1. Những gã đồng nghiệp thò đầu qua cửa sổ hét toáng: - Bác ơi! Mang hắn về nhà cho bú tí đi! khi ấy tôi đã ba mươi tám tuổi một vợ, một con trai khi ấy người đọc gọi tôi bằng danh xưng: nhà thơ! mẹ tôi mất vài năm sau đó.
2. Khi mẹ tôi cắp nón rụt rè bước vào trong sân guốc mòn, áo vải reception báo tin: có bà cụ đến tìm! khi ấy tôi đã bốn mươi tuổi đang rất nổi tiếng những gã đồng nghiệp vẫn đồng loạt hét toáng: - Bác ơi! Mang hắn về nhà cho bú tí đi! mẹ tôi mất một năm sau đó.
3. Chẳng ai biết vì sao bà cụ ấy thường xuyên cắp nón đi tìm thằng con đã tóc râu chớm bạc đơn giản lắm! đêm qua nghe ai bảo tôi say xỉn không về nhà đêm qua trời Sài Gòn trở gió... người mẹ ấy hôm sau run rẩy đi tìm rụt rè hỏi nhỏ: - Con có bị ốm không? mẹ già rồi lẩn thẩn đừng mắng mẹ nghe con...
Nếu như đêm nay anh ngồi gác một mình Chỉ riêng anh và những vì sao còn thức Anh sẽ chọn một vì sao đẹp nhất Để bảo rằng - đấy chính là em
Nếu trưa nào anh qua một khoảng đường êm Chỉ có nắng và chân mình đạp lá Trời thành phố khép hàng mi êm ả Anh đi cùng chiếc bóng của mình Anh sẽ chọn một bóng râm dịu mát Để bảo rằng - đấy chính là em
Nếu khuya nào anh vào xưởng ca đêm Giờ ngon giấc của em trong giấc ngủ Anh sẽ gọi hương ngọc lan đầu phố Theo dọc đường và bảo - đấy là em
Ở nơi nào mà anh chẳng có em Có cả lúc một mình đi xuống phố Đi theo anh chỉ lá me và gió Thì lá me và gió chính là em
Anh nghiêng mình cảm tạ Mark Twain Đã phát biểu tuyệt vời về đôi lứa Đã cho anh những thiên đường mở cửa Khắp mọi nơi trong cuộc sống của mình
Ở nơi nào mà anh chẳng có em Có khi ngủ nữa là khi anh thức Anh đưa tay là chạm vào hạnh phúc Trái táo hồng treo giữa những cành êm Em là ban mai, là chiều vắng, là đêm ...
Em đã lấy hết của anh những buổi tối yên tĩnh Những buổi tối bây giờ sóng biển tràn vào nhà Em đã lấy của anh những trưa êm ả Trưa đỏ trời sắc lửa cháy trên hoa.
Em lấy hết chừa cho anh nỗi nhớ Nỗi nhớ ba mươi bốn năm cộng lại - Nhân mười Nỗi nhớ biến gã đàn ông chợt thành lẩn thẩn Giữa đám đông nào cũng thảng thốt - Em ơi!
Em đã lấy hết của anh những tháng ngày hạnh phúc Chừa lại cho anh gió lạnh bốn mùa Em vui vẻ trong dòng đời vui vẻ Chừa một dòng hiu quạnh để anh đi...
Ừ, cứ lấy hết, anh dành cho em hết Anh chỉ giữ lại riêng ánh mắt không lời Chỉ giữ lại bông hoa đêm nào em cài trên mái tóc Cạnh chỗ em ngồi, gần gũi mà xa xôi...
Em lấy hết của anh những tháng ngày lặng gió Chung quanh anh ngập sóng tự lâu rồi Biển nơi nào - biển trùng vây anh vậy? Cứ xô vào bờ tên một người thôi!
buổi chiều đi uể oải như một điệu blues buồn những buổi chiều ngơ ngác nắng trên phố mênh mông vàng lên một ngọn khói người đàn ông mắt buồn đong đưa trên ghế dựa hoa tím lại tím hơn những hoàng hôn ngoài cửa người đàn ông mắt buồn một hôm không trẻ nữa những buổi chiều ngồi im lá rụng đầy hai vai lá rụng trên tóc dài ngày đi qua lặng lẽ một điệu blues buồn quá đâu đó ở trong hồn người đàn ông mắt buồn ngủ thiu hay là chết hoa tím đã tím hơn từ buổi chiều ly biệt
Ta đi qua thời cỏ hồng Cỏ đã héo đồi xanh đã úa Dấu chân cũ lẫn nơi nào trong cỏ Khi ta về hoa hoang dại mọc lên
Con đồi dài - như em còn ngoan Lòng ta rụng trái thông khô thoảng thốt Ta qua dốc phía hoàng hôn tím ngắt Cỏ hồng xưa đổi sắc dưới chân mình
Và ta buồn như mây trắng mông mênh Soi bóng suối - chú bé xưa ngồi khóc Công chúa nhỏ mang chùm hoa đi mất Tóc hiền ngoan theo gió lên trời
Rồi chiều qua - ai ngồi cạnh bên đời Ðôi chân nhỏ như chút tình khép nép Và cuối dốc một người mơ được chết Ngọn cỏ hồng thơ ấu ngậm trên môi Buồn ta bay thành bướm trắng lên đồi.
