sakura45's Blog

4 Trang < 1 2 3 4 >

Các bài viết vào Tuesday 12th January 2010

 
 

   Ong mai bat dac di

 

 

Tôi là một chàng trai bình thường, sống trong khu tập thể cũ kỹ cùng gia đình. Chẳng có gì nổi bật... ...nên quãng thời gian học cấp ba của tôi cũng chẳng có nhiều “biến cố” gì to lớn. Bạn bè thì là một vài tên thân thân trong đội bóng cấp lớp, và không chơi nhiều với con gái, trừ Mèo.

  

1. Con phố nhà Mèo ở gần nhà tôi, đó là khu biệt thự lớn kín cổng cao tường mà chẳng một lần tôi dám đến chơi. Mèo xinh xắn, học hành cực kỳ ổn, và hay cười. Khi cô bạn mỉm cười, chiếc răng khểnh lấp ló khiến đôi lúc tôi phải nắm chặt tay mình lại để trấn tĩnh. Đó là điều kỳ lạ duy nhất mà tôi không thể nào giải thích nổi. Nhưng rồi tôi chẳng bao giờ nói chuyện nhiều với Mèo. Đơn giản vì tôi rất hồi hộp khi trò chuyện, nói loạn xạ hoặc lắp bắp không nên lời. Nhưng lý do khác, là giờ chơi nào, bọn con trai lớp tôi cũng xúm xít quanh bàn cô ấy để được nhìn thấy nụ cười đó. Họ kể những câu chuyện cười thú vị hay nói liên tục từ thời trang cho tới các giải Ngoại Hạng Anh lẫn các bộ phim Hàn đang hot. Tôi không biết nhiều đến như vậy, nên dĩ nhiên chỉ lặng lẽ ngắm Mèo từ xa, rồi xuống sân đá cầu cùng tụi bạn.

 Một ngày, sau khi phụ mẹ dọn hàng ra bán, tôi leo lên xe đạp cắm đầu cho kịp tiết buổi sáng. Vừa đến đầu phố, nhìn thấy Mèo đang im lặng bên cạnh hai tên nhóc chạy xe kè theo. Một tên nói liên tục, tên kia thỉnh thoảng huýt gió phụ họa. Tôi không biết họ là ai, nhưng chạy xe lên và lớn tiếng gọi Mèo. Chiếc xe lạ ngó thấy rồi vù đi mất, để lại cô bạn mặt trắng bệch vì sợ hãi. “Đừng sợ nữa. Ngày mai để tui đến đưa Mèo đi học.”

Lần đầu tiên tôi thấy mình bình tĩnh như thế khi nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Mèo, và đó là lời đề nghị… dũng cảm nhất mà tôi dành cho một cô gái. Mèo không trả lời, chỉ đơn giản là mỉm cười.

 Vậy là ngày nào tôi cũng dừng xe ngay đầu phố, nhẫn nại chờ cô bạn đến để cùng đi. Không có nhiều chuyện để nói, tôi chỉ biết kể cho Mèo nghe về việc con sáo nhà tôi đang tập nói, làng quê nghèo sát biển, và sự vất vả của mẹ tôi. Mèo ngồi sau lắng nghe, thỉnh thoảng cô bạn im lặng suy nghĩ hay mỉm cười khúc khích. Chỉ có vậy nhưng mỗi buổi sáng đến lớp lại trở thành những khoảnh khắc hạnh phúc mà tôi trông đợi mỗi ngày.

 2. Thỉnh thoảng, Mèo qua nhà tôi chơi. Hơi ngại vì nhà tôi chẳng có lấy một chỗ ngồi tử tế cho cô bạn, nhưng dường như Mèo không để tâm lắm đến việc đó. Mỗi lần ghé chơi, Mèo thường mặc cái váy chấm bi hồng, ngồi nghe mẹ tôi nói chuyện, lên sân thượng chung cư hóng gió, hay tập cho con sáo nhà tôi nói “Chào Mèo , nói chào Mèo đi!”. Tôi những lúc đó chăm chú giải bài toán khó, nhưng tự cười Mèo, bạn ấy không biết rằng con Sáo nhà tôi còn có thể nói nhiều câu “kinh khủng” hơn thế nhiều…

Hoàng Anh khều vai tôi, thì thầm:

- Dạo này thân với Mèo ghê hả?

