donghoa

6 Trang « < 3 4 5 6 >

 
Biển tình lầm lỗi
Đông Hòa


Bởi lầm lỗi nên đời anh như biển động
Mang ngọn sóng phủ đầy những bão dông

Chiều mù sang hoang tàn một bến mộng
Rồi âm thầm vùn vụt khơi mênh mông

Bởi lầm yêu nên đời là oán hận
Con tim anh đang rỉ máu yêu đương
Vì giữa tâm linh đã mang đau đớn
Vì xa em lệ sầu tiễn lên đường

Vẫn ngọn sóng biển cuốn vào mộng mị
Vẫn như ta đang cuồng nộ thét gào
Như muốn gọi ngày xưa lần yêu dấu
Lầm lỡ trong duyên kiếp tình vội trao

Em ơi , giờ em nơi nào lạc lõng
Giữa biển đời ai sẽ đỡ bước chân
Ai sẽ yêu và thương em trọn kiếp
Sẽ một đời ru mãi đêm ái ân

Biển vẫn khát khao trong chờ đợi
Như linh hồn anh vừa rời nhân gian
Biết về đâu cho quên ngày xưa ấy
Đành về biển khơi cuồng nộ từng năm

dh
20.06.06





 
Tình xưa tháng năm
Đông Hỏa


Này em ơi ! Ngày xưa xa rồi
Còn đâu tim anh lệ máu rơi
Chiều nay chân anh đi về chậm
Hồn như bay về đâu mây trời

Tình yêu sao buồn tênh héo úa
Hoàng hôn không vì sao gió đùa
Và em giờ nơi nào xa ấy
Có hay mình ta đếm sao thưa

Tình buồn năm tháng đầy ước mơ
Để rồi ngăc cách đời bơ vơ
Rồi một ngày trong đêm ta thét
Sao trời chia mãi mối tình tơ

Chiều nay nhìn mây sang đứng đợi
Tìm em xưa nơi nào lá rơi
Tìm trong tâm trí dáng đi chậm
Và hồn theo ngày xưa rã rời

Này em ơi , mấy mùa thu sương
Tình theo em lòng ta xót thương
Trong đời là những ngày tiếc nuối
Khi nhớ đêm hẹn đứng bên đường

dh
19.06.06




 
Tình yêu với biển
Đông Hòa


Từ lâu rồi tôi đi xa biển
Nhớ thương nhiều biển vọng hoàng hôn
Một ngày xưa bên bờ biển cát
Màu xanh không ngờ của sóng vờn

Tiếng gió tràn về nỗi niềm thương
Tình yêu ấm áp giữa khói sương
Giấc mơ về biển xưa không cạn
Trên đời thầm gọi những đêm trường

Phương trời nhìn hải âu tung cánh
Như mang đời một người nơi xa
Về nơi ấy với ngày băng giá
Đêm mong chờ biển xưa trăng ngà

Cùng tôi biển là một tình yêu
Với em là giấc mộng ban chiều
Ngàn năm ta em và biển cạn
Cùng hẹn thề một thời rong rêu

Biển xưa trắng xóa đầy nỗi niềm
Dù không lên tiếng reo từng đêm
Những khao khát lắng nghe tiếng gọi
Của người vừa về biển mông mênh

dh
09.06.06

 
Trăm năm vẹn cánh phượng tình
Đông Hòa


Cánh phượng xưa vẫn đây em nơi đâu
Sao tâm hồn như nhớ mãi hạ sầu
Lúc trước bên em những ngày hạnh phúc
Khi ra đi cõi lòng anh nghẹn ngào

Cánh phượng ngày nao vẫn đây nơi anh
Cuối hè nhìn lại đôi mắt long lanh
Cầm trên tay run run lòng ao ước
Mai này phượng minh chứng tình chúng mình

Rồi thời gian như bóng mây trôi im
Thấp thoáng mười năm anh bước đăng trình
Bỏ lại quê hương mình em sầu nhớ
Bỏ lại trong em giây phút tuyệt tình

Cánh phương ngày xưa vẫn còn đây
Anh trở về tìm lại bóng hao gầy
Đã một thời gian qua đời ngăn cách
Đã lần tưởng vĩnh viễn không sum vầy

Ngồi bên nhau tay nắm lấy tay nàng
Bàn tay nhỏ xinh đã đổi màu nhăn
Ép vào trong đài hoa phượng tươi thắm
Kết lại ngày xưa chuyện tình trăm năm

dh
17.06.06

 
Bước phong trần giữa thu
Đông Hòa


Thu về có lá vàng nhẹ bay
Chiều nhìn bóng mây lòng héo gầy
Trong dĩ vãng phương trời xa cách
Người biết chăng hồn tôi nặng đầy

Nơi ấy có mưa phùn lất phất
Hay là giấc sầu lạnh đêm hoang
Ta mang tình vào trong hư ảo
Bao giờ thấy được tình mênh mang

Thu về chiếc lá nhẹ nhàng rơi
Bên người có còn lệ đầy vơi
Hay là tháng ngày trong hối tiếc
Khi nhìn mây sầu trông giữa đời

Lưu luyến bên hàng cây rũ lá
Bao giờ thì sẽ mùa đông qua
Mang rét buốt về trong ký ức
Nào xa rồi bên đời thương xa

Thu về lá vàng phủ đầy chân
Vườn hoa xưa cũ như phân vân
Nhớ ngày xưa hai người đứng đợi
Để rồi tháng ngày bước phong trần

Dh
16.06.06

 
CHIỀU CÁT


Chiều cát bay về đâu
Nhìn thấy gió cuốn sầu

Đời trinh nữ khóc thật sâu
Xót thương đâu nhiều lần

Mộng vẫn cạnh sóng biển khơi
Trời hôm tối môi kề môi nước mắt rơi

Khóc chi khi đời ta mang những niềm tương tư lỗi thề
Men ấy em còn có say , thôi nhé ! Ôm sầu viễn du

Hãy đi cùng nhau về ký ức
Dù không còn chung đời

Đời em đó như biển cát
Trắng xoá tim tôi thơm mát một thời

Giờ không nói nên câu đầy vơi
Bóng ai ! Rời cuối trời trôi mau

Về dĩ vãng đào tìm kỷ niệm xưa
Cho em nhìn về những ngày sầu chưa biết vui .

Đông Hòa

 
(A?nh hien gio ko hien thi duoc)

 
Tình khúc mùa đông
Đông Hòa


Rồi một ngày anh lại gặp em
Nghe lòng nhớ đến xưa buồn thêm
Tình đôi ta giữa đời lạc lối
Nên giờ cách biệt , lệ môi mềm

Nhìn em đang khóc sầu thật nhiều
Lòng thương đau trong những đăm chiêu
Ôi em ơi , làm sao đây hỡi
Để đôi mình nối lại tình yêu

Nhớ hôm xưa trong lễ vu quy
Anh đứng trông từng bước em đi
Gót chậm run trên đường mưa lạnh
Bên người giọt tình vương ướt mi

Em ơi ! Đời này anh sẽ buồn
Thay cho em đón chiều dần buông
Để cho người trăm năm hạnh phúc
Để cho em cuộc đời trọn vui