Có thể chấm dứt được rồi những nụ cười giễu cợt Rằng những ai nói về cỏ hoa là những kẻ không chạm hai chân trên mặt đất này Anh vẫn đến thăm em bằng bước chân có thật Vẫn không quên chùm hoa cúc cầm tay... Anh không dửng dưng trước hạt gạo khó khăn ngày hai bữa Anh không quên những vất vả đời thường Anh biết rõ những giọt nước mắt em đôi khi thành chất độc Nhỏ xuống lòng mình loang lổ vết thương Nhưng anh vẫn cần nói cùng em về hoa cỏ Về những vòm me không ai có thể đốn mất của mình Về những chiếc chuồng bồ câu màu hồng trên mái ngói Về tím đỏ ráng chiều, Về vạt nắng bình minh... Dẫu hoa đã từ lâu không có mặt trên những bàn ăn đạm bạc. Dẫu bóng mát vòm me chưa che tròn lưng những đứa trẻ con lượm rác ven đường. Dẫu đã xuất hiện quá nhiều kẻ vác súng săn tìm bầy chim thành phố. Và có người lạnh nhạt nhìn nhau nhân danh áo cơm Thì những kẻ mơ mộng còn rất cần đấy chứ Anh sợ vật giá leo thang nhưng cũng lo vầng trăng không mọc nữa đêm rằm Hay sợ trăng đã mọc rồi mà đầu anh vẫn cúi Bởi trái tim mình đã thành đá tảng rêu phong Nên anh vẫn muốn nói cùng em về hoa cỏ Ta xanh xao - nhưng hãy rất con người Ta phẫn nộ - nhưng chớ thành trái độc Ai vấp ngã ven đường, không một giọt lệ rơi Không một giọt lệ rơi vì mắt nhìn ráo hoảnh Vì mắt đã lạnh tanh những dung tục đời thường Nên anh cứ muốn nói hoài về hoa cỏ Để còn biết giật mình khi chạm một làn hương
Không thể nói khác hơn rằng hôm nay - buổi sáng rất buồn. Anh mất nửa giờ ở ngã tư quen thuộc, Chỉ vì một gã đụng người rồi bỏ chạy luôn ... Gã đụng người chạy luôn còn anh đứng lại. Rồi một "người anh em" đến làm chứng lập lờ. Anh mất nửa giờ và mất luôn ... nửa phần lương tháng - Hỏi em có thấy buồn không?
Hỏi em có thấy buồn không rằng chiều nay Anh đã có lần dừng trước người con gái hỏng xe Rất lịch sự xin được làm anh chàng hào hiệp Người con gái giật mình với cái nhìn nghi hoặc (!). Rồi bỏ mặc anh chàng cụt hứng đứng ngẩn ngơ...
Có những lúc lòng buồn anh tự hỏi Liệu lòng tin có cần chứng minh thư ? Ví dụ như em lỡ độ đường và anh dừng xe lại Em có ... mà thôi ! ...
Anh đã có những ngày buồn như thế Trang thơ viết ra không có nổi chú bướm vàng Nhưng anh vẫn tin một hôm nào xuống phố Còn gặp những lòng người hóa bướm bay sang ...
"Thầy còn nhớ con không...?" Tôi giật mình nhận ra người đàn ông áo quần nhếch nhác Người đàn ông gầy gò ngồi sau tủ thuốc ven đường.
"Thầy còn nhớ con không...?" Câu lặp lại rụt rè rơi vào im lặng. Hoa phượng tháng năm rơi đầy vỉa hè Rụng xuống trên vai người thầy học cũ.
"Không... xin lỗi... ông lầm... tôi chưa từng dạy học Xin thối lại ông tiền thuốc... cám ơn..."
Cuộc sống cho ta nhiều quên, nhớ, vui, buồn Thầy học cũ mười năm không lầm được Thầy học cũ ngồi kia dấu mình sau tủ thuốc Giấu mình trong hoa phượng rụng buồn tênh.
Còn biết nói gì hơn Đứa học trò tâm sự Người thầy cũ lại chối từ kỷ niệm Chối từ những bài giảng dạy con người đứng thẳng Biết yêu anh em – đất nước – xóm giềng Đứa học trò vào đời với trăm nghìn giông bão Bài học ngày xưa vẫn nhớ mãi không quên.
Và hôm nay... Bên hè phố im lìm Vành nón sụp che mắt nhìn mỏi mệt Câu phủ nhận phải vì manh áo rách Trước đứa học trò quần áo bảnh bao ?
