•°o.O†windy_bell•°

 



Đã gần 2 năm trôi qua nhưng mỗi khi nhớ lại tôi vẫn thấy day dứt...

Đã rất nhiều lần viết về thầy cô, bạn bè, người thân nhưng khi viết về thầy thì khựng lại, rỗng và...

Đó là người thầy dạy Văn cấp 2 của tôi. Thầy đã ngoài 50, tóc đã bạc nhiều. Đôi mắt thầy có vẻ nghiêm nghị nhưng vẫn nhìn thấy ở đó sự đôn hậu, hiền từ. Lần đầu tiên gặp thầy tôi có cảm giác vừa sợ, vừa thân thiết, rất lạ..

Tôi tham gia lớp học bồi dưỡng Văn từ lớp 6.. có lẽ vì lúc đó ngoài Toán, Văn là môn học tôi thích nhất. Ấn tượng đầu tiên làm tôi nhớ mãi ko phải là lớp học đông quá mức tưởng tượng mà là lời nhận xét của thầy trước sự đông đúc đó. Đại khái là :"Rồi cũng sẽ rơi rụng dần dần như cây rụng lá thôi". Tôi chẳng biết tại sao thầy lại nói như thế, phải chăng môn Văn chán hay khó đến mức khó có thể theo đến cùng hay gì gì khác?? Lúc đó, sự hiếu thắng đã làm tôi tự nhủ thầm: tôi sẽ cố gắng trụ lại và sẽ là 1 trong những "chiếc lá" cuối cùng...

Khác với tôi nghĩ, những bài học đầu tiên không phải là Cách lập dàn bài chung, dàn bài chi tiết hay cách làm mở, thân, kết bài cho một bài văn... như những bài học vốn dĩ của học sinh lớp 6 mà là những cuộc thi tài giữa các nhóm. Thầy khơi dậy hứng thú học Văn của chúng tôi bằng cách đưa ra chủ đề nào đó sau đó yêu cầu mỗi nhóm sưu tầm thơ, ca dao, thành ngữ, tục ngữ xung quanh chủ đề và thi đua với nhau. Lớp học trở nên rất sôi động!! Và nhờ vậy, kiến thức của tôi về thành ngữ, tục ngữ cũng được nâng cao nhiều.

Một thời gian thì thầy bắt đầu vào chương trình học. Không giống như phương thức dạy trong lớp chính khoá, thầy cho chúng tôi tự phát biểu, tự tranh luận với nhau về một đề tài gì đó, cuối cùng thầy mới đưa ra điều đúng. Vì vậy mà tất cả thành viên trong lớp đều phải làm việc, vừa có chút gì đó sờ sợ khi đưa ra ý kiến, vừa cảm thấy hứng thú là lạ... Thầy thường kể những câu chuyện nhỏ nhặt trong đời sống. Đâu biết rằng đằng sau những chuyện ta ít để tâm đến lại mang những bài học sâu sắc! Và thầy đã nuôi dưỡng tâm hồn chúng tôi một cách nhẹ nhàng như vậy.

Vì những lí do chủ quan và khách quan, trải qua khoảng 2 năm học thì đúng như lời thầy nói, lớp học chẳng còn lại bao nhiêu, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Và đến năm thứ tư thì chỉ còn lại ...3 người. Bốn năm học với thầy, tôi gắn bó với thầy nhiều hơn. Thỉnh thoảng vào mỗi giờ ra chơi, 3 đứa tôi vẫn hay ngồi nói chuyện cùng thầy. Lúc đó, tôi không còn sợ thầy nữa mà ngày càng nể phục, kính trọng thầy. Có lẽ trong tất cả thầy cô, tôi yêu mến thầy hơn cả.

Nhưng cuối cùng... tôi lại làm thầy thất vọng (có lẽ).. cả bản thân tôi cũng thất vọng về mình. Đánh giá kết quả 4 năm học là một cuộc thi lớn. Vậy mà tôi đã thẳng thừng từ bỏ và tìm một con đường mới. Vào phút cuối, tôi quyết định nghỉ học lớp Văn và học môn khác nhẹ nhàng hơn. Thầy hỏi : Tại sao? Tôi nói tôi sợ rớt. "Muốn biết kết quả thì phải làm trước đã" thầy nói và tôi chỉ im lặng. Tôi cố tìm ra lí do để biện hộ nhưng chẳng có lí do nào thoả đáng.Tôi ko muốn làm những việc mà tôi ko chắc chắn.Thật ra tôi rất sợ thất bại!!!

Về khả năng, tôi ko dám nói mình giỏi để nghĩ rằng thầy sẽ thất vọng. Nhưng về tình cảm thì...4 năm công sức thầy bỏ ra ở tôi đã đổ sông đổ biển. Văn ko phải dễ đậu, vì vậy có thể thầy ko đặt nhiều niềm tin ở tôi, có thể thầy ko buồn gì nhiều nhưng bản thân tôi luôn cảm thấy day dứt. Tôi ko dám nhìn mặt thầy và luôn cảm thấy có lỗi. Tôi ước gì lúc đó mình cứ làm, cho dù thất bại cũng chẳng sao cả còn hơn là thành công mà cứ thấy ân hận... nhưng tiếc rằng, tôi hèn nhát quá...