Tôi cuống quýt đưa tay xua lia lịa mà cũng chẳng kịp hiểu sao mình lại phải sợ hãi điều đó. Hoàng Anh nhìn tôi thật tội nghiệp, nói gì đó rồi vỗ vỗ vai cười bỏ đi. Cầm chặt lá thư của Hoàng Anh trong tay, tôi lờ mờ hiểu ra điều mà cậu bạn nhờ vả. Hoàng Anh thật sự là một chàng trai trong mơ của bọn con gái, đẹp trai, chơi thể thao ngon lành và là thành viên đội tuyển chuyên Toán của thành phố. Đôi khi cậu ấy hay xuống chỗ Mèo ngồi chơi, tôi tế nhị bỏ ra ngoài vào lúc đó nên cũng chẳng biết họ nói về những gì. Nhưng nếu phải so sánh, thì có lẽ chẳng có ai hợp với Mèo hơn Hoàng Anh cả. Nghĩ tới điều hiển nhiên đó, tự nhiên tim tôi nhói lên. Nỗi lo lắng mơ hồ về niềm hạnh phúc chở Mèo đến lớp mỗi sáng tan biến khiến tôi siết chặt lá thư trong lòng bàn tay.

 3. Hoàng Anh lại gọi tôi và hỏi về lá thư.

- Mèo nói sao?

- Không biết, Mèo chỉ nhận thôi.

- Vậy hả?

Hoàng Anh trầm ngâm suy nghĩ. Tôi không hiểu sao với một đống “lợi thế” như thế, Hoàng Anh không đến nói trực tiếp với Mèo. Hay là vì cậu ấy cũng như tôi, không bao giờ đủ can đảm để đối diện trực tiếp với nụ cười rạng rỡ đó?

 Sau nhiều lần suy nghĩ, tôi quyết định sẽ mang lá thư đến cho Mèo. Tôi nên làm tốt việc của một người bạn, còn lại mọi thứ cuộc sống sẽ tự sắp xếp. Buổi tối, khi hai đứa tôi cùng nhau đi xuống phố uống cà phê sữa nóng. Tôi đưa tay vào túi áo khoác, khẽ mím môi. Sau khi đọc lá thư rất thật lòng cuả Hoàng Anh, có lẽ Mèo sẽ vui lắm. Có lẽ bạn ấy sẽ thay người chở đến lớp, sẽ chăm chỉ ghé chơi nhà Hoàng Anh, và rủ Hoàng Anh đi uống cà phê sữa nóng trong những ngày trời trở lạnh.

- Mèo này… Hoàng Anh… Hoàng Anh…

Cô bạn dường như không chú ý với những gì tôi đang ấp úng. Mèo đứng với tay ngang qua bàn, và trùm qua đầu tôi một cái khăn đan bằng len màu xám nhạt, miệng cười toe.

- Qùa của Mèo tự làm cho Nam. Chúc Giáng Sinh vui vẻ!

Lá thư lại khẽ buông ra, lòng hơi chao đảo…

Buổi tối, tôi nằm lăn qua lăn lại không thể nào chợp mắt. Lá thư vẫn còn nằm trong ngăn bí mật cuả chiếc balo cũ. Tôi đã nói dối cậu bạn trong suốt hai tuần qua, và áy náy về những tốt đẹp mà Hoàng Anh đã giúp đỡ trong thời gian trước đây. Cậu ấy thật sự là một người tốt, chia sẻ với tôi một số niềm vui con trai, và phối hợp với tôi rất ăn ý trong những pha lên bóng ghi bàn. Nên nói dối cậu ấy mỗi ngày như thế khiến tôi luôn trong trạng thái mệt mỏi và nặng trĩu.

 Mèo rất vui khi thấy tôi quàng cái khăn len quanh cổ mặc dù bạn ấy không nói gì. Hoàng Anh cũng cười khành khạch trêu tôi về việc đó. Mọi chuyện vẫn là một bí mật nằm lặng lẽ cùng lá thư dưới đáy balo…

 4. Cho đến ngày Hoàng Anh đến tìm tôi với khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ. Cậu ấy nóng nảy lớn tiếng nạt tôi, quát ầm ĩ trên tầng thượng chung cư. Tôi lờ mờ đoán ra việc Hoàng Anh đến hỏi Mèo, mọi chuyện vỡ lỡ, và nỗi thất vọng lẫn tức giận mà Hoàng Anh dành cho. Nên tôi im lặng. Tôi thật sự là một người bạn không tốt…

Tôi ngồi phịch xuống nền, tiếc nuối và ân hận. Mất đi một thằng bạn để đổi lấy điều mơ hồ mà đến chính mình còn không biết là gì.

 Quát tháo chán, Hoàng Anh ngồi im, rồi đưa tay đấm vào lưng tôi như cách mà bọn con trai chúng tôi vẫn hay làm.

- Thằng khờ, ai lại đem đối tượng của mình cho người khác chứ!

Không hiểu rõ lắm, tôi đưa mắt nhìn ngạc nhiên.

