Thông tin cá nhân
Bài viết cuối
(♥ Góc Thơ ♥)
Thời tiết
Giá Vàng
Tỷ giá
|
Mar 3 2007, 02:45 PM
Bởi: datquang_xuthanh_2005
:::quang huy:::
Đừng Gặp Lại Người Xưa Gia đình ông rất chăm đi Chùa, nhưng ngày xưa hồi quen nhau, ông cười nói " Đã có Mẹ và Em đi lễ cầu nguyện cho anh rồi, anh lễ nữa sẽ thừa, Phật nào chứng cho người tham, phải không? " tôi đành chịu cái tính ngang ngang, bướng bỉnh của ông. Rồi ông mê chính trị, tham gia quân đội, tiếp đó đi du học hay đi tu nghiệp gì đó ( sau này gặp lại ông nói " làm trai phải có danh gì với núi sông chứ? " ) , tôi cứ chờ vu vơ dẫu ông chẳng một lời hứa hẹn, cho đến khi hoàn cảnh đất nước thay đổi, tôi và ông mất liên lạc. Chẳng còn hy vọng về người tình vô thanh, nay lại thêm vô ảnh, tôi cũng ba mươi mấy rồi, tôi phải vâng lời gia đình có chồng, rồi chồng con tôi cũng như bao người ở thời điểm hỗn loạn cuộc sống đó, tìm cách vượt biên, tôi chẳng nhận được tin tức của chồng con rất nhiều năm sau đó. Ngày ấy, vợ chồng bàn nhau bán nhà, bán cả sản nghiệp lấy tiền vượt biên. Ngày ấy, ai cũng khuyên đi đâu thì cũng phải đi đủ vợ chồng, nhưng chồng tôi yêu tôi (?) nói " anh sợ không thể bảo vệ em khi mình lênh đênh trên biển, lỡ có chuyện gì không hay .... ( chồng tôi ngập ngừng câu nói, nhưng tôi có thể hiểu chồng tôi ám chỉ bọn cướp biển, chẳng những cướp tiền mà còn cướp cả trinh tiết của người người đàn bà đã có chồng ) ... anh sẽ ân hận và đau khổ lắm ! tôi ngậm ngùi chấp nhận ở lại sống lây lất chờ đợi cả chục năm Một người hàng xóm từ Mỹ về chơi cho tôi biết tin, chồng tôi đã có vợ khác từ lâu rồi, dĩ nhiên tôi chết lặng vì đau đớn, không những vì hết sạch tài sản, mà tình nghĩa vợ chồng bây giờ cũng tay không bắt gió. Buồn quá, ngoài giờ làm việc tôi bắt đầu lang thang vào Net viết vớ vẩn, tôi không chủ định kiếm chồng đâu, vì các con tôi sắp ra trường, khi đến tuổi thành niên, các con tôi cũng có thể bảo lãnh tôi đến Mỹ được, tôi chỉ muốn giải sầu. Tôi gặp lại ông ở những trang web, phần lớn ông viết bài khảo cứu khoa học, phổ biến kiến thức kinh doanh, tôi đọc tên và ngẩn người " có thể tên trùng tên chăng? " còn ông cũng thắc mắc viết thư làm quen vì giọng điệu thơ của tôi gợi ông nhớ lại người xưa (ông viết bài giảng về khoa học, kinh doanh rất hấp dẫn, nhưng ông hoàn toàn không có năng khiếu về thơ) và khi trao đổi thư từ, chúng tôi mừng đến khóc khi biết tin tức về nhau. Vợ ông mất đã vài năm, các con cũng đều có việc làm ổn định. Ông lại là một doanh nhân thành công. Chỉ một thời gian ngắn, ông đề nghị xây dựng gia đình với tôi, dù ngày xưa chúng tôi chẳng thề non hẹn biển gì cả. Tôi xúc động và hạnh phúc biết bao nhiêu, vì hình như ngày xưa tôi là kẻ yêu thầm mà nay sự lặng thầm đạt kết quả. Ngoài việc viết Email thường xuyên, mỗi tối chúng tôi phone cho nhau, chúng tôi kể những chuyện xảy ra sau khi xa nhau, nhắc lại bao nhiêu chuyện cũ, nói về con cái ... chờ đợi ông thu xếp công việc về VN tiến hành thủ tục kết hôn với tôi. (chúng tôi vẫn chưa gặp lại nhau sau mấy chục năm xa cách ) Trong những lần nói chuyện, ông kể con gái ông rất thông minh, học giỏi và đặc biệt rất đẹp gái . Tôi biết ông yêu và hãnh diện về con gái của ông vô cùng qua cách diễn tả, khiến tôi chạnh lòng nghĩ đến con gái của tôi kém con gái ông vài tuổi, thiếu thốn đủ điều mặc dù cũng đang sống có bố, nhưng bố có vợ khác nên chẳng chăm sóc chu đáo được. Ông khoe con gái ông học ngành báo chí nên tiếng Mỹ như người bản xứ, tôi chỉ im lặng chẳng nói ra, con gái tôi cũng thông minh học giỏi, cũng đẹp gái và hơn nữa là rất rành rẽ tiếng mẹ đẻ dù cũng lớn lên ở Mỹ Một vài người bạn chúc mừng tôi cuối cùng đã tìm thấy hạnh phúc, tôi thầm cám ơn trời Phật đã cho tôi được như hiện nay, nhưng đêm qua ông lại khoe với tôi thằng rể tương lai mua tặng cho con gái ông con chó đáng giá hai ngàn đô la, lại chuyện con chó thông minh, khôn ngoan như người, xinh đẹp. Tôi cố im lặng nghe chuyện khó nghe, rồi so sánh với hoàn cảnh sống của bao người khi bữa ăn còn thiếu thốn trong lúc con chó cưng của ông ăn toàn thịt bò và uống sữa mỗi ngày cho mượt lông, đi học, đi tỉa lông hàng tuần ... và có hẳn một người dắt chó đi ị mỗi ngày nữa chứ, ông toe toét nói mỗi khi ông đi làm về con chó mừng rỡ như gặp ông ngoại, ông gửi bao nhiêu hình chụp ông và con chó với đủ tư thế thân mật, khiến tôi cũng tức cười quá ! Ông hỏi tôi " em biết tại sao anh muốn lấy em làm vợ không? " " thì yêu chứ gì? " " Ừ, cũng yêu, nhưng một phần anh nghĩ, con chó mỗi tháng tốn cho nó bạc ngàn còn được, mà nó đâu biết vuốt ve ... còn em thì có thể làm tình được " Trời ơi, tôi không thể