Bi' mat...

3 Trang < 1 2 3 >

Các bài viết vào Wednesday 16th April 2008

 

Nó luôn mang một nỗi buồn thầm kín, thầm kín như tình iu của nó…Nó chẳng bao giờ nói ra, cũng như chẳng bao giờ thổ lộ với ai về nỗi buồn của mình…Nó ko chắc khi nói ra nó sẽ được j`, và mất j`… Và vì ko muốn phải hối tiếc vì mất đi thứ j` đó nên nó ko nói…

Nhóc đang gần gũi bên ai đó, đang vui đùa cùng ai đó mà ko phải là nó… Chỗ của nó là một góc nhỏ nào đó, lặng lẽ nhìn họ, cố tỏ ra bình thường một cách ko- bình-thường… Nó thường xuyên mơ thấy những giấc mơ như thế… lúc đó nó chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi giấc mơ đó, nhanh chóng mở mắt thật to để biết mình đang mơ… nhưng dù biết chỉ là mơ, nó vẫn nghe tim mình đau…

Ta nên làm gì khi ta luôn quan tâm, luôn để ý đến từng hành động của một người, và dù người ấy có làm ta buồn đến mức nào đi chăng nữa, ta vẫn muốn ở bên người ấy, còn người ấy thì như chẳng hề biết rằng  tim ta có những lúc rộn ràng và có những lúc đau nhói…?!

Đã rất nhiều lần nó định quên nhóc đi, ko quan tâm, ko lo lắng cho nhóc nữa, nhưng nó ko làm được… Ko hỉu sao nó cứ thik lãnh nỗi buồn về phần mình như thế, trong khi xung quanh có biết bao người luôn làm nó vui mà nó chẳng hề nghĩ đến…

Nó quyết định học hành cho tốt, đó là một quyết định đúng và nó đang cố gắng thực hiện, nhưng dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì tim nó vẫn cứ thổn thức và vẫn cứ đau… Đau cũng phải học, chỉ có học tập mới đem đến một tương lai tốt đẹp cho nó, nó ko muốn mù quáng chôn vùi tương lai của mình dù lí trí và trái tim luôn đánh nhau dữ dội, nhưng nó biết mình nên ủng hộ bên nào…


Các bài viết vào Tuesday 8th April 2008

 

17 tuổi. Tôi đã 17 tuổi rồi…!

Thời gian làm những suy nghĩ của tôi thay đổi đi rất nhiều. Tôi biết mình chưa lớn nhưng cũng ko còn nhỏ nữa. Vậy mà một năm qua tôi đã làm đc những gì?!

Hồi nhỏ tôi cứ nghĩ 17 tuổi mình sẽ đạt đc rất nhiều thành tựu, sẽ tiến xa hơn trên con đường học vấn… Hồi đó lúc nào tôi cũng nhiều mơ ước và hy vọng như thế. Giờ nhìn lại mình vẫn chỉ là một đứa chẳng có gì nổi trội, thậm chí còn mờ ảo hơn cái thời mà người ta cho là “bé thơ vụng dại” xưa kia nữa. Tìm đâu ra tôi của một thời….

Một thời tôi là niềm tự hào của cha mẹ, tuy ko nói ra nhưng tôi biết 2 người luôn tự hào về tôi, về những thành tích mà tôi đạt đc… Giờ đối diện với họ tôi lại thấy giận và xấu hổ, giận chính tôi và xấu hổ về chính tôi, vì những ước mơ hồi bé vẫn mãi chỉ là mơ ước…

Tôi biết lí do của mình là ở đâu, tôi cũng biết những gì tôi cần và phải làm, nhưng tôi lại chưa làm đc… Thật đáng buồn…!

17 tuổi rồi. Tôi lớn nhanh vậy sao?! Tôi ước mình vẫn cứ là con nhóc 16 chưa hề biết gì gọi là buồn, có chăng chỉ là những nỗi buồn vu vơ, dễ dàng tan chảy như những que kem… Tôi ước một năm qua tôi đã ko bỏ phí, đã cố gắng, đã nhận ra mình ko còn nhiều thời gian nếu ko muốn tô màu cho tương lai bằng sắc xám âm u… Tôi ước nhiều chuyện đã ko xảy ra…

Nhưng cũng nhờ đó mà tôi đã thấm thía đc nỗi buồn - một phần tất yếu của cuộc sống, nhờ đó mà tôi biết mình vẫn còn một năm cơ hội, còn một năm để thực hiện mọi cố gắng cho một tương lại màu hồng phía trước, nhờ đó mà tôi nhận ra trong tôi từ lúc nào đã tồn tại một thứ cảm giác mà chính tôi cũng phải ngạc nhiên về nó, vì nó sâu đậm và dai dẳng hơn tôi tưởng, thứ cảm giác mà đôi lúc nghĩ về tôi lại thấy vui và đôi khi thấy buồn, cái cảm giác đã cho tôi rất nhiều suy nghĩ, đã khiến tôi làm những việc tôi chưa từng làm mà tôi cũng ko ngờ là mình có thể, hình như nó đã thức dậy một phần nữ tính trong tôi…

