Trong buổi triển lãm "Cuộc sống Hà Nội thời bao cấp", imagine không thể quên những ánh mắt đăm chiêu suy tưởng lẫn niềm vui của rất nhiều bậc cao tuổi khi xem một hiện vật. Đó là một trang báo Tiền Phong cũ có đăng bài thơ "Mùa xuân nhớ Bác" của tác giả Pham Thị Xuân Khải - sinh viên năm thứ hai khoa Ngữ văn Trường Đại học Tổng Hợp Hà Nội - số báo đặc biệt ra ngày 26/3/1986 kỷ niệm 55 năm ngày thành lập Đoàn. Cả buổi sáng hôm đó, tôi ngồi ở bàn viết lưu bút của phòng triển lãm thuộc Viện bảo tàng Dân tộc học xem các lưu bút và dở những trang lưu bút hay cho những người quan tâm. Tôi có hỏi một cô tuổi khoảnge 4o và biết bài thơ "Mùa xuân nhớ Bác" thời bấy giờ là tiếng chuông, là trái bom đả kichtính trạng tiêu cực trong thời bao cấp. Ngay trước Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ VI, đây là một hành động vô cùng dũng cảm của nàh thơ cũng như của toà soạn - nhà thơ đã bị một số người coi là phản động, nhưng phần đông nhân dân đều hưởng ứng nhiệt tình. Trong cuốnc lưu bút, tôi nhớ là ngay trang đầu tiên có lưu bút song ngữ Anh - Việt của một người tên Ly đã đề cập đến những tệ nạ vẫn tồn tại thừ thời bao cấp đến nay một cách mạnh mẽ (trang lưu bút đã được một nhà báo cao tuổi chụp lại).
Rất tò mò về bài thơ "Mùa xuân nhớ Bác", imagine đã tìm đọc. Thấy rằng ý nghĩa của bài thơ vẫn còn giá trị cho đến nay nên imagine đăng bài thơ lên đây, mong những thành viên đã từng sống trong thời kỳ này và các thành viên khác cho thêm ý kiến.
Mùa xuân nhớ Bác kính tặng đồng chí Lê Đức Thọ, tác giả bài thơ "Lẽ sống" và đồng chí Hồ Thiện Ngôn, tác giả bài thơ "Đọc thơ anh"
Mùa xuân về nhớ Bác khôn nguôi Tiếng pháo giao thừa nhớ ngày xuân Bác còn chúc Tết
Vần thơ thân thiết ấm áp lòng người Bác đã đi xa rồi Để lại chúng con bao nỗi nhớ Người cha đi xa.
Các anh ơi, Mùa xuân về đọc thơ các anh trên báo Đảng Lòng càng nhớ Bác nhiều hơn Làm sao cso thể quên Mỗi lần gặp Bác Bác bắt nhịp bài ca đoàn kết Người thường nhắc nhở: Yêu nước, thương đanẫu thân mình có phải hy sinh Cũng chỉ vì trường xuân cho đất Việt. Mùa xuân về đọc thơ xuân các anh Tuổi trẻ chúng tôi thấy lòng mình day dứt Day dứt vì mình chưa làm được Những điều hằng ước mơ Những điều chúng tôi thề Dưới cờ Đoàn trong giờ kết nạp, Tuổi trẻ chúng tôi tha thiết Được Đảng chăm lo Được cống hiến cho quê hương nhiều nhất Nhưng tuổi trẻ chúng tôi Không ít người lỡ thì, mai một.
Theo năm tháng cuộc đời Ngoảnh lại nhìn, mình chưa làm được bao nhiêu Bởi một lẽ chịu hẹp hòi, ích kỷ Thanh niên chúng tôi thường nghĩ: Bỏ công gieo cấy, ai quên gặt mùa màng Mỗi vụ gieo trồng Có phải đâu lép cả?
Tuổi trẻ chúng tôi vẫn tự hào Những trang sử vẻ vang dân tộc Chúng tôi được học Được thử thách nhiều trong chiến tranh
Chúng tôi nghĩ: Nguyễn Huệ - Quang Trung Lứa tuổi hai mươi lập nhiều chiến công hiển hách. Lẽ nào tuổi trẻ hôm nay thua thiệt Có học hành lại phải sống cầu an Phải thu mình xin hai chữ "bình yên" Bởi lẽ đấu tranh - tránh đâu cho được? Đồng chí không bằng đồng tiền Bằng lòng vẫn hơn bằng cấp Có ai thấu chăng Và ai phải sửa?
Mỗi xuân về con càng thêm nhớ Bác Lòng vẫn thầm mơ ước Bác Hồ được sống đến hôm nay Làm nắng mặt trời xua tan hết mây Trừ những thói đời làm dân oán trách Có mắt giả mù, có tai giả điếc Thích nghe nịnh hót, ghét bỏ lời trung Trấn áp đấu tranh, dập vùi khốn khổ Cùng chí hướng sao bầy mưu chia rẽ? Tham quyền cố vị Sợ trẻ hơn già Quên mất lời người xưa: "con hơn cha là nhà có phúc" Thời buổi này Không thiếu người xông pha thuở trước Nay say sưa trong cảnh giàu sang Thoái hoá, bê tha khi dân nước gian nan?
Mùa xuân đất nước Nhớ mãi bác Hồ Ta vẫn hằng mong lý tưởng của Người Cho đất nước khải hoàn, cho mùa xuân mãi mãi. Xuân Bính Dần 1986
Phạm Thị Xuân Khải Học sinh năm thứ hai khoa Ngữ văn Trường Đai học Tổng hợp Hà Nội
Sau khi bài thơ được đăng báo, thủ tướng Pham Văn Đồng đã đến gặp nhà thơ và nói:"Trung Ương thấu rồi và đang sửa" Vậy mà cho đến nay bài thơ vẫn còn mang tính thời sự, giống như một bài thơ viết vào năm 2006 chứ không phải năm 1986, thậm chí tệ nạ, quan liêu còn nhiều hơn. Vậy bao giờ Trung Ương sửa song?!...
--------------------
Nhóm bạn bè:
Xem tất cả
--------------------
little_prince - người bộ hành phiêu lãng!Tôi là người bộ hành phiêu lãng Đường trần gian xuôi ngược để vui chơi: Tìm cảm giác hay trong tiếng khóc câu cười. Trong lúc gian lao, trong giờ sung sướng, Khi phấn đấu cũng như hồi mơ tưởng. Tôi yêu đời cùng với cảnh lầm than, Cảnh thương tâm ghê gớm hay diụ dàng. Cảnh rực rỡ, ái ân hay dữ dội. Anh dù bảo: tính tình tôi thay đổi, Không quyết tâm, không chủ nghĩa: nhưng cần chi?
|