Chẳng nghĩ gì"... em thanh thản, trong sáng, bình yên, nguyên sơ giữa đá, trên núi... em hòa vào thiên nhiên, hòa vào đất trời, hòa vào đá và núi.
Tôi thèm được ngâm tẩm trong cái "hoang sơ" đến ngây ngơ ấy. Tôi thèm được "chẳng nghĩ gì" như em - cậu bè người Hmông mà tôi vô tình được gặp một lần trong chuyến đi điền dã năm nào. "Chẳng nghĩ gì"... "chẳng nghĩ gì"... sướng thật! Trên tảng đá ấy em là vị vua của sự thanh thản. Tảng đá ấy là ngai vàng cho tất cả những ai thèm muốn được thanh thản, nhẹ lòng trước đường đời, trong cuộc đời. Tôi ước, một lần được là em, một lần "chẳng nghĩ gì" như em. THƠ CHO EM NHÂN NGÀY 3 THÁNG 6
Em ở giữa hai khoảng trời yêu nhớ Mẹ ở bên mình... ba ở phía bên kia Hai bán cầu chia nửa phân ly Bên ấy là đêm để bên này trời sáng Anh mãi thương em, tình mẹ cha vỡ rạn Đã có anh chia lửa - đắp bù Đừng buồn nghe em - sớm nắng chiều mưa Đành chấp nhận những điều không thể ấy! Vết thương kia cứ trở trời sưng tấy Đành nín câm - dồn ứ máu tim mình Ngày ấy đến rồi, những ngọn nến lung linh Lòng thầm nhắc ai cùng ba thổi nến? Mẹ cứ đi về - vào ra... lưng còng xuống Mái tóc sáng nay như có sợi bạc thêm Mấy chị em cứ đau đáu ngước nhìn Trong thinh lặng mong chờ điều... không thể!? Giá mẹ với ba lại như xưa - được nhỉ? Những bông hoa sẽ không sớm úa tàn Những nụ cười sẽ mãi lại râm ran Đầy ắp cả gian nhà và khoảng trống Để hôm nay em sẽ không đứng lặng Bấm thời gian chờ nghe tiếng phone reo Lời chúc cho ba trong tấm thiếp gửi theo Bao ước vọng cứ dằn lòng lắng xuống Ước một ngày ba về mang màu nắng Sưởi ấm lòng bao yêu nhớ trong con Để sớt chia, để đạo hiếu vẹn tròn Để mẹ ba lại như xưa, ba nhỉ? Thơ anh viết, không ồn ào ầm ĩ Nhẹ nhàng thôi, để xoa dịu niềm đau Để em có anh, để ngày mới đến mau Để những yêu tin làm bừng lên màu nắng Để nỗi niềm riêng có vai anh gánh Đỡ đần em trong những lúc tàn canh Em hãy cười đi - trong yêu nhớ em - anh Là tất cả... em dành cho ba đấy! THÁNG NĂM
Tháng Năm rồi em! Nắng - mưa thất thường đến thế! Chỉ có phượng hồng cháy lên như lửa Cho anh yêu em! Tháng Năm, mình thương nhau nhiều hơn Đi - về - nắng - nóng Thương ai, mặt đường rát bỏng Nhớ mặc áo, cài tay! Tháng Năm, mưa giăng đầy Cánh phượng buông rơi lả tả Một mình, nhớ thương nhau quá! Cổ Ngư thấp thoáng người qua! Tháng Năm để nhớ thiết tha Yêu em nhiều hơn tất cả Tháng Năm, hạ bừng như lửa Mình yêu cho phượng bung hoa! HÀ NỘI - YÊU NHỚ...
