Cô đơn blog

Các bài viết trong March 2007

 

Có những điều tưởng chừng trong tầm tay vậy mà bỗng dưng vụt mất.
Có những điều tưởng chừng chắc chắn nhất vậy mà bỗng sương khói tan đi.
Có những điều kỳ vọng tràn trề vậy mà bỗng chỉ còn là trống rỗng
Có những điều không nói vậy mà thấy thật nhiều
Có những điều nói ra lại chẳng thể nào níu kéo
................
Tất cả phụ thuộc vào con tim, vì khi con tim sai khiến bạn sẽ phải chấp nhận mọi điều: 
 Lúc đang bay cao nhưng có lúc rơi trong vực thẳm
 Lúc hân hoan nhưng có lúc thật đau
 Lúc nói thật nhiều nhưng có lúc phải lặng câm
 Lúc cần quá nhiều nhưng có lúc bất cần như chưa từng có
.........................
 Và lúc biết yêu là lúc đã có tất cả những gì gọi tên là cuộc sống


 
Hehe...tuần này mình được làm trưởng phòng kiêm nhân viên kiêm ..tất cả. Tự do muôn nămSmilie
Sáng ngồi họp kiểm điểm công tác của lãnh đạo trong năm thấy buồn ngủ chết đi được, may mà máy DT reo liên tục không mình mà gật gù các sếp lại tưởng mình đồng ý nhiều quá thì nguy....Smilie
Hay thật lấy ý kiến nhận xét cho lãnh đạo, không biết ai nghĩ ra cái trò này chứ mình thấy buồn cười  thật, 10 ý kiến nhận xét thì cả 10 khen ngợi hết  lời, nhược điểm chỉ có mỗi là phải cần tiếp tục phát huy hơn nữa...Hic...thế  này mà phải mất 3 giờ đồng hồ cơ đấy....Smilie
Trưa gọi điện về cho ba thấy ba khoẻ mình yên tâm, ôi điểm tựa của mình mà chỉ hơi "rung" thôi mình đã hết hồn.
Chiều nay cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đã đặt ra, mình đã để trễ quá rùi...tháng 3 sắp hết rồi mà mình vẫn chưa bắt tay vào. Kế hoạch của cuộc sống là gì nhỉ? .........Thôi mình mà nghĩ nữa chắc lại thấy chán lắm. Cứ cố gắng trong công việc và yêu đời hơn là sẽ thấy mọi thứ tốt hơn thôi. Mà mình đang vui đấy chứ...nguyên nhân của niềm vui này là gì nhỉ? Hehe .......mình biết rất rõ........Smilie

 

