Sep 9 2006, 11:48 AM
Bởi: tuonglong2003
![]() Có những đêm về sáng đời sao buồn chi mấy cố nhân ơi … Giọng ca cất lên réo rắt, da diết, thăm thẳm rơi vào lòng đêm như một sợi khói mong manh lượn mình rồi tan loãng ra, lạc lõng đi, hụt hẫng mất trong tịch mịch hư không. Có nhiều đêm như thế, cà phê đắng, khói thuốc cay, tiếng nhạc nhẹ nhàng cuốn ta vào cõi nhớ, cõi quên, cõi đau, bủa vây, nhấn chìm ta trong hun hút một miền sầu. Rồi đến ta cũng phải bật lên uất nghẹn “đời sao buồn chi mấy cố nhân ơi …” Mãi một đời về không Trong chập chùng thác nguồn Thất vọng ? chán chường ? cay đắng ? Không, chỉ đơn thuần là một nỗi sầu miên man trải dài đến vô tận, nỗi cô đơn trống trải lên bất tuyệt, đến rợn người khi ngoảnh lại nhìn chỉ thấy mỗi bóng mình đổ dài theo niềm hoài nhớ. Những hẹn hò nồng ấm, những cuộc vui bất tận, những siết tay thân thiết, tất cả rồi cũng trôi qua chóng vánh, phù du, rồi cũng chỉ còn lại mình ta cùng với nỗi cô đơn cố hữu. Có người bạn bảo ta rằng cái gì cũng có thể giữ được nhưng người thì khó. Phải, một cái níu tay nghìn trùng liệu có giữ được người đã muốn ra đi chăng ? Hay cũng chỉ là đường - chạy – vòng – quanh - một – vòng - tiều - tụy … Ta lần mò leo mãi không qua được vách sầu Ta tìm một tiếng yêu chỉ gặp toàn sầu đau … Không cần phải che đậy, không cần phải chôn dấu, không cần phải tìm cách tránh né, nỗi buồn cứ tự nó cuộn lên, hiện về, âm ỉ, day dứt, len lỏi vào từng nhịp thở. Mà cần gì phải dấu giếm nhỉ ? Ta sầu, ta buồn, ta bi quan, ta yếm thế, ta cuồng say ngất ngưởng trong nỗi cô đơn truyền kiếp, đó phải chăng là một cái tội ? Cũng có thể, như kẻ lữ hành đi ngang qua trần thế, ta nợ cuộc đời một lần dừng chân, nợ loài người một giọt nước mắt, nợ tình yêu một thời phụ rẫy, thì đành đem cái tâm sầu đa mang này ra trải nghiệm cho hết những đau thương phẫn uất cho vừa trần thế. Thôi cũng đành tự an ủi mình “có một lần mất mát, mới thương người đơn độc …”, như một lời kinh buồn suốt dặm dài hoang lạnh. Cái vách sầu ấy, nó cứ sừng sững, cứ chất ngất, cứ phủ trùm lấy linh hồn nhỏ bé này như một định mệnh không dứt ra được. Và trong từng nếp nghĩ, từng tư tưởng, từng hơi thở nhẹ nhàng của tâm hồn, cái con người nhỏ nhoi ta cứ lần mò leo mãi, cố sức leo cho qua cái vách sầu ấy, nhưng hoàn toàn vô vọng. Con người cố xới tung trái đất này lên, hay lùng sục từng hành tinh, đi vào từng thiên hà phải chăng cũng chỉ để tìm kiếm cái gì đó nằm sâu trong tâm hồn, nấp sau cái nỗi cô đơn trống trải, cái vách sầu mờ mịt kia. ![]() |
Bạn bè
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
(♥ Góc Thơ ♥)
Tik Tik Tak
Truyện cười
|