Trái Tim Mèo

Thông tin cá nhân

Lier
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Không có gì là thật, cũng như không có gì là không thật...

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31

 
Khương nhận được thư Lam một sáng mùa thu trong vắt. Hòm thư trước cửa còn lấm tấm những hạt sương từ đêm trước, tiếng chìa khòa tra vào ổ bật tanh tách như tiếng reo vui của lá và gió. Khương mỉm cười, vào mùa thu, ngay cả những vật dường như vô tri nhất cũng trở nên dịu dàng đến lạ. Thư Lam viết ngắn. Em nói vừa tìm được công việc mới, dặn dò Khương nhớ ăn ngủ đúng giờ. Cuối thư, như thường lệ, là 7 ngôi sao vẽ tay nguệch ngoạc. Khương thấy có vị ngọt phảng phất ở khóe môi. 7 ngôi sao là 7 nụ hôn của Lam gửi đến anh. Khương thích số 7, Lam biết như thế. Và từ khi họ không còn được chở nhau qua những con phố dài để vùi mặt vào tóc nhau, lấy trộm từ gió một cái hôn hiền lành thì những ngôi sao ấy bắt đầu thay Lam mang đến vị ngọt trên môi Khương.

Đó là lá thư cuối cùng của Lam.

Cô mất 2 ngày sau đó, với lí do cũng bình thường như lí do cho muôn ngàn cái chết khác: tai nạn giao thông.

Đó là lúc mùa thu đang vào độ đẹp nhất.

Mọi người muốn giấu Khương, nhưng giấu làm sao được. Che giấu cái chết có vẻ khó khăn hơn sự sống. Khương dễ dàng nhận ra sự thiếu vắng của Lam, cho dù đôi lúc anh dường như quên mất sự có mặt của cô.

Khương bay về vừa kịp ngày đưa cô ra nghĩa trang. Không có nước mắt. Không có sự cứng rắn gượng gạo. Chỉ có Khương-không-Lam, nghĩa là không có 7 nụ hôn dài mang ánh sáng của sao trời, không có những ngày trời âm u Lam nằm tựa đầu lên vai Khương lắng nghe tiếng nhịp tim anh rất gần, không có mái tóc phảng phất mùi nước hoa, không có những giấc ngủ vùi trong căn phòng thiếu ánh sáng thừa tình yêu.

Trong một chừng mực nào đó, người ta nhận thấy Khương-không-Lam đồng nghĩa với Khương-không-Khương.

Khương không quay lại bên kia nữa. Dù ở bên kia, mùa thu đang rất đẹp. Bạn bè không ai nghe Khương nhắc đến Lam nữa. Thậm chí không có cả những câu tình cờ buột miệng đơn thuần mang tính chất sự kiện như “Hôm trước Khương gặp mẹ Lam ngoài cửa hàng”. Họ nghĩ Khương không muốn chạm đến vết thương tươi rói, nên cũng thôi không nhắc về Lam mỗi khi có Khương ở đó.

Khương xin được công việc dạy vẽ cho một trường trung học. Anh sống lặng lẽ và bình thản. Rồi thời gian cũng dần qua. Và những người bạn, những người từng biết Lam, cũng đến lúc họ không nhắc về Lam nữa, dù có hay không có Khương ở đó. Lãng quên cái chết lại dễ dàng hơn là sự sống.

Khi Lam mất đi, nhiều thứ tản mát và nhạt nhòa theo. Đó là hệ quả không tránh được của sự mất mát. Chỉ riêng có một điều được thêm vào. Một thứ duy nhất vì sự mất mát của Lam mà xuất hiện. Thứ đó mang hình dáng của một hộp thư xinh xắn làm bằng gỗ sơn xanh nằm lặng lẽ cạnh mộ cô.

Hộp thư ấy vẫn thường xuyên nhận được 7 nụ hôn có hình ngôi sao vẽ nguệch ngoạc. Lá thư đầu tiên trong hộp và 7 nụ hôn đầu tiên là của người con gái đang nằm hiền lành cạnh nó. Những lá thư và nụ hôn tiếp theo được người con trai mang đến vào mỗi sáng thứ 7.

I.
Đôi lúc anh tự hỏi cái chết có mùi vị như thế nào. Nó có giống như hương vị của mùa thu không em. Anh hi vọng nó sẽ dịu dàng và ngọt ngào như thế, để những khi anh đi qua mùa thu, anh biết anh và em có cùng một cảm giác.

II.
Đêm qua anh mơ thấy em. Em mỉm cười với anh. Và chúng mình hôn nhau. 7 nụ hôn dài em ạ. Em rất gần anh. Gần đến mức anh tưởng chỉ cần mở mắt ra chạm tay một cái là giữ được em ngay. Nhưng anh biết có khóc 7 lần cũng không đổi được 7 nụ hôn bằng ánh sao em tặng anh, nên anh đã mỉm cười với em trong giấc mơ.

