ra rằng Hải là thằng bạn thân của nó. Mà lạ nhỉ, sao Hải biết sinh nhật nó? Nhi có nói cho Hải đâu. Lúc bữa tiệc sắp tàn, Hải nhẹ nhàng nói với nó “ Cậu có thể đi với tớ một lát được không? Tớ có cái này cho cậu.”

Nhi lặng lẽ đi theo sau Hải. Hai đứa im lặng men theo các lối hoa trong công viên. Nhìn Hải hôm nay rất lạ. Cậu ta im lặng và khó hiểu, y hệt như cái cậu bé của hồi cấp 2. Một đứa đi trước, một đứa lẽo đẽo theo sau. Không thể chịu nổi thêm sự im lặng, Nhi cất tiếng “ Cậu gọi tớ ra đây có chuyện gì cần nói à?”

Vẫn một tiếng “ừ “ và lạnh lùng đi tiếp. Nhi bắt đầu thấy lo lắng. ‘Hay hôm nay cậu ấy gặp chuyện gì? Ngày thường cậu ấy vẫn hay nói, kể chuyện và trêu đùa mà?’. Đang băn khoăn, khó hiểu thì Nhi chợt giật mình khi thấy Hải đột nhiên quay lại xốc nó lên lưng “Cậu đừng xuống. Tớ muốn cõng cậu.”

Và cứ thế, Hải cõng Nhi một vòng quanh công viên trong im lặng. Không ai nói với ai câu nào. Nhi không biết nên hỏi gì và nói gì trước sự khó hiểu của thằng bạn. Đặt Nhi xuống một cách nhẹ nhàng, Hải mới cất lời “Thực ra hôm nay tớ có một chuyện muốn nói với cậu, lớp trưởng khó tính ạ. Nhưng trước khi nói ra, tớ muốn giành cho cậu một món quà. Cậu có thích nhận quà không?”

“Có, tớ thích nhận quà lắm. Qùa gì vậy? Bật mí một tí được không?” Quên hết cái khoảnh khắc im lặng lúc nãy, Nhi nhao nhao lên hỏi thằng bạn.

“Thế này nhé, tớ chưa tặng món quà này cho ai cả. Nhi là đứa đầu tiên được tặng đấy. Nếu cậu thích và muốn nó nữa thì tớ sẽ cho thêm. Nếu cậu không thích thì phải trả món quà ấy về đúng chỗ cũ. Nhớ đó nha” Hải giải thích

“Phiền phức quá. Biết rồi. Tớ sẽ thích quà của cậu nên sẽ không trả lại đâu. Mà cậu có nhiều món quà ấy thế cơ à. Vậy thì cho tớ càng nhiều càng ít nha. Con gái ai mà lại không thích nhận quà”.

“Vậy thì Nhi nhắm mắt lại, tớ sẽ đem quà cho. Mở mắt là lộ ngay. Qùa này phải bí mật cơ. Nhớ nhắm mắt không được mở mắt đó nha ‘.

Nhi miễn cưỡng làm theo lời thằng bạn. Hai cái tay bé xíu không quên chìa ra trước mặt Hải để được cậu ta đặt quà vào đó. Đợi mãi chả thấy Hải đặt quà vào tay mình , Nhi giục ‘Cậu có nhanh đem quà cho tớ không thì bảo. Tớ mở mắt giờ đây ‘

Sau cái tiếng ‘Đừng, đừng mở mắt.. ‘ là một cái chạm môi nhẹ nhàng của Hải dành cho Nhi. Không kịp để Nhi phản ứng, Hải nhanh chóng ôm chầm lấy Nhi vào lòng ‘ Đừng đẩy tớ ra. Hãy nghe tớ nói ‘

‘ Cậu biết không, tớ rất yêu cậu. Tớ đã đứng từ xa yêu cậu từ rất lâu rồi, trước cả cái ngày cậu nhận lời Tuấn. Tớ đã đánh nhau với Tuấn và chỉ chịu buông xuôi khi Tuấn hứa sẽ chăm sóc tốt cho cậu, không làm cậu tổn thương và.... Tuấn là sinh viên đại học. Tớ chỉ là một thằng Cao Đẳng....’

