donghoa

6 Trang « < 4 5 6

 
oo00oo

Huyền và con nàng thường đi lễ và làm việc đạo tại Nhà Thờ Xóm Chiếu quận 4 , đây là một nhà thờ lớn cũng uy nghiêm trang trọng .Trong những buổi Thánh lễ dàn ca dòng của Nhà Thờ hôm nay có thêm một tay dương cầm mới là Thuận Tiên , tuy còn nhỏ nhưng do học đàn từ thuở bé, phần lãnh hội được những ngón sở trường của Huyền nên Tiên đàn cũng rất hay như mẹ . Thuận Tiên vừa học giỏi lại đánh đàn hay nên trong xóm đạo ai cũng quý mến . Hôm ấy ! Đoàn ca của Tiên có việc Đạo phải theo Cha xứ sang Nhà Thờ Đức Bà tập luyện cho Đêm Lễ Chúa Giáng Sinh , tiếng đàn của Thuận Tiên bay vút cao như Huyền năm xưa và nhiều đôi mắt hướng lên chính điện chăm chú theo tiếng đàn hát vang lời Chúa .
Hôm nay ! Toàn cũng đến Nhà Thờ , vào trong khi nghe tiếng đàn hồi tưởng quay về , trong lòng ngân nga lời Thánh Ca vang theo nhạc đệm . Bỗng Toàn nghe như quen thuộc và nhìn lên thì thấy thấp thoáng bóng một người dáng giống Huyền năm xưa , Toàn giật mình ! há hốc mồm khi nhìn kỹ người ngồi trước Piano mang dáng dấp của Huyền năm xưa đang ngồi đàn . Xong lễ tập , Toàn định tìm hỏi nhưng tất cả đoàn ca đã ra về , và đêm ấy Toàn không ngủ được . Trong lòng bứt rứt , hôm sau Toàn tìm đến Cha xứ và được biết người con gái ấy trong ca đoàn Nhà Thờ Xóm Chiếu . Nhưng do công tác cho nên Toàn cũng chưa đi sâu và tìm hiểu về sự kỳ lạ này .
Hôm nọ , như thường lệ hội Chữ Thập Đỏ lại gọi Toàn trong một lần hiến máu cứu người , Toàn được người Hội trưởng nói lời cám ơn của một bệnh nhân nữ ngày trước mà Toàn đã cho máu và gửi tiền cứu giúp . Tuy không hề quan tâm đến số tiền kia như Toàn giật mình khi nghe nhắc tên Phan thị Mỹ Huyền , qua hỏi han thì biết được rằng đó chính là Mỹ Huyền năm xưa của anh mà bấy lâu tìm kiếm . Toàn vội đi sang Nhà Thờ Xóm Chiếu , nhưng cũng đúng vào ngày Huyền đi dự lễ tang một người cùng xóm đạo nên không có ở nhà . Miên man trong suy nghĩ , bước chân đưa anh đến Nhà Thờ Xóm Chiếu . Hai tay khoanh cúi đầu Toàn cầu nguyện thật lâu dưới chân Thánh Giá và anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhỏm .
Toàn ngồi thật lâu trên chiếc ghế đá trong Nhà Thờ , đôi mắt hướng ra nhìn về phía trường tiểu học đối diện , tiếng trẻ con đùa giỡn ồn ào cộng thêm giọng rao hàng của những người bán dạo tạo nên một không khí ồn ào . Hai tay cứ duỗi ra , lòng thì miên man suy nghĩ . Toàn nhắm mắt nghe dòng chảy ấy đang từ từ cô đọng trong tâm hồn , bỗng chợt thấy hai cánh tay ươn ướt . Ngước nhìn lên trời hơi tối , bóng của một người đàn bà trước mặt anh đang nức nở khóc !..........Ôi ! Mỹ Huyền.........Huyền đấy ư ! Em khóc ư ! Toàn vội đứng lên nước mắt anh cũng rơi ! Anh cũng khóc , khóc cho sự khổ đau của nàng ! Cho mười lăm năm chờ đợi ! Cho sự nhẫn tâm của thời gian . Anh ôm lấy Huyền ghì thật chặt như muốn nuốt cái hình dáng gầy guộc bé nhỏ của nàng và nghe tiếng bi thương cộng thêm sóng lòng sôi sục đau thương . Tình yêu và năm tháng cứ như đùa giỡn với số mệnh hai con người , lát sau hai người bình tâm trở lại
- Anh tìm em làm gì , bây giờ thân thể em nhuốc nhơ mất rồi !. Huyền rưng rức khóc , Toàn lấy khăn thấm đôi mắt nàng và dổ dành . Trong anh đang dâng toả niềm sung sướng ! Anh thấy hạnh phúc và chỉ mỗi thứ ấy , không gì khác
- Huyền ơi ! Em có biết anh cứ chờ , cứ đợi trong vô vọng bao nhiêu năm không ?. Đó là cái ngày mà anh nhận được những gì của em để lại. Anh hiểu tất cả , em nào có lỗi gì ! Đó là số kiếp mà mỗi chúng mình phải gánh lấy trong cuộc đời . Hôm anh truyền máu cho em anh không thể biết đó chính là em , là người mà anh luôn tha thiết và chờ đợi tìm kiếm . Toàn nói một hơi như trút đi cái tâm sự sầu thảm của mình .
- Sao anh không tìm một người xứng đáng để có một gia đình . Huyền nói qua nước mắt
- Thôi em ! Đừng khóc nữa làm gì , bây giờ chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau , không còn ai có thể chia lìa được ! Anh làm tất cả vì em . Toàn nói xong hướng mắt nhìn Huyền , khuôn mặt năm xưa bầu bỉnh mơn mỡn nay được thay bằng đôi má hóp và vầng môi khô lợt lạt .
- Anh Toàn em có con rồi . huyền nói cụt lủn
- An biết rồi , và đã gặp nó giống em lắm. Toàn bâng khuâng
- Anh Toàn ơi , đó cũng chính là con anh mà . Huyền nói đôi tay lạnh của nàng nắm chặt tay Toàn
- Thật vậy ư ! Con anh ư . Toàn ngây người suy nghĩ và khẽ a lên....... đúng rồi ! Hèn chi anh nhìn trong nó có dáng dấp một chút của anh , giờ em nói anh mới nhớ ra .Thật tội nghiệp cho em !. Toàn an ủn nàng , và Huyền tiếp tục nói
- Em sinh nó vào tháng bảy cái năm mình xa nhau . Ông ấy không đánh em nhưng chì chiết nhiều lần khiến cha mẹ em buồn rầu và qua đời không lâu sau đó . Huyền vừa nói vừa khóc , nước mắt cứ thi nhau từng chút trong khoảng thời gian ngắn ngủi . Toàn an ủi nàng , trong lòng vui sướng vì anh đã biết Thuận Tiên là con gái anh , cái tiếng con cứ vang mãi trong lòng theo nhịp đập trái tim
Tan buổi hoà nhạc Thuận Tiên tròn mắt khi thấy người đàn ông lạ đang ôm Huyền , nhìn kỹ thì biết ông cũng là người hiến máu cho mẹ mình .Lặng yên một hồi Tiên hắng giọng thưa
- Thưa mẹ ạ !. Thoáng bối rối , hai người buông nhau ra . Hôm nay Toàn mới có dịp nhìn kỹ Thuận tiên . Khuôn mặt giống mẹ nhưng đôi mắt và đôi chân mày thì không khác anh .
- Đây là cha ruột của con , mới là người có cùng huyết thống và sinh thành ra con , con à ! Huyền nói rơm rớm mắt
- Con lại đây chào ba đi con ! Huyền nắm tay dục con , còn Thuận Tiên cứ tròn xoe ra nhìn Toàn bắp bắp không ra tiếng . Cha ư ! Ôi cha mình đây sao ? Thuận tiên ngó Toàn , đôi mắt nhu mì long lanh ngấn lệ rồi ôm chầm lấy Toàn .
Tiếng kêu khóc của đứa con hoà lẫn lời trách móc vu vơ khiến suối lòng Toàn thêm quặn thắt . Nhưng hôm nay cả gia đình họ sum họp , không gì có thể đánh đổi hay chia lìa họ được .Và trên kia Đức Chúa Trời hình như cũng đang chúc phúc cho họ , họ đi bên nhau dìu từng bước nhỏ trong lòng vang tiếng kinh cầu . Ngước lên cao nhìn Thập Giá , nhìn Đức Mẹ Maria Đồng trinh , Tâm hồn họ như hồi sinh trong tình thương Thiên Chúa .
Đêm nay ! Lần đầu tiên trong đời , một gia đình bé nhỏ sum họp trong một căn nhà trọ cũng bé nhỏ nhưng chan hoà hạnh phúc . Toàn khẻ tay vuốt tóc Thuận Tiên và âu yếm nhìn Huyền cả hai bây giờ bên anh , Tất cả cùng hướng về một chân trời mới . Tối nay ngoài kia Đêm Giáng Sinh đã đến , râm vang trong xóm đạo tiếng nhạc Thánh ca du dương trầm bổng . Cả ba người vui vầy bên máng cỏ nhìn Đức Chúa Hài Đồng đang ngự và chung quanh các vị Thánh đang chúc mừng . Cả ba người cùng nắm tay nhau cất lời , tiếng ca vang cao vút trong sự hân hoan sung sướng .........



oo00oo

Hôm nay lễ kỷ niệm mười năm sự tái hợp và ngày mà Thuận Tiên lấy bằng tiến sỹ xuất sắc được tổ chức long trọng ở biệt thự riêng của vợ chồng Toàn . cả hai đứng trước cổng đón các quan khách , và những thân hữu từ xóm đạo năm xưa vào dự tiệc . Tất cả đều cùng nâng cốc cụng ly chúc cho sự thăng tiến của Thuận Tiên và hạnh phúc của gia đình họ .
Trên bầu trời , Buổi trưa gắt nắng như dịu lại ! Như thầm chúc cho một gia đình đầm ấm sau nhiều năm sóng gió , tưởng như đã vỡ tan như bọt nước . Trên môi họ , nay những nụ cười rất tươi luôn nở hoà theo lời cầu chúc của quan khách . Đến xế trưa tất cả ra về và trong nhà ba người đứng bên nhau , hai mái đầu đã bạc chính giữa là niềm hy vọng lớn.