Tặng "ba chấm"! Chỉ ít phút nữa thôi Vòng xe anh lại thả lăn trên rộng dài con phố Những con phố thân quen khi xa là nhớ Hàng Đào, Hàng Lược, Hàng Gai... Con phố Nguyễn Du chẳng ngắn, chẳng dài Mùa thu qua nồng nàn mắt ai... hoa sữa Con phố đón đưa một thủa Giờ ướt nhèm trong mi mắt cay cay. Hà Nội hôm nay thay áo mỗi ngày Hà Nội trong anh - vẹn nguyên rất thật Mỗi bận thả trôi giữa dòng đời tất bật Anh ngỡ thả hồn trong yêu nhớ mênh mang... Hà Nội là đêm - ánh điện màu vàng Hà Nội là hanh hao đường Cổ Ngư một chiều gió thổi Hà Nội là em thả tóc nghiêng vai anh... bối rối Hà Nội là sắc phượng đỏ màu cờ trong cái nắng ban trưa Hà Nội là hồ Tây cho em ngắm dưới mưa Hà Nội là con dốc thân quen mỗi chiều em đi về rất vội Chầm chậm thôi em, con đường dù quen mòn lối Kẻo lỡ làng... xơ xểnh ngã... anh thương! Hà Nội ơi, yêu nhớ vấn vương! Yêu và nhớ, và thương cả khi có nhau giữa lòng Hà Nội Ít phút nữa thôi anh lại ngẩn ngơ giữa phố phường đô hội Lại yêu nhớ cồn cào... chênh chao thế, Hà Nội ơi! - Hà Nội, ngày 1/6/2006 - VIẾT CHO THÁNG 3 Anh trở về cái thủa không em Cuối tháng Ba mưa giăng đầy, là thế! Mưa tê tái cho mắt ai rơi lệ Mưa ngậm ngùi, mưa sướt mướt, mưa rơi... Hà Nội buồn thiu, con nghê đá vẫn cười Cái quá khứ nhạt nhòa nhân ảnh Cái hiện tại chẳng còn gì lóng lánh Cái tương lai da diết mãi không thôi! Hà Nội ơi! Tháng ba mưa cứ rơi... Cho anh biết thế nào là nỗi nhớ Hà Nội hoa sưa rắc trắng trời một thủa Nay trắng đường... cho anh trắng đôi tay Hà Nội hao gầy... cuối tháng Ba nay SẼ CHẲNG BAO GIỜ ANH NHƯ THẾ NỮA ĐÂU...
Sẽ chẳng bao giờ anh như thế nữa đâu Chắc làm em nhói lòng vì thương ai đó Anh như cánh chim phiêu du muốn tìm nơi làm tổ Ước cho mình một giây phút bình yên! Sẽ chẳng bao giờ anh như thế để phiền Để ai đó cứ lặng im... chẳng nói Để bàn tay ai cứ lặng thầm... bối rối Ngập ngừng... điều muốn nói... phải không em? Hà Nội hôm nay nắng và gió dịu êm Ngọn gió đi hoang khiến lòng ai để ngỏ Chùm phượng vĩ ngoài kia cứ cháy ngời sắc đỏ Cho hai người... nhớ lắm... một bàn tay Sẽ chẳng bao giờ anh như thế... hôm nay... NỖI ĐAU VÀ TÌNH YÊU CỦA THUỶ TINH
Ta là Thuỷ Tinh - là chúa tể của muôn loài dưới nước, có sức mạnh từ ngàn xưa đến tận bây giờ, nhân gian có câu "nhất thuỷ - nhì hoả", Thuỷ chính là ta đấy. Nhưng thôi, ta không thích tự nói về mình, ta chỉ muốn nhắc lại nỗi đau của ta - một người đã từng thầm yêu trộm nhớ nàng Mị Nương xinh đẹp và hiền dịu. Cái khoảnh khắc đã làm đau ta từ ngày ấy đến tận bao giờ? Cái buổi sáng đáng nguyền rủa ấy, cái buổi sáng muộn màng nhưng không hề hối tiếc ấy - làm nỗi đau trong ta âm ỉ, cháy mãi và nhức nhối đến trọn đời. Giờ, nghĩ lại... ta vẫn không thể nào quên... Vua cha ơi! Thế nhân ơi! Cuộc so tài giữa con và Sơn Tinh những tưởng là công minh, chính trực và nghiêm túc, nhưng than ôi, vị vua anh minh ấy đã nghĩ gì trước lời phán truyền định mệnh - Ngày mai, đồ sính lễ: 100 ván cơm nếp, 100 tệp bánh chưng và voi 9 ngà, gà 9 cựa, ngựa 9 hồng mao, mỗi thứ đủ một đôi... Sao đồ sính lễ Người đưa ra, không thấy có những con cá kình, cá heo, bạch tuộc, tôm biển, những loài san hô của giới thuỷ cung, để ta và Sơn Tinh được thả sức tranh tài? Và, để rồi nàng Mị Nương thuộc về ai đi chăng nữa, thì người chiến thắng cũng mỉm cười rất ngạo nghễ? Sao Người không hiểu tình yêu là tất cả, là tất cả đấy - Người hiểu không? Nghe xong lời phán truyền ấy, con thấy lòng tê tái và sức mạnh tình yêu đã hướng cho con phải làm một việc làm liều lĩnh đến