New articles Năng lực quản lý: nhân tố thứ năm     ♥ Lựa chọn mục tiêu cuộc đời     ♥ 10 bí quyết cân bằng công việc và gia đình     ♥ Cô đơn trên mạng     ♥ Chứng khoán: Giấc mơ và ác mộng     ♥ Tám     ♥ Những tính năng của blog VnVista     ♥ Các mạng xã hội thống trị Google     ♥ Điều gì tạo nên một giám đốc công nghệ thông tin giỏi?     ♥ Cố gắng xóa bỏ những ấn tượng xấu     ♥ Cần một cách làm ăn mới     ♥ Tiếp thị hướng đến doanh nhân     ♥ Đưa cửa hàng thật lên chợ ảo     ♥ Bí quyết quản lý các nhân viên trẻ     ♥ Một số câu hỏi phỏng vấn “đặc biệt” của Microsoft     ♥ 4 bài học thành công trong kinh doanh     ♥ Tạo dựng hình ảnh một cô gái trẻ chuyên nghiệp     ♥ Góc “khác” của thế giới online đêm     ♥ Phong cách người Mỹ     ♥ Chỉ nghĩ đến tiền cũng làm người ta ích kỷ     
New blog entries Các loại visa Qatar phổ biến mà bạn cần biết      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ SHEET Nếu đời không có anh      ♥ Phụ Gia Nhựa Làm Giảm Co Ngót Sau Gia Công Ép Phun      ♥ Địa chỉ mua giày bảo hộ nam chính hãng      ♥ SHEET Giây phút êm đềm      ♥ Máy Triệt Lông Công Nghệ Cao K18A      ♥ Cách chọn giày bảo hộ tại Đà Nẵng      ♥ hình ảnh Yae Miko Game Genshin Impact      ♥ Cách bảo quản và vệ sinh giày bảo hộ lao động      ♥ SHEET Yêu 1 người sao buồn đến thế      ♥ Bí quyết bảo quản giày bảo hộ lao động      ♥ Máy Triệt Lông Lạnh Diode Laser K17      ♥ Công Nghệ Đùn Ống Nhựa Với Hạt Nhựa Nguyên Sinh      ♥ SHEET Xin cho 1 tiếng kinh cầu      ♥ máy nâng cơ xóa nhăn      ♥ Top 5 dầu gội thảo dược Việt nam 2025      ♥ Nhà phân phối giày bảo hộ tại Đà Nẵng uy tín      

[ Liệt Kê ] · Bình Thường · Tách Biệt+

A Mạch tòng quân - Tiên Chanh


Phan_lynk
post Feb 29 2012, 04:27 PM
Gửi vào: #1
No avartar

Group Icon

Thực tập viên
*
Thành viên: 59,792
Nhập: 29-February 12
Bài viết: 1
Tiền mặt: 20
Thanked: 0
Cấp bậc: 1
------
------
Bạn bè: 0
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





A Mạch tòng quân - Tiên Chanh

Tác phẩm: A Mạch tòng quân
Tác giả: Tiên Chanh
Dịch: Thanh An

Tóm tắt nội dung:
Năm đó chàng và nàng thả hồn nghĩ về tương lai dưới bóng cây hòe: Non xanh, nước biếc, thị trấn nhỏ, người ta… Ai có thể đoán được bao nhiêu năm sau chàng trở thành một danh tướng, tiếng tăm lừng lẫy tứ quốc, Tống Thượng Công Chủ… nhưng cũng không ai ngờ được nàng thì lưu lạc khắp nơi, tòng quân, và trưởng thành một “Thần chiến tranh” trong gươm đao bão đạn được mọi người ngưỡng mộ… Một ngày kia cuộc tương ngộ trên chiến trường buộc họ đi đâu về đâu…


Phần 1 Gió thu thơm nồng hương lúa mạch
Chương 1 Thành phá Gặp nguy Trốn thoát

A Mạch sinh vào tháng Năm, đúng vào mùa lúa mạch chín vàng, mẹ A Mạch vừa run rẩy trở về từ quỷ môn quan, mệt mỏi nằm trên giường với sắc mặt xanh xao nhưng vẫn gắng gượng cất giọng dịu dàng hỏi cha A Mạch:

“Đặt cho con cái tên đi!”

Cha A Mạch vừa ôm A Mạch mềm như cục bột đã nhồi xong vừa nhìn ngược nhìn xuôi, nghĩ thầm thật làm khó nhau. Bỗng trong giây lát linh cảm xuất hiện, ông vội vui mừng hét lên:

“A Đâu! Gọi là A Đâu đi!”

“A Đâu?”