- Mày thích Mèo, tao hiểu mà. Ai mà chẳng thích Mèo…- Hoàng Anh mím môi, rồi tiếp tục- Lẽ ra nên cho mày một trận, nhưng quan trọng nhất vẫn là quyết định của Mèo. Thằng khờ, đừng có đi lo chuyện thiên hạ nữa, lo cho mình đi!

Tôi lặng im. Hoàng Anh phủi quần đứng lên. Trước khi bỏ về, cậu bạn nheo mắt.

- Mai qua tao tập bóng, cuối tuần đá giao hữu với lớp C7.

Cảm ơn Hoàng Anh. Cậu ấy thật sự rất tốt bụng. Dù khi mỉm cười dũng cảm, tôi thấy khóe mắt cậu ấy vẫn thoáng chút tiếc nuối buồn bã.

 5. Mèo đến chơi vào một ngày nắng đẹp. Chúng tôi nói linh tinh về kỳ thi sắp tới, về những kế hoạch tương lai. Gió thổi tóc Mèo bay tung lên, mắt long lanh trong vắt. Tôi giữ chặt tay mình, nhìn sang chỗ khác, nhưng tim đập loạn xạ.

 “ Thương Mèo. Mèo ơi… Mèo à…Thương Mèo…”

 Âm thanh lảnh lót vang lên đột ngột. Con sáo chết tiệt đột ngột lên tiếng. Tôi vẫn hay lẩm bẩm với nó mỗi ngày, với suy nghĩ ai chứ con sáo lười nói nhà tôi thì cả thế kỷ nữa mới chịu mở miệng. Giờ thì nó đang chứng tỏ cái sự siêng năng của nó bằng việc lập đi lập lại cái câu đó, mặc kệ tôi cuống cuồng đập đập cái lồng. Càng làm thế, nó càng nói tợn.

 - Ừ, Mèo biết lâu rồi!

 Mèo nghiêng nghiêng đầu, nhìn con sáo và nói. Rồi cô bạn mỉm cười khúc khích trước khuôn mặt tôi đang đỏ bừng lên. Trời ạ. Ngốc thế không biết!













 

 
 
 

Tôi là người phát hiện, và đến làm quen với Minh trước. Cô gái kỳ lạ, nói liên tục, tràn năng lượng và có làn da trắng muốt.

 

1. Xuất hiện

Tôi làm cùng Minh trong một part-time hè. Công việc thật sự không có nhiều điều thú vị, thậm chí khá mệt và gây hao tổn nhan sắc trầm trọng. Những ngày đầu tiên, tôi đã muốn bỏ cuộc nếu như không phát hiện ra Minh trong đám đông những cô nàng tóc cột vểnh mặc đồng phục màu xanh.

Tôi là người phát hiện, và đến làm quen với Minh trước. Cô gái kỳ lạ, nói liên tục, tràn năng lượng và có làn da trắng muốt. Thật sự Minh rất dễ gần, hòa đồng và vui vẻ nhận từ tay tôi ly trà sữa “Được, tớ duyệt. Cho phép cậu làm quen!” . Một chút kiêu kỳ, tinh quái, và sau đó là khúc khích cười. Tôi cũng bật cười, nhìn ánh mắt cô ấy lung linh.

Những ngày sau đó, chúng tôi hay đi cùng nhau. Mặc kệ những lời xì xào bắt đầu xuất hiện. Tôi trấn an Minh, vờ bỏ ngoài tai tất cả, nhưng cảm thấy lòng mình chao đảo lạ kỳ.

Minh là cô gái luôn gây ngạc nhiên và đem đến rất nhiều bất ngờ. Chẳng hạn cô ấy sẽ rình rập ở đâu đó canh gác tôi, nhắn tin loạn xạ, và đột ngột nhảy ùm ra từ phía sau lưng chụp mắt lại. Hoặc sẽ hét ầm lên khi nhóm nhạc thần tượng của cô nàng được nhận một giải thưởng nào đó. Hoặc sẽ nốc cạn một ly bia chỉ với một hơi đầy phấn khích. Tôi không bao giờ đoán trước được cô ấy sẽ hành xử thế nào, đi thẳng, hay đột ngột rẽ ngang?

Một ngày, cả nhóm làm việc được nghỉ sớm. Chúng tôi không vội về nhà mà kéo nhau đi ăn tối và ca hát. Phòng karaoke với thứ ánh sáng mê hoặc, tôi chăm chú nhìn Minh hí hửng chọn bài. Không khí nóng lên với một ca khúc sôi động. Như là động lực để tôi quyết định nói ra điều bí mật nhỏ bé đó, sau chuỗi ngày âm thầm ở cạnh Minh. Có thể với ai khác, sự nghiệp, những giải thưởng, hay phút tỏa sáng huy hoàng là quan trọng. Nhưng đôi khi, điều quan trọng của một tên con trai chỉ dừng lại ở nụ cười của một cô bạn gái. Cô ấy có một cái đồng tiền ngay má. Và tôi yêu nụ cười đó.