Mưa chiều nay đông đã về rồi
Nhìn giọt mưa phùn đang nhẹ rơi
Anh nghe lòng bồi hồi thương nhớ
Một ngày xưa giữa hồn chơi vơi

dh
15.06.06

 
Ước Hẹn
Đông Hòa


Ta đến với em nỗi vui mừng khôn xiết
Những âu lo khắc khoải như vụt tan
Lời ngập ngừng với nhau ngày hội ngộ
Nghe tâm hồn sống lại giữa hồn hoang

Ta ôm lấy em trong khoảnh khắc này
Một nụ hôn nồng cháy và đắm say
Một hy vọng theo tháng ngày ngăn cách
Của tình mình tưởng định mệnh chua cay

Tình yêu là những tháng ngày chờ đợi
Là nhớ thương khi phải tạm xa nhau
Là hy vọng không bao giờ dứt được
Dù thời gian không hẹn lại bao giờ

Nơi xa vắng nỗi u sầu ai đong đếm
Trong ân tình mong vội hết canh thâu
Mong năm tháng trôi qua mau chóng hết
Để duyên mình sẽ được đến bên nhau

Đêm nay tình yêu ta lại được sưởi
Ấm và nồng tình ái giữa chốn nhân gian
Rồi buổi sớm đến và đêm phai tàn vội
Nụ hôn tình trở lại những khát khao

Ta lại chia tay hẹn em ngày gặp lại
Và đường đời sẽ chẳng thể quên nhau
Sẽ nhớ mãi dù qua bao năm tháng
Ta vẫn chờ để mãi đậm tình trao

Dh
15.06.06

 
Vô biên
Đông Hòa


Ta về xua nỗi buồn
Vào gió biển chiều buông
Nơi nào bay xa khuất
Vào đại dương mênh mông

Ta về đếm lại ngày
Tình xa cuối chân mây
Rơi vỡ từ trong nhớ
Cho hồn vương sầu phai

Chiều nay đầy mưa lạnh
Những hạt nước long lanh
Ngả nghiêng đầu ngọn trúc
Cơn mơ nào qua nhanh

Đường mùa thu rất tối
Hạt ướt má em tôi
Hạt rớt rơi rất vội
Xuống nhẹ ôm bờ môi

Hoàng hôn tìm đến rồi
Bên đời gót chân vơi
Đêm nay đầy tĩnh mịch
Chìm sâu bến đơn côi

Ánh trăng mờ vừa soi
Khuyết bóng bên sao rơi
Lối nào em có biết
Tôi đợi đón tình người

Nhưng ngờ đâu vì đâu
Tan vỡ mối duyên đầu
Trái tim như lừa dối
Ngỡ ngàng cho ai sầu

Em về nghe ưu phiền
Vầng nguyệt treo vách nghiêng
Bên biển đời chất ngất
Giữa cuộc tình vô biên



Dh

13.06.06



 
MƠ HOA
Đông Hòa


Nhìn hoa hồng tươi vui
Khuôn mặt em đang cười
Ôi , môi em mọng thắm
Tim anh mơ dáng người

Nhìn em đang tìm say
Trong trí anh nhớ ai
Kìa em ơi nắng ấm
Sẽ cho em tình dài

Giọt nắng ru trên vai
Giọt nắng theo từng ngày
Ngủ trong đời thiếu nữ
Ngủ trong lòng tim ai

Nhìn hoa vừa ươm nụ
Nhớ sao nét ngọc thu
Này em người con gái
Đến tim tôi tình ru

Màu năng còn đến mãi
Cho đời hoa mộng say
Tình em dài năm tháng
Hồn ta mãi yêu hoài

Em ơi , này em hỡi
Bước đường đời em đi
Tay ta nhánh Tường Vi
Gửi em hôn nồng cháy

Nắng mãi từng buổi sớm
Mặt em vẫn đầy xuân
Thêm nhiều hồng hoa nụ
Cho đời tình yên lành

đh
07.06.06

 
Phố cũ nhớ em
Đông Hòa


Có những chiều về ngang phố cũ
Nhìn xa xăm thành phố mưa thu
Giữa tâm hồn đầy niềm lưu luyến
Bâng khuâng đâu nhạc khúc tình ru

Đây công viên ghế đá năm xưa
Từng lá rơi quanh đầy lối thưa
Đang u buồn nhìn lên tượng đá
Linh hồn nào mơ theo lệ mưa

Từ ngày nào chân tìm sỏi đá
Chôn tuổi hồng vào sa mạc trưa
Cho nóng bỏng tâm hồn dào dạt
Mối tình nào ngào ngạt hương đưa

Chiều khẽ ngân tiếng chuông giáo đường
Ngày buồn nào ta trút đau thương
Vào lời kinh rửa phai tội lỗi
Tội quên người theo khói tình trường

Ôi ! Cuộc tình khuất xa ngày mộng
Có còn chăng tiếng hát mùa đông
Nhìn mắt em vương giòng lệ thấm
Vào trong hồn tê lạnh mênh mông

Có những chiều tìm yên chốn cũ
Nhìn mưa giăng như rũ hồn theo
Kỷ niệm xưa nghèo nàn tâm trí
Em đi rồi còn chăng tình yêu

đh
02.06.06

 
Lời nhắn nhủ từ Chuyện tình hoa Thủy Tiên

Mỗi chiều trôi qua ! Khi nhìn thấy hoa Thuỷ Tiên , loài hoa nâng niu trong cốc nước thanh thoát lạ lùng . Chợt nghĩ đến một mối tình mà suốt nhiều năm qua không quên ! Thật nhẹ nhàng , tâm tư lắng đọng khi viết một câu chuyện tình đơn giản , đời thường và mang tâm niệm và những hoài bão về một tương lai tốt đẹp của con người.

Ngoài trời xa kia có lẽ những cơn gió sẽ bất tận trôi đi trong luân vũ , trong sự chuyển hoá của bầu trời . Thế nhưng , con người sẽ nghĩ gì và được gì ! Khi ngăn cách là một định mệnh đau thương của những mối tình thơ ! Rồi bay xa khỏi ngày ngây dại .

Vì thế ! Hôm nay Đông Hoà viết tác phẩm này gửi đến tất cả những ai đã khổ và từng đau khổ vì yêu, hãy nghĩ rằng cũng sẽ có một ngày xum họp đừng tàn nhẫn hay vội vã xoá bỏ cuộc đời với tuổi thanh xuân với sức sống mảnh liệt mà nên nén lòng nâng niu sự sống của chính mình. Chờ một ngày những phút giây đến và sẽ đến ! Khi ấy những tình cảm kia cao quý biết bao ......

Đông Hoà ký lục

CHUYỆN TÌNH HOA THUỶ TIÊN

Rời Long Xuyên , nhà Bằng dọn về Sài gòn ngay sau khi dứt chiến tranh . Cha Bằng khi ấy trạc tứ tuần , thất bại trong sự nghiệp nên ông chỉ mua đủ cho gia đình một căn nhà nhỏ ven rạch bãi bồi ven rạch kinh Tắc rỗi , huyện Nhà bè .

Căn nhà họ ở nhỏ và khá tồi tàn , mỗi ngày khi đi học phải đi rất xa vì lúc ấy Bằng chuyển về học ở trường Hưng Đạo ở đường Cống Quỳnh mà khi xưa phương tiện đi lại là chiếc xe đạp thô sơ hoặc xe khách bờ - rô cũ mèm của Pháp chỉnh trang lại .