nào ngờ, người đàn ông tôi mê một thời, có học và tiếp tục có nhiều bằng cấp cao khi đến Mỹ lại có ý tưởng quái dị như vậy về chó và đàn bà. Sáng nay tôi viết cho ông vài chữ vắn tắt từ chối việc ông về cưới và bảo lãnh tôi sang Mỹ, sau đó tôi phá password để từ nay không thể vào hộp thư đó nữa. Bây giờ tôi cũng báo xin đổi số phone nhà. Hy vọng tôi đã quyết định đúng ! @@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@ :::quang huy::: Ông Già Noel Năm Chương lên sáu, cha bỏ mẹ con Chương chạy theo dì Quỳnh. Một người ca sĩ trẻ đẹp nhưng chưa nổi tiếng. Mặc cho mẹ khóc, cha vẫn bỏ tất cả những hạnh phúc gia đình, những gì mình có để chạy theo cái bóng chập chờn trước mắt đang làm cha đảo điên. Giáng sinh năm ấy thật buồn. Đó là giáng sinh đầu tiên vắng cha. Không khí thật ảm đạm, thê lương. Mẹ cũng đặt trong phòng khách, bên cạnh lò sưởi một cây thông. Không quà, không bánh. Mẹ ngồi thừ người, thỉnh thỏang Chương thấy trên khuôn mặt mẹ những vết hằn của khổ đau và nước mắt. Thương mẹ quá. Chương đã ngồi cặm cụi viết cho Ông già Noel một bức thư thật dài đẫm nước mắt. Không giống như những năm trước, Chương chẳng xin bất cứ điều gì ngòai việc xin ông hãy mang cha về với mẹ con Chương, sống lại những ngày đầm ấm như xưa. Chương trân trọng đặt bức thư của mình cùng với một ly sữa và một đĩa bánh nhỏ bên cạnh cây thông gần lò sưởi. Chương ngồi bó gối đợi ông đến. Mười giờ..., mười một giờ..., rồi mười hai giờ... Mẹ dục giã bảo Chương đi ngủ, nhưng Chương vẫn cứ chờ. Chờ để nói với ông rằng, Chương nhớ Cha và muốn Cha chính là món quà giáng sinh ông ban trong năm ấy... Mãi đến gần hai giờ sáng Chương mới thiếp đi bên cạnh lò sưởi. Sáng ra, bánh, sữa còn nguyên. Lá thư vẫn nằm thản nhiên bên cạnh. Hiển nhiên, ông già Noel đã chưa từng ghé trong đêm qua. Không có một bút mực nào kể cho hết được nỗi thất vọng của một cậu bé sáu tuổi lúc ấy. Sự thất vọng tột cùng làm dấy lên một nỗi bi ai, thống thiết. Nó có cảm tưởng ông già Noel đã bỏ rơi mẹ con nó - như Cha đã làm năm xưa - bỏ rơi những người khốn khổ cần giúp đỡ, những người đã đặt trọn vẹn lòng tin về một một người.... Những giáng sinh năm sau, Chương không còn viết thư xin xỏ gì ở ông già Noel cả. Mà mỉa mai thay, nó biết ra một sự thật rất tàn nhẫn. Ông già Noel không hiện hữu, chỉ là một hình ảnh không thực có. Nó cảm tưởng mình bị lừa dối và đâm ra chán ghét, nó không tin tưởng gì ở tình thương, tình nhân ái. Tâm hồn càng ngày càng cằn cỗi, khô khan. Hai năm sau, mẹ bước thêm bước nữa. Dượng Nhân là người đàn ông nhỏ hơn mẹ hai tuổi. Tính tình tốt nhưng nóng nảy, nhất là trong lúc say, dượng hay chửi mắng, đánh đập mẹ con Chương. Một năm sau, em Nhè ra đời. Mẹ càng ngày càng bận hơn vì cơm áo, vì chồng, con, Chương gần như bị đẩy ra bên lề của cuộc sống. Nếu không có nhiệm vụ giúp mẹ trông em, rửa bát, giặt giũ và làm những việc lặt vặt trong nhà, chắc có lẽ Chương hòan tòan bị lãng quên trong căn nhà đầy ồn ào tiếng động ấy. Từ khi có em Nhè, tất cả mọi tình thương của Mẹ và dượng đều dồn cho em. Dượng không thích nghe em khóc, nên cứ mỗi lần Chương trông em mà để em phải khóc là dượng đánh Chương rất đau, lấy cớ rằng, không để ý đến em, không trông em để em phải khóc. Còn mẹ thì quá bận bịu với công việc buôn bán, mẹ đi suốt ngày, tối về chỉ kịp làm cơm ăn qua loa, chơi với em Nhè một lúc rồi đi ngủ. Những lúc có mẹ ở nhà, khi em Nhè dành đồ chơi với Chương hoặc không bằng lòng điều gì, nó khóc toáng lên, dẫm chân bành bạch rồi lăn ra ăn vạ. Cả trăm lần như một, Mẹ lại bảo (câu nói mà Chương đã nghe thuộc lòng) "Em còn bé, con nhường em đi!" Lúc đó, Chương lại phải nuốt cái cục uất ức xuống bụng để nhường em, ngay cả những chuyện rất vô lý và oan ức, đôi khi còn phải cõng em, dỗ dành cho em khỏi khóc. Cả Mẹ lẫn Dượng đều ưu đãi em Nhè, chẳng ai để ý đến những cảm xúc và hiểu được nỗi cô đơn, buồn khổ của Chương, của một đứa trẻ mười một tuổi, vẫn đang rất cần nhiều sự chăm sóc và yêu thương. Chương không có tuổi thơ. Ở lứa tuổi rất nhỏ nó đã nhận thức được rằng mình phải học cho giỏi, phải thành công để ngẩng mặt với đời, để thóat cảnh đánh đập vô cớ của một người dượng trẻ mà người mẹ vì đời sống sinh nhai của gia đình đã không còn có thì giờ để mắt đến Chương nữa. Ở lứa tuổi rất sớm, nó đã mong muốn một sự thóat ly. Tâm hồn nó càng ngày càng cằn cỗi, nứt nẻ vì thiếu giọt nước thương yêu tưới tẩm. Từ bao giờ chẳng biết, nó đã không còn có thể khóc nữa... * Nhiều năm sau, chàng trở thành một thương gia giầu có, thành công trên mọi mặt, nhưng tâm thức vẫn khô cằn, phổ thành một nhân dáng ít nói và lạnh