Tôi yêu Minh.

Đôi mắt Minh mở to, tròn xoe nhìn tôi. Có điều gì đó khiến tôi cảm thấy như mình nghẹt thở, không thể đọc nổi điều gì trong ánh nhìn của cô ấy. Thất vọng, ngạc nhiên, vụn vỡ hay tức giận?

“Cậu chắc chứ?”

Tôi ấp úng, nghe máu nóng dồn lên mặt, không thể trả lời nổi. Những cô gái khác không có cái kiểu bình thản trước một lời tỏ tình như thế. Xung quanh đã bắt đầu reo hò và huýt sáo. Một vài tiếng động viên, rồi càng lúc tiếng vỗ tay càng lớn. Sự phấn khích của đám đông bủa vây, chỉ có hai người chúng tôi đối mặt. Tôi chết đứng vì tình huống ngoài dự kiến, Minh thì chăm chú xoáy vào mắt tôi dò xét.

Đột ngột, Minh kề sát mặt và đặt vào má tôi một nụ hôn. Rất nhẹ, rất ngọt, và thoảng như gió thôi.

“Tớ đặt gạch rồi nhé!”. Minh nói.

Tôi đã im lặng suốt đường về, Minh thì ngồi sau hát liên tục những ca khúc chắp vá lộn xộn. Cô ấy say ư?

Dừng xe trước ngôi nhà có cổng rào ngập hoa giấy, Minh vẫy tay chào và bật cười
“Đừng nghĩ nhiều. Ngủ ngoan nhé!”

Sau bao nhiêu đó chuyện mà bảo rằng tôi đừng nghĩ nhiều ư? Một nụ hôn khi cô nàng còn không thể đi vững phải bám vào tôi. Một nụ hôn xuất phát từ cô ấy, hay chỉ là do men bia?


2. Biến mất

Đột ngột, Minh biến mất.

Cô ấy chào mọi người, rút khỏi nhóm làm việc, và chỉ vỏn vẹn thông báo với tôi là trường cô ấy nhập học rồi.

Tôi tự cười mình sao mà khờ khạo.

Cuối cùng thì điều cô ấy nói với tôi cũng chỉ là tạm biệt. Ừ thì Minh cũng có hứa hẹn điều gì đâu. Chẳng hề có một lời chính thức nào giữa cả hai. Mơ hồ và chông chênh đến thế, nhưng sao cô ấy trở thành nỗi ám ảnh không thể nào giải thích.

Sự lo lắng khi Minh cứ luôn miệng bảo một ngày nào đó nên biến mất đi cho đẹp trời cuối cùng đã hóa thành sự thật. Tôi đã làm tất cả chỉ để giữ cô ấy lại bên mình mà vẫn không được. Chúng tôi quá vội vàng, quá hiếu thắng và sốc nổi? Nhưng nếu chỉ có vậy thì mọi thứ không thể khiến tôi đau nhói và mất ngủ mỗi đêm như thế.

Ừ thì sao cũng được, cô ấy có xem tôi là gì, có yêu tôi không cũng không còn là điều quan trọng. Tôi hiểu rõ lòng mình là được rồi mà, phải không?

Chỉ mới ngày hôm qua đếm ngược về trước, tôi lúc nào cũng ở cạnh Minh, gọi tên cô ấy và nói biết bao chuyện buồn vui. Chỉ mới ngày hôm qua thôi, Minh ngồi sau lưng tôi nói cười huyên thuyên, thỉnh thoảng ngủ gục gác đầu nhè nhẹ vào vai, hay hào hứng reo lên khi phát hiện ra một hàng bán cơm cháy mỡ hành.

Cứ ngỡ mọi thứ giản dị như thế thôi, cho đến một ngày tôi giật mình nhận ra ngồi đâu giữa đám đông cũng đang vô thức gọi nhầm thành tên cô ấy. Tụi bạn bật cười, tôi im lặng cam chịu những lời chọc ghẹo. Đúng là tôi đang bị bỏ mặc một mình rồi. Sự tức giận, thất vọng dâng lên. Rồi nhanh chóng chìm xuống dưới những đợt sóng hụt hẫng và buồn bã. Tôi yêu cô ấy nhiều hơn là trách giận. Đầu óc tôi quay mòng với đủ thứ chuyện, cảm giác bị phản bội, sự đợi chờ trông ngóng, cả những ấm ức vì bị bỏ rơi. Tôi cứ liên tục suy nghĩ, rồi tự mình chống chế giải thích cho Minh, để tự “thuốc” mình chờ chờ…

Cô ấy xuất hiện ở khắp nơi, khi tôi đi làm về ngang những con hẻm nhỏ, khi tôi co chân tránh một vũng nước lớn, khi tôi đứng dựa tường nép mình chờ hết mưa, khi tôi bất ngờ nhìn thấy một cô gái tóc cột vểnh trên phố.