Thời học sinh Bằng rất hiếu học và chịu khó , mỗi sáng dậy thật sớm ăn cơm nguội qua loa xong là đi bộ đến trường với quãng đường gần năm cây số . Trong học tập , vẫn như xưa ! Bằng vẫn nổi tiếng là một tay quậy phá nhưng học giỏi , nhưng lúc ấy nơi đây so với trường Chưởng Binh Lễ năm xưa thì khác nhiều . Bằng bị phạt thường xuyên và không được tha thứ trách nhẹ như khi xưa nữa .

Cùng lớp có một cô bạn học xinh đẹp tên là Thuỷ Tiên , bạn rất hiền và mến Bằng . Nhiều học sinh trai thời ấy cũng thích bắt chuyện với Thuỷ Tiên nhưng đều bị từ chối , từ lần ấy đến nay Bằng không quên được bóng hình cô bạn học ấy . Những đêm dài mơ màng trong giấc ngủ non nớt mộng mị , Bằng thường mơ thấy nàng trong vùng ký ức .

Đêm trăng ánh sáng vàng huyền diệu , thu bóng Bằng ngồi một mình bên ao nước xen lẫn trong lá dừa nghe tiếng ếch nhái thi nhau kể chuyện . Càng về khuya cái không khí mùa hè ngột ngạt , với tay vốc nước ! Một dòng mát lạnh sảng khoái tâm hồn . Bằng lại nhớ Thuỷ Tiên , và hoa thuỷ tiên với một màu trắng thuần khiết .

Buổi sáng hôm ấy Bằng đi học như thường lệ , vẫn áo sơ mi trắng quần tây xanh đến trường . Những buổi học mệt nhoài nhưng Bằng lại phấn chấn khi thấy nàng nhìn Bằng khích lệ . Cứ như thế, tình yêu giữa họ cũng phát triển hơn .Chiền về có mấy đám bạn học túm dụm nhau ngoài cổng trường chen nhau dành phô mai , xí muội ! Tiếng nói cười rôm rã . Riêng Bằng và Thuỷ Tiên vẫn đi cùng và trò chuyện

- Bằng này ! Mình học với nhau chắc chỉ hết năm nay ! Thuỷ Tiên buồn buồn
- Sao vậy ? Có chuyện à ! Bằng hỏi lại
- Mình sắp xuất cảnh ! Muộn thì cuối năm nay lên đường , sẽ xa nhau rồi Bằng nhỉ ! Thuỷ Tiên giọng cũng vậy đều và buồn .
- Vậy là khó gặp rồi ! Tôi sẽ rất nhớ Tiên . Bằng xìu mặt
- Sau này cuộc đời và hạnh phúc mình chẳng biết dưa vào đâu ! Bên xứ người bè bạn xa vắng , cả Bằng nữa ! . Mắt Thuỷ Tiên ươn ướt và đỏ , nàng sắp khóc và tôi luôn tiếng dỗ dành .

Khi đó Bằng là một học sinh mười sáu tuổi , và Bằng cũng đã hiểu được đôi chút về tình cảm nam nữ . Nhưng vẫn còn nhiều điều sâu kín hơn thì chưa biết gì , chỉ thấy nhớ nhớ thương thương . Mỗi chiều cứ trôi qua thật gọn ! Vẫn cứ bốn chân thoắt trên con đường hướng về phía chợ Cầu Muối , rồi lại cảm thấy thiếu vắng khi một mình về nhà .

Bóng cây gừa chiếu từ vầng trăng tròn rập xuống mặt đất tạo nên một hình thù lạ , Bằng lơ đễnh ngó con nước lớn , mấy con cá thòi lòi giương hai mắt lộ nhìn như giận dữ vì anh xua đuổi chúng . Chợt nghe nỗi niềm bâng khuâng ! Tâm hồn của gã trai mới lớn , mới biết nhớ ! Biết thức khuya một mình trong đêm vắng . Bao đêm trôi qua cũng cứ như thế khiến cho Bằng học được lòng kiên nhẫn đợi chờ , và cố công học tập với mộng ước về tương lai hoàn mỹ . và bài học ấy đã giúp Bằng rất nhiều cho sự thành công trong cuộc đời .

Bằng ngập ngừng đứng bên cổng nhìn vào sân trường Hưng Đạo . Hôm nay là hôm cuối cùng của lớp trước hè ! Mọi người ai nấy tất bật vui vẻ chỉ riêng Bằng cứ cảm thấy buồn . Các lớp rồi cũng đóng cửa , cảnh vắng bắt đầu dần đến khi tất cả vội vã ra về bỏ lại một sân trường vắng ngắt . cây phượng trước sân và các hàng cây hai bên hông trường cũng trổ những đài hoa hình cánh bướm . Chợt thấy Thủy Tiên vẫn còn tư lự gác tay lên chiếc cặp sách .

- Tiên này ! Mình đi ăn chè nha . Bằng đề nghị
- Ừ ! Mai nghỉ học rồi ! Buồn quá . Thủy Tiên nói nhỏ
- Bằng sẽ đến thăm Tiên mà !. Bằng nói tay vịn cây phượng
- Lần này là cuối rồi ! Tháng sau cả gia đình mình xuất cảnh ! Thủy Tiên thở dài sườn sượt

Bằng chết trân ! Tất cả như định mệnh ! Không còn nhau ư ! Mỗi kẽ mỗi nơi , đời chia biệt trong những ngày tha hương liệu có còn chăng những dấu vết ngày xưa của Bằng và Thủy Tiên . Bằng lấy tay với bứt nhẹ cọng lá trong quán chè rồi huý hoáy xé , như xé cả tâm hồn mình trước viển cảnh biệt ly . Trời hôm nay oi ả ! Cái khí hậu nóng kèm theo hơi nước xộc vào mũi Bằng , khẽ nhăn mặt bước vội sang đường . Nhà Thủy Tiên kia với cái hàng rào bông thược dược phất phơ theo gió . ………..

Hôm nay ! Cuối cùng ngày đi cũng đến . nén lòng ! Bằng đến nhà Thủy Tiên thật sớm . Cả nhà đang vội vã xếp dọn hành lý , riêng Thủy Tiên vẫn thu lu trong góc nhà và chỉ đứng lên khi thấy Bằng đến . Nước mắt bắt đầu rơi sau một đêm dài chịu đựng . Thuỷ Tiên khóc thật lâu ! Như chưa hề được khóc ! Chưa hề đau khổ và đau đớn trước buổi biệt ly ! Không biết bao giờ gặp lại . Buổi chiều trên sân bay Tân sơn nhất thật rộn rịp , người đi kẻ đến quần áo sang trọng . Tiếng máy bay chuyên cơ ù ù đáp xuống , bay lên gây nên một cảm giác xa xôi .

Bằng khoanh tay đứng yên một chỗ nhưng tâm hồn dậy sóng ! Mai sẽ không còn gặp Thuỷ Tiên nữa ! Từng ngày qua trên đường về không còn thấy nhau . Nghe hoang vắng trong lòng , bấc giác Bằng thở dài ngao ngán cho số phận , số kiếp con người ly hợp .

- Tiên này ! Mai chắc đến nơi , nhớ gửi thư nghe , đừng buồn nữa ! Vui chút đi vì nếu như còn duyên chúng mình thế nào cũng gặp lại . Bằng tuy nói thế nhưng đôi mắt cũng đỏ long lanh theo sự dồn nén của mình .
- Ở lại cho Tiên lời từ giã mấy bạn nghe , Bằng nhớ giữ gìn sức khoẻ , ráng học để đạt thành sự nghiệp , Tiên sẽ luôn nhớ Bằng mà ! .