Và ngoài kia người gác cửa Đông Hoà đến đây xin hạ màn chúc tất cả các độc giả một mùa Xuân đầy ý nguyện và nhiều hạnh phúc....%

Đông Hoà
Viết xong lúc 9. 00 10/06

 
OAN KHUẤT
Đông Hoà


Đường vừa khóc vừa mặc quần áo lại cho Diễm giờ đây chỉ còn là cái xác loã lồ không hồn lạnh cứng . Mới khi ấy không lâu lắm , hai người còn ngồi bên nhau trao đổi tâm sự về một ngày hạnh phúc sắp đến . Thật đau lòng ! Họ đã yêu nhau hơn ba năm và ngày cưới gần kề thì………
Một toán công an hình sự vừa đến , đầu tiên sau khi phong toả khu vực , người trưởng nhóm tiến đến vỗ vai kêu Đường tránh ra một bên và tiến hành thu thập chứng cứ cho công tác điều tra . Một điều tra viên có nhiệm vụ hỏi Đường vì sao anh có mặt nơi đây và hai tay anh tại sao dính nhiều máu . Đường lắp bắp không trả lời suông , phần vì quá đau lòng trước cái chết của người yêu anh khóc thật nhiều ! .
Xác chết của cô gái liền được gió gém lại chuyển lên xe vài nhân viên tìm manh mối từng chút một . Họ tìm đươc một cây tuốc-nơ-vít mà Đường vất vào bãi cỏ ướt khi nãy . Hai nhân viên mang găng tay cẩn thận gói lại những cọng cỏ dính máu , một người rắc phấn tìm dấu giày dép và dấu tay và đổ khuôn các dấu giày còn mới tại hiện trường . Họ cẩn thận từng chút vạch từng cọng cỏ cố tìm được thêm những chúng cứ ít ỏi để bổ xung cho công tác điếu tra vụ án .
- Đội trưởng ơi ! Tôi thấy xác cô gái này bị một vật tròn cỡ 6 ly đâm giữa tim , có thể là cây tuốc-nơ-vít chúng ta vừa tìm được . Viên công an tên Hoàng nói
- Đội trưởng ! Đây là mấy mẫu tóc được tìn thấy trên tay và thân thể xác chết tôi đã gói lại , ngoài ra hiện nay vết thương đâm ở bụng nạn nhân cho thấy đó là một vật sắc nhọn , có thể là dao . Viên công an tên Thuỵ nói tiếp
- Vậy anh cho lấy khẩu cung gấp đối tượng xem ! viên đội trưởng nói
- Dạ cái đó để em ! Viên công an tên Hoàng nói tiếp
Sau đó viên công an tên Hoàng cho lấy lời khai của Đường , phần vì quá đau khổ , lý trí tâm tư không bình tĩnh cho nên Đường nhận bừa hết tội cho dù không phải mình làm mà vì muốn chết cho trọn tình với người yêu .
- Anh hãy kể lại các tình tiết mà anh đã thực hiện . viên công an nói
Đường gật đầu không nói gì mắt vẫn ngây dại
- Có phải anh đâm cô gái bằng cái tuốc-nơ-vít không
Đường lại gật đầu và cũng không phản ứng gì
- Vậy sau anh còn đâm cô ta nơi bụng , bộ anh thù cô ta lắm hay sao ? .
Viên công an tiếp tục hỏi và Đường thì cú tiếp tục gật đầu
- Trong quá trình đâm cô gái con dao anh đã liệng đi đâu , chỗ nào ?
- Dưới sông ! Đường nói đại cho qua
Viên công an kêu vài người đến sục một khoảng lớn ven sông , mấy tiếng sau họ vớt được một con dao kiểu Thái lan đã cũ .
- Có phải vật này không ? Viên công an cẩn thận đưa con dao lên hỏi Đường
- Phải ! Chính nó . Đường trả lời cộc lốc
Viên công an huý hoáy ghi chép biên bản xong đọc sơ cho Đường nghe rồi bắt Đường ký tên còng tay dẫn ra xe .
- Anh Khánh ! Đối tượng đã nhận tội chủ mưu vụ án . Viên công an tên Hoàng nói
- Anh đã lập biên bản chưa ! Viên đội trưởng hỏi
- Rồi ! Và tôi đã niêm phong tang vật gởi về phòng pháp y để phân tích AND và loại máu dính trên hung khí , mẩu tóc vương lại trên xác nạn nhân ạ !. Viên công an tên Thuỵ nói tiếp một hơi
- Này Hoàng ! Cậu xem lại vết máu dính trên tường gần bãi vữa thừa ,tôi thấy hình như đó là do vật sắc nhọn gây ra . Viên đội trưởng nói với vẽ chú ý !
- Ngoài ra đôi giầy cũ tôi cũng thấy có dấu máu cậu xem thử có cùng cỡ chân đối tượng không ? Cậu lấy mẩu các dấu giầy chung quanh hiện trường để sau này phục vụ công tác điều tra tiếp khi có yêu cầu . Khánh nói tiếp và ra lệnh cho thuộc cấp
- Dạ cái đó em xem rồi ! xung quanh đây máu phún rất nhiều nơi chỗ nào cũng có . Viên công an tên Thuỵ nói tiếp và lấy gắp kẹp đôi giày cho vào túi .
- Thôi nếu vậy anh hãy ghi mấy chỗ mà tôi nói là " lưu ý " Để sau này có cơ sở nếu phải điều tra tiếp tục . Khánh nói tiếp và lấy tay chỉ vào góc tường .
Người đội phó tên Thành vẫn ngồi yên một chỗ do hôm nay anh bệnh tuy nhiên anh vẫn theo đoàn mà không tham gia công tác điều tra , anh nhìn rất kỹ mọi thứ không bõ sót chi tiết nhỏ nào ! .
- Anh Khánh này ! Tôi cảm thấy còn cái gì khuất tất . Thành vừa nói vừa chỉ vế phía Đường- Anh ta trông rất khổ sở và mệt mỏi , không có dáng của kẻ gây án . Thành nói thêm
- Anh mệt cứ nghĩ ! Khánh cào nhào
- Nãy kêu ở nhà không chịu theo chi mệt vậy ? Tôi thấy tất cả rất khớp với vụ án , duy có điều không phải do một người gây ra , vả lại kẻ phạm tội khi gây án bị bắt ai không ủ rũ . Viên đội trưởng tên Khánh nhận định .
- Tôi cũng nghĩ vậy ! Nhưng tôi lại thấy làm sao ấy ? Còn bây giờ chúng ta sẽ làm gì ? . Thành hỏi tiếp
- Biên bản thì tôi tạm giữ để mai làm báo cáo còn bây giờ xong việc , mình về thôi
- Sau khi thu dọn sơ bộ và rắt thuốc sát trùng thì tất cả lên xe về đồn . Riêng Đường thì bị giải vào nhà giam ngay trong ngày . Trong lúc mọi người vui vẻ vì vụ án đã tiến triển thuận lợi , riêng Thành vẫn phân vân vì anh nhìn thấy thái độ quá thành khẩn của đối tượng và vật chứng của vụ án chưa được hoàn hảo một số nơi vì trời mưa lâm râm ướt cho nên cũng cản trở khá nhiều công tác điều tra .
Sáng hôm sau ! . . . . . . . . . . . . . .
- Thành này ! biên bản hôm qua tôi quên khấy ở đâu rồi ? Khánh vừa nói vừa lục tủ , cả hai tìm đến trưa vẫn không thấy .
- Có lẽ anh đánh rơi lúc giải đối tượng vào trại giam rồi cũng nên ! Thành vừa nói vừa suy nghĩ
- Vậy bây giờ tìm không được phải làm sau đây ? Khánh phân vân
- Anh còn nhớ những chi tiết vụ án không ? Thành lại hỏi
- Còn nhớ vì mới đây mà . thôi ! Để tôi viết lại vậy ! Chiều đem qua trại giam kêu hắn ký lại . Khánh nói cho qua chuyện .
Nói xong Khánh lấy giấy ra viết lại toàn bộ nội dung vụ án , tuy nhiên đã bỏ sót rất nhiều chi tiết nghi ngờ mà anh đã kêu điều tra viên ghi nhớ . Sau đó lấy xe đi về hướng trại giam .
- Chào ! Xin cho tôi tiếp xúc với phạm nhân Huỳnh Tấn Đường để lấy khẩu cung .
- Anh chờ ! Để tôi cho người dẫn giải đối tượng ra ! Viên sỹ quan cai ngục nói .
Đường đã được dẫn giải ra ngồi trước mặt Khánh , qua một đêm không ngủ trông anh hốc hác đến thảm hại
- Anh không được khoẻ à ! Câu hỏi hơi ngớ ngẩn Khánh vừa thốt ra
- Tôi không ngủ được ! Thật là một ác mộng mà đời tôi phải gặp . Đường trả lời
- Thế sao anh ký vào biên bản nhận tội . Khánh hỏi đột ngột
- Tôi bị sốc ! nhưng sống hay chết giờ đối với tôi chẳng ý nghĩa gì !
- Tôi rất thông cảm với anh ! Nhưng tôi là người điều tra và tất cả những gì tại hiện trường thật bất lợi cho anh !. Khánh vừa nói vừa cắn bút . Đăm chiêu suy nghĩ một hồi , Đường nói chậm :
- Mọi việc do số phận ! Tôi lỡ nhận rồi , không còn gì nói nữa.
- Tôi cũng buồn cho anh ! Theo nhận xét và kết quả điều tra cho thấy không phải chỉ một người anh nghĩ sao ? . Khánh vừa nói vừa dò xét
- Tôi cũng không biết ! Thôi cứ mặc nó vậy ? Bây giờ tôi cũng không biết nói cái gì cả .
Khánh chìa tờ biên bản vừa viết hôm qua và biên bản lấy cung mới viết xong về phía Đường và nói :
- Anh đọc cho kỹ rồi ký tên vào ! Nếu anh không đọc được thì tôi đọc cho anh nghe . - Không cần đâu ! Tôi ký luôn . Đường không để tâm tới việc mình sẽ lãnh một bản án rất nặng nề , anh vội vã ký tên và buổi hỏi cung cũng chấm dứt. Người cán bộ trại cũng đưa anh trở về phòng giam .
Một số tù nhân cùng chung phòng với Đường xúm xít lại hỏi :
- Anh có bị đánh không ? Có bị ép cung không ?
- Không ! Họ không đánh tôi vì tôi đã ký vào biên bản rồi ! Đường nói bằng giọng buồn buồn
- Anh dại thật ! Hôm qua anh nói với tôi anh bị oan mà . Một phạm nhân nói
- Nhưng tôi không thể làm khác ! Không hiểu tại sao các vật chứng nó cứ đúng đối với tôi . Đường buồn rầu nói
- Vậy anh ký luôn à ! Tử hình chứ không giỡn chơi đâu ? Một phạm nhân khác lại nói - Nhưng thôi bây giờ lỡ hết rồi ! nếu số phận anh còn thì hy vọng họ hỏi cung anh lại , lúc ấy anh nhớ nói anh bị oan ! Nhớ không ? Một phạn nhân lớn tuổi mặt bặm trợn , có lẻ là một tay anh chị trong giới giang hồ nói
- Tôi nghe lời anh ! Đường nói cộc lốc rồi tìm một xó nằm thiếp đi vì mệt mỏi .
Trong giấc mơ anh thấy mình đứng trước một lâu đài rất đẹp và Diễm đứng trước cửa đưa tay vẩy vẩy anh trong một tà áo trắng của Thiên thần , anh lại đến và cùng Diễm tiến vào trong . Bên trong thật hoa lệ và uy nghi . Những Thiên thần có cánh bay bay chung quanh vây lấy anh , như muốn chúc cho anh một hạnh phúc vĩnh cửu ………Rồi cũng giấc mơ này anh lại thấy mẹ anh ngồi bên song cửa , nhìn về phía anh không chớp mắt với vẻ mặt u tối buồn bã . Anh chạy vôi lại kêu :” Mẹ ơi …… mẹ ơi ……con đây !” Tiếng nói của anh như hút vào khoảng không cô tịch . Anh vội chạy lại nắm lấy song cửa ôm bóng dáng mẹ anh … . nhưng tất cả như tan trong không khí , choàng tỉnh anh thấy mình đang nắm tay vào song sắt , tay anh bật máu tươi ! Anh chợt khóc .

