THE TIMES FOR US

 
........MƯA MƯA ....... [glow=MƯA VẪN HAY MƯA....][/glow]

Tám giờ rồi chín giờ, mưa vẫn còn chưa ngớt. những âm thanh của mưa vẫn cứ rời đều, gió cứ lành lạnh mơn man…
Nhóc rất thích những cơn mưa đầu hè. Mưa mang đến cho nhóc những cảm xúc khó tả. Mưa sài gòn ko dai dẳng, mưa cũng ít khi trút dữ dội. Đi xa ai cũng nhớ mưa sài gòn , nó chợt đến chợt đi, muốn níu kéo cũng ko được. từ nhỏ nhóc đã thích nghịch ngợm cùng mưa. Nhóc yêu mưa!!! Nhóc nhớ rất rõ hồi nhỏ nghịch mưa, bị dòng nuớc tinh nghịch cuốn trôi đôi dép, nhóc sợ lắm, về nhà trốn vào phòng, ko dám nói với mẹ…hihi…những hạt mưa rơi nhẹ nhàng khiến tâm hồn bé nhẹ nhàng hơn lúc buồn và cô đơn. Ngoài việc thich tắm mưa, nhóc còn thich thơ thẩn ngắm mưa nữa. Mưa sai gon thì bất chợt, trong mưa mọi thứ đều ướt át. từng chiếc bong bóng theo mưa rơi xuống xoay tròn rồi vỡ vụn ra…Tiếng mưa mùa lạnh thì nghe thì thầm như tiếng đàn đang dạo một bản nhạc về hoàng hôn. Và rồi giữa 1 bản hợp âm trầm nào đó nhóc thường hay hứng khởi đưa tay chạm vào mưa như thể lên nhẹ dây đàn… Mưa vẫn rơi rơi…nhóc ko biết lúc này có ai nghĩ về mưa, về…ko???
Nhoc đang nghe bài “đêm nghe tiếng mưa”..nhoc rất thich bài này, nó hợp với tâm trạng nhóc lúc này…
Uhm… những lúc rãnh nhóc ko nghe nhạc thì hay đọc sách, những cuốn sách dạy làm người, nghệ thuật sống. Nhóc đọc ko nhiều lắm nhưng tất cả chúng đều được nhóc giữ gìn cẩn thận và vẫn cứ ngáu nghiến lại khi rãnh.
Ở sài gòn ko nhìu hoa lắm, cũng ko có loài hoa gì đặc sắc, ko như Đà Lạt với păngsê, mimosa… nhưng loài hoa nhóc thich nhất là tigôn, những cánh hoa mỏng manh yếu ớt, màu hồng phấn, như tim vỡ. Chắc hẳn ai cũng biết bài thơ 2 sắc hoa tigôn, có lẽ cũng vì hoa như tim vỡ nên mẹ nói nhóc thich hoa đó thì sẽ khổ thôi…nhóc chẳng tin đâu, chỉ là một loài hoa thôi mà. Tigôn mọc nhiều ở những vùng đất cát…và nhóc đã chết mê chết mệt vì 1 dãy, phải nói là 1 đồi hoa tigôn thì đúng hơn ở phố biển Nha Trang, 1 đồi hoa tigôn màu hồng phấn, tigôn chẳng cần chăm sóc, nó cứ thế mà lan toả, 1loài hoa nghe có vẻ yếu ớt nhưng thật đầy sưc sống. Và 1 loài hoa nữa mà nhóc thich: bằng lăng tím…5cánh, mỏng manh, mang sắc tím, bằng lăng cứ thế mà bay theo những cơn gió, mặc cho dòng đời đưa đẩy…và Nhóc vui lắm khi đã duoc 1lần nhận cành hoc bằng lăng tím từ 1 nguoi bạn nhưng muh trên đường đi nó đã mê chơi chạy theo gió cả rồi 
Cho đến bây giờ nhóc vẫn muốn mình là 1 bác sĩ, nhóc thich chăm sóc nguơi khác, muốn được sẻ chia những khó khăn cùng họ (có lẽ những ai chưa thật sự hiểu nhóc sẽ nói rằng nhóc xạo, bthuong thì hung dữ hihi, chỉ là bề ngoài thôi, nhưng kệ, ai nói sao cũng được). Nhưng khi nghe mơ ước này của nhóc ai cũng bảo nóc viễn vông, đứng núi này trông núi nọ, đang học 2 trường đh rồi lại có việclàm thêm, học lại thì tốn tiền rồi công sức nhưng chưa chắc đã đậu… uh, đó là mơ ước của nhóc mà, đã là nguoi thì ai cũng fải có mơ ước chứ, để mà vươn lên, để mà fấn đấu, đúng ko? Và nó sẽ là nền tảng để xây dựng tương lai nữa. biết ước mơ và hy vọng ta sẽ thành công truoc mọi trở ngại.
Nhóc thich nhất là màu xanh da trời và màu trắng, màu trắng vì nó tinh khiết thanh thoát còn màu xanh là vì nó là màu của da trời, nó hiền hoà, êm dịu...
Nơi nhoc thich đến là biển-phố biển Nha Trang và thành phố sương mù Đà Lạt. trước biển thăm thẳm ko cùng thì lòng người trở nên dịu dàng và gần gũi hơn. còn nhóc thich cao nguyên đó là vì cái không khí se lạnh, cái yên tĩnh đến buồn da diết của nó..
Và câu nói nhóc thich nhất là: đừng bao giờ wên đi những kỉ niệm đẹp vì nó sẽ là điểm tựa cho bạn hướng về fía trước. nhìu nguoi nói rằng nhóc sống mà lúc nào cũng nhớ về kỉ niệm thì làm sao sống tốt? nhóc ko nghĩ vậy. có quá khứ thì mới có hiện tại và tương lai chứ. Và dạo này nói chuyện với mọi người ai cũng noi với mình rằng họ cản thấy cô đơn.uh nhóc cũng đã từng như vậy, nhưng màmọi người hãy nghe nè: Đừng bao giờ nghĩ bạn là người cô độc vì ít nhất trên cõi đời này cũng có một người luôn nhớ tới bạn. Hãy tin tưởng rằng phía trước bạn là một lối đi thẳng tắp với hoa cỏ, chim chóc và người bạn của bạn. Hãy vui vẻ và tận hưởng cuộc sống một cách yêu đời! Và luôn nhớ rằng bạn không bao giờ cô độc,ko bao gi ờ…
Nhóc cũng ko tự tin lắm v ề ngoại hình của mình, vì nhóc ko cao cho lắm ^^ nhưng nhóc ko thấy buồn vì điều đó, (trí thông minh của nta dc đo t ừ vầng trán t ới bầu tr ời m à…)nói cho vui thôi, chứ nhóc ko buồn v ì nhóc t ự tin vào những gì nhóc có, tri thức, va kinh nghiem sống.cảm ơn những nguoi da mang lai tri thuc cho nhoc, cam on cuoc song da cho nhoc kinh nghiem song, cam on mẹ iu…