Mẹ A Mạch sững người nhìn cha A Mạch, trong phút chốc không phản ứng gì.

Cha A Mạch nhẹ nhàng đặt A Mạch lên giường, vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng hiện lên trên nét mặt. Ông đứng dậy hứng khởi ra hiệu nói:

“Bà quên rồi à? Chính là con lợn con trong hoạt họa Hồng Kông, là con mắt đen đó! Ha ha, họ Mạch, năm nay lại là năm Lợn, gọi là A Đâu xứng đáng lắm! Ha ha…”

Ông vẫn chưa cười xong, một vật thể màu vàng bay vèo về phía ông, không chệch không vẹo bám đúng trên mặt ông.
Mẹ A Mạch mắng:

“Con trai mới gọi là A Đâu.”

Cha A Mạch vừa ngượng ngùng lấy miếng tã trên mặt xuống, vừa thiếu tự tin nhìn mẹ A Mạch khẽ hỏi:
“Vậy bà nói xem nên đặt tên thế nào?”

Mẹ A Mạch sững người, gọi tên gì bây giờ? Nếu bà biết còn phải hỏi ông làm gì chứ? Lúc mang bầu hai vợ chồng chỉ lo gọi con là cục cưng, nhưng giờ đã đẻ ra rồi, cũng không thể đặt cho con cái tên là cục cưng Mạch được.
Vợ chồng đang trầm ngâm, thì nghe thấy tiếng Ngưu Nhị trong trấn gào to:

“Điền chủ lúa mạch ơi, lúa mạch trên đồng tôi đều đã mang về phơi trong sân rồi, năm nay giàu to rồi, bông lúa mạch to khiếp!”

Bông lúa mạch? Hai vợ chồng như cùng hiểu ý nhìn nhau rồi không hẹn cùng gật đầu, thế là tên của A Mạch là Bông lúa mạch.

Sau này A Mạch cứ luôn tự hỏi, nếu năm đó thứ Ngưu Nhị hét toáng lên không phải là bông lúa mạch mà là bí đao, liệu nàng có bị đặt tên là bí đao không nhỉ? Năm A Mạch năm tuổi, nàng hỏi mẹ mình lúc này đang bán rượu câu hỏi trên. Mẹ A Mạch chùi bàn tay ướt nhèm lên chiếc tạp dề, tiếp đó cười gượng đáp lại:

“Đồ khỉ, sao có thể gọi con là bí đao được chứ? Tên là bông lúa mạch thật là hay, là cái tên giàu hương vị quê hương. Cha và mẹ đã phải nghĩ rất lâu mới có thể đặt cho con cái tên mang ý nghĩa sâu xa tới vậy đấy!”

Đương nhiên A Mạch không tin, nàng thiết tha mong chờ sự xuất hiện của em trai hay em gái, xem xem Cha mẹ đặt tên cho nó thế nào.

Bụng của bà hàng xóm nhà họ Trần bán đậu phụ hết to rồi lại nhỏ, hết nhỏ rồi lại to, tiếp đó con cái nhà họ Trần dần lớn lên giống như những quả bầu lúc lỉu, chen chúc trên giàn vậy, nhưng bụng của mẹ A Mạch vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì. Lúc rảnh rỗi A Mạch thường xuyên đứng ngây ra ngắm bụng của mẹ, khát khao mong chờ cái bụng này cũng có thể to dần lên. Cuối cùng một ngày kia cũng bị mẹ phát hiện ra, mẹ hỏi:

“A Mạch à, con đang nhìn gì thế?”

“Mẹ ơi tại sao bụng của mẹ lại không giấu em trai trong đó nhỉ?”

Lần này mẹ A Mạch không trả lời câu hỏi của A Mạch, bà chỉ khẽ cười xoa xoa đầu con gái.

Tối hôm đó lúc A Mạch giật mình thức dậy thì nghe thấy tiếng nói chuyện lầm rầm từ bên phòng cha mẹ.
Mẹ A Mạch nói:

“Đẻ thêm một đứa nữa đi, con cứ lủi thủi một mình cô độc lắm, đến cả một người bạn cũng không có.”

Nhưng giọng cha A Mạch vẫn kiên định khác thường:

“Không được, thời buổi khó khăn thiếu thuốc thiếu bác sĩ, nếu lại đẻ khó thì làm thế nào? Ngộ nhỡ bà có việc gì, bà bảo tôi phải sống trên thế giới này một mình thế nào?”

Hồi lâu mẹ A Mạch buồn bã thở dài nói:

“Vợ chồng mình vẫn còn có nhau để làm bạn, nhưng sau này A Mạch thế nào đây? Tới lúc vợ chồng mình chết hết cả, A Mạch sẽ ra sao? Lẽ nào gả nó cho đàn ông thế giới này?”