 
Ôi ! Nước mắt của niềm uất hận và oan trái , nước mắt của số kiếp anh vương mang , nước mắt cho người mẹ chờ đợi anh từng đêm tối cô đơn lạnh lẻo . Anh hối hận và thèm được sống để phụng dưỡng cho mẹ già trong những năm tháng cuối cuộc đời .
- " Diễm ơi ! Có lẽ chúng ta đã mang những tội tình từ kiếp trước , kiếp này là oán trả hay chăng…… . . nỗi lòng anh đau buồn vì mất em , sự đời thật vô cùng bi đát với hai ta nhưng mẹ anh vẫn còn và phải sống vì điều này " Đường nhẩm nhẩm nói một mình như người điên .

Khánh vừa về tới cơ quan , vừa bước vào phòng thì thấy Thành ngồi đó từ bao giờ với vẻ mặt đăm chiêu.
- Anh Khánh mới về à ! Tôi có chuyện muốn bàn sơ với anh về chuyên án vừa qua .
- Phạm nhân ký nhận rồi ! Chúng ta kết thúc điều tra thôi cho rồi , còn phải chuyển hồ sơ sang Viện công tố nữa . Khánh nói
- Nhưng khi nãy bên phòng giám định pháp y gửi biên bản giám định tôi thấy có mấy khoảng không rõ ràng lắm , anh nhìn này vết dao đâm vào nạn nhân không khớp với tang vật tuy có cùng kích thước . Vừa nói Thành vừa chỉ vào hình ảnh
- Còn vết thương ngay tim do tuốc-nơ-vít như tang vật thì chỉ khớp 85 % thôi ! mà anh cũng biết ngành chúng ta cần phải chình xác trong công việc . Thành nói tiếp
- Đối tượng đã nhận tội rồi ! Chúng ta đâu có ép cung ? Nghi phạm khi ấy để lại rất nhiều dấu tay và vết máu tại hiện trường , ngòai ra khi thử AND các mẩu tóc trong đó cũng có tóc của nghi phạm , như cây tuốc-nơ-vít trên hình này dấu tay rất rỏ và có dính nhiều máu của nạn nhân , đôi giầy vừa cở chân của nghi phạm . Khánh vừa nói vừa chỉ vào hình và lật biên bản cho Thành xem .
- Anh có nghĩ rằng Đương sự muốn tự sát không ? Chúng ta là người làm công tác điều tra việc luôn luôn nghĩ đến sự công bằng là điều phải làm .
- Thành này ! Tôi với cậu làm chung nhiều năm , không phải không biết tính của cậu và cũng biết nhiều về cách làm việc và hành xử với những vấn đề khó khăn , nhưng hôm nay là việc thực tế không có cái gì phản biện được , thì thôi chấp nhận như vậy đươc rồi !. Khánh vừa nói vừa cao mặt tỏ vẻ không vui
- Nói vậy thôi chứ tôi không có ý gì ? Và nếu anh có làm biên bản chuyển sang Công tố viện thì anh đừng để tên tôi !. Thành nói
- Cái đó thì rỏ rồi ! Tôi sẻ không đề cặp đến anh trong vụ án này . Khánh nói xong thì xếp hồ sơ lại chuẩn bị đi sang Viện kiểm sát .


Thành ngồi lại , anh rất buồn vì sự việc và suy nghĩ về một viễn cảnh đen tối của phạm nhân . Anh lại nghĩ đến bà mẹ già của Đường , bà khóc thật nhiều vì con . Lại nhớ khi tiếp xúc mẹ Đường , bà vừa nói vừa khóc :
- Con tôi nó rất hiền và hiếu thảo , không ai trong cái xóm này mà không thương mến nó ! nó bị oan hay sao đó cậu ơi ! Giúp dùm mà cậu ơi ……….bà lại khóc lại kể lể đến những ngày mà Đường và Diễm còn quấn quít bên nhau , thương yêu nhau và họ sắp cưới nhau , hôn lễ sẽ cử hành không lâu lắm nữa .
Thành rất đau lòng nhưng anh không làm gì được vì vật chứng và tang chứng hầu như đã có nhiều dính líu đến Đường nhưng trong thâm tâm anh vẫn nghĩ là Đường muốn tự sát .Thành xoa vai bà cụ rồi an ủi nói
- Bác yên tâm ! Rồi có lẽ sự thật vẫn đúng và có khi anh ấy được minh oan , còn rất nhiều chuyện ở phía trước , nhưng bác hãy làm một lá đơn tường trình đem xin ý kiến và kết luận về nhân thân gửi đến cơ quan điều tra xem ! Có khi thấy như vậy việc điều tra vụ án sẽ được quan tâm hơn
- Cháu ơi ! Bác ....thôi thì trăm sự nhờ cháu vậy ? Nếu thấy người ngay mắc nạn thì xin cháu cứu giúp giùm . Vừa nói vừa khóc nước mắt của bà tuôn rơi làm cho Thành thêm chua xót cho một số kiếp con người mà công lý đang nắm họ ! Tội , không chưa biết được .
Thành trở về lòng đầy nặng trĩu những ưu tư , đếm cơ quan thu xếp hồ sơ xong thì thầy Khánh cũng vừa vào
- Anh Khánh mới về à ! hôm nay có việc gỉ không ?
- Hôm nay không có vụ án nào lớn chỉ linh tinh thôi ! Mấy đứa cũng làm hết rồi !Tôi mới từ Viện kiểm sát về . Khánh vừa nói vừa đút tập hồ sơ vào bàn
- Anh đã trình hồ sơ khởi tố vụ án rồi à ! Thành hỏi thêm
- Xong rồi ! Và viện công tố đã thụ lý và đang hoàn tất hồ sơ xét xử .
- Thật tội nghiệp ! Tôi vừa tiếp xúc mẹ đối tượng và công an khu vực với người dân nơi đối tượng sinh sống , nói chung nhân thân rất tốt ! Đương sự là người hiền lành .

- Anh Khánh ! Anh rà soát lại xem có cái gì có thể biện hộ cho nghi phạm không ? Nếu có đó là con đường sống của anh ta . Thành vừa nói vừa suy nghĩ .
- Tôi biết mà ! Chẳng lẽ làm án cả chục năm mà không nghỉ đến việc nàn hay sao ? Tôi cũng như cậu khác gì đâu ? Tất cả vì công việc ! Chuyện đúng sai thì do chứng cứ vụ án nói chứ mình làm được cái gì đây ! Khánh nói nhanh
Sau đó cả hai ra về , Khánh đi bên những lãnh đạo và luôn nói về các vụ án , còn Thành Tha thẫn một mình , anh đăm chiêu suy nghĩ về vụ án ! Nhưng càng nghĩ càng tối hơn , bế tắc hơn . Về đến nhà thì nhà khoá cửa có lẽ vợ anh đã đi đón con . Cuộc sống vẫn bình yên và sinh hoạt vẫn như vậy không thay đổi , Thành suy nghĩ nếu trong một cuộc sống bình yên và vui vẻ thì trên đời sẽ không có đau khổ cũng không thấy những cảnh xót lòng , tâm tư và nỗi lòng cứ xâu xé anh . Anh lại nhớ những tử tội trước lúc hành quyết không ăn nổi một bữa ăn cuối cùng , tay chân run lẩy bẩy , anh mới thấy giá trị của sự sống " Thật vô giá "

 
Thành bước chân về nhà vợ anh cũng vừa dọn cơm xong , thấy anh nét mặt không vui liền hỏi :
- Anh Thành ! hôm nay lại khó ở à .
- Không anh khoẻ nhiều rồi ! Em yên tâm không có gì . Thành nhỏ nhẹ
- Bố này ! Hôm nay bố chẳng rước con , con giận bố đấy . Bé Huyền vừa nói vừa cấu tay Thành
- Thôi nào ! Lát nữa bố ngũ với con nhé , vậy là huề phải không nào . Vừa nói Thành vừa bẹo má con.
- Mai anh có việc gì quan trọng không anh . Hương vợ Thành hỏi
- Mai anh cũng ít việc , nếu về sớm anh sẽ nấu ăn phụ em ! Vậy được chưa
- Ôi ...! Anh thật là ......hay ! Hương vừa nói vừa cười lấp lửng .
Và cả buổi tối hôm ấy cả hai vợ chồng nằm bên nhau chính giữa là bé Huyền , tình thương của hai người . Họ kể nhau nghe những gì mà họ trải qua trong cuộc sống hàng ngày và định hướng về tương lai sắp đến , họ rất hạnh phúc tuy rằng gia cảnh cũng không mấy khá giả .

Bình minh lại đến trên bầu trời phía đông cái vầng hào quang đỏ thắm cũng vừa xuất hiện , ánh sáng dịu dàng phủ xuống trại giam . Nhưng trong kia chỉ có bóng tối lờ mờ của cái cửa sổ nhỏ xíu trên cao lại hướng về phía tây cho nên căn phòng càng tối hơn . Bên trong những người tù họ xanh xao vàng vọt vì bị giam cầm quá lâu , và phần do ăn uống không được .