Tôi ngẩn ngơ đi giữa phố xá ồn ào Những đứa trẻ tan trường đuổi nhau trên phố Mười năm nữa đứa nào trong số đó Sẽ gặp thầy mình như tôi gặp hôm nay ?
Có một chiều như thế trong đời Trên vai tôi nàng khóc Có một chiều mưa của khắp thế gian Lặng trong một giọt nước mắt Có một chiều như thế trong đời Muối của mọi đại dương trên lưỡi tôi khô đắng Có một chiều như thế Mọi màu tím của hoàng hôn tím như không thể tím hơn được nữa Run rẩy chùm hoa nhỏ tay nàng Có một ngày cộng tất cả ly tan thành lặng im thảng thốt Có một chiều trong ngăn sách cũ tình cờ còn nguyên vẹn một điều gì đã mất ...
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng Em chở mùa hè của tôi đi đâu ? Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu
Mối tình đầu của tôi có gì ? Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp Lá áo người trắng cả giấc ngủ mê Lá bài thơ cứ còn hoài trong cặp Giữa giờ chơi mang đến lại.... mang về.
Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại Ngày khai trường áo lụa gió thu bay... Mối tình đầu của tôi có gì ? Chỉ một cây đàn nhỏ Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm Ai cũng cũng hiểu - chỉ một người không hiểu Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi... thành câm.
Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng Em hái mùa hè trên cây Chở kỷ niệm về nhà Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.
Ngựa xe nào khuất nẻo thành xưa loang bóng chiều hồn ai trong lá rụng dấu hài mờ sân rêu lòng ta như thành quách nhớ một nàng ái phi giật mình nghe... áo động nắng rớt trên hoa quì ta tìm vườn ngự uyển cỏ hoang che dấu rồi tiếng chim chiều đại nội rụng xuống chiều mồ côi lòng ta như sương khói đậu vào tường đá rêu dấu thời gian im ngủ dấu thời gian tịch liêu chiều cuối năm chớm lạnh vàng phai nhuốm mái hiên ai mộng làm quan trạng ngựa qua vườn ngự Viên ? giật mình nghe gió động nón bài thơ... qua thềm...
đấy là một ngày nào đó của một năm nào đó người đàn ông trờ thành kẻ không nhà tự nguyện dù hắn có cửa nhà hắn là thi sĩ ngốc nghếch quen nói trăng là trăng mây là mây gió là gió không thể là gì khác hắn không biết đánh bạc ngôi nhà tự bao giờ trở thành nơi cờ bạc bịp thế là hắn vui vẻ ra đi đấy là một ngày nào đó của một năm nào đó thế kỷ gần hết còn hắn gần chết hắn vẫn thản nhiên nói : ai mà không đi đời nhưng cờ bạc bịp thì ta xin thôi đã quá đủ trong ngôi nhà này lửa mồ hôi máu chia lìa đói khổ chòi lá dựng xong thì bão tố lửa âm ỉ trong xương dưới những mộ phần biển rã mục đêm xuống tàu định mệnh sum họp nơi này nơi kia ly tan ngôi nhà ấy như phạm lời bùa chú nên mồ hôi sôi vầng trán cha già nên trẻ thơ ra đời trong lửa đạn lưng mẹ như vòm trời úp trọn phong ba ngôi nhà ấy như khoảnh vườn hoang dại cây đau thương không hạt cũng đâm chồi hạt nghi kỵ không gieo mà đậu quả những dấu chân trôi góc bể chân trời đấy là ngày nào đó của một năm nào đó người đàn ông làm một kẻ không nhà lầm lũi gập mình trên sỏi đá bới tìm trong định mệnh một chồi hoa
Những ngày ốm trong căn phòng hẹp Anh mơ những chiều vàng Hoa dầu thả cơn mưa chong chóng Con đường dài áo lụa thênh thang... Anh nằm nhớ tiếng chân quen Gõ nhịp ngoài thềm vội vã Tan tầm em về như làn gió Dìu anh ra cửa đón mặt trời Những chiều nằm trong cơn sốt khô môi Anh thèm lời hỏi thăm của một người bạn Một câu nói đùa - một lời trêu chọc Rất đỗi thân tình Và... Như trong truyê.n cổ tích - kẻ hiền... sẽ gặp lành Anh mở mắt - hoa dầu rơi trước cửa Anh tỉnh giấc - em về như ngọn gió Tiếng máy xe quen thuộc đến... giật mình Ông bạn già nheo mắt đứng cạnh bên. Ðôi khi Anh cũng phải cám ơn cơn nóng lạnh không rõ tên Bắt anh trùm chăn dăm ba bữa Bắt đôi chân nằm mơ ngoài cửa Nhớ những ngày mạnh khoẻ xuống phố với mọi người Ðể nhận ra cuộc đời Hệt như là cổ tích Ước niê`m vui - khi mở bừng con mắt Tất cả đều có cạnh bên Bạn - người yêu - hoa và nắng êm đềm...