Cha A Mạch không nói gì, chỉ ôm chặt mẹ A Mạch, nghĩ ngợi hồi lâu mới an ủi:

“Hay là vợ chồng mình nhận nuôi một bé trai đi, nuôi cùng với A Mạch, dạy dỗ nó tử tế, sau này khi nó trưởng thành rồi cũng có thể chăm sóc A Mạch, bà nói xem làm vậy được không?”


Đương nhiên đó là những chuyện của mười mấy năm trước rồi.

A Mạch bây giờ đang ngồi trong quán trà bên vệ đường, gắng sức gặm bánh bột mỳ khô không khốc, tiếp đó ngẩng đầu to tiếng gọi:

“Tiểu nhị, cho thêm một bình trà!”

Bên cạnh dịch quán có tiếng truyền lệnh của quân sĩ cưỡi ngựa chạy vụt qua cuốn tung lớp đất vàng trên mặt đất khiến một số người ho sặc sụa.

“Này, mấy ngày gần đây thường xuyên có mấy ông quân đội chạy qua, hay là phía Bắc lại đánh nhau rồi nhỉ?”
Ông chủ quán trà hỏi nhỏ.

A Mạch dùng tay đậy bát nước trà trước mặt, nheo mắt nhìn theo người cưỡi ngựa ban nãy giờ đã biến thành chấm đen nhỏ biến mất ở đằng xa. Phía Bắc sắp đánh nhau? Đánh thì đánh đi, có liên quan gì tới nàng chứ? Dù gì nàng muốn đi về phía Nam mà.

Cách quán trà khoảng 6 dặm về phía Nam là một tòa thành nhỏ, lúc A Mạch tới cửa thành phía Bắc, mặt trời vừa qua đỉnh đầu. Nàng nghiêng đầu nhìn hai chữ lớn “Hán Bảo” trên thành bị mặt trời chiếu tới mức lắc lư. Nàng chỉ cảm thấy cơn đói lại ập tới, không chịu nổi liền chép miệng thắt chặt giải rút lại. Cái bánh bột mỳ đó thực sự không chống đói được, nếu biết sớm thế này đã không uống nhiều nước trà tới vậy.

A Mạch cúi đầu đi một mạch về kinh thành nhưng lại bị tên lính canh ở ngoài thành ngăn lại, ban đầu hắn hoài nghi nhìn A Mạch từ đầu tới chân, tiếp đó hách dịch hỏi:

“Từ đâu tới?”

“Tới từ phía Bắc.”

A Mạch thật thà đáp lại.

“Đi đâu đấy?”

“Đi về phía Nam.”

Dường như tên lính kia cũng nhận ra có điều gì không bình thường trong câu trả lời của A Mạch nhưng nhất thời không nói ra được chỗ nào không hợp lý. Một tên lính quèn ở bên cạnh xúm vào nói:

“Sếp à, vừa nhìn đã thấy tên này không giống người tốt, trông bộ dạng cao to thế mà lại trắng thế này, giống như bọn đàn bà vậy. Không chừng lại là bọn trinh sát từ phương Bắc cũng nên.”

Tên lính ban nãy liếc xéo A Mạch từ trên xuống dưới một lần nữa, càng nhìn càng thấy gã trai đứng trước mặt không thuận mắt. Dáng người cao gầy, không những thế tóc tai lại ngắn củn, cố gắng lắm mới có thể bện được một bím đằng sau, đây đâu phải là cách ăn mặc tóc tai của người Nam Hạ, rõ ràng là loại dị tộc.

Thực ra A Mạch không được coi là rất cao, cao hơn một mét bảy, nếu so với thời Cha mẹ nàng, quá lắm cũng được coi là dong dỏng. Tới thời này, nếu có đứng trong đám đàn bà con gái cũng thuộc dạng phượng hoàng đứng giữa bầy gà, cho dù đứng trong đám đàn ông cũng được coi thuộc dạng cao.

A Mạch nhìn binh sĩ thấp hơn mình tới nửa đầu, trong lòng thầm than:

Mẹ nói thật chẳng sai chút nào, người thế hệ này phần lớn là suy dinh dưỡng, với loại cấp trên này, cùng lắm hơn mét sáu, thế mà cũng xứng làm lính kia đấy? Còn kém xa so với Cha.

Tên lính kia đi vòng quanh A Mạch rồi đột nhiên nhảy về sau một bước rống to:

“Lính đâu! Mau bắt thằng ở này cho ta!”