Ngày 8/3/2007
16h45'........Vậy là sắp kết thúc một ngày làm việc rồi, mọi người đều đã đứng dậy ra về sớm hơn mọi ngày. Mình cũng về thôi chứ........
Mình ngồi lại đây chẳng biết sẽ làm gì ??? Để đừng cho tâm hồn bớt đơn côi, lại vào trang blog, đành gửi  vài dòng như để nó cuốn đi mọi điều buồn phiền của ngày hôm nay, để chút nữa ra về không còn vướng bận, lại thấy cuộc sống đẹp đẽ biết bao........
Lúc này, mình thấy nhớ người bạn mới quen của mình đến lạ lùng.
Vân à, mình hy vọng cậu sẽ không đủ thời gian để vào blog này một lần nữa, bởi vì mình sẽ thấy xấu hổ ......vì đã để xuất hiện tên cậu ở đây. Mình mong cậu vẫn luôn hồn nhiên và bận rộn với cuộc sống của riêng cậu và không phải quá bận lòng vì những điều vớ vẩn của mình. Cậu đang trở nên thật đặc biệt và quan trọng. Điều đó làm mình hơi sợ hãi và hoảng hốt, bởi mình biết khi đặt niềm tin và dành tình cảm vào ai đó quá lớn, người ta sẽ luôn sợ hãi bị tổn thương. Nếu ....nếu như tình bạn của chúng ta .....mình sợ, sợ mất cậu lắm lắmSmilie.
Ôi, phỉ phui cái ý nghĩ nàySmilie, tại sao phải lo lắng chứ, mình chỉ làm mọi thứ thêm nghiêm trọng thôi. Tệ thật đấy, mình đang đòi hỏi quá nhiều, mình đã có bao nhiêu quà tặng từ cậu ấy rồi......không kể xiết niềm hạnh phúc. Vậy thì mình hãy từ bỏ ngay những ý nghĩ phiền muộn đang len vào hồn, lúc này có cậu ấy mình đã thấy đủ rồi mà.......không sợ hãi nữa nào bản thân mìnhSmilie
(Mình mong Vân sẽ không đọc được........không thì mình sẽ rất rất xấu hổ........ơ, nhưng mà nếu cậu đọc được thì tất cả chỉ vì là mình đang yêu quí và biết ơn vô cùng những gì cậu đã dành tặng cho mìnhSmilie Hì....mình đã cười được rồi, không ủ rũ nữa, lại nhờ cậu đó Vân)
Nào bây giờ thì mình sẽ ra ngoài đường, ngắm nhìn mọi thứ và tặng chính mình cái gì đó nhân ngày này....còn Vân, tớ tặng cậu bài viết  này đấy, nơi thể hiện những ý nghĩ sâu kín nhất của tớ, nhưng chỉ là tặng thầm thôi.......vì cậu sẽ không đọc nó trong ngày hôm nay đâu và có thể cả sau này nữa. Tớ muốn ôm cậu thật chặt đó!!!


Các bài viết trong November 2006

 
       Nhà mình có một cô bé từ trong Quảng Bình ra dạy lớp trẻ. Nhìn cô bé ấy lòng mình tự nhiên thấy nuối tiếc và cũng thúc giục lên những  khao khát thủa nào. Tuổi trẻ, đầy uớc mơ và có cái nhìn trong sáng đến kỳ lạ. Cảm giác mình sẽ có tất cả  và phía trước thì rộng mở ngời sáng mới tuyệt diệu làm sao...
        Mấy hôm nay đầu cứ nặng trịch, đau và mệt mỏi rã rời. Có lẽ mình hiểu điều gì khiến mình như thế. Nhưng cũng chả biết phải làm sao cả. Kệ nó đi.
        Tối qua dắt tay lũ nhỏ lang thang trên đường cho hết thời gian. Thật khôi hài khi chẳng biết sắp xếp thời gian làm gì nữa, bất cần nhưng có lúc lại thấy nó vội vã đi qua để rồi sợ hãi. Chỉ duy nhất nụ cười và gương mặt của lũ nhỏ là xoa dịu đi mọi lo lắng của mình. Được cười, ôm hôn chúng là hạnh phúc rồi mình nhỉ?

 

     Ngày thứ 9....Mình đếm từng ngày để xem bản thân vượt qua nỗi nhớ, vượt lên một thói quen kéo dài tới 6 tháng 20 ngày....Vậy mà bạn lại phá vỡ đi kế hoạch của mình. Không chính xác là mình đã lại thất bại.
      Mình không vượt qua nổi nỗi nhớ để rồi lại nhấc điện thoại lên để nghe giọng bạn nói. Chỉ đơn giản là một lời thăm hỏi thôi mà sao mình phải lặng người đi như thế. Thật điên rồ.......!
     Sao mình lại sợ tiếng chuông điện thoại đến thế. Nó réo rắt ghim vào tim mình một nỗi nhớ thương, nhen lên một niềm hy vọng, một sự  mong chờ tha thiết mà mình đã cố dìm xuống. Mình sợ đến mức không dám nhấc điện thoại mỗi khi chuông reo và cả không dám nhìn nữa.
      Mình sợ cả mỗi buổi chiều, khi bóng tối bắt đầu bao phủ, mình không muốn nhìn chiếc kim đồng hồ chậm chạp nhích dần về con số quen thuộc, để bắt đầu mang đến một niềm vui nho nhỏ nhưng lớn lao đối với mình.
      Mọi thứ sẽ qua đi, mình sẽ chịu đựng và chiến thắng được đúng không mình? Mình can đảm lắm mà.Smilie