Nỗi niềm chất chứa trong lòng từ lâu được đầm ấm thuật lại qua giọng nói đầy tình cảm chân thành của Hải. Hóa ra cậu ấy luôn theo dõi Nhi kể cả khi Nhi đã là người yêu của Tuấn- sự dõi theo thầm lặng và khó hiểu. Trên nền điện thoại của Hải, từ lâu đã định sẵn cái hình Hải chụp trộm Nhi-hình ảnh một cô gái đang cười với nụ cười trong sáng, ngây thơ. Điện thoại của cậu là hàng loạt những tấm ảnh về Nhi- khuôn mặt đăm chiêu lúc nhìn cốc cà phê, khuôn mặt thẫn thờ nhìn dòng người qua phố hay nụ cười kín đáo vân vê tà áo. Phần lớn những tấm hình đó được chụp từ khi Nhi xuất hiện ở quán cà phê này. Hóa ra đây là quán cà phê của chú Hải. Cậu đã tình cờ nhìn thấy Nhi ngay từ lần đầu tiên nó ghé tới quán này nhưng với bản tính nhút nhát và ít nói, cậu đành im lặng đứng đằng sau ngắm nhìn cô lớp trưởng khó tính năm nào. Và cậu cũng không thể biết mình yêu cô lớp trưởng nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ ấy từ lúc nào.

« Hàng loạt số lạ gửi tới tớ những tin nhắn chúc mừng sinh nhật có phải là của cậu không ? » Nhi hỏi

‘Đó là từ những người bạn của Hải đấy. Nhi có biết có bao nhiêu lời chúc không ? 20 lời chúc đấy. Năm nay Nhi tròn hai mươi tuổi mà ‘.

Đêm ấy, Nhi không tài nào chợp mắt. Hình ảnh về Tuấn, về những lời tâm sự của Hải cứ hiện về trong nó.

« Hải à, cho Nhi thêm thời gian nha’

Nhi lập tức gửi tin nhắn ấy đi vì sợ rằng nếu một phút chần chừ, quyết định của nó sẽ thay đổi.

Và đã đến lúc Nhi phải nói ra sự thật về một thời đã từng cảm nắng Hải vì Nhi đã từng thề sẽ nói với Hải điều này nếu như có một ngày Hải đem lòng yêu nó.

Và cái ngày nó không bao giờ nghĩ sẽ xảy ra cuối cùng đã xảy ra.


 

     Cay xuong rong no hoa

Từ ngày ba mất, nó ý thức được mình phải mạnh mẽ để mẹ không phải buồn lòng và làm gương cho đứa em gái bé bỏng.

 

  

Một tháng sau khi ba mất, nó nghĩ đến việc kiếm tiền để phụ mẹ trang trải cuộc sống. Nó học một buổi, một buổi phụ dì Hai bán phở. Nghỉ hè nó dành trọn thời gian cho việc đi làm thêm. Kết thúc năm nhất Đại học nó lao đi tìm việc. Vì đang cần một số tiền lớn hơn nên nó không thể tiếp tục làm ở tiệm phở dì Hai được nữa.

Nhờ một người bạn học cùng lớp giới thiệu, nó nhanh chóng tìm được việc làm. Công việc của nó là đánh máy, photo và sắp xếp tài liệu cho một gã lớn hơn nó khoảng vài tuổi. Trông gương mặt gã quen lắm nhưng nó chẳng nhớ nổi quen trong trường hợp nào, có khi gã từng là một khách hàng của quán dì Hai cũng nên.

Thật ra vị trí này vốn đã có người làm rồi, chính là chị của người bạn giúp nó xin việc. Chị ấy bận việc đột xuất nên tạm thời ngưng công việc khoảng hai tháng. Vì vậy mà họ chỉ nhận người vào làm trong thời gian này. Với nó, hai tháng là đã đủ vì đó cũng là lúc bước sang năm học thứ hai. Nhưng một đứa hồi giờ chỉ toàn bưng bê phục vụ ở tiệm phở đùng một cái làm công việc ở văn phòng khiến nó thấy bất an. Hôm nộp đơn xin việc, gã là người trực tiếp phỏng vấn:

- Nhóc có chắc là mình sẽ làm tốt công việc này? Gã hỏi nó.

- Tôi tin mình sẽ làm tốt công việc này.

Cái cách gã gọi nó bằng nhóc làm nó thấy khó chịu. Điều đó khiến nó mạnh miệng tuyên bố một câu chắc nịch như vậy.

- Tuần sau nhóc có thể đến đây để bắt đầu công việc. Mặc dù chỉ làm việc trong thời gian ngắn nhưng tôi chỉ tuyển những người có năng lực thật sự. Vì vậy sẽ thử việc một tuần, nếu không đạt yêu cầu thì ngay lập tức nhóc bị đuổi. Giọng gã lạnh tanh.

