Nhớ Tặng những ai đã một lần về thăm biển Phan Thiết! Biển buồn đấy em Nên chiều qua bão tố Biển buồn vì nhớ Con còng gió không lên. Biển sớm nay vắng em Hòn Né em qua chẳng lại Để ai ngẩn ngơ tê tái Bãi Trước đợi mãi Bãi Sau. Cát vàng in dấu chân nhau Dòng tên người ơi ấm lạ Nhớ thương, nhớ thương nhiều quá Mây trời Phan Thiết đi đâu? CHẢY ĐI SÔNG ƠI I/. Ơi con sông hiền hoà, chở đầy nước ngọt phù sa Ơi con sông thiết tha, ấp ôm bến bờ xứ sở Sông mấy ngàn năm tuổi, miệt mài chảy mãi khôn nguôi Chuyện bao đời sông biết cả, mà sao vẫn trẻ mãi không già Vào ĐK: Chảy đi sông ơi, chảy đi sông ơi! Ơi con sông trôi suốt muôn đời Hãy cho ta gửi lời thương nhớ Nhắn giùm ta về nơi góc biển, rằng phía đầu nguồn ta vẫn ngóng trông Chảy đi sông ơi, chảy đi sông ơi! Ơi con sông tiếng hát muôn đời Hãy cho ta gửi lời cay đắng Nhắn về ai ở nơi góc biển, rằng nỗi muộn sầu đang ngày đêm chan chứa (hết ĐK) Ơ....hơ...ơ... II/. Ơi con sông hiền hoà, dịu dàng an ủi lòng ta Ôi con sông thiết tha, chứa chan chung tình sâu nặng Sông vỗ về đôi bờ, thì thầm ngày tháng khôn nguôi Sông hiến mình tất cả, đời sông không hề tiếc vơi đầy Vào ĐK =>.... Đoạn kết: Này đây những chiếc lá - ta thả trôi sông Hãy mang đi nỗi lòng ta xuôi theo dòng Này đây những chiếc lá - những nụ hôn ta Hãy mang đi mang về nơi xa ấy Sông ơi, chảy đi... kìa... sông ơi! Vẫn là tiếng hát Ngọc Tân, sao tôi yêu giọng ca này đến thế. Không có ca khúc da diết này của Phó Đức Phương, không có giọng ca truyền cảm của Ngọc Tân, sông vẫn chảy kia mà. Vậy thì, điều gì làm tôi yêu đến như thế? Dòng sông chính là thời gian, dòng sông chính là tình yêu, dòng sông chính là cuộc sống, ôm chứa tất thảy những nỗi buồn, niềm vui, những kỷ niệm, những ước vọng, những điều đã nói, những điều chưa nói và cả những điều muốn nói... Dòng sông chở đầy nước ngọt phù sa.... chuyện bao đời sông biết cả, mà sao vẫn chảy mãi không già. Dòng sông dịu dàng an ủi lòng ta... sông hiến mình tất cả, đời sông không hề tiếc vơi đầy. Ca từ sâu sắc, chất giọng truyền cảm làm tôi thêm yêu những dòng sông nơi tôi đã đi qua, thèm được ùa vào lòng nước của con sông quê, thèm được cảm giác của đôi bàn tay mình dịu mát khi vốc nước sông lên để chắt lọc và cảm nhận những hạt phù sa... Ví thử cuộc sống này sẽ ra sao, nếu không có những dòng sông, ví thử tất cả những dòng sông đều ngưng chảy nhỉ (?!) Không, không thể! Thời gian vẫn trôi, tình yêu vẫn mãi mãi trường tồn. Những khi thật buồn, anh lại muốn nhiều lần được nghe ca khúc này: Ơi con sông hiền hoà, chở đầy nước ngọt phù sa Ơi con sông thiết tha, ấp ôm bến bờ xứ sở Sông mấy ngàn năm tuổi, miệt mài chảy mãi khôn nguôi Chuyện bao đời sông biết cả, mà sao vẫn trẻ mãi không già Lời ca mượt mà, sâu lắng, nhẹ nhàng mà da diết quá em! Nỗi buồn trong anh chợt như tan ra, chảy đi và ruổi trôi theo dòng nước... Em yêu của anh, sao em không là dòng sông ấy để mang ngọt ngào đến cho anh khi mà anh cảm thấy bất lực, thấy mệt mỏi trước cuộc sống. Hơn hết là khi muốn buông xuôi tất cả. Sao em không là con sông ấy, để làm tan biến đi những nỗi buồn, những niềm đau? Tại sao em? Tại sao? Em có thể mà, đúng không? Ơi con sông hiền hoà, dịu dàng an ủi lòng ta Ôi con sông thiết tha, chứa chan chung tình sâu nặng Sông vỗ về đôi bờ, thì thầm ngày tháng khôn nguôi Sông hiến mình tất cả, đời sông không hề tiếc vơi đầy... Em, hãy mãi là dòng sông xanh ấy, nghe em. Để em của anh luôn ở bên anh những khi anh cần em nhất. Dịu dàng, an ủi, vỗ về anh như dòng sông quê em, quê anh chung tình, sâu nặng. Để hai đứa sẽ hòa vào nhau trong hạnh phúc, trong đam mê. Cho mọi nỗi buồn tan biến đi... Chỉ còn lại trong trẻo tiếng cười của em, trong veo dòng nước... Và, hạnh phúc cứ thế, cứ thế dâng trào. TÌNH YÊU NGƯỜI HÀ NỘI