Thuỷ Tiên nói đến đây rồi gục đầu vào vai Bằng khóc như mưa . Bầu không khí ngột ngạt trôi qua , sau khi cách ly kiểm tra hành lý gia đình Thuỷ Tiên cũng vào sâu trong sân ga . Chuyến bay đến tất cả lên máy bay , những cái ngoắt tay từ giã của nhiều người trong khuôn mặt vừa buồn bã , đăm chiêu , hớn hở .

Ra về trên chuyến xe buýt đông người , Bằng lặng lẽ hồi tưởng từng dòng lưu niệm , chợt nhớ Thuỷ Tiên ! Loài hoa thuỷ tiên của lòng ! Chợt thương tiếc dâng cao , rồi lẩm bẩm :”giá mà Tiên không đi xa nhỉ !” … . .
x x
x
Vào quán kem năm xưa , Bằng chọn chiếc bàn nhỏ cạnh khóm cây kiễng năm xưa hai người cùng ngồi . Vẫn như thế ! không thay đổi gì ! Hai mươi năm qua rất nhanh như một cơn lốc , xoáy mòn đi tất cả ! Luôn cả cái tuổi thơ , niên thiếu , học trò . Hôm nay Thuỷ Tiên sẽ về sau bao nhiêu thời gian xa cách ! không biết cái giây phút thiêng liêng khi hai người gặp nhau sẽ như thế nào ! Đau khổ ! Uất nghẹn , hay vui sướng .

Trong bộ âu phục Bằng ngồi đúng cái chỗ năm xưa , nhìn ra phía con đường ngày xưa hoang vắng nay nay ồn ào tiếng xe máy chạy . Yên lặng nghe một bản nhạc trầm buồn từ trong phát ra , mang âm hưởng như chia một nỗi buồn sâu lắng . Bằng đọc lại ký ức mình chầm chậm sau nhiều năm thương nhớ , rồi hồi hộp khi nhìn kim đồng hồ nhích dần đến thời gian gặp gỡ .

Tiếng xe thắng két gần quán kem , cửa mở một người phụ nữ bước xuống trên mặt giặm đôi kính đen với tào áo dài cũng màu đen lấp lánh kim tuyến . Bằng ngó về phía xe và không khó lắm vẫn nhận ra đó là Thủy Tiên , tuy theo thời gian nét người có nhiều thay đổi .

Bằng đứng lên ! Chiếc cốc trên tay rơi xuống vở toang , ôi ! Phút giây hội ngộ trong hồi hộp từng giờ của khắc khoải chờ đợi sao quá cảm động thế này ! Rung rung từng bước , tay nắm thật chặt ghì vào vạt áo , Bằng chầm chậm bước ra , những bước đi của nỗi niềm ! Thủy Tiên đứng chết trân , Bằng đấy ư ! Trái tim nàng cũng lay động thật nhanh theo ánh mắt , phút chốc định thần nắm lấy tay Bằng

- Ô ! Anh Bằng …….. ! Thủy Tiên khóc nước mắt nàng len giữa đôi kính chảy ròng xuống hai má . Lấy khăn tay khẽ lau , Bằng thấy mắt mình hơi cay ! Hai mươi năm ! Tuổi ngày xưa hoa mộng cuốn xa ! Bây giờ đối diện nhau , tất cả như dừng lại thật lâu ! …..Thật lâu ! Như đễ ngắm một đôi người vừa hiện diện trên cõi đời .

- Em đi lâu quá Tiên à ! bằng xoa bàn tay nàng và Thủy Tiên cứ để yên như vậy
-Anh Bằng ! Em nhớ anh rất nhiều , mình xa nhau lâu ghê . Em tưởng không còn gặp được anh
- Cuộc đời , chờ đợi thật dài ! Nhưng cũng ngắn với chúng mình . Bây giờ ai cũng có đôi hết rồi !.
- Anh lấy vợ chưa ! Thủy Tiên hỏi
- Chưa ! Vì chỉ yêu mỗi mình em , còn em ! Bằng hỏi lại
- Em thì vẫn như xưa , Chưa lấy chồng ! Chẳng ai thích hợp với em cả , chắc chỉ có anh .Bây giờ anh làm việc gì bên đây !
- Anh dạy học , và viết văn em à ! Chí ít cũng mười lăm năm rồi còn gì ! Bằng bâng quơ rồi hỏi lại Thủy Tiên
- Thời gian qua em làm gì bên ấy ?
- Em tốt nghiệp đại học xong , nhưng rất khó tìm việc đành an phận với chức thủ thư . Thủy Tiên vừa nói vừa kễ hết những gì bao năm qua nàng đối diện .
Cõi lòng của hai người cũng sống lại theo từng lời đổi trao . Hai người ôm chầm lấy nhau , mắt hoen mờ trong thổn thức ! Ngoài kia tiếng cười nói lao xao tiếng Việt pha lẫn tiếng Anh , có vài người bạn ngoại quốc cũng tìm đến .Thủy Tiên xin phép Bằng , đứng lên tiếp khách.
- Chút nữa mình nói chuyện tiếp nghe !
- Em tiếp họ đi , anh sẽ chờ ! Bằng nói .

Chờ ư ! Chỉ còn một khoảnh khắc nữa , hai người sẽ bên nhau bao nhiêu ký ức trôi về . Ảo ảnh ..... Thực tế !.... Không biết có còn vây lấy họ không ?. Bằng hớp một ngụm nước từ chiếc ly mà chủ quán đã thay khi nãy . Bầu trời bên ngoài cửa kính nắng lớn , cơn gió đâu nhẹ thổi đưa đẩy mấy ngọn lá cây ven đường ...... Kỷ niệm một thời niên thiếu như theo các đám mây bay về bên anh , tất cả hoà quyện một sự sung sướng , hạnh phúc đọng lại từng chút ..... Rồi Thủy Tiên cũng đến bên Bằng và đôi mái đầu quen hơi dần . Họ cảm thấy chân trời tình ái rộng mở ! Kể từ bây giờ ! Phút này , không ai có thể ngăn cách họ .

Lễ cưới hai người tổ chức trọng thể tại Nhà Thờ Đức Bà . Trong buổi lễ trang trọng tất cả mọi người đều tỉnh tâm hướng về chính điện nơi có Thánh giá của người . Họ Cầu Nguyện vì Đức Tin , Sự Sống của Chúa trời và xin Đức Thánh Linh ban cho họ một cuộc đời vợ chồng vĩnh cửu . Đức Cha xứ làm phép Thánh Giá và các thủ tục lễ cưới trong sự hoan hỉ của nhiều giáo dân . Tiếng Chuông Nhà Thờ vang lên ngân nga đón chào một hạnh phúc mới tràn ngập tình thương yêu dưới ánh bình minh Thánh Thiện .