Hôm đi làm chính thức, nó chạm mặt Trung ngay trước cửa công ty. Trung học cùng lớp với nó suốt 3 năm phổ thông. Trong lớp, Trung được mọi người đặt cho biệt hiệu là 3G (nghĩa là con nhà giàu, học giỏi, đẹp giai). Nó tự nhận xét mình không xinh, học cũng không siêu cho lắm và chưa bao giờ tỏ ra kênh kiệu hoặc những hành động đại loại như vậy. Nhưng không hiểu sao tất cả con gái trong lớp đều tỏ vẻ không ưa nó. Đặc biệt khi Trung tuyên bố thích nó trước lớp thì nó càng bị đưa vào diện chăm sóc đặc biệt. Nó bị soi kỹ đến mức chỉ cần một cử chỉ nhỏ nào đó cũng bị đem ra bàn luận và làm trò cười cho lớp. Nó chỉ biết im lặng và tỏ vẻ thờ ơ để tránh những trận giễu cợt. Nhưng càng cố co mình thì nó lại càng bị châm chọc nhiều hơn. Không ai hiểu nó tại sao lại từ chối Trung, một chàng trai được nhiều người cô gái hâm mộ. Về mặt hình thức và trí tuệ thì Trung không thể nào chê được. Nhưng theo khía cạnh tâm hồn thì Trung là người hời hợt và không thể tin tưởng được. Rất tiếc là nó lại đặt tiêu chuẩn tâm hồn lên hàng đầu. Nó không thích Trung và nếu có thích đi nữa thì cũng không thể nào trao tình cảm cho một người mà mình không tin tưởng được.

Nó giả vờ không nhìn thấy Trung và vội vàng lách qua người khác để đỡ phải chào hỏi. Nó xém va vào gã. Mặt tỉnh rụi, đi tiếp.

* * *

Công ty vừa mới tuyển một nhân viên mới. Một cô nhóc. Gương mặt khá dễ thương nhưng tiếc là chủ nhân của nó lại cố làm ra vẻ già dặn trước tuổi. Chính vì sự đối lập đó khiến tôi nhìn thấy được sự thú vị từ cô nhóc. Mặc dù có vẻ ít nói, nhưng ẩn sau vẻ kiệm lời đó lại là sự bướng bỉnh. Tuy biết nhóc không có kinh nghiệm nhưng tôi vẫn duyệt hồ sơ.

Chiếc xe của tôi tự nhiên lại bị trở chứng nên phải đi nhờ cậu em trai tới công ty. Vừa bước xuống xe, tôi và nhóc đã suýt va vào nhau. Trung bảo với tôi nhóc chính là người đã từng từ chối tình cảm của nó. Cậu em trai còn nhờ tôi trả đũa. Mặc dù biết đó là một lời đề nghị trẻ con, nhưng tôi nhận lời ngay.

* * *

Mới vừa vào phòng, nó đã bị gã nhìn chằm chằm:

- Nghe nói nhóc là người đã từ chối tình cảm của em trai tôi hả?

Thì ra gã là anh trai của Trung, nhìn hai người cũng hao hao giống nhau. Nó nghĩ mình chẳng có gì để nói với anh ta cả. Trong chuyện đó, rõ ràng nó là người bị tổn thương nhất.

- Nhóc được đó.

Nó đâu biết câu hăm dọa của gã sẽ bắt đầu gây sóng gió cho nó. Gã giao cho nó một lượng công việc khá nhiều với đủ kiểu sai vặt. Nó biết gã đang trả đũa cho em trai. Nhưng nó không thể không làm ở đây. Đâu dễ dàng gì kiếm được một công việc mà tiền lương của hai tháng đủ để nó có thể trả tiền học phí trong cả học kỳ của năm sau. Dù gì nó chỉ làm ở đây đúng hai tháng thôi. Sau đó đường ai nói đi. Mặc kệ gã, ráng chịu đựng một chút sẽ ổn thôi.

Gã ném cho nó tập tài liệu dày cộm ra lệnh:

- Nhóc đem cái này photo 100 bản, cuối buổi tôi lấy.

Xấp tài liệu 20 trang, trong khi nó còn đang làm rất nhiều công việc nữa. Gã lại làm khó nó đây mà. Mặc dù vậy cũng không thể để gã đắc chí, nó cầm lấy tập tài liệu.

Cuối buổi, nó đặt tập tài liệu đã photo xong xuống bàn trước mặt gã với vẻ thách thức.