Anh yêu em! Bởi em chính là Hà Nội Giản dị, đời thường Giữa phố phường, đô hội Anh vẫn nhận ra em. Anh yêu em! Bởi tình yêu không ủ cũng lên men Như Hà Nội nhận tự anh nhúm rau... ngày ấy Như con sông Hồng quanh năm nước chảy Để những cây cầu soi bóng uy nghiêm. Anh yêu em! Hà Nội về đêm Cho anh biết thế nào là nỗi nhớ Ngọt ngào mùi hương... lan tỏa Anh say. Anh yêu em! Hà Nội sáng hôm nay Cái rét ngọt để hiểu thêm nỗi lòng người Hà Nội Hà Nội nghìn năm mà như không có tuổi Như mặt nước hồ màn sương cứ như mơ. Anh yêu em, yêu lắm Hà Nội ơi! Tháp Bút cứ đợi trông nắng về để nghiêng bên đài mực Viết lên trời xanh một câu thơ rất thực "Tả - Thanh - Thiên" Với em - ơi tình yêu của anh! Hãy đợi anh cùng xuân về gõ cửa Con tim sẽ bật lên lời yêu anh mãi còn ấp ủ Mình yêu nhau nhé, em!
BÀI THƠ CHƯA KỊP ĐẶT TÊN! Nhìn qua bao số phận con người Ta chợt nhận ra mình trong đó Ngắm biển chiều nay Lớp sóng xô gềnh đá Chợt nhớ xa xăm... Cuộc đời những thăng trầm Vui - buồn, được - mất! Chỉ có biển thôi Ta nhận ra ngươi - rất thật! Ngay cả lúc hiền hòa Ngay cả lúc bão giông... BIỂN - ANH VÀ EM!
Có người muốn làm con tàu lắng sóng Chia biển thành hai nửa - biển và em! Anh sẽ không làm như thế đâu em Thương biển lắm... và thương em lắm! Con tàu cứ lênh đênh giữa hai khoảng lắng Nghiêng ngả bên nào cũng thương nhớ bên kia Anh xin làm hạt muối mặn sẻ chia Hòa trong biển, biển là em - anh chẳng giữ gì cho riêng anh cả Anh chính là anh, là hạt muối ngàn năm Cứ mặn mà thủy chung, cứ trọn đời hòa tan trong ngực biển Để khi kết tinh, hạt muối đời anh nhận từ em - thương mến! Ba vạn sáu ngàn ngày - muối vẫn mặn, gừng cay! Chớm thu
Thu sang rồi ư, em? Mình hẹn nhau mùa thu sẽ cưới Bao điều muốn nói Đợi cốm Vòng thơm nức bàn tay. Đợi mẹ về quê hôm nay Đôi cặp phu - thê để ngày mai đưa sang bên ấy Có mùi hương hoa sữa đấy Nhà mình liệu có... nhận không? Hình như mẹ khen em sắp lấy chồng Mắt môi sáng bừng khuôn mặt Hình như, ông trời sắp đặt Chúng mình... hai đứa nên duyên Hình như... mùa thu ấm êm Cho thu nói yêu thành thật Hình như... mùa thu làm mật Cho tình ong bướm cũng say. Viết Cho Ngày Xa Em Ít phút nữa thôi anh sẽ xa em Xa Hà Nội, xa Hồ Gươm để đến miền đất hứa Nơi ấy không em, Chỉ có tình yêu luôn cháy bừng lên như ánh lửa Của đam mê Của ngút ngàn tình yêu Tự anh dành cho biển, Cho em. Anh sẽ say như say rượu, say men Say những dãy núi xô nghiêng Say những cánh rừng xanh Những đại ngàn tím sẫm Những áng mây như chiếc khăn voan choàng ngang vai núi Những đỉnh núi mờ... sương giăng Những con người không bao giờ biết cúi Trước thiên nhiên. Em, Anh sẽ về lại với yêu tin Hơn cả những nhỏ nhoi đời thường anh đã gặp Hơn cả những vu vơ, ngậm ngùi, đắng chát Chỉ ngọt ngào đắm say. Những em gái gầu Mông đôi mắt đẹp nhường kia Đôi mắt chưa một lần nói dối Đôi mắt để tiếng khèn yêu, có khèn môi chắn lối Quên đường về Để thả lỏng đam mê Để bõ bằn cơn khát Em, Anh sẽ lại yêu như biển kia khao khát Một miền đất Như rượu tình ngất ngây Đừng buồn, khi vắng anh đêm nay Đừng quên, có một người luôn nhớ Đừng vu vơ nghĩ về ai Không là anh, một thuở Nhé em! Bình yên