Mấy tên lính hùng hổ nhảy bổ về phía A Mạch, còn không để A Mạch kịp phản ứng gì đã trói quặt cánh gà nàng lại. A Mạch vừa cúi đầu nhìn dây trói trên người vừa vội vàng van nài:

“Mấy ông lính ơi, mấy ông hiểu nhầm rồi, hiểu nhầm rồi, tôi là dân lành mà, sao có thể làm trinh sát được chứ? Không tin các ông cởi trói cho tôi để tôi lấy giấy thông hành cho các ông xem!”

Đám lính đó đâu thèm nghe A Mạch giải thích, đẩy mạnh nàng về phía kinh thành, đi tới nửa đường, vừa hay gặp một toán thân binh với một vị tướng trẻ đi tới. Đám lính áp giải A Mạch vội vàng hành lễ nịnh nọt vị tướng trẻ kia:
“Đại nhân à, bọn thuộc hạ vừa mới bắt được tên trinh sát Bắc Mạt.”

A Mạch lớn tiếng kêu oan:

“Oan uổng quá, tiểu dân bị oan, tiểu dân là thương nhân đi về hướng Nam, trên người tiểu dân còn có giấy thông hành do phủ Định Châu cấp đây này.”

Giọng nói tuy to nhưng vẫn run run, khuôn mặt chất chứa vẻ chân thành nhưng vẫn đượm nét buồn, tốt nhất thì nên nằm bò trên đất để biểu thị sự trung thành của con, đây là việc cần chú ý khi kêu oan mà có lần mẹ A Mạch đã từng dặn. A Mạch rất chú ý tới điểm này, nghĩ tới việc mình bị trói quá chặt, nếu cứ tiếp tục nằm bò thế này rất có khả năng sẽ giống như con chó ăn ***, nên A Mạch đã chọn cách đứng kêu oan.

Quả nhiên ánh mắt của viên tướng trẻ kia đã bị thu hút về phía A Mạch, nhận thấy viên tướng đang nhìn mình, A Mạch vội vàng gập người, nói như máy:

“Xin tướng quân minh xét! Tiểu dân thực sự bị oan ạ!”

Vị tướng trẻ kia chẳng qua chỉ là một thiếu úy nhỏ nhoi, nghe thấy A Mạch cứ luôn mồm gọi mình là tướng quân, nét mặt có phần dịu đi, nhưng vẫn không thèm đếm xỉa tới A Mạch. Chàng ta chỉ hỏi mấy tên lính áp giải vài câu rồi dặn dò tụi lính trước tiên vẫn cứ áp giải A Mạch tới đại lao rồi hẵng hay.

A Mạch chỉ còn biết thầm trách số phận đen đủi, vừa đang ngon nghẻ là vậy thế mà cái họa lao tù từ đâu giáng xuống. Nào đâu biết chỉ với một loáng công phu thế này đã khiến bản thân nàng đi một vòng từ Quỷ môn quan về. Nếu tình thế giữa Nam Hạ và Bắc Mạt không cấp bách, chiến tranh biên giới phía Bắc rất dễ nổ ra, rất nhiều trinh thám khả nghi bị bắt thậm chí còn không cả thẩm vấn, liền đưa ra chặt đầu cho xong chuyện. Giống hoàn cảnh nàng hiện giờ bị giải tới nhà lao coi như đã xong đời.

Bất kể ở triều đại nào, đồ ăn trong đại lao cũng không tài nào nuốt nổi. Ngậm vội cọng lúa mạch, A Mạch lại thầm nghĩ tới miếng bánh mì đen gặm ở ngoài thành Hán Bảo, nhai trong miệng còn hào hứng là vậy, khi được đưa vào bụng bằng nước chè còn có thể nghe thấy tiếng réo mãn nguyện. Đương nhiên lúc này bụng nàng cũng đang réo ầm lên, nhưng thứ vọng ra từ trong bụng lúc này hơi buồn, nghe chẳng dễ chịu chút nào, A Mạch chỉ còn biết thắt chặt dải rút.

Ban đầu tuy đồ ăn chán tệ không những thế còn ít, nhưng xấu tốt gì cũng có thể duy trì nhu cầu tối thiểu của cơ thể, cũng không biết vì sao hai ngày gần đây không thấy đưa đồ ăn tới, chỉ có một chút nước nhưng cũng phải nài nỉ hồi lâu mới chịu đưa tới. A Mạch lờ mờ nhận thấy có gì bất ổn, quả nhiên vào ngày ở tù thứ mười một sai dịch dẫn một bầy lính dữ tợn hung hăng đi tới. Sai dịch mở cửa nhà lao xong, tên lính dẫn đầu không nói không rằng vừa chém phứt đầu một phạm nhân vừa giơ cây đao dính máu lên gào to:

“Bọn hung nô Bắc Mạt đến rồi, kẻ nào không muốn chết thì cùng ta ra giữ thành, phàm kẻ nào hăng hát cầm đao giết giặc đều được miễn tội! Ai đi?”