Chừng nào Minh mới quay về đây?

3. Sẽ là một điều lãng mạn…

Một tháng. Hết giờ làm việc, tôi xếp đồng phục vào ba lô, thả bộ ra bãi xe. Từ ngày ấy tôi đã thôi không hào hứng đi tụ tập cùng mọi người như lúc trước.

Một bàn tay chụp lấy mắt tôi từ phía sau. Trái tim chợt chao đi. Minh đứng chờ tôi ở cửa ra vào, vẫn tóc cột vểnh, giày vải màu đỏ và mắt tròn xoe.

“Cậu đã biến mất ở chỗ quái quỷ nào thế?”

Tôi chụp lấy tay cô ấy, hỏi bằng tất cả những tức giận, ấm ức mà tôi đã phải chịu đựng.

“Trái tim tớ đang lao đến cậu với tốc độ quá nhanh. Bảo mình dừng lại là điều không thể. Nên tớ dừng một tí để thở, để suy nghĩ và chạy tiếp!”

“Lý do không chính đáng…” - tôi cự nự.

Và một nụ hôn trong sự kinh ngạc của tôi. Lúc nào Minh cũng là người chủ động kỳ lạ như thế.

“Tớ quay lại đặt gạch nhé!”

Rồi lại bật cười khúc khích.

Tôi nhíu mày, nhìn cô ấy để chắc mình không nằm mơ.

“Rất sẵn lòng”. Tôi nghe mình cũng đang bắt đầu cách nói chuyện ngộ nghĩnh của em. Cô ấy đã về. Và tôi yêu cô ấy. Lạ lùng, nhưng lúc nào cũng sẽ là yêu thôi...

Đôi khi khoảng cách, sự chia xa, và biến mất chỉ để có thêm thời gian nhìn lại chuyện tình mình, và thấy mình đã bắt đầu yêu nhau là được rồi, đúng không?

 

 
                                                                        yeu thuong la du

Theo như các “bà tám” trong lớp và mấy đứa bạn thân nhận xét thì tôi cũng được liệt vào danh sách hotboy. Có nghĩa là boy và hơi “hot"!

 

Nói chung là tôi được xếp vào thành phần nổi tiếng vì học khá, đàn hay, mặt mũi hình dáng trông cũng sáng sủa không đến nỗi nào. Và dĩ nhiên các nường sẽ gắn luôn cho tôi cái mác “đã là hotboy thì chắc chắn phải là người ga lăng, mạnh mẽ” (thế có khổ cho tôi không cơ chứ!)

 

Phi vụ làm quen

Tôi đang bồ “kết” nhỏ Phương học lớp Văn. Đó là một cô nhóc đáng yêu vô cùng với nụ cười híp mí và chiếc răng khểnh duyên ơi là duyên. Tôi quen Phương trong lớp học thêm Anh. Vừa nhìn thấy Phương là hồn tôi đã lơ lửng ở tầng mây thứ chín rồi, vì quả thật trông Phương rất xinh, lại dịu dàng nữa (đúng tuýp bạn gái tôi thích). Đó là chưa kể giọng nói của Phương, chao ôi, thánh thót như oanh vàng rót mật vào tai tôi khiến tim tôi đập loạn xạ không ngừng.

Nhưng…tôi lại là đứa con trai nhát gan (hic hic). Người ta bảo con trai mà nhát như thỏ đế sẽ không làm được trò trống gì nên hồn, sao mà tôi thấy thật đúng với hoàn cảnh của tôi lúc này. Nhìn mặt tôi bí xị, đôi mắt thẫn thờ như người mất hồn, Tùng - thằng bạn thân chí cốt - lay lay người tôi mấy phát rồi đưa tay lên trước mắt tôi huơ huơ: “Phong, mày sao thế, bị em nào bỏ bùa hả!”. Được đà tôi rên rỉ: “Thôi đúng rồi Tùng ơi, tao đã bị thần tình yêu tóm cổ, mày giúp tao đi”. Tôi làm bù lu bù loa chẳng khác gì anh chàng Nô-bi-ta cầu cứu mèo máy Đô- rê-mon mỗi khi bị Chai-en bắt nạt. Và sau đó tôi ngồi tường thuật lại một mạch cảm xúc của mình cho thằng bạn thân. Nó ngồi im ru nghe tôi than. Song, nó nhìn tôi một chặp từ đầu tới chân rồi hỏi: Vậy mày kết cái Phương thật à!