   Trong: Cuộc sống
 
XUẤT HIỆN & BIẾN MẤT

Lớp mười. Tôi được xếp ngồi cạnh một tên con trai có đôi lông mày rậm như hai con sâu róm vắt ngang qua khuôn mặt, mắt lúc nào cũng ướt rượt, lông mi thì dài và cong, đẹp một vẻ nữ tính đến độ làm mủi lòng mấy đứa con gái. “Thôi rồi, một thằng nhóc đa tình nữa đây!”


Tôi cố nín cười khi nhìn thấy cậu ta lần đầu tiên, nghĩ thầm trong bụng. Đúng như dự đoán, Thuyên - tên cậu ấy - nhút nhát đến lạ lùng. Nghe đâu cậu ấy mới từ xa chuyển về. Ngồi cạnh nhau gần hai tuần, cậu ta mới bắt chuyện với tôi câu đầu tiên. Hình như lần đó cậu ấy mượn cục tẩy.

Đó quả thật là một kẻ quái đản. Luôn cầm một cây bút chì, cậu ta thường hay ngồi phác thảo lung tung trong những giờ làm bài tập. Có đôi ba bận tôi liếc sang, không giấu được vẻ tò mò, thì thào hỏi: “Cậu vẽ cái gì đấy?” Thuyên dịch tay cho tôi xem những đường nét hoa văn và hình thù lạ lùng trên giấy: “Vẽ những suy nghĩ!”. “Thế à?!” Tôi lại thì thào, rồi quay lên. Câu trả lời của Thuyên ám ảnh tôi suốt buổi.