Họ bước ra cổng nhà thờ hướng về Tượng Đức Mẹ , đôi bóng người quỳ thật lâu trong lòng vang lên lời khấn nguyện sâu thẳm . Bầu trời như sáng rực lên , theo từng bước chân họ đến chân trời hạnh phúc ………….%

Đông Hòa

 
Một đời ta vì ai
Đông Hòa


Bao nhiêu năm mình cách xa nhau
Nghe như trong tim tình xanh xao
Tình yêu ơi , ngày nao xưa cũ
Tan rồi yêu thương ta đã trao

Như phai đi một trời thương nhớ
Em có hay đời ta mắt buồn
Nhớ về xa một lần cách biệt
Ngỡ ngàng quên mộng tình muôn phương

Em ơi , vùng trời nào ký ức
Ta vẫn còn một đời yêu đương
Một trời chìm sâu vùng thương nhớ
Một kỷ niệm lòng nhiều vấn vương

Ôi , giờ xa cách nhau mãi mãi
Hỡi người ơi , nước mắt còn đâu
Trong cô đơn nghe hồn bỡ ngỡ
Trong mơ , đau sầu từng canh thâu

Bao nhiêu năm rồi tình xa cách
Nghe như tim trách lòng u hoài
Mây như mưa bay trong huyền thoại
Vẫn còn ta một đời vì ai

đh
29.05.06

 
Tình ta kết bằng Hoa Quỳnh
Đông Hòa


Hoa Quỳnh nở khi lòng mang thương nhớ
Một ngày xưa trong tuổi mộng dại khờ
Trong nửa giấc chiêm bao tìm thấy dáng
Một người yêu trầm mặc tuổi ngây thơ

Ngày ấy cũng là khi hoa ươm nụ
Chưa toả như hương đọng nét ngọc thu
Những trong trắng của tâm hồn thiếu nữ
Đang mơ theo từng tiếng vọng tình ru

Hoa Quỳnh nở như tình yêu vừa chín
Nụ hôn hoa như gửi lại cho em
Và một đời đôi ta tròn ước nguyện
Mãi mãi từ nay sẽ được ấm êm

Một buổi sớm sương thu vờn trước cửa
Bình minh mang kiệu cưới đẫm ướt sương
Kết Hoa Quỳnh nghìn nụ thơm nức hương
Khúc nhạc tấu hân hoan đường lễ rước

Trên lối cũ cũng dáng Quỳnh đón trước
Chúc mừng em và cũng chúc cho ta
Cuộc hẹn ước xa xưa thành sự thật
Và giờ tình sẽ đẹp mãi nghìn hoa

đh
29.05.06




 
Bước tình rong rêu
Đông Hòa


Ngày tháng nào
Anh tưởng trôi mau

Người hỡi có còn nhớ
Tình ta xưa trong… cơn mơ

Trong hạnh phúc một lần mãn nguyện
Trong một đêm ….e ấp , theo ….cơn say

Rồi một sáng tóc rối môi em quên nụ cười
Tay buông xuôi nghe hồn còn say mê

Ru ân tình giọt mặn rồi em khóc
Khóc đi em , lần chia tay

Khóc đi em lỡ làng
Một đời ….lẻ loi
Tình gợn buồn

Ôi , nồng nàn
Sao chỉ phút giây

Nỗi buồn đâu sống dậy
Nghe xót xa mối tình gầy

Cõi lòng thấm mãi cơn say
Bên khung trời mùa đông lạnh vắng

Đâu nỗi sầu chìm dĩ vãng thương đau
Ôi biết bao giờ nữa ta sẽ thấy được nhau

Trong giấc ngủ mơ gối hồn ước vọng
Sẽ lại yêu nhau dù tình chẳng còn

Sẽ tìm đến bên gió heo may
Để nuôi nấng tình ngây dại

Nuôi tình buồn trên giấy
Nhạt phai tàn thu
Tình rong rêu

đh
29.05.06

 
Câu hò xứ Huế
Đông Hoà


Hò ơi …ơi hò
Ơi ..hò ..ơi

Tràng Tiền mười hai nhịp chẵn
Sáu vài lẳng lặng nhìn mây

Ta về núi Ngự sông vây
Nhớ dòng nước bạc Hương Giang u hoài

Nhớ cô gái xứ Huế , trên đầu đội nón bài thơ
Rong mình trên con đường nắng nhẹ

Dưới hàng phượng tím bên Quốc học
Cạnh dốc về phố cũ chiều sương

Chợt nghe giọng hát ru êm
Ngủ đi một giấc mộng thêm ân tình

Hò ơi …..hò …ơi
Ơi hò.....ơi... hò

Bến Vân Lâu vẫn còn đứng đón
Người trai về tìm lại giấc mơ

Để con thuyền không chờ đợi nữa
Cuộc đời vui hoà nhịp tim nồng

DH
11.04.06

 
Chuyện Tình bên Nhà Thờ Đức Bà
Đông Hòa


Con đường Lê lợi vẫn như xưa ! Từ khu chợ Bến Thành nếu muốn đến bùng binh Nguyễn Huệ và rạp Rex thì phải đi ngang với độ dài gần nữa cây số . Qua đường Đồng Khởi ( trước đây là Tự Do ) thì đến khu vực Nhà Thờ Đức Bà . Đây là một Nhà thờ lớn nhất nhì thành phố , nhiều năm qua vẫn đứng hùng vĩ nhìn từng đoàn xe qua lại và chứng kiến những thời khắc vinh quang và bi hài của Sài gòn .
Từ cổng trước Thảo cầm viên nhìn có thể thấy nóc chuông Nhà Thờ , hay từ đường Nguyễn Du cũng có thể thấy tượng Đức Mẹ Maria toạ lạc trên công viên Công xã Paris . Hình như chỉ có mỗi duy nhất con đường mà người ta hay qua lại đông đảo là đoạn nối từ Nhà Thờ đến Dinh Thống Nhất , trước đây mang tên đường Thống nhất rất nhiều xe cộ đổ vào cái vòng xoay sau lưng Nhà Thờ .
Không xa lắm là công viên hồ con rùa năm xưa bây giờ đông đúc xe cộ như một đàn kiến chậm chạp bò từng chút . Cứ mỗi buổi chiều xâm xẩm tối từ từ đến , ánh trăng rằm chiếu xuống hoà thêm vào ánh đèn đường gây nên một cảm giác rất kỳ lạ .
Và như vậy nơi đây ngẫu nhiên là nơi tình tự của những đôi tình nhân và người cao tuổi thường hay đi dạo cũng ở con đường vòng quanh Nhà Thờ này và nơi đây trở thành một chổ lý tưởng dành cho bọn trẻ vào lúc chập choạng . Cứ như vậy ngày qua , từ mờ sáng cho đến gần tối khuya , bên dưới bức tượng của Đức Bà , khi nào cũng có người đi đến quanh quẩn trong khu vực này . Gần bên là Bưu điện thành phố hai bên bán rất nhiều thiệp cho du khách hoặc người đi đường . Chỉ cần ít tiền cũng có thể tìm được môt lời chúc nho nhỏ đến người thân quen , yêu dấu .
Hôm nay trời cuối đông trở rét , tuy không lạnh bằng Đà lạt nhưng cũng làm khó chịu cho người dân thành phố . Nhìn vào buổi sớm sương mù hơi thoảng , người ta thấy có nhiều khách bộ hành đi trên đường với bộ trang phục ấm . Xế trưa trời đổ cơn mưa trái mùa ! Những giọt nước lăn xuống từ mái Nhà Thờ gom lại thành những dòng nước chảy dọc thảm cỏ công viên như con suối róc rách . Mưa rơi ! Nhìn , suy nghĩ lại chợt nhớ tiết tháng sáu , lòng nghe vang ca khúc Tình xa của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn :
“.....................................
Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi khi ta còn mãi nơi đây
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ lời hẹn thề là những cơn mưa
…………………………… “
Đường phố vắng , cảm giác ê chề của Toàn quay lại . Những hạt mưa bỗng nặng hạt , tê buốt cho Toàn mơ hồ nhung nhớ như tưởng rằng mùa hè đang ngủ giữa tiết đông sang . Phải chăng đây là mùa của những cơn gió lạnh , của những cơn mưa rào bất chợt và bầu trời u ám . . . Bất giác Toàn nghe cõi lòng buồn bã như thấy thiếu một bóng hình .
Chợt chân bước qua đường , tiếng xe thắng kít ! Tiếng càu nhàu của người chạy xe xém đụng Toàn . Trong trí anh đang nhớ Huyền cô gái nhỏ mà anh đã gặp trong buổi chiều năm xưa , nghe lòng mình lưng chừng , nao nao cái cảm giác thương nhớ bâng khuâng . . .
Có lẽ với anh ! Huyền là tình yêu duy nhất của cái mùa đông ấy khi cả hai cùng cầu nguyện trong sáng chủ nhật . Chợt thở dài Toàn ngồi xuống băng đá lại nhớ dáng nàng ngồi miệng râm ca khúc Chiều rất Thánh , cũng của Trịnh Công Sơn mà hai người thích nghe
" ...................
Chiều chúa nhật buồn
Nằm trong căn gác đìu hiu
Ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều
Trời mưa, trời mưa không dứt
Ô hay mình vẫn cô liêu …… “
Toàn lặng im nghe lòng khắc khoải , không nói gì chỉ nhìn ra ngoài mưa trắng xoá . Tư lự , Huyền bây giờ ra sao ! có nhớ hay đã quên anh , kỷ niệm những buổi đợi nhau trong trong Nhà Thờ , nghe vang tiếng nhạc piano thanh thoát........rồi cứ băn khoăn u hoài với câu hỏi ấy trong trí . Đến bao giờ anh sẽ được gặp lại Huyền , nơi chân trời góc biển nào gia đình nàng có sung sướng hay không , như tâm hồn anh ước vọng . Rồi nếu một ngày nào đó lỡ như định mệnh khiến xui gặp lại nhau , hai người sẽ như thế nào ! Không hiểu câu nói đầu tiên hai người sau thời gian chia cắt sẽ ra sao… . và rồi cứ băn khoăn u hoài với câu hỏi ấy trong tâm trí . Tiếng nhạc thoát ra từ chiếc xe anh bán kẹo kéo vang vang ...... Hồi tưởng năm xưa trở lại ........