 

     Lâu quá rồi không lên mạng viết nhật ký. Thế cũng tốt. Để mình không phải nhớ nhiều nữa. Mặc kệ mọi thứ đi mình. Dù sao hiện tại mình chẳng có gì để mà hy vọng, chờ đợi. Mà cái cảm giác chẳng có niềm hy vọng nó mới kinh khủng chứ. Trống rỗng, hụt hẫng không diễn tả nổi. Chỉ muốn chối bỏ chính mình thôi.
      Thế mà mình cũng phải làm quen với nó. Đơn giản bởi vì mình không thể kháng cự lại. Vậy thì tốt nhất là chung sống, vật lộn và hả hê khi chiến thắng được một vài giây phút nào đó, còn lại thì mặc cho nó dìm mình đi đâu thì đi.
     Gió chớm đông mà sao lạnh thế. Không gian cứ bàng bạc một màu lạnh lẽo. Hay tại lòng mình nên thấy mọi thứ trở nên sầm lại. Đúng thế thật, bởi nếu có lại niềm hy vọng chắc mình sẽ thấy hôm nay nắng vàng tươi nhảy nhót trên vòm lá, gió lao xao hôn khẽ mái tóc mình...Xấu hổ  thật đấy, đổ tại này nọ....


Các bài viết trong September 2006

 

Trưa nay, trong bệnh viện với bé Ngọc, từ cửa sổ nhìn ra khoảng vuờn trước phòng viện xanh và hoang tàn đến lạ. Nắng in những vệt sáng lấp loá trên bức tường loang lổ. Mấy chú chim nha nhẩn tìm mồi trên đất, chốc chốc lại giật mình vụt bay lên tán lá đến tội nghiệp mỗi khi nghe tiếng động...
Mình lặng yên ngắm nhìn cháu ngủ. Cái trán bướng bỉnh in hằn sợi gân xanh to tướng, những sợi tóc loà xoà bết mồ hôi. Đôi mắt quầng lên vì mất ngủ và vì những cơn ho suốt đêm qua. Khẽ hôn lên má cháu mà lòng trào dâng tình thương vô bờ với bé....
Thời gian vẫn cứ thế quay đi, một guồng quay chính xác nhất, lặng lẽ nhất và cũng tàn nhẫn nhất...Không gian bệnh viện hôm nay lại làm mình nhớ đến những ngày ra về trong bệnh viện của 12 năm về trước. Cũng cái mùi thuốc sát trùng đặc sánh trong khuôn viên, cũng cái màu rêu lốm đốm trên góc sân bệnh viện và những bóng áo trắng qua lại trong những chiều muộn....nó làm mình đau và nhớ mẹ đến da diết làm sao.....


 

Lên mạng nhưng chẳng biết viết gì cho trang nhật ký, bởi những cảm xúc bị dồn nén quá nhiều cũng không còn muốn bung ra nữa. Thôi thì giữ lấy trong tim, mình "cười buồn" hay "buồn cười" chính mình? Không hiểu nổi mình nữa rồi.....Smilie
Một tuần làm việc mới sau những ngày nghỉ buồn tẻ. Mới buổi sáng đã được lĩnh lương, lại còn thêm tiền thưởng đạt "chiến sĩ thi đua", thấy vui vì cảm thấy mình không tồi chút nào nhỉ? Mà có tiền cũng vui đấy chứ...cười lên nào cho một tuần mới thêm phấn chấn...Smilie