lùng. Chàng chán ghét những cảnh họp mặt đông đảo, tránh nghe những lời nói yêu thương mà chàng cho rằng giả dối. Chàng đâm nghi ngờ tất cả, không còn tin trên đời này lại có tình nhân ái, lòng yêu thương. Đó chỉ là những "sản phẩm" được tạo dựng bởi những con buôn, nhân cơ hội để làm giầu, như hình ảnh ông già Noel ở tuổi thơ chàng. Tâm hồn chàng ngày càng cằn cỗi, nứt nẻ, nên không bao giờ có cơ hội nếm được vị ngọt của tình yêu và được yêu, Chàng chưa từng yêu ai, chưa từng mở rộng lòng mình để đón nhận những tình cảm mầu nhiệm ấy. Vài năm sau, chàng cưới vợ. Một cô người mẫu xinh đẹp và nổi tiếng. Họ lấy nhau như một dịch vụ cần thiết. Chàng coi nàng như một món đồ đắt giá, cưới nàng vì có một cảm giác tự kiêu là mình đã chiếm hữu được một đóa hoa đẹp nhất. Điều kiện của chàng là nàng chỉ cần xuất hiện trong những bữa tiệc thương mại cần thiết. Nàng phải học ăn, học nói, học cách đi đứng của giới thượng lưu. Nàng phải mặc những gì chàng cho là lịch lãm, phải xức loại nước hoa nào chàng thích. Ngược lại nàng bằng lòng lấy chàng chỉ vì chàng có tiền, chàng có thể đem lại cho nàng một đời sống vật chất vương giả nàng cần. Ngoài ra, nàng còn đòi hỏi chàng phải nhường lại một số cổ phần cộng thêm một số tiền cấp dưỡng hàng tháng. Đối với nàng, nghe ra "dịch vụ" hôn nhân này quả là rất hời, vì những điều kiện chàng đưa ra thật là dễ dàng, đơn giản. Nhưng dần dần, nàng cảm thấy càng ngày mình càng bị tùng túng, ngột ngạt, tựa như một người phải khoác lên mình một cái mặt nạ, một "con người khác" không phải là mình. Nàng không làm được những gì mình thích, không ăn những món ăn nàng muốn, không mặc những kiểu mẫu mà chàng cho là "nhà quê, rẻ tiền". Nàng có cảm tưởng mình dần dần đánh mất chính mình. Điều đau khổ hơn cả là tâm hồn nàng bị tổn thương đến tận cùng khi thấy chàng đối xử với nàng chẳng hơn gì một món đồ chỉ để trưng bày cho đẹp mắt... Không thể sống lâu được với những cảm xúc khổ đau ấy, vài năm sau, cả chàng và nàng đều cảm thấy tẻ nhạt. Chàng không còn thấy thích với món "đồ chơi" của mình nữa, cho dù có đắt giá đến đâu chàng cũng cảm thấy nhàm chán. Còn nàng thì không thể chịu đựng được cách đối xử của chàng làm tâm hồn nàng bị tổn thương tới tột cùng. Họ ly dị. Nàng được chia một phần gia sản đủ để làm cho lòng tham của mình được thỏa mãn. Chàng trở lại đời sống khô cằn như xưa.... Giáng sinh năm ấy. Trong một chuyến làm ăn xa. Người thương gia lang thang đi những bước chân vô định về một miền quê hẻo lánh. Ông không biết mình sinh ra đời để làm gì. Nhìn lại suốt quãng đời từ tuổi thơ tới giờ, ông hòan tòan không có được một niềm vui nhỏ bé nào. Tâm hồn thê lương, tan tác, thêm vào cảnh buồn bã của buổi chiều tàn làm ông ngơ ngác. Nhìn bầu trời với những đám mây đen kịt sẵn sàng đổ xuống một cơn mưa, ông cũng chưa muốn trở về khách sạn. Thay vì đi ngược trở về, ông lại bước những bước tần ngần về hướng trước mặt. Ông nghe những giọt mưa đã bắt đầu nhỏ xuống, nhanh dần, rồi sầm sập như có người rượt đuổi sau lưng. Xa xa, nhìn thấy một ngôi chùa nhỏ. Ông xỏai chân ghé tạm chú mưa bên hiên chùa. Tiếng mưa sầm sập đổ, ồn ào vẫn không át được tiếng tụng kinh trầm trầm trong chánh điện. Ông nghiêng tâm lắng nghe. Lạ lùng chưa. Chẳng hiểu vị sư nào tụng bằng một ngôn ngữ gì mà ông hòan tòan không hiểu. Có lẽ, đó là một bài chú nào đó. Âm thanh khi trầm, khi bổng đánh mạnh vào tâm hồn cằn cỗi ông những giọt nước từ bi. Ông bàng hòang, cảm động tới độ bật khóc. Tựa như người vừa trổi dậy từ một cơn mơ dài, ông có cảm tưởng tâm hồn mình chưa từng bao giờ khép kín, chưa từng bao giờ cằn cỗi thiếu bóng tình thương. Nó vẫn muôn đời mở rộng mà ông không biết. Duy chỉ một điều là ông đã chưa từng đưa tay nắm bắt những bàn tay khác đã từng đưa ra muốn nắm bắt với ông. Ông chưa từng biết mỉm cười, từ những nụ cười đã từng thoáng qua trong đời mà ông đã để vuột mất. Nay, âm thanh câu chú như những giọt nước cam lồ tưới tẩm lên trái tim ông mềm mại, thổn thức. Ông khóc say sưa, nước mắt hòa với nước mưa làm cho ông thấy môi mình mằn mặn. Càng khóc, ông càng cảm thấy nhẹ nhõm và một niềm vui vô bờ nhóm lên như những cánh hoa nhỏ. Cơn mưa dứt từ lâu. Ông cũng ngừng khóc lúc nào không biết. Tiếng tụng kinh cũng đã chấm dứt. Nhưng ông thấy mình vẫn đứng co ro bên mái hiên chùa. Giọng nói trầm trầm của vị sư già từ trong chánh điện vọng ra: - Sao không vào lễ Phật mà vẫn còn đứng mãi ở đấy? Như một mệnh lệnh bắt buộc phải tuân thủ. Ông lật đật khe khẽ đẩy cánh cửa bước vào. Vị sư già đang ngồi quay lưng về phía cửa chính, đối diện là một bức tranh Phật bằng vải đã ngả mầu. Ông