Theo Net
Theo Net
Theo Net
Thế là dành một buổi tối suy nghĩ nghiêm túc về việc “làm mới hình ảnh của Tiêu”. Chết thật, hình như trước giờ mình chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề quan trọng này nên phải vội vàng hơn mới được. Ngày thứ nhất, F5 bằng một cái áo mới. Anh hai nhìn xong cười cười, lũ bạn nhìn cứ trêu dạo này sao mày thùy mị thế? Sáng dậy có té chỗ nào không vậy? Hic... Ngày thứ hai, một kiểu tóc mới. Anh hai comment: Anh thích cái kiểu em bới tóc, trông hay hay đấy! Riêng mình, với kiểu tóc mới sao lại không được tự tin, khi đó, mình lại thấy nhớ cái kiểu xõa xõa tóc bùi bụi như trước. Ngày thứ ba, ngó nghiêng mấy chương trình tuyển dụng quản trị viên tập sự, hì hục làm hồ sơ xin phỏng vấn (tìm việc thì ít mà khoái chí vì được training free thì nhiều). Suốt ngày chỉ toàn CV với cover letter, trong đầu chỉ luẩn quẩn sắp xếp câu chữ. Nói chuyện với anh mà cứ thao thao bất tuyệt về chương trình này chương trình kia. Anh chỉ cười cười nhưng hình như ánh mắt nhìn như trách móc là em đang quên cách chia sẻ của em với bạn bè như trước đây. Ngày thứ tư, off bớt hoạt động hội hè, thôi không làm chủ nhiệm ESC nữa. Cũng thấy buồn nhưng nghĩ lại mọi việc đến và đi đều đúng lúc của nó. Thế nhưng, gặp K43 K44 vẫn thấy níu áo hỏi: Chị Nhung ơi, sắp tới chị có chương trình gì chưa? Mình vẫn chẳng thể xì-tốp băn khoăn về quyết định đó. Ngày thứ năm, hăng hái hì hục phát biểu trong giờ Anh văn (cái lớp mà mình đã off cả học kì qua). Classmates cũng ngạc nhiên nhưng cũng không phản đối vì tự dưng có đứa đỡ đạn cho mình. Hăng hái một mình, “cướp diễn đàn” bạn bè một ngày thì qua ngày hôm sau viêm họng không nói ra tiếng. Ngày thứ sáu,..... Ngày thứ bảy,..... Ngày..... Nhân dịp tổng kết chiến dịch “F5 Ốc Tiêu” hân hoan thông báo rằng Tiêu vẫn là chínhTiêu! Bởi vì, con người sẽ có cảm giác mình cũ kĩ đi khi hành động theo thói quen nhưng không thể vì vậy mà biến mình thành một con người khác, xa lạ với chính mình. Đó chắc chắn không phải là cách tốt. Cách tốt nhất mình nghĩ: cứ phải là chính mình nhưng tập suy nghĩ tích cực hơn vào mỗi buổi đầu ngày. Sống tốt và lạc quan hơn bằng cách quan tâm tới những suy tư, tình cảm của bạn bè. Dành nhiều thời gian cho bản thân mình hơn (làm mới một kiểu tóc cũ, mặc một chiếc áo trái mùa, để ý nước da đang bị sạm vì đi nắng quá nhiều...), mặc dù,với nhiều người, quan tâm tới mình là điều xa xỉ nhất. Đi đến thật nhiều nơi, tiếp xúc thật nhiều người, nếu có thể. Cuộc sống có biết bao nhiêu thứ để bạn làm, nhưng hãy nhớ là bạn phải làm nó bằng chính mình qua những phiên bản mới. .......................http:// blog.360.yahoo.com /nhococtieu................... ![]() Neverland - hòn đảo tưởng tượng trong vở kịch Peter Pan ...Forever and one I will miss you However, I kiss you Yet again Way down in neverland... Tôi đã từng nghe bài hát này, một bản tình ca đẹp. Và trong bài hát, Neverland là một “nơi” không có thật. Nó còn mơ hồ hơn là cầu Ô thước của Ngưu lang và Chức nữ nữa kìa! Lần thứ hai, tôi nghe đến từ “Neverland” khi xem bộ phim hoạt hình nói về một cô bé đã cùng với chàng trai Peter Pan chống lại bọn cướp biển. Cha mẹ cô bé đã chẳng tin vào những gì cô bé kể về một thế giới kì diệu cho đến khi thấy Peter Pan ngồi trên chiếc tàu thời gian bay lượn dưới ánh trăng. Họ thật sự ngạc nhiên và rất xúc động. Họ nhớ lại mình đã từng có mơ ước lạc vào một vùng đất kì lạ với những nhân vật có những phép thuật thần tiên. Và bởi vì họ chẳng bao giờ có niềm tin như cô con gái của mình nên những mơ ước của họ chỉ là những giấc mơ. Người cha đã nói với cô con gái rằng: “Bây giờ thì cha biết được niềm tin và những mơ ước cháy bỏng có thể biến những điều không tưởng trở thành sự thật.” Đọc đến đây, chắc hẳn mọi người đang nghĩ tôi chứng minh cho một “chân lí”: Neverland hoàn toàn không có thật. Nhưng tôi lại nghĩ, rõ ràng mọi người đã tự vẽ ra rất nhiều neverland cho mình. Tại sao các bậc phụ huynh thường nhắc nhở con cái mình viết thư cho ông già Noel? Tại sao lại có những CLB của tuổi tím hâm mộ Doraemon, Harry Potter? Trẻ con mơ đến món quà sẽ được ông già Noel tặng nên cố gắng ngoan ngoãn. Trẻ con thích chiếc túi của Doraemon để làm được những điều kì diệu. Trẻ con mơ làm người hùng nên cố gắng sống vì bạn bè, vì những mục đích cao thượng: đấu tranh cho hòa bình, cho sự bình đẳng giữa con người... Đó mới chỉ là bề nổi của những “Neverland cổ tích”, còn biết bao điều không tưởng của con người đã bay lên từ việc biết ước mơ. Ở thế kỉ 18, mọi người có thể cười và chế nhạo bạn nếu bạn nói với họ rằng bạn muốn bay cao và bay nhanh như chim đại bàng. Nhưng nếu không ước mơ, và tìm mọi cách thực hiện ước mơ ấy, chắc giờ loài người đã không biết đến máy bay hay internet. “Neverland” không chỉ là một địa điểm, một con người, một sự kiện... mà nó là tập hợp của tất cả các điều đó. “Neverland” chẳng ở đâu xa, nó tồn tại trong tận sâu thẳm tâm hồn của mỗi chúng ta. Nó chính là những mơ ước lớn nhất, những niềm tin mạnh mẽ nhất. Chúng ta không thể sống mà thiếu niềm tin và mơ ước. Do vậy, Neverland tuy không mà có, tuy vô hình nhưng vẫn hiện hữu. Hãy tin đi bạn, nếu luôn biết mơ ước và tin tưởng vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống, bạn sẽ có ngày đặt chân đến Neverland của mình. ...............http://blog.360.yahoo.com/frombtobi.......................
|
Tik Tik Tak
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Truyện cười
(♥ Góc Thơ ♥)
Thời tiết
Giá Vàng
Tỷ giá
Blog bạn bè
![]() Để tình yêu tồn tại Tôi có... ![]() Hạnh phúc 8/3... Con đường đến trường... ![]() Bạn Tôi may mắn có nhiều bạn nhưng trong số... ![]() Những giọt nước mắt từ trên trời Vào... ![]() Đôi giày mới Khi 17 tuổi,... Bạn bè
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: |