Cậu ấy gọt bút chì bằng con dao rọc giấy màu vàng hay để trong hộc bàn. Tôi nhìn, dâng lên một cảm giác phấn khích lạ lùng. Những mảng gỗ bay ra, để lại những đường dao đi ngọt sắc. Đầu bút chì nhọn hoắt, cạnh gồ ghề vững chãi, bốc lên mùi gỗ thơm thơm, khác xa cái kiểu gọt bằng đồ gọt lúc nào cũng mịn màng trơn láng nhưng dễ cùn. Từ đó tôi hay giành gọt bút giúp. Những giờ ra chơi, tôi lôi bốn cây bút chì của Thuyên ra gọt chuốt tỉ mẩn cho đến khi chúng nhọn hoắt lên, cả bốn. Có đứa nào đó trong lớp trêu: “Ê, cậu định bắt chước Tốttôchan đấy hử?!” (Tốttôchan - cô bé bên cửa sổ hay gọt bút giùm cho Taichan, cậu bạn mà cô bé rất mến trong quyển sách). Tôi cũng chẳng quan tâm gì mấy. Miễn được gọt bút! Quả là một sự thỏa mãn kì dị! Cậu ta nhìn những cây bút chì nhọn đầu, nở một nụ cười, tiếng cảm ơn nhẹ đến nỗi tan vèo trong cơn gió vừa ùa qua cửa lớp. Nhưng cái cách cầm bút khiến tôi biết cậu ta trân trọng thành quả của mình đến mức nào. Tôi lại ngồi, chăm chú quan sát, lại đợi cậu ta thả ra một cây bút chì cùn để hí húi gọt.

Tôi lây thói quen của Thuyên, cũng hay viết vẽ linh tinh. Trong túi lúc nào cũng thủ sẵn một cây bút lông để viết lên đĩa CD, hễ đặt bút xuống là không tẩy xóa được. Thậm chí bìa vở Thuyên bao giấy màu đen, tôi cũng lấy viết xóa viết lên. Cậu ta để yên cho tôi viết, thậm chí còn ngồi cặm cụi thổi khô nét bút rồi bao bìa nilon lại. Một hôm Thuyên lên bảng giải toán, không làm được bài - cậu ta rất yếu môn tự nhiên - thầy giáo nhìn lướt qua cuốn tập của Thuyên, mỉa mai: “Sao, cậu còn viết thư pháp lên vở Toán cơ à?!” Hai chữ “thư pháp” nhấn mạnh, tôi ngồi run, tai Thuyên trở màu đỏ bừng. Đến khi cậu ta lủi thủi ôm vở về, tôi cúp mắt ăn năn, Thuyên vẫn nói nhỏ trấn an: “Chả sao đâu!”

Có lần Thuyên quay sang tôi:

- Cho tớ mượn Angel of Hell!

- Angel of Hell? - tôi trố mắt lên nhìn cậu ấy.

- Ừ! - Thuyên vẫn thản nhiên.

- Đó là cái gì cơ?

- Cái này này - Thuyên mở hộp bút tôi ra, lấy cái compa. Trên đó, tôi viết chữ Angel of Hell ngoằn ngoèo hoa lá cành.

Từ đó, có một qui ước nho nhỏ. Khi cậu ta muốn mượn bút highlight, sẽ hỏi “Boulevard of broken hearts”, tẩy là “Black wings”, bút bi là “Northern Sun”... Chẳng ai hiểu chúng tôi nói gì.

* * *

Bí thư yêu cầu thầy giáo tách tôi và Thuyên ra. Các thầy cô giáo bộ môn tự nhiên dạo này hay phàn nàn về “hai đứa ngồi cạnh nhau ở gần cửa sổ, mắt cứ ngó đăm đăm lên bảng nhưng tâm hồn thì treo ở đâu đâu. Có lúc đi ngang, thấy trong tập nháp của bọn nó chỉ toàn vẽ vời thơ thẩn”. Thầy giáo gọi riêng tôi lên, lẩn quẩn hỏi han hồi lâu rồi mới nói: “Em và Thuyên ít khi tập trung?” Tôi lúng búng lời xin lỗi, thầy gật đầu cười: “Thầy hiểu, mới lớn, có những thay đổi trong tâm tưởng. Lúc nào cũng cảm thấy ý tưởng tuôn trào, quá thiếu thời gian để thể hiện, đúng không? Nhưng bây giờ, còn có những chuyện quan trọng không kém...” “Em hiểu ạ!” “Ừ, hai đứa cứ ngồi nguyên chỗ đó. Em chuyển đến Thuyên lời thầy!” Tôi nhìn thầy đầy biết ơn. Thuyên nghe tôi, xếp tất cả giấy vẽ, bút chì mang về nhà cất. Nhưng có vẻ cậu ta chẳng tập trung hơn là mấy. Nụ cười con nít lâu lâu lại thoáng hiện trên môi. Tôi cau mày ngạc nhiên, cậu ta thì thầm: “Tôi đang sắp xếp lại những ý tưởng. Tuyệt lắm, bạn biết không?!”