phủ phục xuống chân vị sư già và lại bắt đầu khóc. Ông khóc vì cảm động, chẳng hiểu sự cảm động ấy từ đâu ra mà như nước vỡ bờ làm ông không thể cưỡng nổi. Bàn tay vị sư đặt lên đầu ông. Ấm áp đầy yêu thương: - Ta đã đợi con từ bao lâu nay sao mãi bây giờ mới đến? Ngẩng lên, nhìn khuôn mặt vị sư khắc khổ, nhưng lại thấp thóang có nhiều nét thân quen với đôi mắt đầy từ bi. Ông ấp úng: - Thày... thày... nói gì con không hiểu? Vị sư mỉm cưới: - Có những việc mà ta không cần phải hiểu. Chỉ cảm nhận là đủ rồi. Với giọng cảm động đầy nước mắt, ông xụp xuống: - Xin thày quy y cho con. Lể quy y xảy ra rất đơn giản, yên lặng. Nhưng trong ông cả một sự thay đổi lớn. Ông bàng hòang ngạc nhiên nhận ra một điều rất hiển nhiên. Ông chưa từng bao giờ bị bỏ rơi, cô đơn và thiếu thốn tình yêu, tâm hồn ông luôn hồn nhiên rộng mở, chỉ có điều ông không nhận ra được thế nào là Hạnh Phúc mà thôi. Giáng sinh năm ấy, nhà tỷ phú phát tâm phát chẩn cho những trẻ em nghèo khó, thiếu thốn và cô đơn. Ông xúng xính trong bộ đồ cải trang thành một ông già Noel với chòm râu trắng phau như tuyết. Ông ngồi trên một chiếc ghế màu đỏ thẫm, với khuôn mặt rạng rỡ của một người sẵn sàng cho đi tất cả. Ông mở rộng vòng tay đón chào tất cả các trẻ em đến với ông. Có những đứa bé quần áo lam lũ, lếch thếch, nhưng chúng đến bằng những tấm lòng chân thật, trẻ thơ. Chúng quàng lấy cổ ông, hôn ông và còn thầm thì với ông những ước mơ và những điều bí mật nhất của chúng. Ông cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng hết sức. Tại sao Hạnh Phúc đến thật dễ dàng mà cả đời ông cứ phải loay hoay tìm kiếm? Tại sao ông chỉ cần đưa tay là ông được sự nắm bắt? Tại sao ông cho với một lòng nhiệt thành thì ông được trả lại bằng niềm vui bất tận tới vậy? Ôi. Ông đã phung phí biết bao nhiêu thời gian để chỉ nhận ra được một giá trị duy nhất trong đời: "Hãy thương yêu, tất sẽ được yêu thương" Tối hôm ấy. Trên con đường về nhà với đôi chân tê cứng, đau nhức vì không biết bao nhiêu trẻ con đã ngồi trên ấy. Nhưng niềm vui đã làm ông không còn cảm thấy mết mỏi và đau nhức nữa. Ông yên lặng, nghe lòng mình dâng trào lên một niềm an lạc vô bờ. Ông nhẹ nhàng khép đôi mắt, nghe tiếng nhạc giáng sinh rộn rã như tiếng vỡ của thủy tinh, rơi rớt trên thinh không phủ xuống trần thế như một đám bụi vàng... #################################################### :::quang huy::: MÙA HÁI TÌNH SẦU Đường về tổ ấm anh lạc bước Chẳng gọi trăng thề đổ bến mơ... (Kim Thành) 1966 Gã trưởng toán du kích quăng mẩu tàn thuốc rê xuống nền cát khô xám, bồn chồn nhìn về phía bìa rừng thoắt sáng màu xanh của biển nối trời. Giữa bãi dương ngả nghiêng gảy ngọn, xác chiếc máy bay quân sự nằm im bốc khói. Đám du kích hăm hở kéo gở từng thùng hàng từ lòng phi cơ rồi cong lưng khuân chạy hối hả về phía đường mòn. Nhóm phi hành đoàn ba người bị xâu trói chung với một người đàn ông luống tuổi mặc thường phục, mặt sưng húp những vết bầm tím. Họ ngồi bên lối mòn, lo lắng nhìn về phía xác chiếc phi cơ, trước đầu máy trơ trọi cái cánh quạt gảy vênh trong nắng chiều. Người trưởng toán phất tay ra hiệu cho gã du kích mặt non choẹt đang giương súng canh chừng nhóm tù binh rồi khum tay nói gióng về phía đám người đang ì ạch khiêng vác. -Mấy nẩu lẹ lên. Tụi Ngụy Sư Đoàn 2 sắp sửa càn tới rồi đó Nhóm tù binh uể oải đứng lên theo mũi súng của thằng bé du kích. Người sĩ quan Không Quân mang lon Chuẩn Úy quay nhìn khoảng biển trời xanh ngát sau lưng. Anh thở dài chậm bước cùng đoàn người đi sâu vào cánh rừng dương. Buổi chiều xuống nhanh trong rừng, thâm u lối mòn, thất lạc bước chân. Nóc hàng dương sâu thẳm bóng đêm dài trước mặt, thỉnh thoảng hé phô khoảng trời đêm cuối năm mơ hồ bầy sao xa nhạt. Đoàn người đến một xóm nhỏ nằm im lìm dưới rừng dừa. Tiếng chó sủa khan lẫn trong tiếng súng cầm canh vu vơ réo qua màn đêm tỉnh mịch và nét mặt lấm lét của tên giao liên lúc thì thào với gã trưởng toán du kích ở bìa xóm khiến nhóm tù binh lén nhìn nhau, lòng lóe lên chút hi vọng mơ hồ. Có lẽ đây là vùng xôi đậu trên tuyến đường vào bưng mà toán du kích buộc phải dừng chân qua đêm. Niềm hi vọng chưa kịp nhen nhúm đã lụn tắt lúc gã trưởng toán thấp giọng chia cắt nhóm tù binh, mỗi người theo một du kích để vào nghĩ ở các nhà khác nhau trong xóm. Người Trung Úy phi cơ trưởng phân bua với tên trưởng toán du kích, anh xin được đi chung với ông già mặc thường phục để săn sóc vết thương cho cha. Hắn vẫy tay tỏ ý bằng lòng mà miệng thì cằn nhằn, đe dọa: - Ngụy quyền chớ cha mẹ gì. Nẩu mà nói láo với Cách Mạng là tui bắn bỏ liền. Người phi cơ trưởng bắt tay viên Thiếu Úy