Nhà lao im ắng như tờ, một lát sau A Mạch là người đầu tiên giơ tay nói:

“Tiểu nhân đi! Vì nước giết giặc!”

Kể cũng buồn cười, ai không đi kiểu gì cũng bị chém chết trong nhà lao, xung phong đi không biết chừng còn có đường sống! Khi A Mạch giơ nắm đấm hét to “Vì quốc gia giết giặc”, ngay lập tức rất nhiều phạm nhân bừng tỉnh phản ứng theo, họ vội vàng giơ cao cánh tay hét to:

“Vì nước giết giặc!.”

Trong giây lát tinh thần quần chúng trong tù phấn chấn hẳn, lòng yêu nước bỗng chốc sục sôi, trông họ không còn giống với loại người cặn bã cướp giật, trấn lột nữa. Lúc này họ rõ ràng là đám trai tràn đầy nhiệt huyết!
Tên lính dẫn đầu tỏ vẻ hài lòng, hắn nhét vội vào tay mỗi phạm nhân một thanh gỗ, rồi giúp họ vươt qua tường thành.

…Lúc Mạch đại soái còn trẻ lên chơi thành Hán Bảo, bị vu cho là gián điệp Bắc Mạt, vừa may gặp Thiệu Nghĩa dẫn quân đi tuần qua, nghe thấy Mạch đại soái la hét: Tôi bị oan mà! Thiệu Nghĩa nhìn đại soái thấy dáng vẻ cao to, tóc ngắn, mặt rất đẹp tựa đàn bà, hắn không dám nhìn thẳng, một trượng phu như thế lẽ nào lại là gian tế được! Liền thả ra…
—————
Chú thích:
Trích từ “Tập hồi ức tướng quân Bắc chinh”

Mạch thị ngôn lục: Chiến tranh, là con cờ trong tay nhân vật có quyền có thế, giơ tay đi nước cờ, trong tiếng cười nói cướp đoạt đất đai; chiến trường là lò lửa một mất một còn mà những kẻ thấp cổ bé họng phải đối mặt, giơ tay đao rơi, trong nháy mắt bụi bay khói tán.


--------------------
Nhóm bạn bè:

Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post
 
Reply to this topicStart new topicStart Poll
Trả Lời

kwang_lee
post Mar 20 2012, 10:23 AM
Gửi vào: #2
No avartar

Group Icon

Thực tập viên
*
Thành viên: 59,940
Nhập: 8-March 12
Bài viết: 9
Tiền mặt: 84
Thanked: 0
Cấp bậc: 1
------
------
Bạn bè: 0
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Ngày hai mươi tám tháng Tám năm Thịnh Nguyên thứ hai lịch Nam Hạ, thành Hán Bảo bị công phá, Lưu Cánh tự sát trên thành, vợ là Trần Thị dẫn hai con gái treo cổ tự vẫn trên cột trong phủ, con trai duy nhất mất tích.

Thành Hán Bảo không hề yên tĩnh trở lại khi màn đêm buông xuống, ánh lửa trong thành sáng rọi khắp nơi, tiếng cười đùa chửi tục của binh sĩ Bắc Mạc, tiếng kêu gào, khóc lóc của dân Nam Hạ, tiếng kêu thét thảm thiết lúc rộ lên lúc lắng xuống trong thành. Đủ loại tạp âm lẫn vào nhau nếu không phải không cam tâm thì là khiếp sợ hoặc phóng túng lan truyền đi khắp mọi nơi trong thành, giống như một bàn tay vô hình, mỗi khi tới một nơi nào đó đều có thể khiến người nghe giật mình, cảm giác như tim mình thót lại giống như đang bị treo lơ lửng trong màn đêm, chốc chốc lại run rẩy…

Thậm chí đến cả ánh trăng trên trời dường như cũng không nhẫn tâm nhìn xuống, cứ nhắm chặt mắt lại.

Sắc đêm, quả thực rất đen.

So với âm thanh huyên náo hỗn loạn ở thành Hán Bảo, doanh trại Bắc Mạc đóng ở ngoài thành trái lại rất yên tĩnh. Ánh nến trong doanh trại chính vẫn sáng, bên trong năm sáu tướng lĩnh Bắc Mạc đang ngồi xung quanh một chiếc bàn vuông thảo luận gì đó. Vị tướng trẻ cầm đầu im lặng, không nói không rằng, chỉ cúi đầu nhìn tấm bản đồ trên bàn. Ngọn lửa lay động khiến bóng người dong dỏng in trên lều trại cũng trở nên sinh động hơn.