 
oo0oo

Chiền năm ấy ! khi ánh sáng chiều vừa đổ xuống vạt nghiêng góc Nhà Thờ . Toàn đi bộ từ trường về , hôm nay anh sẽ đi lễ buổi chiều vì sáng bận học . Cúi người lấy tay sửa lại y phục ngay ngắn chỉnh tề trước khi bước vào buổi nhật tụng trang nghiêm , Toàn chợt nhìn thấy một người thiếu nữ trợt chân té sóng xoàng trên phiếm đá xanh bậc dốc trước công viên . Anh lấy tay nhẹ nhàng đỡ người thiếu nữ
- Có sao không ? Cẩn thận té như vầy đau lắm ! Câu nói như muốn an ủi
- Dạ , em cảm ơn anh ! Cũng hơi đau , em bất cẩn quá . Cô gái nói nhỏ
- Thế cũng đi lễ Nhà Thờ đây à ! Toàn hỏi tiếp
- Dạ , em và gia đình vẫn cầu nguyện ở đây anh !
- Thế có còn đi học không ?
- Dạ , em học lớp 11 trường Nguyễn Du . Cô gái trả lời và cả hai cùng vào Nhà Thờ nguyện kinh .
Trong buổi nguyện kinh Chiều chủ nhật hôm nay có khá đông người dự , đứng tràn cả ra sân và dĩ nhiên Toàn và Huyền cũng không ngoại lệ . Nhưng cả hai đã đứng bên nhau thầm thì và làm dấu Thánh Giá , trời tối buổi lễ tan ! Mọi người ra về trong khuôn mặt vui tươi , hớn hở và hân hoan ........
- Chào anh , em phải về rồi ! Tiếng nói giọng bắc của Huyền thật nhẹ
- Thế em tên gì vậy ?. Toàn hỏi nét mặt thoáng bối rối
- Dạ , em tên Huyền ! Mỹ Huyền .
- Dạ , còn anh tên gì ạ ! Huyền hỏi lại
-Tôi tên Toàn ! hiện học trường kiến trúc ở đường Pasteur
- Cảm ơn anh đã cho biết tên ! Huyền nói
- Có gì đâu , tôi cũng hỏi tên em kia mà !
Toàn nói và cùng Huyền sánh bước đi về phía đường Nguyễn Du . Nhà Huyền nằm ở đường Hai Bà trưng , gần hãng nước đá cạnh vòng xoay Bạch Đằng . Tiếng nói cười xen kẽ , giọng Toàn trầm lắng nhưng sôi nổi , bất tuyệt như chưa bao giờ được nói . Ngược lại Huyền vẫn nhỏ nhẹ trong những tiếng dạ , thưa . Đến nhà Huyền và Toàn chia tay trong luyến tiếc
- Chiều mai em có đi tập Thánh Ca chuẩn bị Đêm Giáng Sinh không vậy?. Toàn hỏi thêm
- Dạ có , em là người đánh đàn đệm piano ở Nhà Thờ anh à !
- Vậy ư ! Thế thì mai đi học về anh đến để nghe em đàn .
- Vâng , em sẽ đợi anh . Cảm ơn anh vì tất cả . Huyền nở một nụ cười
- Em nói làm anh cảm động quá ! nhớ mai gặp nghe , anh sẽ thưởng thức tiếng đàn lời nhạc Thánh của em , thế chắc cũng phải hay lắm .
- Anh khen , làm em mắc cỡ quá !. Đôi má Huyền hồng lên làm tăng thêm nhan sắc , nàng đẹp hơn bao giờ hết .
Trong trái tim Toàn dâng lên niềm sâu cảm , tri kỷ với những gì mà thời gian ngắn ngủi trải qua giữa hai người . Bất ngờ thay ! Tâm hồn nơi đâu của lưu luyến bâng khuâng , niềm hoan ái chảy mãi trong suối máu nóng , quả tim theo nhịp rung lên từng hồi ..........Anh đã yêu ư ! Tình yêu sao nhanh đến vậy ! Xâm chiếm bằng giây phút hồi hộp , khát khao ! Lưu luyến .......Vang đâu đó từ nơi sâu thẳm tiếng bài ca " Bao giờ biết tương tư " ấm giọng :
".......................
Ngày nào , cho tôi biết !
Biết yêu em rồi , tôi biết tương tư
Ngày nào ! cảnh thiên đường
đã mở hé ! Tình yêu là trái táo thơm
Tôi ghé răng cắn vào ! Miệng môi ngọt đắng ...
.........................."
Đêm hôm ấy , trăn trở mãi với dáng vóc yêu kiều của nàng , mãi cho đến nửa khuya Toàn mới ngủ được . Sáng hôm sau , như thường lệ Toàn thức dậy và đến trường như mọi hôm . Bóng Nhà Thờ trong buổi sớm im lìm và cổ kính , hơi ngoái đầu nhìn về phía đường Nguyễn Du , chợt nhung nhớ dáng vóc nàng , suy tư xâm chiếm tâm hồn . Dòng xe cộ bắt đầu chạy thoáng chốc chân cũng đưa Toàn đến trường và chiều lại đến . Ai có thể tưởng tượng một người khi yêu và chờ đợi một người , sẽ vui sướng như thế nào khi thấy thời gian trở lại và họ sắp được gặp nhau .
Tiếng đàn Piano thanh thoát vang lên theo những giọng hát đồng ca giao hưởng của những thiếu nữ làm không khí trong Nhà Thờ sinh động hơn . Ngoài Toàn ra cũng có một số người đến xem và dự thính buổi tập hoà nhạc này . Anh đã nhận ra Huyền ngay khi nàng ngồi đàn qua dáng thanh tao của một nghệ sĩ dương cầm nhỏ tuổi . Nàng mặc mặc chiếc áo dài màu trắng tượng trưng cho sự trong trắng của một thiếu nữ ngoan đạo . Mái tóc xoã dài theo hai bờ vai toát lên vẽ đẹp bội phần , đôi tay như có phép thuật lướt trôi chảy trên mặt phím .
Toàn chăm chú thật lâu không chớp mắt khối óc bay theo dòng suối nhạc Thánh ca vút lên Thiên đường mơ mộng . Choàng tỉnh , buổi tập cũng kết thúc ,tất cả ra về . Vừa ra cửa Huyền sung sướng khi thấy Toàn chờ nàng , tình yêu của họ chớm nở và nỗi chờ mong hiện rõ lên khuôn mặt từng người
- Em đói chưa ! Mình ăn tối em à . Toàn đề nghị
- Đâu vậy anh ! ……. ! Huyền hỏi ý còn e ngại và định từ chối
- Yên tâm ! Ăn xong anh đưa về nhà em an toàn , không việc gì phải lo . Anh nói khuôn mặt trầm tỉnh
- Dạ , em nghe mình đi thôi anh .
Cả hai chở nhau trên chiếc xe đạp đi về hướng chợ Đa kao , nơi đây có bán nhiều món ăn ngon , và đến tận khuya cho các thực khách lỡ đêm. Cả hai vào một quán bán bánh cuốn , ban đêm khí trời hơi lạnh ! Cái hơi nóng từ thức ăn thoát ra làm cho hai người cảm thấy ấm cúng . Toàn nhìn Huyền , Bất chợt ! Đôi mắt nàng cũng hướng đến chàng , họ cảm thấy hạnh phúc ! Họ cảm thấy gần gủi ! Trong một chừng mực nào đó , tình yêu đến rất gần .......như một suy nghĩ mênh mông của cơn sóng lòng . Ăn xong Toàn chở Huyền về nhà nàng , đêm nay mộng đẹp sẽ đến với hai người trong từng suy nghĩ riêng tư nhưng chung hướng .