Một ngày tháng mười một. Những con đường trong thành phố đậm đặc mùi hoa sữa. Gió lạnh và hanh xốc buốt vào mặt. Thuyên lẳng lặng đạp xe đi cạnh tôi.

- Tôi chẳng thể nào hiểu nổi! Tại sao lúc nào cậu cũng mải mê suy nghĩ? Cậu nghĩ về cái gì hay lắm sao?

- Ừ, rất hay! Tôi nghĩ về những con đường tuyết. Cậu biết không, nếu đặt vào đó những cái ô màu cam... Rồi những đứa trẻ đang chơi đùa, khung cảnh một màu trắng đen xưa cũ, riêng những quả bong bóng là rực rỡ màu sắc. Và một cô gái áo mỏng đi trong sương khói, chỉ có đôi môi cô ấy là điều thực...

Tôi ngẩn ngơ nhìn Thuyên. Lại nụ cười ấy. Mỗi khi hài lòng với một ý tưởng, cậu ta cười thơ trẻ. Đôi khi tôi không nghĩ Thuyên thuộc về thế giới này. Tôi không căn vặn cậu ta nữa.

- Giá mùa đông ở đây có tuyết nhỉ?! Tôi nói bâng quơ.

- Ừ. Tuyết đẹp!

- Cậu đã thấy tuyết?! - Tôi nhìn sang Thuyên.

- Ừ - Cậu ấy gật đầu - Đẹp tuyệt!

Thấy tôi tròn mắt ngạc nhiên, Thuyên giải thích:

- Tôi từng sống ở Nga, một thời gian ngắn thôi nhưng cũng đủ để trải qua mùa đông. Năm rồi thì tôi ở Sapa. Tuyết Sapa đỏng đảnh lắm! Chưa kịp hái xuống đã tan trong lòng tay rồi...

- Ba tôi là nhiếp ảnh gia, phóng viên ảnh của một tạp chí du lịch. Ly hôn xong, ông ấy đưa tôi đi nhiều... - Thuyên liếm môi, nói khẽ.

Thuyên rủ tôi về nhà chơi, lần đầu tiên. Tôi không gặp ông bố, nghe nói ông đã đi vào buôn chụp ảnh. Căn nhà rộng lớn thâm u nằm ở ngoài rìa thành phố như một gallery nhỏ, treo tác phẩm của vị nhiếp ảnh gia đó. Tôi dừng lại trên hành lang ngẩn ra ngắm. Trong phòng khách đồng thời là phòng làm việc chất đầy những thùng đạn đựng phim âm bản. Thuyên chỉ bức hình một người đàn ông trạc năm mươi lãng tử, sương gió, đội mũ cao bồi, có hàm râu quai nón đen rậm. Ông ta đang ngậm tẩu, đứng trên một đồng cỏ bao la, phía sau là những mảnh trời trong veo, xanh biếc “Ba tôi đấy!” Có một cảm giác chung: những bức ảnh của ông chụp toát lên một vẻ hoành tráng lạ lùng, từ chính chủ thể. Thác nước, dòng sông, sóng dữ... Chiều cao, độ sâu, tầm xa thể hiện rõ ràng dứt khoát. Kết hợp với chân dung này, tôi dường định hình rõ được cá tính con người này dù chưa gặp lần nào. “Ông quyết định cùng tôi ở lại đây ba năm, như cậu thấy đấy! Sau khi tôi vào đại học, có thể tự xoay xở một mình, ông ấy sẽ tiếp tục ra đi. Tây Tạng, ông mơ ước đến đó lâu rồi...” Rồi cậu ấy chỉ bức chân dung khác “Còn đây là mẹ tôi” Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Đó là một phụ nữ trẻ măng, xinh đẹp đang khẽ chạm vào một đóa tường vi, đôi mắt mơ màng u uẩn giống hệt như Thuyên. “Trẻ quá hả?” Cậu ấy nói nhỏ “Một nghệ sĩ violon ! Giờ đang sống ở Mỹ, với chồng sau.” Quả thật, tôi biết Thuyên đặc biệt. Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng cậu ấy có xuất thân đặc biệt đến như vậy!