III.
Hôm qua anh được tặng một cái ly uống nước màu ngọc bích. Em vẫn biết anh hay pha trà sữa uống vào những ngày trời nắng nhẹ mà. Anh thích cảm giác cầm ly trà trên tay, ngẩn ngơ nhìn từng làn khói như mùa thu toả nắng. Anh hay nghĩ, không biết em có phải là gió không? Em có phải là khói không? Vì từ khi không có em, anh bỗng yêu những thứ đó lạ lùng, như là anh-yêu-em. Như là anh-yêu-em.

III.
Hôm nay tình cờ lúc đang đi bộ xuyên qua đám đông để đến trạm xe, anh tình cờ trông thấy ánh mắt em trên gương mặt một người khác. Anh đã không hớt hải chạy theo, anh đã không sững người hóa đá. Anh chỉ nghĩ, chắc là em biết anh nhớ em quá, nên đã nhờ một ai đó thay em cho anh một chút tình yêu của em. Anh đã bước đến gặp người con gái ấy, mỉm cười “Cô có ánh mắt giống như người yêu tôi”. Người con gái hơi ngỡ ngàng một chút, nhưng rồi cô ấy đã cười với anh em à. Câu đầu tiên cô ta nói với anh là “Đường ở đây nhiều bụi lắm, anh cẩn thận nhé, hình như có một vài hạt vừa bay vào mắt anh".

IV.
Anh vừa vẽ xong một bức tranh. Anh đặt tên nó là “7 cái hôn dài”. Anh đã để nó vào hộp thư của chúng mình rồi, nên em sẽ thấy nó ngay thôi. Anh vẽ chúng mình hôn nhau dưới bầu trời sao. Có tất cả 7 ngôi sao. Anh vẽ đi vẽ lại mãi mà không vẽ được gương mặt của em. Anh đã khóc vì bất lực. Anh sợ anh quên em. Anh sợ đến một ngày nào đó ngay cả trong mơ anh cũng không được nhìn rõ mặt em. Cuối cùng, anh nhận ra anh đã quen nhìn em bằng tim. Nếu em thấy không giống, không phải vì không-phải-em, chỉ là vì em-trong-tim-anh.

V.
Thì ra cô gái hôm nọ ở gần nơi này em ạ.. Anh thường chờ cùng trạm xe với cô ta mỗi lần đến gặp em. Hôm nay cô ta nói với anh “Hình như lâu lắm rồi anh không tiếp xúc với con người”. Không hiểu sao tự nhiên anh bật cười. Anh vẫn gặp em thường xuyên đó thôi. Việc em rời khỏi thế giới này làm sao ngăn được việc em là một con người vẹn nguyên nhất. Em vẫn là Lam-của-anh, vẫn là Lam thích khuấy cà phê cho anh khi chúng mình ngồi bên vệ đường, vẫn là Lam thẹn thùng nấp vào lưng anh khi chúng mình đứng tránh mưa. Có những điều anh hiểu, và cô gái kia không hiểu. Có những điều mà từ khi yêu một người như em, anhtự nhiên được biết.

VI.
Đôi lúc anh tự hỏi sao anh không giống những người con trai khác khi mất đi người yêu. Sao anh không khóc một lần cho chết lặng đi, để rồi tái sinh và thản nhiên yêu thương một ai đó khác. Sao anh không nhìn cuộc sống bằng ánh mắt u ám , vì sự u ám một ngày nào đó cũng nhạt nhòa dần. Anh chỉ đơn giản là yêu thương em. Anh chỉ đơn giản là cảm thấy cuộc sống của anh vì em mà dịu dàng buồn bã như mùa thu. Vì không oán hận, vì không đau đớn, mà tình yêu không thể phai nhạt.

VII.
Hộp thư đầy rồi em à. Anh lấy thư xếp thành thuyền thả trên dòng sông ở cạnh đây. Tuần sau anh sẽ lại bắt đầu viết những lá thư mới. Hôm nay khi đứng ở bờ sông nhìn từng chiếc thuyền giấy dần dần trôi ra xa khỏi tầm tay anh, nước mắt anh rơi xuống hòa tan vào muôn ngàn giọt nước phía dưới. Anh tự hỏi có phải ngàn ngàn triệu triệu năm trước, những dòng sông đều bắt đầu từ nước mắt của từng cô gái hoặc chàng trai xếp thuyền bằng những lá thư mang ánh sáng của 7 nụ hôn dài.

Nhiều mùa thu nữa đi qua.

Có phải những dòng sông bắt đầu bằng nước mắt đều chở theo 7 nụ hôn dài qua biên độ vô cùng của thời gian…

« Các bài cũ hơn · Trái Tim Mèo · Các bài mới hơn »

Bình luận

thanhtam2010
Dec 24 2006, 01:12 PM
Bình luận #1


Thực tập viên
Group Icon

Nhóm: Members
Bài viết: 9
Nhập: 30-November 06
Thành viên: 19,715



huhu 20.gif những câu chuyện của bạn hay quá!
Bạn sưu tầm ở đâu mà hay vậy


--------------------
If you put your heart into what you're doing and take it seriuosly,you"ll succeed
user posted image
User is offlineProfile CardPM
Quote Post

 

 Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 



Tik Tik Tak

(♥ Góc Thơ ♥)

Truyện cười

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com