oo00oo

Từ đó họ cũng đã thành một đôi uyên ương son trẻ , ngày ngày đi bên nhau đến trường . Cha mẹ của Mỹ Huyền là người ngoan đạo , rất thương con và cũng quý mến Toàn vì sự lễ phép , ân cần và chịu khó học hành lo lắng tương lai của anh . Hai năm dài trải qua thầm lặng trong những lần đưa đón , những tấm thiệp chúc mừng ! Những mùa Giáng sinh đi bên nhau ! Trong nhau , nụ hôn tình ái hoà quyện tràn ngập của một đôi người đang say sưa chìm đắm vào giấc mơ yêu thương cao thượng và Thánh Thiện . Tuy nhiên trên cõi đời luôn có những bất công mà tạo hóa cũng không lường trước được. Số phận ! Đó là những gì người ta chỉ cảm nhận bằng hai chữ bi thương .
Một hôm tiết trời tháng bảy , mưa rất nhiếu và rất lớn . Như mọi khi Toàn dong xe đến để chở Huyền đi học , một chút tư lự khi nhìn thấy cửa đóng khóa kín . Thoáng giật mình ! Toàn bỏ xe đi vào trong , không còn ai ! Tất cả họ đã ra đi , không lời giã biệt . Trong lòng đau buồn Toàn cố nhìn như tìm kiếm một chút gì sót lại của Huyền , nhưng có chăng là tiếng uất nghẹn của tâm hồn ...... Rồi tự hỏi thế gian tình là gì ! Sao mỗi một con người lại có một lần đau khổ trong đời ! Huyền đi rồi , còn gì đây những ngày xưa hoa mộng ! Nuối tiếc dâng cao như cơn bão cuốn sâu định thức .
Sự ra đi lặng lẽ của gia đình Huyền đã làm cho Toàn ngẩn ngơ như kẻ mất hồn . Anh lọt thỏn trong chiếc áo đi mưa cứ tần ngần , ngó qua lại quanh quất như tìm một cái gì đang rất thiếu ! Bỗng thấy một gói ny lông nằm trong hàng rào bông . Suy nghĩ đôi chút Toàn mới lấy ra , đứng nép vào hiên và mở ra xem ! Trong đó có nhiều hình ảnh hai người trong những ngày yên vui và một lá thư . Toàn đặt gới ny lon xuống và vội mở thư ra xem :
" Ngày ...tháng ...năm...
Anh thương !
Cho phép em gọi tiếng anh yêu lần sau cuối ! Rồi bây giờ và mai này mình phải vĩnh viễn chia xa . Đau buồn làm sau cho số kiếp tình yêu của chúng mình . Em đang khóc đây và khóc thật nhiều ! Nhưng anh ơi , có ích gì đâu , em giờ đây phải trở thành người phụ tình mà trong lòng thì không thể .
Xót thương làm sao cho tấm thân em ! Anh ơi , em phải nói gì đây , phút giây này ! Bao nhiêu năm quấn quít giờ sắp chia xa và tan thành mây khói . Em sẽ phải lấy chồng ! Một người không hề thương yêu và lớn hơn em gấp hai lần tuổi , Đó chính là định mệnh ác nghiệt mà em phải cố dấu... cho đến ngày cuối cùng . Cha mẹ em làm ăn thua lỗ , nợ nần rất nhiều và ông ấy là người cứu giúp gia đình em . Ông ấy muốn lấy em làm vợ và điều kiện cũng chỉ thế thôi . Bên hiếu bên tình , em biết phải làm sao đây anh . Nếu chối từ thì cha mẹ em chết mất , còn không thì vĩnh viển chia lìa .
Em khóc rất nhiều , nhưng được gì đâu anh ! Có chăng là sầu khổ , mà cha mẹ em thì an ủi bảo hãy vui lên khi gặp ông ấy . Nếu trái lời em sẽ trở thành đứa con bất hiếu , xem trọng chữ tình còn ngược lại thì là kẻ phản bội xấu xa . Thôi đành nhắm mắt đưa chân , em chỉ tiếc những ngày của chúng mình , có khi sau này trong mơ em mới tìm thấy được .
Thời gian rồi sẽ trôi ! Anh hãy cố quên em , rồi mối tình khác sẽ đến với anh ! Trên cõi đời này , em sẽ luôn cầu chúc cho anh được hạnh phúc đến cuối cuộc đời . Em xin phép gọi tên anh lần cuối cùng :" Anh Toàn , Toàn ơi ....."
Vĩnh biệt anh
Em
Mỹ Huyền

Đôi mắt thất thần của Toàn ghim sâu vào tờ giấy đẫm nước mưa ! Ôi nước mưa hay giọt lệ của trời tống tiễn một mối tình vào trong quá khứ đau thương. Lê bước chân buông mình lên chiếc xe đạp Toàn ngoáy đầu lần nữa nơi chôn lấp mối tình đầu tiên . Đâu kia một âm thanh da diết mang sự thương tâm thoát ra từ một quán cà phê ven đường
".......................................
Người vừa tặng ta vết thương đau ngọt ngào
Chẳng nợ gì nhau, hãy để tình ta bay cao
Từ vào cuộc vui đã chớm nghe lừa dối
Che dấu trên nụ môi những lời yêu quá tả tơi

Thà một lần đi cách xa nhau ngàn đời
Cho lệ này ngừng rơi, tiếng cười còn vương trên môi
Người vội vàng lên, nhan sắc chưa tàn úa
Mai mốt xa cuộc vui, chẳng còn mong những ngọt bùi
................................."