 
Mấy ngày nay tất bật, cứ nghĩ đến chị là lòng mình thấy không yên. Nhìn gương mặt lo lắng của chị, cảm nhận cái không khí lạnh lùng của anh chị mà mình thấy buồn vô hạn. Mình rút cuộc chẳng thể làm gì được ngoài việc loay hoay việc này việc nọ. Nhưng tất cả, mình biết thật vô dụng.
Hôm qua là ngày lẽ ra mình sẽ theo kế hoạch chơi bóng. Nhưng công việc của chị làm mình không dứt ra được và lúc ngẩng lên đồng hồ đã chỉ 7h tối. Không gọi về cho bạn làm mình thấy có lỗi. Mình không hiểu vì sao bạn lại quan trọng đến thế đối với mình. Có đôi khi ước muốn bạn hãy làm tổn thương mình thật nặng nề để không còn phải nghĩ đến bạn nữa. Để lòng đừng thấy nhớ thương - khắc khoải. Mình căm thù cảm giác đó.


 
Những ngày đầu tháng 9, nắng vàng như mật - trời tuyệt đẹp. Vậy mà mình sao thấy mệt mỏi đến vậy. Mình biết rõ điều gì khiến mình đang như thế này, mà càng biết rõ lại càng thất bất lực. Thật khủng khiếp cho cái cảm giác này cơ chứ!
Mình phải làm gì bây giờ nhỉ, can đảm đối diện với sự thật hay cứ tiếp tục lừa dối bản thân. Mình thật sự không quyết định nổi nữa rồi....

Các bài viết trong August 2006

 
Nắng ngời lên trên những tàn lá xanh. Chào nhé những ngày mưa rầm rả rích. Người ta nói ông trời khóc mừng khóc tủi cho Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau. Một khoảng thời gian ngắn ngủi trong một năm để rồi họ lại chia tay nhau trong nhớ thương cách biệt. Nhưng dù sao họ còn có niềm hy vọng, dẫu cho ngắn ngủi nhưng vẫn trọn vẹn niềm thương nhớ. Họ vẫn thật hạnh phúc.
Mình lại ngớ ngẩn rồi. Một tuần mới với ánh nắng chan hòa. Hăm hở lên chứ. Mình đã lên kế hoạch được mấy cái gạch đầu dòng nhỉ. Không sao, cứ tiến lên sẽ lại thấy vui. Mình có nhiều hy vọng và ước mơ lắm cơ mà. Như tối qua đọc một cuốn sách hay thế là vui lắm rồi. Tối nay hy vọng, mà không chắc chắn mình sẽ làm được điều mình định ra. Tiến lên nào!

 
Giờ này tuần trước mình đang ở biển, đứng một mình trên chiếc cầu vắt ngang dãy núi chênh vênh trên mặt biển, lặng nhìn phía trời xa một màu xanh ngăn ngắt, nghe tiếng sóng ầm ào dưới chân mà lòng thấy cô đơn khôn xiết. Ừ thì cô đơn có sao đâu, mình có mặt ở đây cũng là một điều may mắn rồi cơ mà. Được đứng trên bong tầu lênh đênh trên biển khơi suốt 4 tiếng đồng hồ, được ngắm nhìn trời biển lộng gió để thỏa niềm mơ ước ngày nào là tuyệt diệu rồi. Mình đang đòi hỏi quá nhiều chăng? Hãy cố gắng, cố gắng hơn nhiều nữa vì thời gian thật ngắn ngủi, mình hãy yêu đời và yêu thương quý trọng bản thân mình nhiều hơn nữa để thấy cuộc đời còn thật đẹp. Cố lên nghe mình!

 
Thương nhớ này xin hãy cất giữ trong tim. Có những nỗi nhớ thật da diết cháy bỏng nhưng chẳng thể gọi được thành tên. Và cứ phải dặn lòng mình thôi đừng thương nhớ. ừ thì có được gì đâu khi lòng khắc khoải không yên. Mình sẽ mất sẽ mất bạn vĩnh viễn. Biết thế rồi mà vẫn không đối diện được, lại lừa dối thân mình trong những giấc mơ. ôi trái tim yếu ớt của mình xin mình hãy ngủ yên.

 
Thông tin cá nhân

linhngoc
Sinh nhật: 6 Tháng 3
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Chọn động từ yêu thương để sống - Bạn sẽ luôn hạnh phúc

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com