Những ngày bị giam vừa qua thân hình của Đường tiều tuỵ hẳn , anh đã ốm đi rất nhiều cho dù các bạn tù chung phòng luôn tìm cách giúp đỡ an ủi vực dậy tinh thần của anh . Nhưng ai mà có thể an lòng trong khi tận mắt chứng kiến cảnh đau lòng của mình , anh lại nghĩ đến mẹ anh bây giờ không có anh , trong mỗi tối hãm mình đơn chiếc trong căn nhà nhỏ lạnh vắng với một ngày mai đen tối .
Mệt mỏi vì qua một đêm dài không ngũ , Đường thiếp đi lúc nào không hay biết . Trong giấc ngủ Đường lại mơ thấy mình đang đứng giữa một vùng đồi núi , trên cao là một ngọn sừng sững những vách đứng như những hi vọng mà anh muốn có , dưới kia là một thung lũng sâu hoắm như muốn nuốt chửng chôn anh vào niềm đau của oan khuất . Anh lại thấy mình đang đứng trong một cao nguyên rất rộng giữa một con đường hai bên là hai hàng thông nhỏ chi chít những đọt non mới nhú . Diễm như đang đứng kia trong một tà áo trắng thuần khiết , như đang cười với anh rồi lại khóc với anh , anh vội chạy đến nhưng tất cả tan vào trong hư vô .....

Các ý niệm trong giấc mơ cùa anh cứ như đi ngược đi xuôi trong suy nghĩ của anh . Anh lại thấy mình đang đứng trước một giá treo cổ , cái sợi dây thừng thòng lọng to tướng đang đong đưa trước mặt anh như lưỡi hái của tử thần .

Anh lại nhớ đến Nguyễn Tường Vân trong một cái chết tội lỗi vì người khác . Rồi tất cả những việc ấy trôi qua , anh lại thấy mình thật yếu đuối , run rẩy trước những họng súng đen ngòm đang chĩa về mình và nghe những loạt súng khô khan , ngực anh vở nát . Anh thét to :" Trời ơi ! Khổ thân tôi " rồi choàng tỉnh ! Một cơn ác mộng như giam hãm anh vào trong địa ngục sau những chấn song sắt .

Phiên toà diễn ra vào buổi sáng , họ đưa anh đến từ trại giam , thay cho anh một bộ đồ tù mới có sọc ngang . Đi ngang vào phòng xử án anh chợt nhìn thấy mẹ anh , anh muốn vẫy gọi nhưng hai tay của anh đã bị còng . Anh chỉ biết hướng mắt kêu :" Mẹ . . . . Mẹ ơi " Viên cảnh sát áp giải đưa anh nhanh khuất vào cánh cửa lớn nơi phiên toà sơ thẩm sắp sửa khai mạc , rất nhiều người trong xóm anh và xóm của Diễm đến để chứng kiến phiên toà xét xử .
Phiên toà bắt đầu diễn ra , sau khi đọc bản cáo trạng , bản luận tội của Viện kiểm sát nắm quyền công tố , Trong phần nghị án họ trưng ra những tang chứng vụ án ,tuy không thuyết phục lắm , nhưng gắn kết với các tình tiết vụ án thì anh lại không thể không có tội . Các luật sư bên bị lẫn bên nguyên đều biện hộ về phía anh và nói những điều có lợi cho anh , nhằm giảm nhẹ hình phạt cho anh . Tuy nhiên ! những lời của họ như tan vào không trung . Sau lời nói cuối cùng trước phiên toà anh nói mình bị oan , nhưng nào có ai nghe thấy đâu ? Những chứng cứ , vật chứng họ đem đến toà đã bóp nghẹt lời nói của anh . Cuối cùng sau khi hội thẩm Toà án củng bắt đầu tuyên án .
- Mời tất cả mọi người đứng lên . Viên Chánh án nói
- Bộp . . . . . . . bộp . . . . . . . bộp ! Mọi người hãy yên lặng . Viên Chánh án lấy chiếc búa gõ trên bàn và đọc bản cáo trạng , luận tội lại lần nữa và mức án do viện công tố đưa ra rồi dõng dạc tuyên :
- Qua các tình tiết và sự việc xảy ra như trên , các nhân chứng vật chứng thuyết phục cho thấy động cơ giết người của bị cái thật quá dã man tàn bạo đã cướp đi sự sống của một người con gái còn tràn đầy tuổi xuân và cũng sắp sửa là vợ của bị cáo .
- Cho nên ! Hôm nay Toà thấy rằng không thể tha thứ cho bị cáo cho dù bị cáo có nhân thân tốt . Nay chiếu theo điều luật hình sự .Toà tuyên án ! Tử hình đối với bị cáo vì cần thiết phải cách ly vĩnh viễn bị cáo ra khỏi đời sống xã hội và làm gương cho người khác . Bị cáo có quyền kháng cáo lên cấp cao hơn hoặc làm đơn xin ân giảm án tử hình trong vòng bảy ngày . Phiên toà kết thúc tại đây ! Viên Chánh án nói xong , tất cả mọi người tham dự phiên toà rân ran bàn tán lời ra tiếng vào thật hỗn độn và ra về .
Họ còng tay Đường lại và dẫn giải ra xe bít bùng , Đường cố ngoái lại nhìn mẹ anh lần cuối cùng , nước mắt anh rơi .......anh khóc thật nhiều ! Khóc cho sự chia lìa với mẹ anh , khóc cho mối tình của anh với Diễm , Khóc cho cuộc đời khốn nạn của anh , sự bẽ bàng của sự sống và niềm đau cứ dấy lên liên hồi như báo hiệu một cuộc đời sắp lìa khỏi nhân gian vì một sự vô tình vô ý .
Sau khi tái thẩm ở phiên toà phúc thẩm , toà phúc thẩm cũng y án và anh cũng đã làm đơn xin ân xá nhưng rồi đơn cũng bị bác bỏ . Bây giờ anh bị giam riêng một mình chờ ngày bị xử tử . Thật đau lòng cho những ai khi thấy được thảm cảnh này .
Hôm nay ngày Khánh bàn giao hồ sơ cho Thành , sau vụ án Khánh được thăng chức , dĩ nhiên người thay thế cho anh không ai khác chính là Thành , từ chức đội phó lên chức vụ đội trưởng đội điều tra án .
- Thành này ! Cái tủ đựng hồ sơ thẩm định trước nay mình không có đụng đến , các văn bản điều tra , hồ sơ di lý đối tượng gây án , tàng thư và danh sách các loại hung khí gây án mình để dưới ngăn kéo tủ bên cạnh . Cậu muốn thuận tiện như thế nào thì xếp lại , ghi ra sau đó mình ký biên bản bàn giao ! .

Khánh nói xong rồi quày quả đi ra khỏi phòng còn Thành thì lui cui lôi từng chồng hồ sơ cũ ra chuẩn bị lọc lựa . Công việc thật lặng lẽ ! Thành từ từ phân loại cái mớ hỗn độn của Khánh để lại
- " Thật là cẩu thả ! như thế này thì chết " . Thành lẩm bẩm khi thấy các loại hồ sơ cứ loạn cả lên , sắp xếp một hồi lâu ! Tất cả rồi cũng đâu vào đấy , Thành định đứng dậy tìm nước uống bỗng mắt như dán vào một tập hồ sơ nhàu nát tựa là " Chuyên án Huỳnh Tấn Đường " Nằm lẫn lộn trong mớ giấy nháp . Khẽ giật mình ! Thành nhặt lên phủi bụi xong mở ra xem , bên trong những biên bản giám định hiện trường hiện ra do viết ở nơi điều tra cho nên dính đầy dấu bẩn , " Đúng là cái mà Khánh bỏ quên trong thời gian trước dây mà " . Khánh nhủ thầm .
Anh vội vàng ngồi bệch xuống đất xem kỹ từng chữ một , không sai ! Đúng là bút tích của vụ án Huỳnh Tấn Đường mà Khánh làm thất lạc khi trước . Thành rút ra và đọc kỹ từng trang một , anh thấy xác chết đầu xoay không đúng hướng so với lời khai của Đường hôm tái hiện vụ án , Bút tích làm anh chú ý nhiều là khoảng cách từ bức tường đến xác nạn nhân , những vết dài do kéo lê nạn nhân trượt trên cỏ cho thấy ít nhất có hai người tham gia gây án và thủ phạm gây án có thể tấn công nạn nhân từ phía sau .

Anh lại nhìn hình ảnh chụp lại hai đốm máu dính trên tường , thì thấy nó không có dấu hiệu chảy dài xuống mà văng đều theo hình vòng tròn , và vì tường mới tô vữa nên có một vết cắt ngọt lẻm và mội vết sướt nằm ngang giữa hai đốm máu chúng tỏ do một vật bị ném gây ra . Do khá thông thạo về nghiệp vụ cho nên nhiều tình huống giả định được Thành đem ra mổ xẻ . Ngồi suy nghĩ một hồi bỗng Thành " À " một tiếng lớn rồi kêu thêm mấy đồng sự của anh đem đèn pin chạy vội ra hiện trường vụ án lúc trước .
Căn nhà khi trước đã xây xong quét vôi mới , do án mạng xảy ra nên đến nay chưa có ai dám ở , phần vì do khu vực thanh vắng có ít người qua lại . Thành kêu đồng sự của anh lầy thước đo lại những kích thước chi tiết , riêng mình thì đến cái góc tường tìm vị trí có dính hai đốm máu lúc trước . Anh lấy dao cạo nhẹ lớp vôi một vòng tròn hơi rộng và so sánh vết tô của vữa cũ và mới thì thấy được do vết vữa mới được trét lại đậm hơn .