Tiếng nhạc xa dần rồi khuất hẳn sau một khúc quanh , ôi ! Khúc quanh giống như lối rẽ của cuộc tình vừa chấm dứt .

 
oo00oo

Toàn thẫn thờ ra về , những ngao ngán cuộc đời và tình yêu theo dòng thời gian nguôi ngoa bớt . Toàn lao vào việc học hành như một cơn lốc để quên đi một mối tình sâu đậm . Mấy năm sau do học lực xuất sắc Toàn được học bỗng du học tại Cộng Hòa Pháp . Nơi đây Toàn tiếp tục thể hiện là một du học sinh người Việt tài ba có nhiều luận án và công trình nổi tiếng . Trong thời gian ở nước ngoài có nhiều cô gái theo đuổi nhưng Toàn vẫn không màng đến , trong tâm tư chỉ mong hoàn thành việc học và trở về Việt nam .
Năm năm sau ! Toàn về nước và làm việc ở một công ty địa ốc lớn ở Sài gòn . Mỗi buổi chiều thứ bảy Toàn đi lễ ở Nhà Thờ Đức Bà , và trong lễ chàng luôn luôn khấn nguyện cho Huyền được may mắn và hạnh phúc . Bốn năm sau đó công việc làm ăn cũng tiến triển , Toàn được bổ nhiệm làm Phó giám đốc kinh doanh của một công ty liên doanh và sang Đài Loan làm việc . Bây giờ Toàn đã là một người giàu và có một địa vị lớn trong xã hội , ôi ! Sự đời thật trớ trêu thay ! Hai người yêu nhau say đắm năm xưa bây giờ lại phải đứng ở hai đầu thái cực khác nhau , một người nghèo khổ ngắc ngoải vì cơn bệnh và còn một người đang đi trên tuyệt đỉnh danh vọng .
Làm việc ở Đài loan được sáu năm , Toàn được chuyển trở về Việt nam và lúc này đã trở thành Tổng giám đốc của công ty lớn liên doanh và đặt trụ sở tại Sài gòn mỗi ngày đi làm bằng một chiếc xe hơi sang trọng . Dù vậy mối tình năm xưa với Toàn cũng không hề thay đổi , chàng mua một căn biệt thự gần Nhà Thờ Đức Bà để mỗi sáng , mỗi chiều đi ngang và ngồi ru hồn trên những chiếc ghế đá ở công viên rồi nhìn Tượng Đức Mẹ Maria thì thầm khấn nguyện . Trong cuộc sống Toàn hay giúp đỡ người nghèo khổ lỡ vận , Toàn lại có tên trong hội Chữ thập đỏ thường xuyên đem máu mình hiến giúp đời cho dù bây giờ đã là một doanh nhân thành đạt . Ở con người luôn nhân nghĩa và tế thế thì tình thương , nhân cách hiền hoà của Toàn được nhiều người kính trọng và yêu mến là lẽ đương nhiên .
Một chiều kia vào lúc xẫm tối , Toàn đang ngồi hóng mát trên ghế đá thì có điện thoại đến báo tin phải đi hiến máu gấp ở Viện bài lao . Khi đến nơi thì cũng có năm người tình nguyện như Toàn đang đứng chờ.
- Chào anh ! Vì lượng máu dự trữ bệnh viện hiện nay thiếu và phần do người mới vào viện hiện nay rất yếu , thiếu máu nghiêm trọng cho nên chúng tôi không còn cách nào khác là huy động những người có nhóm máo O vì nhóm này khi truyền có thể trực tiếp mà không cần phải thử. Vị bác sĩ khoa tiếp huyết nói
- Dạ vâng ! Tôi hiểu và tuỳ ý ông , xin ông cứ yêu cầu miễn sao được việc mà thôi .Toàn nhã nhặn , và vị bác sĩ khoa cấp cứu hồi sức đã đưa anh đến bên giường bệnh . Bên kia Huyền đang nằm thiêm thiếp. nàng có biết đâu dòng máu sắp chảy vào người nàng là một giòng máu đầy tình thương và là nỗi niềm của nàng .
Sau hôm ấy khi truyền máu xong và người bệnh cũng qua khỏi cơn nguy hiểm , Toàn có quay lại bệnh viện nhưng đã quá giờ nên anh không gặp ai cho nên đành nhờ trực ban gửi cho người bệnh một số tiền gọi là giúp đỡ người cơi nhỡ và số tiền ấy được chuyển cho Huyền
- Dạ ! Xin cảm ơn chị. Huyền rớm nước mắt nói với người trực ban
- Không phải tôi tặng chị đâu , mà của một người trong nhóm chữ thập đỏ mới hiến máu cho chị hôm qua ! Người y tá nói và đi ra.
Trong lòng Huyền nhẹ nhỏm phần vì có chút tiền lo bệnh và lo cho con nhưng nàng cũng băng khoăng vì không biết người giúp mình là ai . Thật khổ cho Huyền ! Không có nhà , tứ cố vô thân , người chồng không hôn thú kia cũng bỏ ra đi vĩnh viễn không lần trở lại . Thời gian sau , Huyền xuất viện và sức khoẻ có phần khá hơn ! Nàng đến làm công cho một tiệm giặt ủi đầu đường với sự bảo trợ của những người láng giềng cuộc sống cũng bới cực khổ .
Còn Toàn sau khi ra về , sáng hôm ấy trong cuộc họp ban quản trị công ty anh tiếp tục sang Cộng Hòa Pháp để tìm đối tác một thời gian . Nơi xứ người Toàn gặp lại nhiều bạn cũ và có thêm nhiều bạn mới trong ấy có nhiều bạn gái rất đẹp và khả ái , nhưng anh cũng không hề mảy may lay động ! Trái tim Toàn có lẽ đã khô giọt tình chăng ?.
Sau chuyến công du Toàn lên máy bay về Việt Nam . Bước xuống phi trường Toàn lên xe về nhà và không quên đến Nhà Thờ đễ dự lễ cuối tuần . Trong buổi lễ hôm ấy đoàn nữ ca cũng mặc áo màu trắng tinh và tiếng Piano trầm lắng vút cao theo dòng nhạc mừng Chúa . Toàn thần nghĩ , Ô hay ! Cũng sắp đến Đêm Giáng Sinh rồi còn gì !

6 Trang « < 3 4 5 6 > 
CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31

Thông tin cá nhân

Mặc Hoài Nhân
Sinh nhật: 4 Tháng 12
Yahoo: nguyenchihiep2001  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn




(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Thời tiết

Giá Vàng

Tỷ giá

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025 VnVista.com