Tôi vội vàng gật đầu cái “rụp”. Nó lại tiếp tục y như người ta hỏi cung tội phạm:

Mày muốn làm quen hả?

Tôi nhìn nó chằm chằm rồi la lên:

Sao mày hỏi kỳ vậy? Đã kết thì phải làm quen chứ! Tao tôn mày làm quân sư để đưa ra diệu kế tiếp cận người đẹp giùm tao, chứ không phải để mày hỏi mấy câu lằng nhằng này”.

Thấy tôi nổi khùng, nó dịu giọng:

- Thì cũng phải cho tao biết suy nghĩ của mày cái đã.

Tự dưng nó gãi đầu gãi tai:

- Tao cũng gà mờ mấy chuyện cưa cẩm này lắm, để từ từ tao giúp mày nhé! À, phải rồi. Mày cứ bình tĩnh!

Nó nháy mắt tôi một cái đến “đểu”, rồi chạy biến đi đâu mất khiến khuôn mặt tôi lại trở về trạng thái ban đầu: buồn so. Tôi lại tiếp tục nghĩ ngợi hàng lô hàng lốc phương án làm quen Phương.

Nếu như đối với một chàng trai khác, việc làm quen một cô gái là chuyện rất đỗi bình thường. Nhưng khổ nỗi tôi lại là chàng trai có trái tim thỏ đế trong chuyện tình cảm. Chẳng hiểu sao cứ đứng trước con gái là mặt tôi đỏ bừng bừng, chân tay lóng ngóng, trống ngực đập thình thịch…Nên đến giờ sắp bước sang tuổi mười tám mà tôi chưa bao giờ hẹn hò được cô nàng nào (nói đúng hơn là chẳng dám).

Khoảng 15 phút sau, Tùng quay lại…

- Tối nay, 8 giờ, nhớ nhá! Tao sắp xếp cho mày một cuộc hẹn rồi với nàng rồi nhá! Mày đừng để tao mất mặt nhá! Không hổ danh tao là quân sư cho mày nhá!

Nó cầm trên tay số điện thoại của Phương ve ve trước mặt tôi, sau mỗi câu nó cố tình kéo dài chữ “nhá” như châm biếm cái tính thỏ đế của tôi. “Kệ” - tôi nhủ lòng, dù sao có được cuộc hẹn này chắc nó phải tốn nhiều công sức lắm. Tôi thầm khâm phục Tùng, cái thằng “mọt sách” mà cũng lắm chiêu ra phết.

Mọi hôm tôi ngồi ăn cơm nhấn nhá phải gần 8 giờ mới xong.Thế mà tối nay tôi lua vội hai chén cơm cho thật lẹ, rồi chạy vọt lên phòng chuẩn bị thay đồ để đi gặp người ấy. Tự dưng tôi thấy run run mà trong lòng lại phấn chấn lạ thường. Thằng Tùng đã dặn đi dặn lại: “Mày phải nhớ là đừng để run quá mà ăn nói lung tung đó! Phải thể hiện sự lịch thiệp và hoành tráng của con trai chuyên Lý đấy, nhớ chưa!”

Tôi cười cười: “Mày yên tâm đi, đừng có lo, tao mà lại”

- Ừ, thì mày mà lại, nhát như cáy nên giờ vẫn chưa có người iu, hứ… - cùng với lời nói là hành động một nắm tay dứ dứ vào mặt tôi và nụ cười tươi ngoác miệng. Sao tự dưng tôi thấy thằng bạn thân đáng yêu thế này.

Theo như địa chỉ Tùng đưa thì tôi sẽ hẹn Phương tại quán cà phê Thiên Lý dưới bóng cây ngọc lan tỏa hương thơm ngào ngạt. “Chà! Khung cảnh lãng mạn quá! - Tôi nghĩ thầm. Tự dưng trống ngực tôi đập liên hồi, hình như nó đang nhảy vũ điệu cha cha cha. Lỡ Phương không tới thì tôi biết làm sao nhỉ? Tôi lại suy nghĩ lung tung rồi. Tuy nhiên nghĩ đến đó tôi không cho phép mình có ý nghĩ gì tiếp theo nữa.

Tôi chờ Phương ở bàn số 5, nằm chính giữa quán nên rất nhiều người qua lại, có lẽ chỗ này đông người sẽ khiến Phương đỡ ngại hơn. Tôi đưa mắt nhìn đồng hồ, mới có 7 rưỡi. Chắc giờ này Phương còn đang ăn cơm hay trên đường đi - tôi nghĩ ngợi vẩn vơ, chốc chốc mắt lại ngó ra phía cửa.