Anh lấy đục tự tay mình đục nhẹ khoảng vữa đậm sâu một chút thì thấy vết sướt cũ và vết máu lộ ra , vết sướt có vị trí chúi xuống cách tường khoảng hai mươi centimet . Thành ngó xuống đăm chiêu , anh thấy có một vết rất đen như từ phía dưới sủi lên , suy nghĩ một hồi rồi đục khẻ vào lớp vữa thừa này , do trời mưa lúc trước nên nó cũng mềm và càng đục xuống thì càng đen hơn , giây lát đến lớp sỉn đen nhất do máu từ con dao Thái lan tỏa ra , đoạn sắt ngắn cũng nằm ở vị trí không cách xa mấy và củng đen sỉn đúng như những gì mà anh đã nhận định và tự mô tả , đúng là đối tượng sau khi gây án đã ném hung khí vào tường .
- Đây rồi ! Thành reo thật to , Anh thận trọng gói lại chung với lớp vữa bị biến màu đen kia rồi kêu đồng sự tức tốc đem về phòng giám định pháp y để lấy kết quả . Không có bất ngờ gì ! Qua đối chiếu và phân tích cho thấy đó là đúng là hung khí của vụ án.
- Như vậy là không phải cây tuốc-nơ-vít kia ! Thành lẩm nhẩm rồi lật hồ sơ ra xem tiếp , anh lại thấy điều tra viên lần trước có ghi những vết giày để lại hiện trường vụ án . So sánh tất cả những dấu giày bên trái lún sâu và bên phải thì nhẹ hơn ít lõm hơn , chứng tỏ hung thủ bị tàn tật một chân . Theo lời khai trước đây của Đường khi đi làm việc anh thường mang dép lê rất ít mang giày cho nên gót chân anh bị chai sần , ngược lại bên trong đôi giày cho thấy hung thủ là người thường xuyên mang giày và gây án và có lẽ cũng có quen biết với nạn nhân .

Vào buổi sáng ! Nơi trại giam không khí và cảnh vật thật yên ắng . Tiếng mở cửa phòng giam vang lên lách cách . Một toán người trong cảnh phục nhiêm chỉnh bước vào , sau khi đọc lệnh thi hành án và bản án họ còng tay Đường lại và dẫn lên xe bít bùng rồi tất cả lặng lẽ hướng về phía trường bắn

Đường ngồi trên xe chung với toán người mặc cảnh phục kia , anh không rên rỉ ! Cũng không kể lể . Mặt anh chỉ đượm vẽ buồn . Thoáng sau đã đến nơi ! Trường bắn là một sân cát rộng có nhiều cột dựng thẳng hàng . Họ kê một chiếc bàn và một chiếc ghế , đặt lên bàn một tô phở nghi ngút khói và một ly cà phê đá .

- Tôi không muốn ăn ! Tôi thật oan ức. Đường vừa nói giọng hơi rung rung.
- Anh hãy ăn đi ! Cố mà ăn vì khi chết anh sẽ không bị đói . Một người có lẽ là chỉ huy nói.
- Tôi muốn nhìn bầu trời và cầu nguyện lần cuối ! Đường nói tiếp
- Được ! Tôi thấy anh rất thành tâm , tôi cho anh thêm mười phút , 6 giờ 10 vậy ? Viên chỉ huy nói với giọng khô khan như còn chừa một chút gì đó tội nghiệp cho người sắp bị bắn chết .

Đường nhìn lên bầu trời , đôi mắt anh như ngây dại . Anh lại nghĩ đến mẹ anh và sự khổ sở của bà trong năm tháng còn lại của cuộc đời sẽ không còn thấy anh , bất giác hai dòng lệ anh tuôn rơi trong sự đau khổ vô ngần , anh thầm thì cầu nguyện........

- Hết giờ rồi ! Hãy giải đương sự ra cột bắn. Viên sĩ quan ra lệnh

Và Đường bị trói vào cột và bịt mắt lại , tiếng cò súng lên đạn nghe rôm rốp . Anh sắp từ giã cõi đời !

Đã năm giờ rưởi sáng ! Trọn đêm nay Thành không chợp mắt , phần vì nôn nóng cho việc bắt giữ đối tượng gây án đang lẫn trốn , phần vì phải chờ tin tức của đồng đội .

- Alô ! Anh Thành tôi đã bắt được đối tượng , hắn rất hung hãn chống cự quyết liệt khiến chúng tôi có hai người bị thương. Tiếng của Hưng từ đầu dây điện thoại vọng ra
- Hiện nghi phạm đâu rồi ! Thành hỏi nhan
- Dạ ! Hiện đang tạm giam tại công an tỉnh chờ thủ tục di lý về . tiếng Hưng nói tiếp
- Anh Thành này ! Khi nãy bạn tôi từ trại giam thành phố điện thoại nói hôm nay thi hành án tử hình can phạm Huỳnh Tấn Đường anh có hay biết gì không ?

Thành giật bắn mình ! Vội vàng điện thoại cho trại giam kêu dừng thi hành án thì trại giam nói rằng đã dẫn giải ra trường bắn lúc 5 giờ 45 phút , Đường vội vã điện thoại cho viên chỉ huy thi hành án , trong cái rủi lại có cái may viên chỉ huy thi hành án là bạn của Thành

- A lô ! Chiến phải không ? Thành đây ! Giọng nói của Thành run rẩy anh đang bị kích động rất mạnh.
- Tôi đây ! có gì không vậy Thành . Vừa nói viên sĩ quan vừa khoát tay kêu đồng đội tạm dừng . Hai người trao đổi qua lại một hồi lâu , nét mặt viên chỉ huy luôn tươi vui trong nụ cười hóm hỉnh.

- Thôi hoãn xử rồi ! Anh ta bị oan thật , mở trói đi và chúng ta cùng về . Nói xong ! Cả nhóm mở trói cho Đường và lên xe về trại giam
- Chút xíu nữa là anh mất mạng ! Thật may cho anh và cũng may cho chúng tôi , nếu lỡ như xãy ra thì lương tâm chúng tôi sẽ cắn rứt nhiều lắm . Viên sỉ quan vừa nói vừa đẩy vai Đường.

Lát sau xe cũng về đến trại giam và việc bàn giao cũng xảy ra nhanh chóng sau đó

- Anh được tự do ! Thật may mắn cho anh . Người giám thị trại giam nói
- nhưng anh phải ở lại hôm nay để hoàn tất thủ tục trước khi rời trại , tạm thời chúng tôi bố trí anh nghĩ tại nhà khách của trại . Người giám thị nói tiếp
- Tôi có được gặp mẹ tôi không ? Đường bồn chồn hỏi
- Chúng tôi có bố trí đưa bà cụ tới rồi anh yên tâm . Người giám thị trại giam nói xong quay bước trở ra

Cuối cùng anh cũng gặp mẹ anh ! Bao nhiêu tủi hờn, bao nhiêu xót xa cứ theo nước mắt hai mẹ con anh rơi mãi . Nếu như anh chết rồi ai sẽ là người chung sống và an ủi cho mẹ anh trong những ngày còn lại đây ? Đường vừa suy nghĩ vừa thầm thì nhớ đến Diễm . Trên cao kia chắc nàng cũng nhìn thấy anh và cũng sẽ vui sướng như anh trong phút giây trùng phùng .

Trước mắt anh một khoảng trời xanh rất rộng như muốn cuốn anh vào trong , suy nghĩ về hạnh phúc tan vở với niềm đau , suy nghĩ về chữ hiếu anh đang mang trên vai . Bên nào cũng nặng nhưng chữ hiếu lúc nào cũng phải nhiều hơn.........Anh thiếp đi trong suy nghĩ mông lung và ngoài kia bầu trời cũng vừa hừng sáng báo hiệu một ngày mới sắp đến.........

Viết xong lúc 6 h 40 ngày 6.1.2006 Đông Hòa

 
Lớp nhạc cuối cùng
Đông Hòa

Bọn trẻ xúm lại quây quần bên cái vòng tròn hột xoài vẽ trên mặt đất . Đây là trò chơi dân gian của lủ trẻ miền quê , sau khi vẽ cái vòng hình hột xoài thì gạch hai gạch dài hai đầu làm hai tụ cái , còn lại chia ra hai bên mổi bên năm ô .

Trong hai ô đầu thì đặt hai cục đá bằng nửa bàn tay làm quân cái , con lại các ô nhỏ mổi ô rải năm cục đá nhỏ làm quân đi . Cứ thế sau khi " oản tù tì " Thì bên thắng sẽ hốt quân bên mình bất cứ tụ nào rải về hướng mình thích , cứ rải hết thì hốt tụ kế rải cho đến khi có một ô trống trước mặt , lấy tay đập vào đó ăn phần quân cờ trong ô kế tiếp bất kể tụ đó là tụ nào kể cả tụ cái , nếu như có các ô kế tiếp cách khoãng đều nhau , nghĩa là cứ cách một ô đến một tụ thì đập tay vào ô trống kế tiếp ăn luôn . Khi hết quân trên bàn thì bên nào nhiều quân thì bên đó thắng . Nhưng nếu rải đến sát tụ cái mà hết quân đi thì kể như bí , lúc đó mới đến phía đối diện mới được đi

- Ê Hòa ! Ăn gian quá vậy hử . Thằng Ngọc vừa nói vừa sỉ ngón tay vào trán thằng Hòa
- Hông dám đâu ! Tui hốt tụ này chớ bộ , ai ăn gian nè ! Sao hồi này giờ hông dòm , bây giờ tui hốt rồi nhe ! Chuẩn bị chìa cái lổ tai đây để búng nào . Hòa vừa nói tay vừa thò tay hốt miệng cười ngất ngư .
- Hòa nè ! Ráng ăn nghe ! Còn cái phần búng lổ tai thì tặng cho tui nhen !. Thằng Kiều ngồi ngoài vừa nhìn vừa lên tiếng vừa cười ha hả . Cả bọn đang chơi trò khoanh tụ đếm đá , ai thắng thì được búng lổ tai đối thủ năm cái ! Có quyền tặng người khác búng dùm luôn , tiếng nói cười rôm rã lẫn tiếng chí choé , giành giật .
Cả bọn đang chơi nói cười khanh khách thì nghe tiếng gọi ơi ới từ phía sau .

- Thôi nghỉ chơi tới giờ rồi ! Chúng mình đến nhà thầy Phát đi nào ! thằng Vỹ vừa chạy đến gần vừa nói thật lớn
- Còn sớm mà ! Chơi thêm một chút nữa đi . Thằng Sơn nhăn mặt cào nhào vì còn mê mẩn với trò chơi
- Sớm gì nữa ! Đi thôi mai diễn rồi ! Nhanh chân cho nhờ tí nào !. Thằng Vỹ vừa nói vừa nghênh cái mặt hếch lên ra chiều việc rất quan trọng và khẩn trương .
- Vậy thì mình đi thôi ! Nghĩ chơi thôi !. Thằng Sơn vừa nói vừa đứng dậy phủi đít quần , xỏ chân vào dép .
- Chị Kiều ơi ! Hôm nay chị làm ca sĩ nghe ! Thằng Ngọc vừa nói vừa bẻ miệng cho ra tiếng ngọng nghịu eo éo .
- Tui đập một cái là chết liền à nghen ! Kêu bằng anh chứ chị hả thằng khỉ kia .
- Hì.. Hì...! Ai biểu anh có tên con gái làm chi ?. Thằng Vỹ vừa nói vừa cười lem lém chân bước loạng choạng .
- Hay là để tui đóng vai Kim Trọng luôn cho trọn tuồng nhe ! Thằng Ngọc lại nói tiếp rồi nhe răng cười sặc sụa.
- Ê ! Kim Trọng cái con khỉ á ! Có nước là ma vương thành quỷ á ! Nói xong thằng Kiều nó rượt thằng Ngọc chạy cót cờ . Riêng thằng Ngự ngồi yên khi nãy cũng vội đứng dậy đi theo .