Anh ước được bình yên Như ngày đầu tiên anh đến Như con thuyền sớm nao rời bến Gọi mặt trời lên. Anh ước được bên em Bình yên, thanh thản Như bản nhạc anh nghe mỗi sáng El condor pasa Anh ước ngày mai nắng chan hòa Mình tay trong tay nói điều kỳ diệu Tình yêu, thánh thiện Đưa tay đón lấy nghe em. Anh ước mỗi đêm Mơ về em mộng đẹp Ngày cưới xe hoa, em bên anh tuyệt nhất Trẻ con cũng biết ghen. Nghe bản nhạc không lời ấy đi em Cho bass lên chút nhé Để mỗi sáng có nhau yên ả Như nắng về sau mỗi cơn mưa. Anh yêu em, chừng ấy được chưa? Yêu như chưa từng yêu đấy Để mỗi sớm mai thức dậy Nhận từ anh một ngày mới - Yêu Tin. NỖI ĐAU
Chậm chạp, nhẫn nại và lặng lẽ, con trai lết mình đi trên mặt bùn nhơ nhuốc bằng cái lưỡi của chính mình. Nó hiểu, tự nó phải cố gắng thôi. Nhưng than ôi! Một viên sỏi găm vào cái lưỡi của nó, nó cố gắng nhè ra... nhưng không kịp nữa rồi! Ngậm ngùi, cay đắng, nó đành nuốt lặng vào tâm can. Viên sỏi xù xì, sắc lạnh làm nơi sâu thẳm con tim của nó nhói đau. Con trai vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình một cách lặng lẽ. Không thể khác. Làm sao đây? nó nghĩ - "Phải tự cứu lấy mình!". Vừa lê lết tấm thân nặng nề trên dọc dài của lớp bùn đen nhơ nhuốc, nó gắng gượng tiết ra một thứ chất từ chính cơ thể của mình để bao bọc lấy viên sỏi xù xì, gai góc. Từng giây, từng phút, từng giờ... rồi thời gian dần qua... từng ngày, từng tháng và từng năm... Viên sỏi nằm im bất động trong bao bọc bởi cái chất tinh tuý nhất mà loài trai tiết ra để tự băng bó vết thương cho mình. Cả cuộc đời - lầm lũi, lặng lẽ và tự xoa dịu nỗi đau, để một ngày kia, vết thương lòng đã giúp nó dâng cho đời một viên ngọc trai lung linh, huyền diệu. Nỗi đau, ai cũng từng nếm trải, nhưng xin hãy như loài trai kia - biết tự mình xoa dịu vết thương để vượt lên phía trước, dâng hiến cho mình, cho người và cho đời những gì là tinh tuý, trắng trong... ƯỚC... MONG...!
Ngày anh ước cái ngang tàng của gió Đêm anh mong cồn cào sóng đại dương Chỉ còn em - anh chẳng ước gì hơn Đêm ước ngày mong - em yêu anh như anh yêu biển! Ước một lần cùng em ngắm mặt trời lên Trái tim em hay trái tim anh - đi lên từ phía biển Hai đứa cứ dành nhau... Ừ thì thôi, nhường em, em thương mến! Anh lại đùa, tim ngừng đập lúc hoàng hôn (!?) Em ngúng nguẩy nhìn anh - ánh mắt giận hờn Anh thì cứ... Thôi được rồi... anh thắng! Anh ngẩn ngơ trước biển kia... sâu thẳm Như em đó bên mình... anh nín thở vì yêu. Hoàng hôn biếc xanh... mây đã ngả... về chiều Hai đứa bên nhau... mình cùng ra trước biển Ánh trăng tỏa lan... em ngả vào ngực anh... thương mến! Ghé môi nào... Ơi hỡi... CHỈ LÀ MƠ! |
Bạn bè
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
^^ trong
Dê đen và dê trắng
Guest_tigon15_* trong Tháng Ba Guest trong Nhớ Khai nguyen trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest trong Gốc đa sẽ là Hà Nội K.Phương trong Viên ngọc trai lãng quên trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest_Khải Nguyên_* trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Nước mắt anh chảy ngược vào trong (♥ Góc Thơ ♥)
Tik Tik Tak
Truyện cười
|