Ôi! Mà làm sao Phương biết tôi ngồi chỗ nào, chỉ mỗi tôi biết Phương chứ Phương đâu biết tôi là ai. Tôi cuống cuồng móc điện thoại gọi cho Tùng nhưng tìm mãi chẳng thấy điện thoại ở đâu. Hình như trong lúc vội quá tôi để quên luôn ở nhà (hic hic). - Thôi, thế là tiêu rồi!

Nếu có gặp Phương thì tôi cũng chẳng có gan để lại bắt chuyện. Tôi thật là hậu đậu.

8 giờ…

- Chào, bạn có phải Phong không?

- À…ờ…Phương hả? Sao Phương biết Phong? (tự dưng tôi hỏi câu thật ngốc) - hai tay tôi đan vào nhau như muốn cố trấn tĩnh mình. Tôi cũng thầm cầu trời đừng để Phương biết cái tính thỏ đế đang phát huy vượt bậc giờ này trong tôi.

- Uhm, thì Tùng chỉ cho mình mà.

- Ủa, Phương biết Tùng hả? - mắt tôi sáng lên như cái đèn pha.

- Hồi cấp 2 mình học chung lớp với Tùng, hai đứa cũng hay chơi với nhau nhưng lên cấp 3 Tùng theo chuyên Lý, Phương chuyên Văn nên thỉnh thoảng mới liên lạc.

- À, ra thế! - Tôi gật gù ra vẻ hiểu nhưng thực chất tôi đang nguyền rủa cái thằng bạn chết tiệt này, biết Phương từ trước mà cứ giả bộ.

- Phong biết quán cà phê này lâu chưa?

Tôi đang mải mê nhìn chăm chăm vào ly nước và cố tìm ra câu chuyện để nói cho Phương đỡ ngại, chợt giật mình khi nghe Phương hỏi.

- Ừ, Phong hay ra uống nước ở đây vì không gian thoải mái lại lãng mạn nữa - chẳng biết tôi nghĩ ra ở đâu được mấy lời này chứ thực chất đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào quán cà phê này.

Hầu như toàn Phương hỏi tôi trước, tôi thấy mình ngại ngùng chứ chẳng phải là cô bạn này. Lúc đó tôi chỉ ước có cái hố nào cho tôi chui tọt xuống đất vì tôi thấy mình e thẹn y như con gái. Sau cùng tôi mới đánh bạo hỏi Phương:

- Phương, Phương có thấy Phong tính giống con gái không?

- Ồ, sao Phong lại hỏi vậy, Phương thấy Phong dễ thương đấy chứ! Mấy bạn lớp Lý còn gọi Phong là hotboy nữa đấy!

Tôi nở nụ cười thật tươi:

- Thế à! Nhưng Phong không phải hotboy gì đâu - miệng thì nói vậy còn mũi tôi thì đang phổng lên vì sung sướng.

Đêm về tôi đã trằn trọc suốt đêm không ngủ được vì những lời nói của Phương. Tôi lại hình dung đến khuôn mặt bầu bĩnh của nhỏ cùng cái váy hoa nhỏ mặc hôm nay, trông thật duyên dáng và yêu kiều. À! Còn thằng bạn vàng nữa, sáng mai tôi phải chạy sang nhà nó ôm chầm nó một phát vì nó đã làm cho tôi một việc quá tốt lành.

Phi vụ tỏ tình

Kể từ khi quen Phương thì tâm trạng tôi lúc nào cũng lâng lâng và yêu đời. Lịch hẹn hò của tôi và Phương cũng dày hơn, còn thêm cả lịch hẹn đi thư viện đọc sách nữa. Trước đây tôi ghét học Văn lắm nhưng nhờ có Phương kèm cặp mà lực học của tôi khá lên nhiều. Bù lại tôi dạy Phương học Toán, Lý, Hóa. Bỗng dưng tôi và Phương được tụi bạn chọc thành “Đôi tình nhân cùng tiến”.

Thằng Tùng khõ khõ vào vai tôi: “Chà! Ghê nha! Giờ hai ông bà nổi tiếng lắm nha! Nhớ khao tui đi nha”. Đấy! Lại cái điệu “nha” kéo dài mà tôi lại thấy vui sướng mới chết chứ!