Cả Bọn vừa đi vừa giởn , những tiếng xỉa xói , tiếng cười khanh khách cứ vang lên. Bọn trẻ con đứa nói qua kẻ nói lại huyên náo cả con đường , không bao lâu thì đến nhà ông Phát . Thầy Phát dạy nhạc ! Ông dạy cho chúng cách đệm đàn , đánh trống , sô lô , guitar , bass , kèn xác xô phôn , thanh nhạc . Ông rất thương bọn trẻ , chúng con nhà nghèo và bản thân ông cũng nghèo như gia đình bọn trẻ . Ông không lấy tiền và bọn chúng cũng rất thương ông và không hề làm ông giận . Ông rất ít quát tháo , khi chúng sai chỉ khẻ tay nhẹ vào trán và nói rất nhỏ

- Sai rồi con ! Làm lại.....Từ từ nào ! Đừng gấp quá.....Chú ý ở chân nhớ đấy !

Giọng nói và cử chỉ của ông không hoa mỹ , không rườm rà nhưng chứa đựng những thâm tình thiết tha vô bờ . Bản thân ông cũng thương yêu bọn trẻ như con vậy . Những khi trái gió trở trời , đứa nào bệnh ông đều ân cần săn sóc lo lắng đến tận cùng . Trên cuộc đời ! Không gì bằng tình cha mẹ , thầt trò ! Thật cao cả .

- Thầy ơi ! Hôm nay con đi cây sô-lô nghe ! Thằng Vỹ vừa nói vừa thử đàn
- Dạ thưa thầy ! Cho nó ngồi trống đi , nó đánh trống hay nhất bọn . Thằng Kiều nói
- Còn con guitar bass thôi ! Thưa thầy . Thằng Sơn đủng đỉnh lên tiếng .
- Thằng Hòa con đâu rồi ! Ông Phát đưa mắt tìm
- Dạ ! Con đây thưa thầy .Thằng Hòa vừa nói cái đầu thì gật gật và mở đàn chỉnh âm tiết .
- Hôm nay con đàn organ đi và kiêm ca sĩ luôn vì bé Thủy hôm nay bận rồi không có đến , còn thằng Ngự ! Con đi cây sô-lô vậy ? Ông Phát nói
- Còn thằng Ngọc Thì kèn xác-xô-phôn đi nghe con ! Ông Phát bảo thêm
- Dạ còn con thổi sáo nghe thầy ! Thằng Kiều nói thêm , ông Phát gật đầu rồi mở tủ rút tập nhạc lý mở ra tìm bài .

Cả bọn trẻ vừa đàn vừa hát đến xế trưa , ông Phát vừa nắn nhịp vừa đàn tranh họa điệu , vừa xướng âm một cách khéo léo. Một buổi tập thật hay và có nhiều ý nghĩa .

- Thôi đến đây nghĩ đi các con ! Ông Phát ôn tồn nói

Trong thâm tâm ông bọn trẻ là niềm thương sâu lắng nhất mà ông có trong cuộc đời của ông . Những gì ông dạy chúng là cả một tâm huyết mà ông theo đuổi từ rất lâu . Tâm hồn người thầy là sự hy sinh cao cả , là một chuổi định hướng mà mổi một mầm sống sẽ hướng về lối đi đã định trên đường đời , sự ban tặng có lẽ chỉ ở đây ! Chính nơi đây ! Không đâu khác . Ông nói trong tương lai khi lớn lên chúng sẽ thành một ban nhạc , điều này sẽ làm ông rất mừng ! Đó là một niềm ước ao vô bờ bến của một người Thầy ! Mà sự thành đạt là một việc còn rất xa vời .

- Chị Kiều ơi ! Chị dễ thương quá !. Thằng Vỹ lại chọc quê
- Úynh bây giờ nghen ! Giởn hoài mét thầy cho coi !. Thằng Kiều dọa còn Vỹ thì le lưởi núp sau lưng Sơn .
- Thôi mà ! Kêu lần này thôi mai mốt không ghẹo nữa !. Thằng Vỹ vừa nói vừa hỉnh lổ mủi cười lớn .

Cả Bọn kéo nhau ra về , trên đường cũng cảnh cười nói , chê bai , giận dỗi xiên qua xéo lại , có khi cười ầm ầm làm người đi đường cũng vui lây . Ôi ! Tuổi thơ là vậy ! Tuổi trẻ của hoài bão và nhiều ước mơ . Những tâm hồn trong trắng thiếu thời ấy có biết đâu những giây phút bên nhau cùng vui thật ngắn ngủi , có ai biết rằng một ngày mai kia cuộc đời sẽ ra sau , ước vọng bấy giờ sẽ như thế nào ?. Trong một hoàn cảnh sống , một sự mơ hồ về tương lai , sự nghiệp đối với chúng thật khó hiểu và bất định .

Trong tâm hồn non nớt chỉ biết vui cười , học hỏi ! Chúng có hay đâu ngoài xa kia chiến tranh vẫn còn chờ đợi chúng . Ngày mai kia khi lớn lên chúng cũng phải lao mình vào lửa đạn và những mất mát đau thương . Những ước ao to lớn nhưng đầy hoài bão của ông thầy dạy nhạc rồi sẽ tan thành mây khói .
Sáng hôm ấy ! Ngày kết thúc chiến tranh rồi cũng đến . Thằng Hòa thì theo gia đình về Sài gòn , thằng Vỹ theo người thân xuống tàu đi viễn xứ và thằng Sơn thì theo mẹ về tới tận Quảng ngãi . Tất cả bọn chúng mổi người một hướng , mỗi kẽ một nơi , một phương trời xa lạ , thời gian cứ lặng lẽ trôi nhanh thấm thoát mà đã ba mươi năm . Những đứa trẻ năm xưa đã trưởng thành , chúng cũng nối tiếp theo ông Phát trở thành những nhạc sĩ nổi tiếng khắp thế giới . Ôi ! Cái thế giới tuy lớn nhưng lại bé nhỏ trong tiếng đàn hát .

Một hôm cuối mùa đông năm ấy ! Trên lối cũ con đường quê xưa , Cảnh vật ngày trước vẫn còn , tuy có thay đổi đôi chút . Bãi cát lúc trước bây giờ đã mọc đầy cỏ . Cây phượng vĩ còn non lúc trước bọn trẻ cắm bậy để chơi trò cút bắt nay thành một tán lớn tỏa nhiều cành . Thời gian ! Thời gian...... ! Đó là những chuổi ngày bất tận của tao hóa .

Một nhóm người trạc tuổi trung niên trong những bộ âu phục chỉnh tề , họ lặng lẽ bỏ chiếc xe hơi bóng loáng ngoài phố chợ . Họ đi bên nhau từng bước chậm như muốn nuốt chững cái con đường năm xưa ! Con Đường thời thơ dại mà tâm tư của họ vẫn hướng về dù nay mỗi người một nơi .

Loay hoay một lúc trước cái cổng đơn sơ bên hàng dậu nhỏ nghiêng nghiêng . Vẫn cái lu nước bằng sành cũ kỹ ngay gần trước cửa , vài ống sáo hỏng gác ngang qua bụi hoa hồng . Tất cả đập vào mắt họ là ngôi nhà nhỏ năm xưa vẫn còn quen thuộc . Ông Phát nay đã rất già , tóc ông bạc trắng bước chân run run da mặt nhăn nheo tay cầm cây gậy trúc ngồi trên ghế xếp gần sát mép trong cửa .

Họ bước vào nhà nhìn ông , không hề ngỡ ngàng ! Không hề ngượng ngập ! Họ ôm lấy ông như những đứa con ôm lấy người cha thân yêu ! Tất cả họ đều khóc ! Nước mắt của họ rơi rơi theo nỗi niềm năm tháng , họ khóc cho ngày trùng phùng ! Cho tình thương thầy trò bao năm xa cách ! Cho sự thờ ơ của chính họ ! Ba mươi năm ! Ba mươi năm ! Giấc mơ dĩ vãng trong ngày trở về .

- Thưa thầy con là thằng Hòa ạ !
- Thưa thầy con là thằng Ngự sô-lô đây ạ !
- Con là thằng Kiều ạ !
- Con là Thằng Vỹ ạ !
- Con là thằng Sơn ạ !
- Con là Bé Thủy ạ !

Cả nhóm người lao nhao lên tranh nhau nói , giọng của họ trùng lấp nhau . Mừng mừng , tủi tủi phút chốc trôi qua ! Những nụ cười tiếng nói tuôn ra không dứt , họ kể cho ông Phát nghe những thành đạt của họ trong cuộc sống , những bước thăng trầm mà họ trải qua . Có niềm vui nào lớn hơn đối với một người thầy !

Ông thấy mình như trẻ lại , như tìm thấy ngày xưa trong hồi niệm . Những khuông mặt lớn tuổi , nhưng đượm nét thân quen làm ông liên tưởng đến mình trong quá khứ giống như họ . Ông cảm động rơi lệ ! Giọt nước mắt quý giá của ông rơi xuống mang theo tình thương xoa nhẹ tâm hồn cho họ.......Ông lẩm bẩm :

- Đủ cả rồi ! Không thiếu ai , tất cả đã trở về !. Tuy gối mỏi tay run nhưng tâm hồn ông vẫn vậy ! Vẫn cái tính ngang bướng như hồi thanh niên ! Không biết khuất phục trước khó khăn !. Ông vẫn hiền từ cần mẫn và nhớ thương đến họ , trông về một ngày thầy trò xum họm .

Cả bọn vào vị trí ngày xưa là Hòa organ , Sơn guitar bass , Ngọc xác-xô-phôn , Kiều thổi sáo , Vỹ đánh trống , Ngự Sô-lô , Thủy thanh nhạc . Tất cả đàn hát say sưa.......... đến xế chiều họ từ giã ông ra về trong quyến luyến . Ôi ! Tình thầy trò thật cao thượng . Tất cả họ còn nhớ đến ông ! Người thầy dạy nhạc xưa cũ.