* * *

Khi tôi hỏi nhóc là người đã làm em trai tôi thất tình, nhóc phớt lờ câu hỏi của tôi và vẫn thản nhiên làm việc. Một sự bướng bỉnh ngầm rất khó bảo. Tôi muốn xem nhóc có chịu im lặng mãi không. Nhưng mặc cho tôi bày đủ trò nhóc vẫn điềm nhiên. Nhóc đang thử sức chịu đựng của mình hay đang muốn cho tôi hiểu rằng nhóc sẽ không bao giờ đầu hàng. Tuy vậy, những yêu cầu hơi quá của tôi đều được nhóc làm tốt, cho thấy tôi đã không tuyển lầm người.

 

* * *

Một tuần trôi qua, mặc dù đã làm việc đạt yêu cầu nhưng nó vẫn nơm nớp lo sợ. Gã có lý do để cho nó thôi việc mà.

Cuối cùng thì gã cũng xuất hiện với gương mặt rạng rỡ hơn mọi ngày. Tình hình có vẻ không khả quan là mấy. Chắc gã đang vui vì hôm nay là ngày cho mình thôi việc. Nghĩ vậy nó thu dọn một vài đồ đạc của mình trên bàn. Gã nhìn nó rồi lên tiếng:

- Nhóc còn làm linh tinh gì đó. Mau đem xấp tài liệu này photo đi.

Nó thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa hết, tin vui nối tiếp tin mừng. Gã bảo sẽ đi công tác một tuần. Vậy là nó tạm thời thoát khỏi sự tra tấn của gã. Không có gã, nó làm việc thỏai mái như con chim thoát khỏi cái lồng bị ác quỷ phù phép.

* * *

Một tuần vắng gã sao mà qua mau quá. Sáng thứ hai, ngồi trong phòng nó đã nghe tiếng gã líu lo trả lời những câu hỏi thăm của mọi người, thấy mà ghét. Gã vào phòng lại giở giọng kênh kiệu:

- Chắc những ngày vừa qua nhóc thỏai mái lắm nhỉ. Chuẩn bị tinh thần cho tuần này đi là vừa.

Khỏi cần gã dặn nó cũng đã trong tư thế sẵn sàng rồi. Cuối giờ làm, gã đặt mạnh con búp bê được khắc bằng gỗ có khuôn mặt rất xinh xắn nhưng lại không có miệng.

- Tôi nhìn thấy nó giống nhóc nên sẵn tiện mua đó.

Nó thừa biết gã đang khiêu khích nó chứ chẳng có thành ý gì cả. Mặc kệ gã, nó không đôi co chi cho mệt.

* * *

Gã bảo nó pha cà phê, khi ly cà phê được đặt lên bàn thì gã lại bảo không muốn uống nữa mà muốn uống một cốc nước lọc. Gã bảo nó dọn dẹp đống giấy tờ hỗn độn của gã rồi sau đó quát tháo ầm ĩ là nó đã vứt tài liệu quan trọng của gã và bắt nó phải tìm lại ở sọt rác. Nhưng sau đó lại bảo là không cần nữa. Gã ngày càng quá quắt khiến nó thật sự chịu hết nổi.

- Mong anh hiểu tôi đến đây không phải làm ôsin.

- Nếu nhóc thấy không chịu được thì cứ nghỉ việc. Không ai ép cả. Gã nhếch mép.

- Tôi sẽ không làm cái điều mà anh mong muốn.

- Hôm nay nhóc được đấy, nói nhiều hơn những từ “Vâng dạ. Tôi làm được. Đã xong rồi”. Có lẽ tôi nên tặng cho nhóc một con búp bê khác với cái miệng đang cong lên.

Nó quắc mắt nhìn gã. Không nói lời nào, nó chạy lên sân thượng đứng. Tự dưng nó thấy tủi thân. Những giọt nước mắt thi nhau chảy tự do xuống gò má. Ngay cả khi bị tụi bạn dè bĩu nó cũng chưa bao giờ khóc mà bây giờ lại đi khóc vì một cái gã lớn chưa đều. Nhưng gã có quyền gì mà đối xử nó như vậy chứ. Những người như gã quen ăn sung mặc sướng làm gì hiểu những người trong hòan cảnh như nó. Gã cũng giống như em trai gã, đều là những người chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Nó cũng chẳng biết mình khóc bao lâu nữa cho đến khi phát hiện chậu xương rồng nhỏ đặt ở góc sân thượng, nó ngồi xuống ngắm chậu xương rồng. Nhà nó cũng có những chậu xương rồng do tự tay ba và nó đã trồng. Bốn chậu xương rồng giống như gia đình nó vậy, có ba mẹ, em và nó. Ba bảo xương rồng tượng trưng cho nghị lực và lòng can đảm. Vì thế con cũng phải như vậy dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Nó cũng đang cố làm theo lời dạy của ba đây. Mặc dù đôi lúc lòng nó cũng chông chênh lắm, chẳng hạn như lúc này. Một luồng gió thổi tới, mát rượi khiến cho sự tức giận và nỗi buồn phiền của nó dịu đi phần nào.