Bỗng từ bên ngoài lều vọng tới tiếng bước chân gấp gáp, một tướng quân mặc giáp gạt rèm bước vào khẽ bẩm báo:

“Bẩm Tướng quân, đội kỵ binh bốn vạn đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát ngay lập tức, chỉ còn chờ tướng quân hạ lệnh.”

Vị tướng quân trẻ kia cuối cùng đã ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi nhếch lên không rõ là cười hay không, nhưng vẫn không thể che lấp được sát khí giữa đôi lông mày. Đó chính là chủ tướng Thường Ngọc Thanh đang đóng trong thành Hán Bảo.

Đôi lông mày lưỡi kiếm của Thường Ngọc Thanh khẽ nhướn lên, rồi đưa ánh mắt nghiêm nghị lướt qua mấy vị tướng xung quanh, hỏi khẽ: “Các tướng đều đã nghe rõ về việc bố trí ban nãy rồi chứ?”.

Các tướng lĩnh nhất tề hô rõ, riêng chỉ có tiếng đáp của phó tướng Khương Thành Dực pha lẫn sự do dự. Vị phó tướng lưỡng lự một lát rồi nói: “Tướng quân, mạt tướng…”.

Thường Ngọc Thanh còn không chờ cho Khương Thành Dực kịp nói gì tiếp đã chặn lại, nửa cười nửa không hỏi lại: “Sao vậy? Thành Dực cho rằng sự sắp xếp của ta có gì không ổn sao?”.

“Mạt tướng không dám.”

Khương Thành Dực vội vàng thanh minh, sau khi nhìn nét mặt của Thường Ngọc Thanh xong vẫn cung kính nói:

“Mạt tướng chỉ muốn tuân theo tướng quân, nhưng trước khi đi nguyên soái cũng dặn dò mạt tướng phải bảo đảm chắc chắn sự an toàn của tướng quân.”
Từ lâu Thường Ngọc Thanh đã biết nguyên soái để Khương Thành Dực làm phó tướng cho mình mục đích là để bó buộc mình, trên cả chặng đường dài phải nghe những lời lải nhải bên tai trong lòng vô cùng khó chịu. Phải vất vả lắm mới đợi được lần chia quân này, làm sao hắn có thể để Khương Thành Dực tiếp tục ở lại bên cạnh. Thế là tranh thủ thời cơ thay đổi kế hoạch ban đầu, hắn bố trí Khương Thành Dực dẫn đầu một cánh quân ở càng xa mình càng tốt. Nay nghe Khương Thành Dực lại đưa ra phương án như cũ, trong lòng Thường Ngọc Thanh bực bội nhưng vẫn không biểu lộ gì ra ngoài mặt, chỉ cười nói:

“Thành Dực yên tâm, lần này ta sẽ không đích thân ra trận tàn sát, không cần người phải hộ vệ, không những thế ngươi còn là phó tướng cánh quân Tây Lộ của ta, chứ không phải là đội trưởng đội cận vệ của ta, sao lại dồn hết tâm lực vào những việc nhỏ nhặt này? Việc ngày mai trọng đại, càng cần những người cẩn trọng như ngươi xử lý, tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào.”

Khương Thành Dực vẫn muốn nói tiếp nhưng thấy nét mặt Thường Ngọc Thanh sắc lạnh, đành phải nuốt lại những lời muốn nói, chỉ còn biết tuân lệnh rồi cúi đầu đi ra ngoài lều cùng với những tướng lĩnh khác. Lúc này Thường Ngọc Thanh mới khẽ cười một tiếng, để cho cận vệ buộc chặt áo bào xong liền ôm mũ giáp tua đi ra ngoài lều.

Bên ngoài lều đã có cận vệ đưa con chiến mã Chiếu Dạ Bạch của Thường Ngọc Thanh chờ sẵn, Thường Ngọc Thanh lên ngựa, ánh lửa chiếu vào bộ áo giáp của hắn tạo ra vầng sáng lạnh lẽo, vầng sáng hắt lên mặt khiến khuôn mặt hắn vốn đã lạnh càng trở nên lạnh hơn.

“Tướng quân Thành Dực.”

Thường Ngọc Thanh gọi Khương Thành Dực, từ trên ngựa hắn cúi người xuống ghé sát vào tai Khương Thành Dực khẽ nói: “Mười vạn binh mã của bản tướng quân đều đã giao cho ngươi rồi đó, nhớ phải dẫn đại quân của bản tướng tới ngoài thành Thái Hưng đấy!”.