Chúng tôi ngồi ở bàn ăn cạnh cửa sổ. Cậu ấy kiểu cách rót hai cốc nước cam, lôi bánh ngọt, bánh mặn và đồ ăn khô chất đầy mặt bàn.

- Vậy ai nấu cơm? - Tôi hỏi

- Tôi chứ ai. Ba chỉ về nhà buổi tối. Nhưng mà ông ấy không thích nhìn thấy tôi đang nấu nướng gì đó. Buồn cười ha! - Thuyên giải thích.

- Ừ, vì cậu là con trai.

- Ừ, ba tôi cũng hay đưa ra lí do đó khi cấm tôi trồng hoa, chơi đàn, thậm chí bẻ bai cả chuyện tôi thích chụp ảnh macro hoa dại, viên đá, hạt sương... Ông bảo tôi là con trai nhưng ẻo lả, đa cảm giống như mẹ. Điều đó không tốt!

- Cậu đâu có ẻo lả! - Tôi chống chế yếu ớt - chỉ vì cậu quá lãng mạn và giàu trí tưởng tượng.

- Thực ra thì trong cách nuôi dạy tôi họ đã mâu thuẫn nhau rồi... - Thuyên thoáng buồn rồi vỗ vỗ đầu - Mà thôi, cậu có muốn xem những vạt rêu không?

Thuyên dẫn tôi ra sau nhà. Bên cạnh vài món đồ gỗ gãy chỏng chơ là những khuôn đất rộng và cạn hình chữ nhật đóng bằng gỗ tạp phủ đầy rêu.

- Thú vị không? Rồi tôi sẽ làm một căn nhà gỗ be bé, lợp những tấm rêu này làm mái. Căn nhà sơn màu trắng...

Chưa bao giờ tôi thấy Thuyên nói chuyện hào hứng say mê như hôm ấy. Những câu chuyện về màu sắc, hình ảnh, sự vật, ý tưởng triền miên không bao giờ dứt. Sau ba năm ngồi cạnh Thuyên, cánh cửa dẫn vào thế giới bí ẩn tâm hồn cậu bạn dường như chỉ vừa hé mở...

* * *

Những kì thi cuốn chúng tôi đi. Không đứa nào có thời gian kể về những ước mơ nữa. Qua kì thi học kì, đứa nào cũng trở nên phờ phạc.

Một tuần trước thi tốt nghiệp, Thuyên rủ tôi lên khu nghĩa trang. Đó là nơi cao nhất, có thể nhìn xuống toàn thành phố. Hai đứa ngồi ở bệ đá dọc khu tưởng niệm.

- Như Anh, có lẽ sau đợt thi này, còn lâu lắm tôi mới có thể gặp lại cậu.

- Cậu nói gì vậy? Cậu đã dự định thi cùng trường với tôi mà. Dù muốn hay không cũng phải gặp nhau thôi! - Tôi nháy mắt cười.

Thuyên ngẩng lên, đôi mắt không còn mơ màng.

- Tôi không thi đại học.

... Tôi sửng sốt nhìn Thuyên.

- Tôi sẽ đi cùng ba tôi sau khi tốt nghiệp. Đó mới là ước mơ của tôi đấy Như Anh ạ! - Cậu ta nhìn vào mắt tôi, nói chậm rãi và bình thản.

- Không đúng. Cậu muốn làm một designer tài giỏi, thế cơ mà?!

- Tôi từng hoạch định như vậy. Ba tôi cũng nghĩ như vậy sẽ tốt cho một thằng con trai yếu đuối. Nhưng không phải! Tôi sẽ đi...

- Thuyên ngốc! Cậu sống như đang mơ!

Thuyên không quan tâm tôi giận dữ đến thế nào. Cậu ấy phóng tầm mắt xuống thành phố dưới kia.