Nhưng tôi đã 17 tuồi rồi! Tôi phải đè nén nó xuống thật sâu, vì tương lai của tôi, tôi ko muốn phía trước là một con đường mờ mịt, và cũng vì đó chỉ là cảm giác của mình tôi…

Lo học đi thôi, con bé 17 tuổi. Một năm trôi qua rất mau, nếu tôi ko ngừng cố gắng, tôi tin mình sẽ làm đc những gì mình muốn, bằng ko tất cả sẽ luôn vụt khỏi tầm với. Tất nhiên sẽ có những khó khăn, nhưng hãy cứ hy vọng, biết đâu…

Tôi ko biết khi nào cảm giác tôi cố đè nén mới có thể biến mất, nhưng tạm thời có lẽ tôi ko nên nghĩ đến nó, dù đôi khi nó chẳng chịu để tôi yên mà cứ dậy lên trong lòng, nhưng nếu tương lai tôi ko có thì nó cũng sẽ trở thành vô nghĩa thôi… Cố gắng lên nào! 17 rồi, còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi phía trước mà!

Welcome 17!! Thank my friends for ur wishes!! I love all u!


Các bài viết vào Friday 4th April 2008

 

If tomorrow never comes
Ronan Keating

Sometimes late at night

I lie awake and I watch her sleeping…

She's lost in peaceful dreams

So I turn off the light and lay there in dark

And the thought crosses my mind

If I never wake up in the morning

Would she ever doubt the way I feel

About her in my heart?!

If tomorrow never comes

Will she know how much I loved her

Did I try in every way to show her every day

That she's my only one

And if my time on earth were through

And she must face the world without me

Is the love I gave her in the past

Gonna be enough to last

If tomorrow never comes

'Cause I've lost loved ones in my life

Who never knew how much I loved them

Now I live with the regret

That my true feelings for them never were revealed

So I made a promise to myself

To say each day how much she means to me

And avoid that circumstance

Where there's no second chance to tell her how I feel

If tomorrow never comes

Will she know how much I loved her

Did I try in every way to show her every day

That she's my only one

And if my time on earth were through

And she must face the world without me

Is the love I gave her in the past

Gonna be enough to last

If tomorrow never comes

So tell that someone that you love

Just what you're thinking of

If tomorrow never comes…

Nhiều lúc giữa đêm khuya

tôi thức giấc ngắm nhìn nàng ngủ

nàng đang chìm trong một giấc mộng bình yên

nên tôi tắt đèn và nằm yên trong bóng tối

một ý nghĩ chợt thoáng qua trong tôi

nếu một buổi sáng tôi ko bao giờ thức dậy nữa

nàng có bao giờ hồ nghi về tình yêu của tôi dành cho nàng

Nếu ngày mai chẳng bao giờ đến

liệu nàng có biết tôi yêu nàng đến thế nào ko?

mỗi ngày trôi qua tôi đã cố gắng để chứng tỏ với nàng rằng nàng là tất cả của tôi chưa?

và nếu thời gian đc sống của tôi trên cõi đời này đã hết

và nàng phải dối mặt với thế giới ko có tôi

liệu tình yêu khi xưa tôi dành cho nàng có đủ để tồn tại đến sau cùng ko?!

nếu ngày mai chẳng bao giờ đến…

Bởi vì tôi đã mất đi những người thân yêu nhất trong cuộc đời

trong khi họ chưa biết rằng tôi yêu họ biết dường nào

nên bây giờ tôi phải sống trong hối tiếc

vì tôi chưa bao giờ bày tỏ cảm giác thật sự của tôi dành cho họ

nên tôi tự hứa với chính mình rằng

mỗi ngày tôi sẽ nói cho nàng biết nàng có ý nghĩa như thế nào đối với tôi

trước khi ko còn cơ hội thứ hai để tôi nói với nàng về cảm giác thật sự của mình…

Nếu ngày mai chẳng bao giờ đến

liệu nàng có biết tôi yêu nàng đến thế nào ko?

mỗi ngày tôi đã cố gắng để chứng tỏ với nàng rằng nàng là tất cả của tôi chưa?

Và nếu thời gian đc sống của tôi trên cõi đời này đã hết

và nàng phải dối mặt với thế giới ko có tôi

tình yêu khi xưa tôi dành cho nàng có đủ để tồn tại đến sau cùng ko?!

Nếu ngày mai chẳng bao giờ đến…

Vì thế hãy nói với một ai đó rằng bạn yêu họ

hoặc chỉ là những gì bạn nghĩ về họ

nếu ngày mai chẳng bao giờ đến…


3 Trang < 1 2 3 > 
Thông tin cá nhân

Becon
Họ tên: Võ Trần Trúc Như
Nghề nghiệp: hoc sinh
Sinh nhật: 7 Tháng 4 - 1991
Nơi ở: Đồng Tháp
Yahoo: keep_smiling_anyway  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Nếu bạn nghĩ cuộc đời tươi đẹp thì nó sẽ tươi đẹp...!

Bạn bè
hong_ngoc123
hong_ngoc123
ngocquan
ngocquan
Tacaza
Tacaza
babymylovely_1310^^
babymylovely_1310^^
Xem tất cả

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30



(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Blog chưa có danh mục nào.

Tìm kiếm:
     

My songs

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025 VnVista.com