Nói rồi cười lớn hai tiếng, không chờ cho Khương Thành Dực phản ứng đã thúc ngựa phi nước kiệu bỏ đi.

Trong đêm đó chủ tướng Bắc Mạc dẫn bốn vạn kỵ binh biến mất trong màn đêm dày dặc, nhưng doanh trại mười vạn đại quân của Bắc Mạc vẫn đóng ngoài thành Hán Bảo.

Trong thành Hán Bảo, hơn một vạn tướng sĩ Bắc Mạc tham gia cuộc tấn công thành ban ngày vẫn đang xả hơi…

Trong ngôi nhà vách đất thấp lè tè sát phía tây thành, các khuôn viên nhỏ hẹp chen chúc bên nhau bị những con ngõ nhỏ cong queo xuyên qua giống như một mạng nhện thủng lỗ chỗ. Mạng nhện đó lả lơi buông lửng trên mặt đất, còn không dựng được bộ khung lên.

Mười mấy binh sĩ Bắc Mạc cầm đuốc vừa chửi bới lung tung vừa đi xuyên qua các con ngõ nhỏ, tất nhiên chúng không hài lòng chút nào với những thứ thu hoạch được.

“Đại ca, khoảng sân này mở toang hoang thế này, xem ra người đã chạy hết từ lâu rồi, chúng ta vào không vậy?”

“Vào cái con khỉ!” Tên lính Bắc Mạc cầm đầu chửi. “Đã lục soát bao nhiêu nhà rồi hả? Tiên sư chúng nó, chẳng lấy được thứ gì đáng giá, nói gì tới đàn bà, mẹ kiếp, đến cả cái lông còn chẳng tìm được nữa là, coi như chúng ta đen đủi, tại sao lại chạy tới chốn khỉ ho cò gáy này chứ?”

Thành Hán Bảo được chia làm hai thành đông và tây, đông thành là khu nha phủ và nhà giàu, tây thành là khu bình dân, khu sát với tây thành này lại là nơi nghèo nhất trong khu bình dân. Phần lớn những người sống ở đây là dân nghèo khổ đáy xã hội, bình thường gắng gượng được một ngày ba bữa đã là tốt lắm rồi. Do vậy làm gì có vàng bạc châu báu nào giấu trong nhà chứ, bọn lính Bắc Mạc lại mò tới đây cướp bóc đúng là tới sai chỗ. Chả trách lục soát tới mười mấy ngôi nhà cũng chẳng cướp được thứ gì, cuối cùng đến cả tâm trạng giơ chân đạp cửa cũng chẳng còn nữa.

Một tên lính Bắc Mạc cầm đuốc chỉ về khu đông thành gào to: “Đại ca, đệ thấy bên kia náo nhiệt lắm, hay là chúng ta tới đó đi!”.

Tên cầm đầu rõ ràng cũng bị lay động, hắn ngẩng lên nhìn bầu trời phía đông đỏ rực, sau đó quay sang nhìn đám thuộc hạ rồi vẫy tay nói: “Đi thôi! Chúng ta đổi chỗ, phải nhanh lên mới được, nếu không tới muộn đến cả nước cũng chẳng có phần đâu!”.

Đám thuộc hạ đồng thanh “tuân lệnh” rồi chạy theo ra bên ngoài. Ánh lửa dần xa với tiếng bước chân lộn xộn, bóng tối trở lại. Chính trong khoảng sân mở toang hoang đó, tâm trạng thấp thỏm lo âu của A Mạch cuối cùng cũng được cởi bỏ. Nàng dỏng tai nghe ngóng một hồi rồi mới cẩn thận bò ra từ góc tường chất đầy những thứ đồ linh tinh, nàng còn chẳng lo lau bụi bẩn trên mặt, vội vàng nằm sõng soài trên đất thở dốc.

Binh pháp có nói: Thực tức là hư, hư tức là thực. Nếu như không phải mình mở cửa sân tông hổng, còn vứt lung tung mọi thứ trong sân thì khó tránh khỏi bọn lính Bắc Mạc vào lục soát, nếu đã lục soát thì tính mạng của mình sẽ ra sao nhỉ?

Bản thân A Mạch cũng không ngờ rằng mình còn sống sót, còn có thể bình yên xuống khỏi thành. Đầu tiên dính mũi tên trên đỉnh đầu khiến cho sợ mất mật, tiếp đó phải giả chết, phải chịu khổ tới tận đêm mới dám bò ra từ đống xác chết. Cũng may do đêm tối nên mới mò tới khu dân nghèo này, coi như vừa thoát được một kiếp nạn. Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi thế nhưng nàng đã vào vào ra ra quỷ môn quan tới mấy lượt.