- Ba tôi là con đại bàng già. Ông ấy dừng, rồi đi, rồi lại dừng... Suốt cả kiếp này vẫn chưa sải cánh khắp bốn phương như nguyện ước được. Tôi là một thằng con trai, có thể không kiên quyết mạnh mẽ như ba mong đợi, nhưng không có nghĩa là tôi không thể viết tiếp giấc mơ của ông...

- Có những lần cậu hỏi tôi nghĩ gì, tôi bảo tôi đang sắp xếp những ý tưởng. Đó là lúc tôi hoạch định sau này mình sẽ đi đến nơi nào. Hàng Châu với non Lô sông Triết, Tây Tạng huyền bí với dòng sông ánh sáng Yarlung Tsangpo và những thảo nguyên bao la, đỉnh núi băng tuyết; xứ Provence có cối xay gió, hoa diên vĩ và từ đó có thể nhìn thấy được đám cưới của sao Mục Đồng... Tuyệt vời! - Thuyên hào sảng như một thuyết khách. Mắt cậu ấy long lanh.

Chúng tôi ngồi yên cạnh nhau. Tôi muốn nắm tay Thuyên thật chặt, như sợ cậu ấy sẽ tan biến mất ngay trước mắt mình. Nhưng khi tôi quay sang, cậu ấy đang nở một nụ cười thơ trẻ. Có lẽ một ý tưởng nữa lại hiện về...

* * *

Ngày chia tay, Thuyên xiết vai tôi “Thi cho tốt, nhé! Tôi đi giang hồ đây!” Tôi bần thần nhìn lại cậu bạn thân thiết. Không còn thằng nhóc yếu đuối mơ màng hôm đầu tôi gặp. Cậu trai mười bảy tuổi cao lêu nghêu ấy làm người ta cảm thấy ấm áp bằng lửa mang trong mình... Thuyên gửi lại cho tôi tất cả sách về design và bầy cá vàng.

Vài tháng đầu, tôi nhận được những tấm ảnh và vài dòng từ Thuyên. “Tôi yếu quá, không hợp với thay đổi khí hậu, có lúc bị chảy máu cam. Tệ thật!... Nhưng ít ra ba tôi đã tin rằng những kẻ mơ màng vẫn có thể tung cánh bay lên một bầu trời rộng”. Tôi không thể hồi đáp, vì Thuyên không ở một chỗ cố định, cũng không dùng email. Thư về thưa dần. Ít lâu sau chúng tôi bặt tin hẳn.

... Những kì nghỉ, rời trường đại học về lại thành phố cao nguyên, tôi hay chạy xe ngang thăm ngôi nhà cũ của Thuyên, dừng lại đi vòng ra ngả sau. Những vạt rêu của cậu ấy vẫn xanh tốt, giờ bò lên phủ từng mảng lên tường. Tôi ngồi phệt xuống cạnh hàng rào, lặng lẽ khóc. Khóc, để vơi đi những ước ao của tuổi trẻ bồng bột chưa thoát khỏi cơn mơ. Thuyên ùa vào cuộc sống của tôi như một giấc chiêm bao lạ lùng. Rồi khi bừng tỉnh, có cảm giác như những điều trong trẻo dịu dàng ít có cơ hội gặp lại trong đời đã theo cậu ấy đến một nơi xa xôi lắm. Bầu trời rộng quá, nhưng dẫu ta chỉ là một cánh chim bé nhỏ thì vẫn phải can đảm bay đi, bay cao... Vì ước mơ ở phía đó, phải không Thuyên?