Hoa Tiêu - Tôi không biết nói gì hơn là... chúng mình hãy cố gắng giữ hi vọng. Anh quay qua xiết chặt tay người Chuẩn Úy trẻ tuổi, cười buồn: - Nếu anh không xin đổi công tác lúc sáng ngay, thì bây giờ anh đang ăn Lễ Nửa Đêm với gia đình ở Đà Nẳng rồi. Thôi thì số phận cả, anh Tài gắng giữ vững niềm tin. Họ xiết chặt tay, chào nhau từ giã, mà lòng thì man mác buồn. Chuẩn Úy Tài đứng lặng nhìn bạn đồng ngũ đi khuất vào bóng đêm cho đến khi tên du kích dùng mũi súng đẩy anh đi về phía cuối xóm. Tài ngồi im lặng bên chiếc bàn nhỏ ở góc nhà. Anh nhìn đôi tay bị trói như nhìn một điều không thực. Phải chăng đây chỉ là một giấc mơ hay số phận đã thật sự xô đẩy anh từ trên đường bay về với hạnh phúc rơi ụp xuống cánh rừng nguy nan này. Hình ảnh của một ngày định mệnh oan khốc rã rời quay trong đầu anh choáng váng... Người bạn tốt bụng đã nhường anh chuyến công tác chở quà về cho gia đình binh sĩ của Phi Đoàn ở Sài Gòn để anh có dịp cùng hưởng Giáng Sinh với người vợ chưa cưới xinh đẹp dịu dàng. Phi đạo vàng nắng nằm trãi dài cho con tàu vút cánh bay lên. Họ nói cười đổi trao nhau hạnh phước của Mùa Vui Giáo Đường hòa trong tiếng máy bình phi rộn rã tiếng lòng. Đang chuyện trò bỗng mọi người im bặt khi cánh quạt phi cơ dừng sựng như con tim chợt ngừng đập. Khói đen sặc sụa trong lòng con tàu đang mất dần cao độ trước đôi mắt bất lực của người phi công. Ngọn rừng dương trào lên rùng rùng chao đổ trong âm thanh hổn loạn vỡ vụn. Bầy du kích dao súng ồn ào như bầy sói tìm được mồi ngon. Con sóng biển xanh trào vỡ, dội vào cuối tia ngoái nhìn. Đôi cánh tay bị trói chặt. Lối mòn trong cánh rừng dài xuyên đêm, chập choạng bước chân. Ánh đèn dầu hiu hắt trong mái tranh nghèo đâu đó dưới cánh rừng dừa rập rình tiếng chó sủa khan. Bóng hai người đàn bà ngồi bên bếp lửa lắt lay lên vách phên thưa... Có thể nào đây lại là chuyến bay của định mệnh trớ trêu... Tài cảm thấy mệt rã rời. Anh nhắm mắt, gục đầu xuống đôi tay bị trói chặt... Người tù binh giật mình ngồi dậy, trở về với thực tế, lúc người đàn bà luống tuổi đặt nồi khoai vừa nấu lên mặt bàn. Bà quay nhìn gã du kích đang ôm súng, ngồi ngủ gà ngủ gật bên liếp cửa khép, - Chú mày mở trói cho người ta rồi lấy khoai ra ngoài cái chỏng trước hiên vừa ăn vừa gác. Nhìn gã du kích ngái ngủ đang còn chần chừ , người đàn bà trẻ, mang thai vào những tháng cuối, lên tiếng hòa giải. - Thôi thì nẩu cởi trói tay ra nhưng trói chân lại để người ta ăn miếng khoai. Từ suốt chiều đến khuya nhịn đói lại phải đi bộ cả chục cây số, người tù binh ngồi ăn ngon lành mấy củ khoai nóng mới luộc. Người đàn bà luống tuổi ngồi trên chiếc ghế đối diện, hỏi thăm người thanh niên về tuổi tác, quê quán. Bà quay nhìn con dâu đang ngồi tư lự bên bếp lửa, chép miệng. - Năm trước còn học Đệ Nhất ở Đà Nẳng... vậy là bằng tuổi với chồng của con rồi. Thời buổi gì đâu! Cha con, anh em, bạn bè quay đánh nhau loạn xà bần. Thiệt hết biết... Người tù binh dò hỏi địa danh khu xóm và số phận ngày mai của mình với hi vọng người đàn bà có thể biết được đôi điều. Bà nhìn ra hiên ngoài, thấp giọng. - Làng này thuộc Sa Huỳnh, phía biển. Ngày mai họ sẽ dẫn chú băng quốc lộ vào mật khu đâu đó trong miệt Thạch Trụ để giam giữ cho an toàn hơn. Đây là vùng xôi đậu, biết đâu mà lường trước được. Người thai phụ đặt bình nước và mấy cái ly lên bàn. - Vợ chồng tôi trước học cùng lớp ở Trần Quốc Tuấn. Tôi là cô giáo. Mấy tháng trước đây chồng tôi bị bắt giam ở Quảng Ngãi vì tội trốn lính và hoạt động chống chính phủ Sài Gòn. Xé đưa cho người tù binh trang giấy học trò cùng cây viết lá tre, bao thư, và hủ mực màu tím, chị vội vàng nói nhỏ vào tai anh. - Anh viết vài hàng nhắn tin về gia đình. Cuối tuần này tôi đi Quảng Ngãi thăm chồng sẽ gởi về Đà Nẳng giúp anh. Người tù binh xúc động nói lời cảm ơn. Anh vội vã nhắn tin cho gia đình ở Đà Nẳng và viết lời thương yêu tha thiết đến người vợ chưa cưới ở Sài Gòn. Hai mẹ con người đàn bà ngồi chắn ở liếp cửa ra vào, bóng họ đổ dài bất động trên nền đất ... -0- Những ngày đầu năm sáu lăm, sau lần vào Sài Gòn và hỏng đợt khám sức khỏe vào Không Quân phải trở về học lại cho kỳ thi Tú Tài II, Tài có vẻ suy tư và ít nói hơn trước. Hai bạn thân trong bộ ba Xuyên Tài Lượng có gạn hỏi anh cũng chỉ ậm ừ cho qua. Ngay cả Thu Hà, chị của Xuyên, bạn thân trong khu xóm Chợ Mới từ thuở thiếu thời, cũng cảm thấy sự im lặng khác thường của người bạn nhỏ vẫn đèo nàng đi học ở trường Phan Châu Trinh mỗi ngày. Lúc đầu các bạn nghĩ Tài buồn vì không được vào Không Quân, cho đến một hôm họ vô tình đọc được đoạn thơ Nguyên Sa mà Tài đã nắn nót chép lại. Em sẽ cười