Cũng đã gần hai tháng trôi qua, làm thế nào bây giờ khi tình cảm tôi dành cho Phương ngày càng tăng. Đi đâu, làm gì tôi cũng rủ Phương đi cùng. Tôi đã nghĩ đến giây phút phải cho Phương biết tình cảm của tôi dành cho Phương nhiều như thế nào. Và cũng nhờ tình cảm đó đã trở thành động lực giúp tôi học hành tiến bộ hơn, biết quan tâm tới người khác hơn và cuộc sống cũng có ý nghĩa hơn. Tôi cũng sợ khi mình nói ra mà Phương từ chối thì tình bạn tươi đẹp này cũng tan tành mây khói. Suy nghĩ này khiến tôi rất bức bối. Tôi lân la hỏi dò:

- Tùng, tao muốn tỏ tình, mày giúp tao dò xem tình cảm của Phương dành cho tao có hơn tình bạn không? Hơn chút xíu cũng được.

- Cái chuyện này tao không giúp được đâu, mày phải tự túc thôi. Mà mày cũng gà mờ thật, người ta có tình cảm với mình hay không cũng không biết

Xong nó quay ngoắt 180 độ khiến tôi suýt xỉu. Cũng phải, nó giúp tôi một lần rồi giờ phải do tôi tự quyết định thôi.

Tôi rút bông hồng mẹ cắm trong bình, bắt chước mấy cô nàng trong phim bẻ từng cánh một: Tỏ tình, không tỏ tình, tỏ tình, không tỏ tình….á, cánh hoa còn sót lại cuối cùng: không tỏ tình. Tôi không thể phó mặc cho số phận được, không cứ thỏ đế mãi như vậy được. Dù có ra sao thì tôi cũng phải nói cho Phương hiểu tình cảm của mình, rồi sau này có như thế nào tôi cũng chấp nhận, hoặc tôi sẽ xin lỗi Phương. Ôi! tôi không còn tâm trí nào nghĩ tiếp nữa. Phải tỏ tình, tỏ tình - tôi đóng chặt cửa phòng, mở nhạc to rồi bất chợt hét lên. Thấy ồn ào quá khiến mẹ ở tầng dưới phải vọng lên: Gì thế con, hôm nay trời chưa được nắng to à! Quả là trong lòng tôi cũng đang nắng to đây.

Quán cà phê Thiên Lý…

Tôi hình dung lại lần đầu tôi quen Phương cũng tại quán cà phê này. Giờ tỏ tình cũng ở đây, thật là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”. Tôi chuẩn bị một món quà tặng Phương. Đó là tấm thiệp tôi tự làm có hình tôi và Phương được lồng vào một khung kính màu hồng nhạt. Tôi giữ chặt món quà trong tay… Nhưng chắc tôi chẳng dám nói gì đâu, tập mãi mà cái tính nhút nhát của tôi vẫn không thay đổi.

 Tối nay quán vắng không đông như mọi hôm vì trời đột ngột đổ mưa. Tôi thấy lo lắng, sốt ruột vô cùng bởi trời mưa thế này chẳng biết liệu Phương có bị ướt người.

Tôi vội vàng leo lên xe đi đến nhà Phương. Quả như dự đoán của tôi, Phương đi được một quãng thì bất ngờ mưa khiến quần áo, đầu tóc ướt nhẹp. Tôi vội gửi xe Phương vào nhà một đứa bạn, rồi bảo Phương lên xe tôi chở về. Phương ngồi lặng yên sau tôi, giọng thì thào: “Xin lỗi nhé! Lỡ hẹn” và khe khẽ áp mặt vào lưng tôi. Tim tôi bỗng rung lên nhịp điệu lạ kỳ. Đi một đoạn mưa ngớt để lộ những vì sao long lanh sáng như hạt ngọc. Tôi đưa vội cho Phương gói quà và định quay xe về thì bất ngờ Phương kéo tôi lại nắm chặt tay tôi. Hình như người Phương cũng đang run lên, vì lạnh, và vì gì…tôi cũng không rõ nữa. Tôi nói thật khẽ vừa đủ cho Phương nghe: “Mình thương cậu nhiều lắm, cậu biết không?”. Lời tỏ tình bật ra khỏi môi tôi…ấm áp. Phương ngước nhìn tôi, nhẹ lắm mà cũng mềm lắm. Tôi lại đang ở tầng mây thứ bao nhiêu rồi?

 Tim tôi đang dậy sóng. Ngày mai, ngày mai nữa, tôi sẽ để yêu thương luôn đong đầy. Ừ, thỏ đế thì đã sao chứ! - chỉ cần yêu thương là đủ.Yêu thương chân thành sẽ chẳng cần phải nói những lời gì hoa mỹ, đến một lúc nào đó, tức khắc yêu thương sẽ phát ra những tia sáng lung linh như muôn vàn vì sao lấp lánh.

Tôi khẽ mỉm cười, hình như mưa hôm nay cũng đẹp hơn những cơn mưa khác.

 

4 Trang < 1 2 3 4 > 
Thông tin cá nhân

sakura45
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Blog chưa có danh mục nào.

Tìm kiếm:
     

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com