- Thầy ơi ! Mai chúng con lại đi xa rồi........ Nhưng chúng con sẽ nhớ thầy mãi thôi ! Chúng con cầu trời thấy sống thật lâu để chúng con còn mãi mãi gặp thầy.
- Thầy ơi ! Mai kia khi xa thầy chúng con sẽ vẫn nhớ mãi lời thầy dạy ! sẽ sống có ích cho đời , tấm lòng và lời dặn dò của thầy sẽ theo chúng con trên bước đường của tương lai . Nói xong tất cả họ đều ngấn lệ , họ khóc cho buổi chia ly .

Ông Phát tiển họ ra cửa , những đứa học trò của ông họ sẽ đi xa ! Rất xa ! Nhưng đã mang âm hưởng của ông ! Âm thanh của cuộc đời ông cho mọi người niềm hi vọng cuôc sống . Đến mùa hè họ cũng trở lại và lần này họ xây cho ông một căn nhà mới , nhưng những dụng cụ nhạc khí năm xưa ông vẫn giữ lại và xếp nó ở vị trí trang trọng ở phòng khách như ngày xưa .

Hết

 
Giấc tình đêm Huế
Đông Hòa


Ta vào thành nội đêm trăng ấy
Những vì sao nhỏ bé vẫy chào
Như đón tiếp người xa viễn xứ
Về quê hương buổi tối sương mù

Giòng Hương Giang ru êm lặng lẽ
Như ngủ mê theo khói mây về
Hoàng hôn vọng tiếng đâu rã rít
Trong hoang vu xa vắng sầu nghê

Ngồi lâu bên bệ thành cầu cũ
Nhìn sáu vài ngơ ngẩn vọng thu
Mười hai nhịp như đời em gái
Thướt tha tà áo tím tương tư

Ôi , áo tím ngày xưa em mặc
Giữa hôm uyển mặc ấy đầy trăng
Ánh lấp lánh của nghìn tinh tú
Đón chào em thoảng giấc mơ màng

Rồi tỉnh mộng khi trời ló rạng
Một đêm dài vừa lại tìm sang
Như luyến tiếc phút giây suy nghĩ
Về người yêu của thuở mênh mang

Em lại đến , ôi ! Sao hạnh phúc
Tình này tưởng vĩnh viễn xa nhau
Tay run nắm lấy vai nhỏ bé
Nghe hồn vừa thỏa mộng tình trao

đh
25.05.06

 



Rời Long Xuyên , nhà Bằng dọn về Sài gòn ngay sau khi dứt chiến tranh . Cha Bằng khi ấy trạc tứ tuần , thất bại trong sự nghiệp nên ông chỉ mua đủ cho gia đình một căn nhà nhỏ ven rạch bãi bồi ven rạch kinh Tắc rỗi , huyện Nhà bè .
Căn nhà họ ở nhỏ và khá tồi tàn , mỗi ngày khi đi học phải đi rất xa vì lúc ấy Bằng chuyển về học ở trường Hưng Đạo ở đường Cống Quỳnh mà khi xưa phương tiện đi lại là chiếc xe đạp thô sơ hoặc xe khách bờ - rô cũ mèm của Pháp chỉnh trang lại .
Thời học sinh Bằng rất hiếu học và chịu khó , mỗi sáng dậy thật sớm ăn cơm nguội qua loa xong là đi bộ đến trường với quãng đường gần năm cây số . Trong học tập , vẫn như xưa ! Bằng vẫn nổi tiếng là một tay quậy phá nhưng học giỏi , nhưng lúc ấy nơi đây so với trường Chưởng Binh Lễ năm xưa thì khác nhiều . Bằng bị phạt thường xuyên và không được tha thứ trách nhẹ như khi xưa nữa .
Cùng lớp có một cô bạn học xinh đẹp tên là Thuỷ Tiên , bạn rất hiền và mến Bằng . Nhiều học sinh trai thời ấy cũng thích bắt chuyện với Thuỷ Tiên nhưng đều bị từ chối , từ lần ấy đến nay Bằng không quên được bóng hình cô bạn học ấy . Những đêm dài mơ màng trong giấc ngủ non nớt mộng mị , Bằng thường mơ thấy nàng trong vùng ký ức .
Đêm trăng ánh sáng vàng huyền diệu , thu bóng Bằng ngồi một mình bên ao nước xen lẫn trong lá dừa nghe tiếng ếch nhái thi nhau kể chuyện . Càng về khuya cái không khí mùa hè ngột ngạt , với tay vốc nước ! Một dòng mát lạnh sảng khoái tâm hồn . Bằng lại nhớ Thuỷ Tiên , và hoa thuỷ tiên với một màu trắng thuần khiết .
Buổi sáng hôm ấy Bằng đi học như thường lệ , vẫn áo sơ mi trắng quần tây xanh đến trường . Những buổi học mệt nhoài nhưng Bằng lại phấn chấn khi thấy nàng nhìn Bằng khích lệ . Cứ như thế, tình yêu giữa họ cũng phát triển hơn .Chiền về có mấy đám bạn học túm dụm nhau ngoài cổng trường chen nhau dành phô mai , xí muội ! Tiếng nói cười rôm rã . Riêng Bằng và Thuỷ Tiên vẫn đi cùng và trò chuyện
- Bằng này ! Mình học với nhau chắc chỉ hết năm nay ! Thuỷ Tiên buồn buồn
- Sao vậy ? Có chuyện à ! Bằng hỏi lại
- Mình sắp xuất cảnh ! Muộn thì cuối năm nay lên đường , sẽ xa nhau rồi Bằng nhỉ ! Thuỷ Tiên giọng cũng vậy đều và buồn .
- Vậy là khó gặp rồi ! Tôi sẽ rất nhớ Tiên . Bằng xìu mặt
- Sau này cuộc đời và hạnh phúc mình chẳng biết dưa vào đâu ! Bên xứ người bè bạn xa vắng , cả Bằng nữa ! . Mắt Thuỷ Tiên ươn ướt và đỏ , nàng sắp khóc và tôi luôn tiếng dỗ dành .
Khi đó Bằng là một học sinh mười sáu tuổi , và Bằng cũng đã hiểu được đôi chút về tình cảm nam nữ . Nhưng vẫn còn nhiều điều sâu kín hơn thì chưa biết gì , chỉ thấy nhớ nhớ thương thương . Mỗi chiều cứ trôi qua thật gọn ! Vẫn cứ bốn chân thoắt trên con đường hướng về phía chợ Cầu Muối , rồi lại cảm thấy thiếu vắng khi một mình về nhà .
Bóng cây gừa chiếu từ vầng trăng tròn rập xuống mặt đất tạo nên một hình thù lạ , Bằng lơ đễnh ngó con nước lớn , mấy con cá thòi lòi giương hai mắt lộ nhìn như giận dữ vì anh xua đuổi chúng . Chợt nghe nỗi niềm bâng khuâng ! Tâm hồn của gã trai mới lớn , mới biết nhớ ! Biết thức khuya một mình trong đêm vắng . Bao đêm trôi qua cũng cứ như thế khiến cho Bằng học được lòng kiên nhẫn đợi chờ , và cố công học tập với mộng ước về tương lai hoàn mỹ . và bài học ấy đã giúp Bằng rất nhiều cho sự thành công trong cuộc đời .
Bằng ngập ngừng đứng bên cổng nhìn vào sân trường Hưng Đạo . Hôm nay là hôm cuối cùng của lớp trước hè ! Mọi người ai nấy tất bật vui vẻ chỉ riêng Bằng cứ cảm thấy buồn . Các lớp rồi cũng đóng cửa , cảnh vắng bắt đầu dần đến khi tất cả vội vã ra về bỏ lại một sân trường vắng ngắt . cây phượng trước sân và các hàng cây hai bên hông trường cũng trổ những đài hoa hình cánh bướm . Chợt thấy Thủy Tiên vẫn còn tư lự gác tay lên chiếc cặp sách .
- Tiên này ! Mình đi ăn chè nha . Bằng đề nghị
- Ừ ! Mai nghỉ học rồi ! Buồn quá . Thủy Tiên nói nhỏ
- Bằng sẽ đến thăm Tiên mà !. Bằng nói tay vịn cây phượng
- Lần này là cuối rồi ! Tháng sau cả gia đình mình xuất cảnh ! Thủy Tiên thở dài sườn sượt
Bằng chết trân ! Tất cả như định mệnh ! Không còn nhau ư ! Mỗi kẽ mỗi nơi , đời chia biệt trong những ngày tha hương liệu có còn chăng những dấu vết ngày xưa của Bằng và Thủy Tiên . Bằng lấy tay với bứt nhẹ cọng lá trong quán chè rồi huý hoáy xé , như xé cả tâm hồn mình trước viển cảnh biệt ly . Trời hôm nay oi ả ! Cái khí hậu nóng kèm theo hơi nước xộc vào mũi Bằng , khẽ nhăn mặt bước vội sang đường . Nhà Thủy Tiên kia với cái hàng rào bông thược dược phất phơ theo gió . ………..
Hôm nay ! Cuối cùng ngày đi cũng đến . nén lòng ! Bằng đến nhà Thủy Tiên thật sớm . Cả nhà đang vội vã xếp dọn hành lý , riêng Thủy Tiên vẫn thu lu trong góc nhà và chỉ đứng lên khi thấy Bằng đến . Nước mắt bắt đầu rơi sau một đêm dài chịu đựng . Thuỷ Tiên khóc thật lâu ! Như chưa hề được khóc ! Chưa hề đau khổ và đau đớn trước buổi biệt ly ! Không biết bao giờ gặp lại . Buổi chiều trên sân bay Tân sơn nhất thật rộn rịp , người đi kẻ đến quần áo sang trọng . Tiếng máy bay chuyên cơ ù ù đáp xuống , bay lên gây nên một cảm giác xa xôi .
Bằng khoanh tay đứng yên một chỗ nhưng tâm hồn dậy sóng ! Mai sẽ không còn gặp Thuỷ Tiên nữa ! Từng ngày qua trên đường về không còn thấy nhau . Nghe hoang vắng trong lòng , bấc giác Bằng thở dài ngao ngán cho số phận , số kiếp con người ly hợp .
- Tiên này ! Mai chắc đến nơi , nhớ gửi thư nghe , đừng buồn nữa ! Vui chút đi vì nếu như còn duyên chúng mình thế nào cũng gặp lại . Bằng tuy nói thế nhưng đôi mắt cũng đỏ long lanh theo sự dồn nén của mình .
- Ở lại cho Tiên lời từ giã mấy bạn nghe , Bằng nhớ giữ gìn sức khoẻ , ráng học để đạt thành sự nghiệp , Tiên sẽ luôn nhớ Bằng mà ! .
Thuỷ Tiên nói đến đây rồi gục đầu vào vai Bằng khóc như mưa . Bầu không khí ngột ngạt trôi qua , sau khi cách ly kiểm tra hành lý gia đình Thuỷ Tiên cũng vào sâu trong sân ga . Chuyến bay đến tất cả lên máy bay , những cái ngoắt tay từ giã của nhiều người trong khuôn mặt vừa buồn bã , đăm chiêu , hớn hở .
Ra về trên chuyến xe buýt đông người , Bằng lặng lẽ hồi tưởng từng dòng lưu niệm , chợt nhớ Thuỷ Tiên ! Loài hoa thuỷ tiên của lòng ! Chợt thương tiếc dâng cao , rồi lẩm bẩm :”giá mà Tiên không đi xa nhỉ !” … . .
x x
x
Vào quán kem năm xưa , Bằng chọn chiếc bàn nhỏ cạnh khóm cây kiễng năm xưa hai người cùng ngồi . Vẫn như thế ! không thay đổi gì ! Hai mươi năm qua rất nhanh như một cơn lốc , xoáy mòn đi tất cả ! Luôn cả cái tuổi thơ , niên thiếu , học trò . Hôm nay Thuỷ Tiên sẽ về sau bao nhiêu thời gian xa cách ! không biết cái giây phút thiêng liêng khi hai người gặp nhau sẽ như thế nào ! Đau khổ ! Uất nghẹn , hay vui sướng .
Trong bộ âu phục Bằng ngồi đúng cái chỗ năm xưa , nhìn ra phía con đường ngày xưa hoang vắng nay nay ồn ào tiếng xe máy chạy . Yên lặng nghe một bản nhạc trầm buồn từ trong phát ra , mang âm hưởng như chia một nỗi buồn sâu lắng . Bằng đọc lại ký ức mình chầm chậm sau nhiều năm thương nhớ , rồi hồi hộp khi nhìn kim đồng hồ nhích dần đến thời gian gặp gỡ .
Tiếng xe thắng két gần quán kem , cửa mở một người phụ nữ bước xuống trên mặt giặm đôi kính đen với tào áo dài cũng màu đen lấp lánh kim tuyến . Bằng ngó về phía xe và không khó lắm vẫn nhận ra đó là Thủy Tiên , tuy theo thời gian nét người có nhiều thay đổi .
Bằng đứng lên ! Chiếc cốc trên tay rơi xuống vở toang , ôi ! Phút giây hội ngộ trong hồi hộp từng giờ của khắc khoải chờ đợi sao quá cảm động thế này ! Rung rung từng bước , tay nắm thật chặt ghì vào vạt áo , Bằng chầm chậm bước ra , những bước đi của nỗi niềm ! Thủy Tiên đứng chết trân , Bằng đấy ư ! Trái tim nàng cũng lay động thật nhanh theo ánh mắt , phút chốc định thần nắm lấy tay Bằng
- Ô ! Anh Bằng …….. ! Thủy Tiên khóc nước mắt nàng len giữa đôi kính chảy ròng xuống hai má . Lấy khăn tay khẽ lau , Bằng thấy mắt mình hơi cay ! Hai mươi năm ! Tuổi ngày xưa hoa mộng cuốn xa ! Bây giờ đối diện nhau , tất cả như dừng lại thật lâu ! …..Thật lâu ! Như đễ ngắm một đôi người vừa hiện diện trên cõi đời .
- Em đi lâu quá Tiên à ! bằng xoa bàn tay nàng và Thủy Tiên cứ để yên như vậy
-Anh Bằng ! Em nhớ anh rất nhiều , mình xa nhau lâu ghê . Em tưởng không còn gặp được anh
- Cuộc đời , chờ đợi thật dài ! Nhưng cũng ngắn với chúng mình . Bây giờ ai cũng có đôi hết rồi !.
- Anh lấy vợ chưa ! Thủy Tiên hỏi
- Chưa ! Vì chỉ yêu mỗi mình em , còn em ! Bằng hỏi lại
- Em thì vẫn như xưa , Chưa lấy chồng ! Chẳng ai thích hợp với em cả , chắc chỉ có anh .Bây giờ anh làm việc gì bên đây !
- Anh dạy học , và viết văn em à ! Chí ít cũng mười lăm năm rồi còn gì ! Bằng bâng quơ rồi hỏi lại Thủy Tiên
- Thời gian qua em làm gì bên ấy ?
- Em tốt nghiệp đại học xong , nhưng rất khó tìm việc đành an phận với chức thủ thư . Thủy Tiên vừa nói vừa kễ hết những gì bao năm qua nàng đối diện .
Cõi lòng của hai người cũng sống lại theo từng lời đổi trao . Hai người ôm chầm lấy nhau , mắt hoen mờ trong thổn thức ! Ngoài kia tiếng cười nói lao xao tiếng Việt pha lẫn tiếng Anh , có vài người bạn ngoại quốc cũng tìm đến .Thủy Tiên xin phép Bằng , đứng lên tiếp khách.
- Chút nữa mình nói chuyện tiếp nghe !
- Em tiếp họ đi , anh sẽ chờ ! Bằng nói .
Chờ ư ! Chỉ còn một khoảnh khắc nữa , hai người sẽ bên nhau bao nhiêu ký ức trôi về . Ảo ảnh ..... Thực tế !.... Không biết có còn vây lấy họ không ?. Bằng hớp một ngụm nước từ chiếc ly mà chủ quán đã thay khi nãy . Bầu trời bên ngoài cửa kính nắng lớn , cơn gió đâu nhẹ thổi đưa đẩy mấy ngọn lá cây ven đường ...... Kỷ niệm một thời niên thiếu như theo các đám mây bay về bên anh , tất cả hoà quyện một sự sung sướng , hạnh phúc đọng lại từng chút ..... Rồi Thủy Tiên cũng đến bên Bằng và đôi mái đầu quen hơi dần . Họ cảm thấy chân trời tình ái rộng mở ! Kể từ bây giờ ! Phút này , không ai có thể ngăn cách họ .