phải không em Vì không ai cấm được chúng mình yêu nhau!... Không ai cấm được anh làm những câu thơ anh thích Không ai cấm đươc anh làm cả bài thơ Với một chữ N Với một chữ G Và với một chữ A .. (Nga - Nguyên Sa) Thì ra Tài đã phải lòng cô nữ sinh Sài Gòn tên Nga trong thời gian ở chờ khám sức khỏe vào Không Quân. Lượng có bà con với gia đình Nga nên đã giới thiệu Tài ở tạm trong nhà suốt thời gian lưu lại Sài Gòn. Cô học-trò-Nguyên-Sa tóc ngắn, áo lụa, và đôi mắt sáng tinh anh, bỡ ngỡ nụ cười dịu ngọt, đã làm dịu lòng gã con trai xứ Quảng đa tình chợt biết mình vừa yêu vô cùng màu áo lụa nguyên sơ. Từng tờ thư vụng về gởi đi, xao xuyến nỗi đợi chờ dài suốt cảmùa xuân. Vết thời gian trĩu nặng chợt bay biến cùng lúc với bao trách cứ âm thầm vào một ngày trước mùa thi, Tài cầm trên tay tờ thư hồi âm với giòng chử trao thương anh vẫn thầm mong ước. Chỉ một tờ thư đã đủ làm vui lại những cơn buồn và đổ mật lòng nhau cho mịn màng thương nhớ. Năm đó Tài thi rớt, anh vào Thủ Đức. Con đường tình gần hơn nên chẳng cần chi những tờ thư. Mỗi cuối tuần Nga vào quân trường thăm người yêu thì tưởng như cả trại lính ai cũng xôn xao bởi nét đẹp dịu dàng và mái tóc giờ đây thon thả hẹn thề. Vào một tuần bị cấm trại, Tài định “nhảy dù” về Sài Gòn với người yêu. Anh len theo một đoàn SVSQ đi về phía cổng quân trường. Đoàn SVSQ này không đi nghĩ phép như anh nghĩ mà là đi khám sức khỏe để chọn qua Không Quân. Lần khám sức khỏe bất đắc dĩ và mang đầy dấu ấn của định mệnh đó đã đưa đẩy Tài trở thành “ông quan” Chuẩn Úy Không Quân của Phi Đoàn 110 ở Đà Nẳng. Không lâu sau, Tài và Nga đính hôn. Cô gái sinh trưởng ở Sài Gòn nhưng Nội Ngoại đều gốc gác ở Kim Bồng, Hội An, náo nức đợi chờ lần về với quê chồng mà cũng là về lại nguồn cội của mình. Tài thì không hề bỏ qua bất cứ cơ hội nào để theo máy bay Phi Đoàn bay về Sài Gòn thăm hôn thê cho dù chỉ một đêm hay vài giờ ngắn ngủi. Cơ hội cuối cùng đầy trớ trêu khắc nghiệt của định mệnh đã đến với chàng, với đôi tình nhân tưởng đang thoả thuê tắm mát trên đầu ngọn suối trăm năm... -0- Người đàn bà giật mình mở choàng mắt, hốt hoảng biết mình vừa qua cơn ngủ thiếp. Qua liếp cửa mở hé, gã du kích đang ngồi dựa lưng vào cột hiên đầu nhà, mê mệt ngủ say. Trời đã quá nửa khuya, bóng trăng tàn mờ rọi tàu dừa rủ lá thành những vệt dài đen nhọn trên khoảng sân cát nhuộm chìm trong màu hoang xám điêu tàn. Dưới quầng sáng yếu ớt lắt lay từ chiếc đèn dầu bấc lụn, người tù binh ngồi bất động, mắt nhìn sửng tấm hình người vợ chưa cưới. Sau cơn ho rũ rượi, bà mẹ bước về phía chiếc bàn, im lặng đứng nhìn người lính một hồi lâu rồi lấy bức thư nhắn tin cẩn thận dấu vào túi áo trong. Đôi bàn tay gian truân của bà mẹ vịn hờ lên vai người lính. Bà nhớ đến con mình trong ngục thất. Giọt nước mắt của người mẹ lóng lánh trong đêm. 1986 Chiếc phi cơ hảng Hàng Không Pháp ngóc đầu lấy cao độ bay nhanh vào khoang trời xanh lãng đãng từng cụm mây trắng nỏn nà. Bên dưới, sông Sài Gòn loáng nắng nằm cuộn mình xa đuối vào cuối tầm mắt nhìn. Giòng sông quanh co lượn lờ giữa vùng châu thổ, mướt rượt cây xanh lối rẽ Nhà Bè, phân vân con nước Gia-Định Đồng-Nai chẳng biết về đâu. Người thiếu phụ chừng vừa bốn mươi, đôi mắt sáng dịu hiền đăm chiêu nhìn thành phố quê hương xa dần rồi khuất chìm dưới trần mây trắng. Lòng người đàn bà hụt hẩng nỗi đau bị rớt rụng như cánh diều đứt dây lượn chao trong gió. Cảm giác lạ lẫm phụ rẫy và trốn chạy khiến người đàn bà chợt đưa tay lau nhanh giọt lệ vừa ứa. Bà muốn tránh người bạn đời thấy được giòng nước mắt của riêng mình. Người đàn ông vào tuổi năm mươi, ngồi đăm chiêu nhìn xuống giòng sông đã không còn nhìn thấy. Lòng ông nhen nhúm nỗi hi vọng mơ hồ về một giòng sông mới của hai người, nơi không còn những u hoài rất cũ mà ông đã xẻ gánh chia sầu từ rất lâu với cô gái thùy mị ngày xưa ông vẫn mãi yêu thương. Họ kết hôn chỉ chừng hơn năm nay. Suốt thời gian trước đó, hai mươi năm dài, ông chỉ là người đứng bên lề, yêu thương trong im lặng. Như gã viên bộc cần mẫn trung thành trong khu vườn cấm, ông giữ mối buồn riêng, thành khẩn làm người thân thích mang an ủi vỗ về đến cho người đàn bà tiết hạnh, thủy chung. Người đàn ông khẻ vuốt lên mái tóc thuôn dài của vợ, ngón tay dừng lại bên bờ vai thon, mơn động vỗ về. Đôi vai nàng chợt run lên cơn thổn thức. Ông xúc động nhìn đôi mắt lệ trào lần đầu tiên đã chẳng ngại ngần, chẳng quay mặt khóc thầm. Có những giòng lệ cần được tuôn tràn cho tủi nhớ phôi pha, cho ước hẹn cũ một lần cuối trở về rồi vĩnh biệt như hạt muối rã tan theo nước cuối dòng sông hòa mình với biển. Đừng lau khô, hảy để những