* * *

Cuối cùng thì nhóc cũng chịu nổi nóng với mình. Đúng là sự tức giận của con gái dễ sợ thật. Ánh mắt nhóc nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi chạy theo nhóc lên sân thượng. Nhìn nhóc khóc, ngực tôi chợt se lại. Ngay từ đầu, tôi đã chú ý đến phần lý lịch trong hồ sơ xin việc của nhóc. Ba mất khi nhóc mới 12 tuổi, chỉ còn mẹ và đứa em gái. Có lẽ hoàn cảnh khiến nhóc trở nên mạnh mẽ và cô độc hơn. Nhìn nhóc tôi lại thấy chính mình lúc trước. Khi mẹ mất tôi cũng đã phải tỏ cố gắng vượt qua nỗi đau để làm chỗ dựa cho cậu em trai. Từ nhỏ nó đã được nuông chiều nên hơi bồng bột và thiếu chín chắn. Có lẽ nhóc từ chối em trai tôi vì điều đó. Nhóc cần sự quan tâm và chia sẻ.

Ngay khi nhìn thấy nhóc khóc, tôi muốn cư xử với nhóc một cách ân cần, dịu dàng hơn. Nhóc có vẻ ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi. Hôm tôi xách một bịch trái cây đưa cho nhóc, nhóc nhìn tôi xoe tròn mắt ngạc nhiên nhưng vẫn cầm. Khi ra khỏi phòng, tôi thấy nhóc cười. Nụ cười ấy đẹp ngoài sức tưởng tượng.

* * *

Từ dạo cãi nhau tới giờ, gã quay ngoắt 180 độ so với cách cư xử trước đây. Gã uống nhầm thuốc thì phải. Buồn cười nhất là khi gã sượng sùng đưa bịch trái cây, nó đã phải ráng nín cười cho đến khi gã ra khỏi phòng. Suy cho cùng gã cũng không đến nỗi nào tệ lắm. Mặc dù ra trường chỉ mới một năm nhưng gã là người làm việc rất có năng lực. Mọi người trong công ty có vẻ nể và quý mến gã, trừ nó. Nếu như ngay từ đầu được gã đối xử tốt hơn thì có lẽ trái tim của nó đã rung rinh rồi.

* * *

- Em đã từng thích Như thật chứ?

- Em chỉ hùa theo đám bạn để trêu chọc Như thôi.

- Em nghĩ sao mà lại đi làm vậy?

- Em chẳng nghĩ sao cả. Dù gì trong trò cá cược đó Như đã làm em thua. Vậy là huề. Cậu em trai nói với gương mặt tỉnh bơ.

- Em coi tình cảm con người như một trò chơi vậy hả. Vậy em có nghĩ đến cảm giác của Như không?

Tôi thật sự tức giận, không ngờ em trai mình lại có hành động như vậy.

- Sao hôm nay anh lại có vẻ quan tâm đến điều đó. Chẳng phải anh cũng đã hùa theo khi trả đũa dùm em sao.

- Anh thừa nhận là mình đã sai khi giúp em làm điều đó. Anh thề là sẽ không bao giờ lặp lại điều đó.

- Còn em, em nghĩ mình chẳng có gì sai cả và em muốn stop chuyện này lại.

Tôi bất lực nhìn cậu em trai giận dữ bỏ đi.

 

* * *

Hôm nay là ngày làm cuối cùng của nó. Trong lòng nó đang có hai luồng cảm xúc trái ngược nhau. Thoát khỏi gã hắc ám là một điều tốt nhưng nó lại có cảm giác là sẽ rất nhớ nơi này. Hôm nay gã không ngồi yên làm việc như mọi hôm mà cứ nhấp nha nhấp nhổm rồi nhìn nó vẻ bí mật lắm.

- Cuối giờ làm việc, mình đi uống nước nhé!

Lời đề nghị của gã khiến nó bất ngờ. Có khi nào gã đang tận dụng thời gian hiếm hoi còn lại để hành hạ nó theo kiểu mới mà gã vừa nghĩ ra. Không biết hôm nay gã lại bày trò gì nữa đây.

- Chắc tôi không đi được đâu. Nó đương nhiên từ chối để gã không còn đường ra tay.

- Nhóc mà không đi thì tôi mang tiếng với mọi người lắm nghe. Chẳng lẽ tôi không mời được nhân viên mình một buổi uống nước trước khi nghỉ việc sao?

Nhìn mặt gã có vẻ thành tâm. Chắc gã không đến nỗi ác ôn như nó vừa nghĩ. Ừ thì gật đầu vậy. Gã bảo nó để xe lại công ty để gã chở đi. Ngồi trong quán, gã im re. Người mà trước đây hay la lối nó đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn một gã đang bối rối đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mặt nó. Nó cũng chẳng biết nói gì, xem ra chuồn là thượng sách. Ráng uống cho hết ly nước nó bảo gã chở về. Về tới công ty gã bảo nó lên sân thượng với gã một chút.

- Tặng nhóc nè.

Gã bưng chậu xương rồng trước mặt nó. Cây xương rồng đang nở hoa trắng muốt. Nó reo lên thích thú. Nhưng sao nhìn thấy chậu xương rồng này quen quá. Liếc nhìn qua góc sân thượng, chậu xương rồng không còn ở đó nữa. Gã dám lấy trộm chậu xương rồng để tặng nó. Nó đặt chậu xương rồng lại vị trí cũ.

- Tôi không muốn sở hữu đồ bất hợp pháp.

- Yên tâm đi, chậu xương rồng trên sân thượng này là của tôi trồng đó.

- Thật à?

- Cam đoan.

Nhìn gã giơ tay cam đoan khiến nó bật cười.

- Anh cũng thích xương rồng à?

- Ừ. Tuy nó có vẻ ngoài đầy gai góc nhưng mặc cho thời tiết khắc nghiệt nó vẫn sống và nở hoa để chứng minh sự tồn tại mãnh liệt của mình. Gã đứng trầm ngâm triết lý. Trông gã vậy mà cũng có suy nghĩ sâu sắc ghê.

Gã lại tiếp tục hỏi:

- Nhóc có biết xương rồng nở hoa vào thời gian nào không?

Nó lắc đầu.

- Hoa xương rồng bắt đầu nở khi vào buổi trưa. Và chỉ thật sự nở bung dưới ánh mặt trời chói chang nhất. Cũng như con người vậy, chỉ thật sự thấy được nghị lực tiềm ẩn của mình vào lúc khó khăn nhất.

Cả hai rơi vào trạng thái im lặng. Gã đang nghĩ gì? Còn nó, nó ước mình là một cây xương rồng nở hoa.

- À, mà sao anh biết tôi thích xương rồng vậy? Nó phá tan không khí yên tĩnh.

- Những người thích xương rồng đều nhận ra những ai cùng sở thích với mình. Gã nháy mắt.

- Anh xạo vừa thôi. Thế sao tôi lại không nhận ra anh cũng thích xương rồng.

- Tại nhóc không để ý đấy chứ.

Nói xong gã nhìn nó dịu dàng. Mắt chạm mắt khiến tim nó đập mạnh. Ôm chậu xương rồng, nó chạy đi, mặc gã đứng ngẩn ngơ.

* * *

- Chúng ta nói chuyện nhé!

Cậu em trai là người chủ động làm hòa trước. Đó là một điều lạ trước giờ rất ít khi xảy ra.

- Thật ra em đã từng thích Như chứ không hòan toàn như những gì em nói với anh. Nhưng anh biết đấy, Như không thích em. Còn em, vì tự ái, sĩ diện nên đã biến Như thành trò đùa cho cả lớp.

- Vậy tại sao em lại đề nghị anh trả đũa Như?

- Em chỉ nói đùa thôi. Ai ngờ anh làm thiệt.

- Thế em nghĩ anh làm thiệt hả?

- Tất nhiên em tin anh làm điều đó là có lý do của mình chứ đơn thuần không vì lời đề nghị đó của em. À, mà còn biết đó là lý do gì nữa.

- Lý do gì nào?

- Yêu là như thế đó! Ka… ka!

Cười xong thằng em biến mất, để lại gã một dấu chấm hỏi to đùng.


4 Trang « < 2 3 4 
Thông tin cá nhân

sakura45
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Blog chưa có danh mục nào.

Tìm kiếm:
     

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com