Yên Cơ


   Trong: Bạn bè
 
cũng những ngày này năm ngoái, vẫn còn ngồi trên ghế phổ thông, vẫn đag "miệt mài" học tập để thi tốt nghiệp.
mình còn nhớ rất rõ, những ngày này, trước hành lang lớp mình cây me đang thay lá, lá xanh non, một màu xanh thật mát, thật dịu, ko gay gắt... và cũng còn nhớ cái cảm giác lúc đó: sao thời gian trôi wa nhanh thế nhỉ, đã 3 năm học chung rồi, vậy ma vẫn cứ y như ngày nào mới đi học quân sự, nhìn ai cũng lạ lẫm. "Có ai thấy lạ khi dạo này nhiều người thích ra đứng bên hành lang các lớp học không?Ai cũng nhìn ra xa, chắng biết rò hướng nhìn nữa cơ...
Có hay không có những suy nghĩ tương đồng?Chẳng biết nữa..chỉ cảm thấy dường như một cái gì đó đang rời xa từng người.
Đang lớn lên mà, dĩ nhiên là phải thay đổi thôi, nhưng mà khi người ta thay đổi thì còn ai giữ được chút gì của riêng mình ngày trước không nhỉ?
Nói về thời học trò thì lúc nào cũng là hoa phượng đỏ rực nè, lúc nào cũng là sân trường, là bóng dáng bạn bè, thầy cô...Nhưng mà còn cái gì khác gắn bó với các bạn 12 nữa không?Còn cái gì khác mà ta sẽ nhớ thật nhiều nữa không? "
lúc đó vừa muốn thgian wa thật nhanh để mình còn là 1 sinh viên nữa chứ nhưng lại vừa buồn, vì biết chắc rằng nếu k còn học chung 1 lớp thì moi người sẽ wên nhau nhanh thôi, phải k? cũng buồn thật, mình thì nhớ..nhớ nhớ mọi người nhiều lắm, nhớ tất cả, vậy mà giờ gặp lại, một số bạn lại còn ko nhớ nỗi những nguoi bạn trong lớp mình tên gì? Lạ Thật đó!!!!!!
Nhưng cũng chả trách gì đuợc ai, mỗi người một cách sống, làm sao bắt ngta phải như mình đuợc? nhưng ít nhiều gì thì con người cũng cần có bạn bè, có kỉ niệm, có vui buồn, đâu phải lúc nào bạn cũng có thể tự lực 1 mình, cần lắm những bờ vai để sẻ chia........

   Trong: Cuộc sống
 
THANX MY FRIEND........
đã nhiều năm rồi nhưng mà mình cũng ko biết tình cảm chính xác ma mình dành cho bạn là gì nữa.Chĩ biết rằng bạn có vị tí rất quan trọng trong lòng mình.
Mình đã từng nghĩ rằng sẽ ko bao giờ đi lại nơi đó mà ko có bạn đi cùng nhưng rồi giờ thì mình lại ở đây,nơi mình rất thích đi cùng bạn.
Từ lâu lâu lắm rồi mình thích được ngắm bình minh và hoàng hôn trên biển,những lúc như vậy mình thấy thoải mái lắm. dường như lúc trở về với biển thì những mệt nhọc,những suy nghĩ,những khó khăn của người ta sẽ được biển vỗ về xoa dịu.
1 thời gian dài ko trở lại nơi này,sẽ buồn lắm nếu ko có người đó bên cạnh những lúc vui buồn...mình đã từng nghĩ như vậy...ko có bạn bên mình lúc này chắc là sẽ buồn buồn lắm. Nhưng..lần này thì mình sai rồi. Mình đã gặp những người bạn thật dễ thương,những người tuy chưa gặp mặt một lần. Nhưng họ đã cho mình biết rằng với mình bạn mãi là 1 kỉ niệm thật đẹp,thật khó quên, và mình biết đuợc rằng ngoài tinh iu ra thì con người cần có những người bạn,và biết đuợc rằng họ quan trọng thế nào? Những người bạn mới thật dễ thương.
Đặt chân lên một nơi xa lạ,ko biết đường đi thế mà gặp họ,mình biết được bao nhiu là thứ.
từ những di tích nổi tiếng,những món ăn lạ, đến cả những ngõ ngách ở thành phố này..cảm ơn thật nhiều. Nhưng thích nhất là cái cảm giác đuợc chinh phục độ cao, chưa 1 lần nào mình có cảm giác như vậy, chưa bao giờ đi xa như vậy, thích nhất là được đứng trên cao mà hét vọng xuống dưới, âm thanh vang vọng rồi từ từ vỡ ra. Mình cũng đã từng ước đuợc một lần như vậy,được hét thật to cho thoả lòng mình,mọi căng thẳng phiền muộn cũng được giải toả. Rồi cái lúc được "rơi tự do" xuống đèo nữa, vừa thích vừa sợ. rồi lại đuợc biết mưa rừng nữa,ướt như chuột lột,đến nỗi cả ngày nay phải nằm dài...hihi..a, cả lúc đuợc lội qua dòng suối mát rượi rồi thơ thẩn nhặt về 1 đống sỏi xinh đẹp nữa, ko biết khi nào mới có lại đuợc những khoảnh khắc đó nữa. và cuối cùng chỉ biết cảm ơn thật nhiều,những người bạn mới của T!!!