Nằm ngửa trên đất, A Mạch ngắm nhìn những vì sao lấp lánh như thường lệ, nàng bất giác than thở, không ngờ sức sống của mình lại mãnh liệt như vậy! Mẹ đã từng nói, nếu muốn có sức sống mãnh liệt như con gián thì phải chịu được bóng tối và sự ẩm ướt mà người khác không thể chịu. Việc vừa rồi còn đáng sợ hơn nhiều so với bóng tối và sự ẩm ướt mà nàng vẫn vượt qua được, nàng còn phải sợ gì nữa chứ? Có lẽ nàng cũng không cần phải lo lắng cho cuộc đời của mình, bởi nếu ông trời muốn bắt nàng, vậy thì đã bắt nàng từ bốn năm trước rồi. Bốn năm trước chưa bắt, thì rõ rằng đến cả ông trời cũng không muốn gặp nàng, tức là sẽ không muốn mạng của nàng.

Khóe miệng A Mạch hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Ái chà, cảm giác đói lại dâng lên, cứ tưởng là đói tới đỉnh thì sẽ không biết tới đói nữa. A Mạch thở dài rồi lại bò vào nhà sờ sờ soạng soạng. Không hiểu chủ ngôi nhà này có để lại thứ gì ăn được không nữa, cho dù không còn thứ gì chín, chí ít cũng phải còn chút gì sống chứ? Thường thì gian trong để ngủ, gian ngoài ăn uống, nếu có thứ gì ăn được, chắc là ở nhà chính thôi. Sờ soạng hồi lâu, cuối cùng A Mạch cũng mò được một nửa miếng lương khô trong lò bếp. A Mạch khấp khởi mừng, trong lòng thầm nghĩ ông trời quả nhiên không định cho mình chết đói. Nàng cũng chẳng màng quan tâm xem có ăn được hay không, vội vàng nhét ngay vào miệng. Miếng bánh vừa đưa tới miệng thì động tác của A Mạch ngay lập tức cứng đờ lại, nàng nhìn chằm chằm vào đống củi bên trên bệ bếp.

Đống củi đó quả nhiên đang động đậy.

Một đầu người nhô ra từ trong đống củi, khuôn mặt đen xì xì không thể nhìn rõ được, duy chỉ có đôi mắt sáng long lanh đang nhìn không chớp mắt vào A Mạch.

A Mạch có cảm giác một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua lưng, lông trên người dựng đứng cả lên. A Mạch rất muốn gào to lên một tiếng “Ma!”, tiếp đó ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, nhưng khi nỗi sợ lên đến đỉnh điểm, dường như chân tay không còn chịu sự điều khiển của đại não nữa. Phản ứng đó chỉ thoáng qua đầu nàng một lát rồi biến mất, nàng chẳng hét toáng cũng không bỏ chạy, chỉ lặng người giơ nửa miếng lương khô ra hỏi: “Ăn không?”.

“Con ma” đó cũng ngây ra trước hành động ngoài sức tưởng tượng của A Mạch, sững sờ một lát rồi há to miệng, lộ ra hàm răng trắng đối lập với sắc mặt.

Khi chữ “á” vừa mới thành hình còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì miếng lương khô đã được nhét vào miệng “con ma”. Tiếng “á” chuyển thành tiếng “u u”, tiếng nói mềm mại, hóa ra là “ma nữ”!

Một tay A Mạch bịt chặt miệng “ma nữ”, tay còn lại ấn vào vai, A Mạch khẽ trách: “Kêu cái gì mà kêu? Hay là muốn gọi bọn Bắc Mạc tới mới cam lòng hả?”.

Vừa nói xong câu này, sức chống trả của “ma nữ” lập tức giảm hẳn, cô bé giương đôi mắt còn thấm đẫm nước mắt rất đáng thương nhìn A Mạch.
A Mạch ghìm giọng nói: “Ta là người Nam Hạ, vì tránh bọn Bắc Mạc nên mới trốn vào đây, chúng đang ở cách đây không xa, nếu kinh động khiến chúng kéo tới, cả hai chúng ta không ai sống nổi đâu! Ngươi đừng hét, ta sẽ buông tay”.



--------------------
Nhóm bạn bè:

Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post



Thank you! Reply to this topicTopic OptionsStart new topic
 

Bản Rút Gọn Bây giờ là: 18th July 2025 - 03:06 PM
Home | Mạng xã hội | Blog | Thiệp điện tử | Tìm kiếm | Thành viên | Sổ lịch