
 Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần  			gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt.  			Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná,  			không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm  			còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man  			mác, vấn vương, lưu luyến. 
 Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một  			anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng  			rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người  			dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy  			như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ  			nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi  			mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên  			kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy  			cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi  			xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới  			giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không  			thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó. 
 Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản,  			quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải  			thoát. 
 Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi:  			Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến  			cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa.  			Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt" 
 Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im  			lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia. 
 Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng  			trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại  			sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh  			nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm". 
 "Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột  			mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự  			mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật  			khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu  			thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn  			để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này  			cô mong đợi. 
 Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã  			có thể nói lên tất cả.