Lễ cưới hai người tổ chức trọng thể tại Nhà Thờ Đức Bà . Trong buổi lễ trang trọng tất cả mọi người đều tỉnh tâm hướng về chính điện nơi có Thánh giá của người . Họ Cầu Nguyện vì Đức Tin , Sự Sống của Chúa trời và xin Đức Thánh Linh ban cho họ một cuộc đời vợ chồng vĩnh cửu . Đức Cha xứ làm phép Thánh Giá và các thủ tục lễ cưới trong sự hoan hỉ của nhiều giáo dân . Tiếng Chuông Nhà Thờ vang lên ngân nga đón chào một hạnh phúc mới tràn ngập tình thương yêu dưới ánh bình minh Thánh Thiện .
Họ bước ra cổng nhà thờ hướng về Tượng Đức Mẹ , đôi bóng người quỳ thật lâu trong lòng vang lên lời khấn nguyện sâu thẳm . Bầu trời như sáng rực lên , theo từng bước chân họ đến chân trời hạnh phúc ………….%

Đông Hòa

 
Lời nói đầu


Mỗi chiều trôi qua ! Khi nhìn thấy hoa Thuỷ Tiên , loài hoa nâng niu trong cốc nước thanh thoát lạ lùng . Chợt nghĩ đến một mối tình mà suốt nhiều năm qua không quên ! Thật nhẹ nhàng , tâm tư lắng đọng khi viết một câu chuyện tình đơn giản , đời thường và mang tâm niệm và những hoài bão về một tương lai tốt đẹp của con người.

Ngoài trời xa kia có lẽ những cơn gió sẽ bất tận trôi đi trong luân vũ , trong sự chuyển hoá của bầu trời . Thế nhưng , con người sẽ nghĩ gì và được gì ! Khi ngăn cách là một định mệnh đau thương của những mối tình thơ ! Rồi bay xa khỏi ngày ngây dại .

Vì thế ! Hôm nay Đông Hoà viết tác phẩm này gửi đến tất cả những ai đã khổ và từng đau khổ vì yêu, hãy nghĩ rằng cũng sẽ có một ngày xum họp đừng tàn nhẫn hay vội vã xoá bỏ cuộc đời với tuổi thanh xuân với sức sống mảnh liệt mà nên nén lòng nâng niu sự sống của chính mình. Chờ một ngày những phút giây đến và sẽ đến ! Khi ấy những tình cảm kia cao quý biết bao ......

Đông Hoà ký lục

 
ĐỜi KỸ NỮ
Đông Hòa


Ta tiếc cho em đời kỹ nữ
Trong đêm son dấu lệ ưu tư
Mắt em đâu trong ánh đèn vuông
Khúc nhạc tấu say cuồng thác loạn

Ta tiếc đời em quá đa đoan
Bao giấc mơ vừa chớm nồng nàng
sao em để tình tan bọt nước
Để sầu buồn úa giữa đêm sang

Ngày mai đó thiên đường kia tàn
Rồi rệu rã thân hình em mang
Hỡi em ! sao em còn rơi lệ
Hỡi em ! có còn thương thân

Vầng khăn trắng kia trong thẩn thờ
Ngày xưa ấy không còn trong mơ
Em ngủ đi giấc ngàn năm chờ
Khi bỏ quên những ngày còn thơ.

ĐH
2005

 
CHIỀU XƯA
Đông Hòa


Chiều về ngang qua phố cũ
Thấy người con gái tôi thương

Mấy thu qua không được gặp
Nhớ sao thương sao mấy chặng
Để rồi ôm lấy đau thương vô cùng

Em ! người con gái cao nguyên
Em ! người con gái thuyền quyên

Tình duyên đêm trăng hò hẹn
Tình duyên mấy thu đợi chờ

Ngỡ ngàng khi cách xa em
Lỡ làng trong giấc mơ êm

Âm Thầm ! âm Thầm ! âm thầm
Nghe xót thương ! em đi rồi !

Cuối cùng ! em cũng không còn
Thôi đành gặp nhau trong mơ

Thôi đành gặp nhau trong mơ

Trong mơ.......

ĐH
2005

6 Trang « < 4 5 6 
CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30

Thông tin cá nhân

Mặc Hoài Nhân
Sinh nhật: 4 Tháng 12
Yahoo: nguyenchihiep2001  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn




(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Thời tiết

Giá Vàng

Tỷ giá

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025 VnVista.com