mức - KHÔNG THỂ KHÁC - cả đêm hôm ấy, con đã dùng phép mầu để biến các quân thần của con thành những con vật mà chỉ ở trên cạn mới có được. Cái đêm ấy ngắn ngủi làm sao, và cái buổi sáng nghiệt ngã ấy rồi cũng đến... Hăm hở ra đi mang theo đồ sính lễ, những thứ mà không dễ gì có được ở chốn rừng xanh, nói chi đến chốn thuỷ cung? Đến nơi, thì ôi thôi, Mị Nương đã là của Sơn Tinh rồi! Nàng đã về nơi ấy, nàng đã sang đò và vừa mới khuất bóng thôi... Đau đớn, tuyệt vọng! Ta rượt đuổi theo nàng, những mong được nhìn thấy nàng lần cuối... Sơn Tinh ơi, chàng cũng như ta thôi, khi yêu ai cũng mong có được người mình yêu, giữ được những gì đã và đang có, ta chẳng hận thù gì chàng cả, sao chàng lại đánh lại ta, chống lại ta, để người đời hiểu nhầm ta, ghét ta đến thế? Mị Nương ơi! Nàng về nơi ấy, nàng đã về nơi ấy, có thấu nỗi đau này, nỗi lòng này của ta không? Có hiểu tình yêu chung thuỷ đến ngàn đời của tôi? Nỗi đau và lòng chung thuỷ khiến lòng ta day dứt, khiến năm nào ta cũng mong đến dịp là dâng nước lên với nàng, được thấy nàng, dù chỉ một lần trong một năm, chỉ những mong nàng hiểu thấu (!?). Những cơn mưa mùa hạ làm vương quốc của ta rộng lớn, những trận cuồng phong làm vương quốc của ta sôi lên sùng sục, những con sóng bạc đầu, những dòng sông cuồn cuộn ngầu đỏ phù sa, những dòng thác lũ cuốn trôi sối xả - chính là nước mắt ta đấy, trái tim đau của ta đấy, nàng hiểu tình ta không, Mị Nương? Giá như... giá như, đừng như thế... đừng như thế... giá như...! CHỐNG CHẾNH
Lộc vừng đỏ tô lên nền mây tím Em thẹn thùng trao ánh mắt cho ai Lộc vừng ơi, cơn gió lắt lay Để buông rụng xuống hồ, lao xao sóng... Sóng chẳng vô tình đâu, nhận hoa về bảng lảng Đôi mắt nhung huyền cứ chao sóng trong anh... Em nói câu gì anh nghe quá mong manh? Ừ đâu phải là em, mà chính là gió nói Gió ngượng quá em ơi, gió quay đi thật tội Để hoa lộc vừng sà nghiêng xuống mắt, môi... Năm tháng đi qua, lộc vừng cũng già rồi! Cội rễ cứ xù xì, trầm mặc trong gió thổi Lộc vừng trinh nguyên nhìn ai... cười đắm đuối Rớt xuống vô tình trong chống chếnh... Em - Anh. Biển
Em hãy coi biển như một con người Cười khi vui và buồn thì gào thét Biển biết yêu đến mặn nồng tha thiết Em sẽ thấy dịu êm... Biển như mênh mông và thẳm sâu thêm Bởi chưa hiểu hết lòng biển đấy! Như hôm nay biển xanh trong đến vậy Chẳng vô tình... đâu em! YÊU EM
Anh lại trở về với biển của anh Lại màu xanh bình yên, lại phũ phàng con sóng Đối diện với yêu thương và ngàn lần mong ngóng Kiếm tìm một bến đỗ bình yên. Bao khát khao anh dâng hiến cho em Cho một tình yêu chỉ "trao" thôi, cũng được Để được nói ra những lời thành thực Để được biết mình còn tồn tại với thời gian. Biển hôm nay vẫn là biển yêu đến chứa chan Biển chẳng già đi bởi lời yêu đã ngỏ Biển vẫn trẻ trung như tận cùng cơn gió Làm biển mơ màng nên hát mãi... xôn xao Em, Tình yêu mình là mây thắm trời cao Cho anh gọi bình minh lên Cho anh kéo trăng vỡ òa giữa ngàn lớp sóng Cho anh gửi những khát khao của tận cùng cháy bỏng Yêu em. |
Bạn bè
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
^^ trong
Dê đen và dê trắng
Guest_tigon15_* trong Tháng Ba Guest trong Nhớ Khai nguyen trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest trong Gốc đa sẽ là Hà Nội K.Phương trong Viên ngọc trai lãng quên trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest_Khải Nguyên_* trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Nước mắt anh chảy ngược vào trong (♥ Góc Thơ ♥)
Tik Tik Tak
Truyện cười
|