Ko biết khi nào mới lại được khoác balo lên vai để đi du lịch nữa đây. Lúc nào mệt mỏi thì lại thích đi xa,đi thật xa rồi trở về để mọi việc lại đâu vào đấy. Tuổi trẻ thích vẫy vùng,thích đuợc đi xa,thích cái cảm gíac tự do, đuợc thoải mái làm những điều mình thích, đuợc chênh vênh trên ngọn núi cao, được hít thật sâu vào lồng ngực cái ko khí lành lạnh trong lanh pha lẫn chút sương mù mát rượi, đuợc tung hoành trên chiếc moto qua những đoạn đường đèo dốc cao, đuợc nghe thấy những thanh âm của rừng, của suối,của những chú chim rừng mà ko thể nào kiếm đuợc ở tp đất chật người đông ấy, đuợc đứng trên cao nhìn xuống, những ngọn núi cao bây giờ chỉ còn bằng bàn tay... sayo



   Trong: Cuộc sống
 
..........BIỂN TRONG TÔI........ ........BIỂN TRONG TÔI........



Cuối cùng, cũng đến được đây, 1 tphố biển cách xa sài gòn hàng trăm cây số. sau nửa ngày đường vật vờ vật vưởng trên xe, ấn tượng đầu tiên đập vào mắt là ngút ngàn màu xanh, xanh của biển,xanh của trời,xanh của những dãy núi nối tiếp nhau.

đang ở ngoại ô thành phố nhưng t đã cảm nhận được cái ko khí trong lành nơi đây mà ở sài gòn chẳng khi nào tìm thấy được. trong ko khí này cũng có lẫn mùi mằn mặn wen thuộc của biển. T hít thật sâu cái ko khí mằn mặn này…” thích wá” . Nhìn vẻ mặt của mình bác lái xe lại cười, có lẽ đối với họ wen thuộc wá rồi đến nỗi ko có cảm giác nữa nhưng với tôi, 1 đứa học trò chưa từng trải qua những thăng trầm của cuộc sống, chưa thật sự đối mặt với đời, mới đủ sức và đủ tâm hồn tận huởng những khoảnh khắc quý bàu như thế này…

gần cuối tháng 4, thành phố chuyển sang màu tím bằng những con đường rực rỡ bằng lăng,lại còn được nhận một chùm hoa thật đẹp từ người bạn mới wen ở thànhphố biển nữa…

những buổi chiều, thơ thẩn dọc bãi biển, chờ để được ngắm hoàng hôn…. Và rồi nhận ra được bí ẩn của biển: đó chính là những con sóng bạc đầu ào ạt xô bờ cát trắng xoá dưới ánh nắng lấp lánh hoặc của những con dãtràng hồng hồng nho nhỏ đang mải miết lăn những viên cát nhỏ xíu bằng chiếc càng mảnh mai.

chiều. biển mang mác thổi gió vào. 1 mình ven triền cát mênh mông dõi về khơi xa. Sóng nhẹ ngàng liếm lên bàn chân trần. có điều gì dịu dàng,mơn man trong lòng…. trước biển thăm thẳm và không cùng, lòng người trở nên dịu dàng và gần gũi hơn.

Đêm của biển hoang sơ và huyền bí vô cùng. những hàng dừa cố vươn mình lên nền trời xanh thẳm. gió vi vu thổi bài ca hiền hoà của biển…….

   Trong: Linh tinh...
 

THE FIRST TOPIC!!!!!!!! THE FIRST TOPIC!!!!!!!


Hullo everybody!!
Welcome to my blog...
It's the first time i made a blog. Vì vậy muh nó có sai sót hay xấu xí chỗ nào thì góp ý sửa giùm tui nha. Cảm ơn nhìu nhìu. Và xin đóng góp cho cái blog này để nó hoành tráng hơn 1 chút.,okay? 6.gif
À, T có làm cái tiêu đề là "đại bản doanh của nhóc và những người bạn" với lại cái dòng "the times 4 us" nữa mà giờ nó đâu mất tiêu rồi,pó tay luôn. Bởi vì tui là chủ tịch hiệp hội người mù tin học nên ba cái này ko có pro cho lắm, mong các bạn hiền thông cảm. Xin chân thành cảm ơn hehehe 21.gif
Xin hết ạ!!!!

 
Thông tin cá nhân

tiny2603
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



Bình luận mới

(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com