giọt nước mắt thương thân cuốn trôi đi cuộc đời xa cũ từ một thuở đôi mươi. Hảy theo giòng trôi hết những đa đoan, để bên bờ sông cũ còn lại đôi ta nghênh đón con nước mới đắp đổi lòng nhau. Còn lại hai con người sống sót sau cuộc tình quá lớn, nhắn nhủ thương nhau bằng mối tình có tuổi... Hai mươi Mùa Giáng Sinh trôi qua kể từ chuyến bay định mệnh của người chồng chưa cưới. Từ đó, mỗi mùa vui giáo đường đến với nhân gian là thêm một mùa tình sầu cho riêng nàng hái trái. Nga vẫn nhớ như in ngày đầu oan nghiệt và bao năm tháng theo sau cho cây sầu trổ nhánh héo hon. Tuần trước Giáng Sinh, Tài nhắn sẽ tìm mọi cách bay vào Sài Gòn với nàng trong đêm thánh đầu tiên sau ngày đính ước. Bản tính trầm lặng, thế mà suốt ngày hôm trước lễ, nàng không thể trấn tỉnh được nỗi vui kích động trong lòng. Người trưởng phòng ở Bộ Kinh Tế nơi Nga làm việc, ý nhị nói đùa lúc cho phép nàng về nhà sớm hơn thường ngày. - Nay thì tôi hiểu vì sao cô Nga đính hôn với người ở xa rồi. Nhìn cô vui, lòng tôi cũng rộn theo Sau ngày Nga đính ước, tuy biết tình cảm của mình đã lỡ làng, người thanh niên trí thức và có gia thế ấy vẫn cư xử thân mật và rộng lượng với nàng như một người thân trong gia đình. Nga cũng hiểu tình ý của anh Thu, nhưng tình yêu thắm thiết đầu đời con gái nàng đã trao trọn cho người sĩ quan Không Quân trẻ tuổi. Nỗi quay quắt đợi chờ như sóng trong lòng dâng theo thời gian chậm chạp trôi từ chiều vào tối. Tiếng chuông giáo đường ngân nga thúc dục mà Nga vẫn quẩn quanh chờ bóng dáng quen thuộc của người chồng chưa cưới. Lo lắng trách hờn len lấn với đợi chờ khiến thời gian như ngừng trôi. Lễ Nửa Đêm đã qua từ lâu mà nàng vẫn ngồi một mình trong bóng tối dưới mái hiên nhà. Cây trứng cá trước sân rũ lá ngủ say dưới ánh đèn phố khuya vắng lặng. Đã bao lần họ ngồi bên nhau dưới hiên nhà, cầm tay nhau không nói vì đôi tim đang bận bịu nhịp yêu đầu. Dưới tàng cây, khoảng bóng lá rụng lổ đổ sân nhà, là nơi đôi môi nàng đón nhận hương mật ngọt đầu đời thơm ngát nụ tình. Trong bóng đêm huyền diệu, mắt anh hiền và sâu vô cùng, thật thà như hơi thở run run lời đính ước. Tình yêu tháp cánh diệu kỳ sáng màu trăng rỡ ràng và nàng đón lấy cùng người, chấp chới đôi chim liền cánh, bay qua trời thanh xuân... Nga phụng phịu suốt tuần vì chiếc ghế “độc quyền” dưới hiên nhà đã bị anh chàng bạn “vô duyên” của người anh họ xa chiếm cứ. Anh chàng từ ngoài Trung vào tạm lưu lại nhà trong mấy ngày chờ khám sức khỏe vào Không Quân. Thằng Mỹ, đứa em tọc mạch của nàng, báo cáo sơ khởi. - Anh Tài học ngang lớp với chị đó. - Kệ người ta. - Anh Tài hát hay lắm. - Kệ người ta. - Anh Tài muốn mượn cây đàn. - Không cho! - Nhưng chị đã cho tui cây đàn đứt dây đó rồi. Tốn hết mấy chục thay bộ dây, chớ đâu có giỡn chơi... Ờ, mà chị Nga, anh Tài có bà con với mình không? - Không. Chả là bạn với anh Khương, bà con của ba má ở ngoài quê Quảng Nam. - Ủa, vậy thì ngộ quá há !? Ảnh tên là Huỳnh Ngọc Tài, còn tên chị là Huỳnh Ngọc Nga...Ngộ quá há!!! - Kệ người ta... Hứ! ...Cái thằng quỷ dịch này! ... Nga rượt em ra khỏi phòng mình trong tiếng cười vang của Mỹ. Cái tên trùng hợp của anh chàng học trò Đà Nẳng có đôi mắt hiền hiền làm Nga mãi suy nghĩ vẫn vơ. Buổi tối, nàng ngồi ra vẽ chăm chú học bài nhưng tai vẫn lắng nghe Tài đang chỉ cho Mỹ bài học đàn ghi-ta đầu tiên. Giọng nói chơn chất lạ tai, nàng thỉnh thoảng nghe lúc cha mẹ nói chuyện riêng với nhau, giờ sao nghe cũng ...dể thương. Nga đứng nép mình sau cánh cửa, lén nhìn anh học trò xứ Quảng sửa tay cho Mỹ đang lúng túng khảy từng nốt nhạc ...Tôi xa đô thành. Một đêm trăng mông mênh... Đêm đã khuya. Tiếng đàn vụng về đã theo thằng Mỹ chìm trong giấc ngủ mê của đứa bé mười ba tuổi. Tiếng đàn bây giờ trầm bổng buông theo tiếng hát tình ca nồng ấm lòng người... Ngày đó có em đi nhẹ vào đời Và đem theo trăng sao đến với lời thơ nuối Ngày đó có anh mang lại mộng ngời Tìm trong đêm rách rưới cơn mơ nào lẻ loi... (Ngày đó chúng mình – Phạm Duy) Ngày Tài về lại Đà Nẳng, Nga ngồi lại chiếc ghế của mình dưới hiên nhà, lòng bâng khuâng vương vấn mở từng trang thơ Nguyên Sa. Tài đã lén để lại quyển thơ trên bàn học nàng, mẫu giấy trắng chia hờ tập thơ làm dấu bài thơ “Nga” đã ươm má nàng hồng lên thẹn thùng lúc đọc. Nói cho anh đi, Nga ơi... (em làm ơn chóng chóng) Lại bên anh đi – bằng một lối rõ thật gần Bằng một lối gần hơn con đường cong Bằng một lối gần hơn con đường thẳng Bằng má hồng non, bằng mắt nhìn trinh trắng Bằng những lời yêu mến tan trên đôi môi... (Nga - Nguyên Sa) Nga khắc khoải chờ đợi một điều không rõ. Chỉ biết lòng cô nữ sinh Gia Long buồn vu vơ chiều tan trường đi về dưới hàng me lá đổ hay đêm thức khuya nhìn con phố vắng trước nhà, nhạt nhòa dưới ánh đèn đường đôi tình nhân chung bước dưới mưa. Ngày nhận thư bức thư đầu tiên của chàng học trò ngoài Quảng, nỗi nhớ về nàng từ một người nơi xa đã làm Nga vấn vương xúc động và run sợ cùng lúc. Nàng mong thư Tài mỗi tuần mà lòng thì vẫn mãi phân vân khi đặt bút viết hồi âm. Cho đến một buổi chiều cuối tuần, trời mưa, bất chợt nghe Ngày Đó Chúng Mình trong một chương trình nhạc yêu cầu, nàng chợt nhớ nghĩ đến người phương xa quay quắt. Nga xúc động trãi lòng mình, gởi lời trao thương lên trang giấy. Tình yêu của họ ngày càng nồng thắm qua từng tờ thư chắp tình nhau, qua bao lần tay-trong-tay lòng-bên-lòng ngây ngất hẹn hò, qua cuộc đính hôn nối đời nhau thách thức định mệnh khôn lường... Bức điện tín từ Phi Đoàn đã trả lời sự lo lắng của người vợ chưa cưới một cách tàn nhẩn như định mệnh khốc liệt đang trùm phủ hai người. Máy bay ngộ nạn. Phi hành đoàn mất tích. Cô gái mảnh mai khụy xuống theo lệ trào. Cả trời đất như sụp đổ quanh nàng. Vài tuần sau, bức thư Tài viết bằng mực tím trên nửa trang giấy học trò, đóng dấu bưu điện Quảng Ngãi, như chiếc phao con đã đem lại chút hi vọng cho người đắm tàu giữa đại dương. Nga sống với lòng vọng tưởng Tài đang bị cầm giữ đâu đó miệt núi rừng Quảng Ngãi và một ngày trong tương lai chàng sẽ trở về với nàng cho hết trăm năm. Chuyến trở về quê chồng không áo dài khăn cưới như nàng vẫn ước mơ. Nàng về thăm gia đình chồng vẫn đang chạy vạy tìm kiếm tung tích con trong cấp bách cuống cuồng. Nhìn gối chăn ngay ngắn trên chiếc giường của người chồng chưa cưới và tấm hình hai đứa rạng rỡ tươi cười ngày đính hôn, nước mắt nàng lại trào ra. Trên đường từ Đà Nẳng về lại Sài Gòn, Nga ghé vùng duyên hải Sa Huỳnh, tìm đến bãi dương, nơi chiếc máy bay bị ngộ nạn. Nhìn cánh rừng dương xa xanh ngút mắt rũ đầu phiền muộn trong gió chiều, nàng mường tượng người yêu đang bị tù đày ở một nơi nào đó chỉ cách chổ nàng đang đứng vài mươi cây số mà sao như ở một thế giới khác mù tăm. Xa tít bên ngoài độn cát trắng chạy dài, biển và trời vẫn ngát một màu xanh vĩnh cửu. Từng con sóng bạc đầu xô nhau vào bờ rồi bọt bèo mất biệt. Biết về đâu hởi con sóng chìm sâu. Lòng nàng thổn thức theo từng bước chân thất lạc trên cát rã rời. Tháng đổ vào năm, mòn mỏi từng mùa mưa nắng. Một năm. Ba năm... Người yêu vẫn biệt tăm, không một dấu vết, tin tức. Nga sống trong khép kín đợi chờ. Có lẽ hàng năm khi mùa Giáng Sinh về, kỷ niệm tình yêu cũng theo về, son điểm lại ước nguyền trong tâm hồn nàng. Năm bảy ba trôi qua cuốn theo hi vọng mới về những lần trao đổi tù binh. Rồi năm bảy lăm choàng đến mang theo vận nước điêu linh. Cuộc biển dâu cuốn xoáy tất cả, chẳng chừa một ai, kể cả niềm hi vọng ích kỷ cuối cùng của người đàn bà chờ người yêu từ gần mười năm qua. Cho dù tàn tạ lầm than, cuối cùng rồi người yêu của nàng cũng sẽ trở về từ một xó rừng góc núi nào đó. Và nàng đã thất vọng đớn đau... Bị mất việc làm, Nga rời gia đình, mở tiệm may nhỏ sống qua ngày ở một vùng ngoại ô Sài Gòn. Năm tháng thấm thoát trôi qua trong tần tảo cơ hàn, chồng chất thêm gần hai mươi tuổi đời lên vai cô gái đôi mươi mảnh mai thuở nào. Anh Thu, người trưởng phòng của thời làm việc trước bảy lăm, từ bao năm qua vẫn là người bạn tốt của nàng. Anh thủy chung với mối tình thầm lặng của mình như Nga vẫn âm thầm đợi chờ một ngày trở về không bao giờ đến của Tài. Thượng đế đã không nỡ để những con người chung thủy trong tình yêu phải mãi sống xa nhau... -0- Người đàn bà tìm xiết tay chồng trên vai mình. Nga mỉm cười nhìn chồng, mắt còn vướng lệ. - Mình có thu xếp kịp để đến Paris vào dịp Giáng Sinh không anh? Em muốn được nhìn tháp Eiffel vào dịp Lễ Nửa Đêm. Người đàn ông gật đầu, rạng rỡ môi cười. - Em có biết Nguyên Sa có những bài thơ về Paris rất hay không? Ngay trong bài “Nga” ông cũng có một lần nhắc đến Paris. Người đàn bà gật đầu. - Em đố anh Paris có bao nhiêu đèn xanh đèn đỏ Người chồng đọc tiếp câu thơ... Và anh đố em: Em có nhớ, Mỗi ngày bao nhiêu lần anh hôn em?... rồi hôn lên môi Nga đắm đuối. |
Bạn bè
Thực đơn người xem
Bình luận mới
Guest_lan_* trong
Thơ tình
Tik Tik Tak
Truyện cười
Blog bạn bè
![]() :::quang huy::: Đừng Gặp Lại Người Xưa Gia đình ông rất chăm đi Chùa, nhưng... ![]() HAI MƯƠI NĂM BĂN KHOĂN Biết nhau từ thuở đó Thương nhau qua tính tình Chừ em... ![]() Đêm nằn anh cứ nhớ em Rơi nghiêng bước mắt một bên gối nằm Thế này cho... ![]() Tình yêu là một liều thuốc đắng nhưng không một ai có can đảm chối từ ! Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: |