Cũng chính vì thế mà cho đến bây giờ, tôi sợ người khác đặt niềm tin ở mình...

Tôi sợ ng khác thất vọng ở tôi..

Tôi sợ sự hèn nhát lại tìm đến tôi một lần nữa...

Tôi ko biết bây giờ thầy có còn để tâm đến chuyện nhỏ này không nhưng đối với tôi thì nó rất lớn, làm tôi day dứt không yên khi nghĩ đến...

Tôi rất muốn nói với thầy nhưng không dám và có lẽ sẽ ko bao giờ dám, chỉ có thể viết ra đây cho lòng mình nhẹ nhõm "Con xin lỗi ".


« Các bài cũ hơn · •°o.O†windy_bell•° · Các bài mới hơn »

Bình luận

dandelion
May 8 2010, 11:07 AM
Bình luận #1


Dandelion Mai
Group Icon

Nhóm: Members
Bài viết: 0
Nhập: 31-October 09
Đến từ: Nơi có gió
Thành viên: 42,325



E hèm, vi phạm hiệp ước rồi! :showteeth:

Ấn tượng duy nhất của bạn về lần đầu tiên gặp thầy là ... thầy đã sửa tư thế ngồi của bạn! Đến mấy hôm sau, khi tụi nó nói đó là Mr... thì bạn mới biết. Hi, ko hổ danh là người lạc hậu nhất lớp nhỉ, ngay cả Mr... mà cg ko biết! :Embarrassed:Hôm khai giảng lớp học Văn, bạn đã vắng mặt vì ... ngủ quên :-$. Đến buổi học thứ 2 của lớp, bạn lên đăng ký, chưa kịp đọc tên thì thầy đã hỏi bạn là ... phải ko. Mấy tháng đầu đông vui ghê, ngồi đầy cả lớp. Từ từ rồi từng chiến binh cg rơi rụng :(.
Nhưng mà mấy đứa tụi mình vẫn học, vì thầy vẫn dạy. Đến lúc thầy định "chuyển giao" tụi mình qua cho 1 giáo viên mới (gọi là để giáo viên có thể tích thêm kinh nghiệm), lần đầu tiên, tụi mình thể hiện tinh thần đoàn kết triệt để: ko đi học :angry2:. Ko biết có phải tại như vậy hay ko mà sau đó, thầy tiếp tục dẫn dắt cả nhóm :cuoichetmat: . Tụi mình cg có duyên với thầy nhỉ, bao lần cứ tưởng sẽ thay giáo viên khác thì bao lần, thầy vẫn là người dạy cuối cùng!
Chiến thần, Tuổi hồng, Hoa học trò,... cg từ đó mà ra. Và nhóm bạn là nhóm tự hào vẫn duy trì cho đến ngày hôm nay :gunsmilie:. Hì, lạc đề rồi...
Bạn còn ấn tượng là, những ngày học văn toàn trúng những ngày bộ phim mà bạn đang xem.... chiếu tập cuối :(, hix, bỏ ko biết bao nhiêu cái tập cuối vì...học Văn. Trong lớp, hình như bạn lúc nào cg là người vô trễ nhất 8-}(thông cảm, cái tật bỏ hoài ko dc).
Nhanh thật, thấm thoát mà đã mấy năm rồi. Bạn còn nhớ, cái lần nộp danh sách học đội tuyển, danh sách của đội Văn trống vắng đến đáng sợ, chỉ còn lại 2 người cũ, và thêm 1 người mới. Lớp học đông đúc ngày nào h chỉ còn lại 4 cái bóng dưới ánh đèn chiều (thầy + 3 đứa học trò). Buồn lắm, vì nhiều khi trong trường chỉ có mình tụi bạn đi học. Càng đến gần ngày thi, thì tụi bạn nói dốc với thầy càng nhiều, cả 1 buổi trời, chả sửa bài j cả, chủ yếu ngồi bàn luận chính sự <:-P. Từ hồi đi thi về, bạn ko dám nhìn mặt thầy luôn, vì thi... rớt :((. Hix, ông ra đề chơi kỳ, ra khác với nội dung đã thống nhất từ trước, thầy dạy toàn nghị luận, đề lạ hoắc lạ hươ, cộng thêm cái tội đâu có thuộc nội dung tóm lược của "Truyện Kiều" (hix, nghị luận mà học làm j). Xong, đi đời, cả 3 đứa. Vậy mà trớ trêu là bạn  đậu Toán, còn bạn này đậu Sử, vui thiệt, ko hiểu nổi tương lai mà!
Hồi đó, bạn thấy tội lỗi dữ lắm, vì nghĩ mình là lớp học trò cuối cùng thầy đào tạo, bạn đã từng rất cố gắng, đem về 1 danh hiệu, xem đó như 1 món quà tặng thầy trước lúc về hưu. Nhưng rồi, năm sau, ko biết vì lý do j, thầy vẫn dạy tiếp những thế hệ mới. Mình ko phải là người đầu tiên, cg chẳng là người cuối cùng. Bạn cg thấy nhẹ bớt trong lòng. Bạn này cg đừng áy náy hoài về cái quyết định lúc đó. Chẳng ai có thế biết dc quyết định đó là đúng hay sai, nhưng vì đã quyết định rồi, mọi chuyện đã xảy ra rồi thì đừng bao h hối hận. Phải dẫm đạp lên dư luận mà sống! Dù sao thì đó cg chỉ là 1 kỳ thi mà thôi. Ko thi Văn thì bạn này cg vẫn là 1 học trò của thầy. :treuban:
Bạn tin là thầy sẽ thấy vui nếu sự lựa chọn của mình mang lại những điều tốt đẹp cho bản thân. Thầy luôn dõi theo từng đó học trò, nên thầy sẽ biết bạn này đã làm dc rất nhiều.
Trước đây, tụi mình đã từng làm 1 bài văn về "Vai trò của môn Văn", chẳng phải tụi mình đều viết rằng "học văn là học đạo làm người" sao? Mình sống tốt, thì coi như mình đã xứng đáng với những gì thầy dạy dỗ. Tự hào lên, đừng cảm thấy có lỗi nữa! :liuliu3:
Hihi, nói nhảm nhiều quá nhỉ! Cám ơn quý vị và các bạn đã chú ý theo dõi, đến lúc phải tắt đài rồi! :cupvang:


--------------------
... Nếu không muốn đi hết con đường ...

... Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn ...
User is offlineProfile CardPM
Quote Post
Trí NgủYên
May 10 2010, 12:05 PM
Bình luận #2


Unregistered









Nhắc lại về thầy Trâm thì chỉ còn những lời: Nể, Tôn Trọng, Công Tư....... Gái hay trai gì thì thầy cũng kí đầu bằng nhau. Bạn cũng từng là thành viên đang ký vào lớp bồi dưỡng Văn, nhưng chỉ kéo dài dc đến 4 ngày thì sung đã đủ chín để rụng. Nói về thầy, thì chắc bạn ko có nhiều kỉ niệm như 2 bạn này. Nhưng bạn biết thầy từ lúc mới 5 tuổi, mỗi lần đi ăn sáng thì gặp thầy uống cafe, thầy biết về dòng họ của  bạn còn rõ hơn bạn hiểu về gia đình thầy. Kỉ niệm lớn nhất của bạn với thầy là cái lần lên trả bài cuối năm.... hên khi thầy cho con 10 tròn trịa vào sổ. Cũng nhờ thầy mà điểm Ngư Văn cuối cấp dc 9 phảy mấy..... bạn thì ko có nhiều kỉ niệm với thầy như 2 bạn..... x_xin kíu
Quote Post

 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Thông tin cá nhân

windy_bell
Họ tên: •°o.O†Phong Linh•°
Sinh nhật: : 26 Tháng 6 - 1993
Nơi ở: TP.HCM
Yahoo: pin_wheel_wb  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
"Khi con người ta sống phần lớn cuộc đời trong một cái hố thì chỉ còn cách duy nhất là đi lên mà thôi"

-:-leng keng-:-

  

Có cơn gió nhẹ thổi...
... chiếc chuông gió ngân vang...
... lòng người cũng nhẹ nhàng rung động...

Dựa người vào chiếc ghế nhỏ, cầm trên tay quyển sách yêu thích và nhâm nhi ly sữa nóng, cảm thấy chẳng còn gì sung sướng bằng.
Hạnh phúc đôi khi đơn giản và nhẹ nhàng đến thế...
Nhưng đời người có bao lần được tận hưởng? 
...

Chào mừng bạn đến với thế giới của tớ - một ngôi nhà nhỏ đơn sơ, mộc mạc với những cảm xúc cũng "giản đơn" không kém... 
Mơ mộng, đa cảm, lắm lúc đa sầu...
Tản mạn và tùy hứng...
Đó chính là blog và chủ nhân của nó...





Đôi khi chỉ một bản nh
ạc không biết tên
... cũng làm lòng người bình yên lạ...


Enjoy your day!

 





Bạn bè
thanhquoc
thanhquoc
langtu_nck
langtu_nck
Đời phiêu bạc
Đời phiêu bạc
babiimeo
babiimeo
V.XIII
V.XIII
dandelion
dandelion
Mưa lạnh thiên đường
Mưa lạnh thiên đường
…ñµớÇ…m内røj…
…ñµớÇ…m内røj…
July_Na
July_Na
khietnhi_hoanghongio
khietnhi_hoanghongio
Xem tất cả

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024 VnVista.com