...Nỗi buồn không phải nằm ở trái tim, mà là nằm ở những giọt nước mắt...Vì vậykhi buồn bạn cứ khóc đi và nụ cười sẽ lại rạng rỡ trên khuôn mặt bạn.
...Hãy cám ơn cuộc đời vì mỗi sáng sớm mai thức dậyta được thêm một ngày nữađể yêu thương. ...Cuộc sống này không phải là cổ tích, nhưng cuộc sống luôn có điều kì diệu. Hạnh phúc là có thật....và nó bắt đầu từ những giấc mơ...
Place Of Wish...!
______ ........Xa xa nơi đó tận phía chân trời là những ước mơ hoài bão của tôi.Có thể tôi ko bao giờ với tới chúng đc,nhưng tôi có thể nhìn lên và ngắm vẻ đẹp của chúng, tin tưởng chúng và cố gắng thay đổi chúng !
12 Cung hoàng đạo
...- = Love Me Now= -...
....If you are even going to love, Love me now while I can know The sweet and tender feelings Which from true affection flow.
Love me now while I am living Do not wait until I am gone And then have it chiseled in marble Sweet words on ice-cold stone.
If you have tender thuoght of me, Please tell me now... If you wait until I am sleeping Never to awaken, There will be death us
And I won't hear you then So if you love me, even a little bit... Let me know if while I am living So I can treasure it.
(*)Vài chi tiết được thêm vào và dịch hơi khác so với bản gốc.
Tôi thường có thói quen đến thư viện của trường, và nó chiếm hầu hết thời gian vào những buổi tối cuối tuần. Nó là một cách để giết thời gian rảnh rỗi trong cuộc sống sinh viên của mình. Cuộc sống mới ở một thành phố lớn đôi lúc làm tôi thấy mình cô đơn đến lạ. Trở về căn phòng trọ sau những giờ học ở trường ĐH, và đó dường như là một thói quen thường nhật. Ngày qua ngày, tôi dần thua hẹp mình trong cái vỏ ốc - một cách để tránh xa mọi điều từ cuộc sống.
Đến thư viện cũng là một cách đểgiúp bản thân mình không còn thấy lẻ loi. Và dần dần tôi mắc chứng nghiện thư viện không biết từ lúc nào. Đó là một thư viện khá buồn tẻ, chỉ được ghé thăm bởi một vài người, và phần lớn trong số họ, tôi điều biết. Đó là một cậu bạn hay đứng gần nơi những kệ sách Y học với cặp kính cận luôn trễ nơi sống mũi. Một cô gái có một dãy băng-đô đỏ trên tóc, và đó là điều mà tôi thích ở cô gái này. Cô ấy luôn đứng nơi những kệ...
Cũngđã lâu lắm, có thể là rất lâu đối với nó, hiếm khi nào nó ngồi viết gì mới cho blog của mình. Có lắm lúc muốn viết một cái gì đó thật hay để lưu giữ lại từng khoảnh khắc đó, nhưng nó lại không biết phải bắt đầu từ đâu và phải viết thế nào…Có lẽ cái chùng chình của xã hội làm nó thay đổi, thay đổi cả cách sống và nhận thức… Không chỉ nó, mọi người xung quanh nó cũng thay đổi… Dần dà nó thấy bản thân mình nhàm chán, vô vị như chính cuộc sống đang hiện hữu xung quanh nó… Mấy hôm nay trời cứ mưa suốt, không biết mưa như vậy có đủ làm ướt những tâm hồn vốn đã lạnh vì mưa hay không...? Mỗi lần thấy mưa nó lại có cảm giác trống trải trong lòng. Nó hay tự hỏi vì sao mưa lại buồn… Những nỗi buồn thì có gì là xấu. Có buồn mới biết trân trọng những niềm vui. Chỉ có điều, dường như nỗi buồn nhanh quá, choán quá nhiều chỗ. Đi kèm với nỗi buồn là sự mệt mỏi, nhàm chán. Cứ như thế từng ngày qua chúng chiếm hết chỗ của những niềm vui… Và thế là nỗi buồn vẫn cứ thoát ra, đeo bám, ám ảnh nó...
Chiều nay SG ướt sượt những con mưa đầu mùa hạ. Nắng tắt thưa thướt vươn vãi trên tán sao đỏ đứng lặng im một góc phố. Gió khẽ miên man đùa trên đám lá xanh um vừa được gột rửa. Nó ngước nhìn xa xăm cố tìm vài cánh sao còn sót lại. Những cánh sao xam xám cuốn theo gió. Xoay xoay. Từng cánh. Từng cánh mỏng được gió vướt ve. Yên ắng. Ngắn ngủi... Góc phố nhỏ chiều nay thênh thang đến lạ. Ðám lá khô xào xạt dưới tiếng chổi người quét đường. Một chút thôi. Đôi lúc nó thèm nghe những âm thanh cuộc sống, nghe như hơi thở những chiều SG gấp gáp những vòng xe... Có gì đó sụp đổ trong lòng. Nó ngửa người ra sau để mặc cho nỗi buồn trút theo tiếng thở dài... Hai đường thẳng song song liệu có khi nào gặp nhau ở một điểm chung nào hay không ? Nó im lặng. Cuộc sống của 2 người dường như là một khoảng cách vô hình mà nó chẳng biết mình cố tình hay vô ý tạo ra. Nó cũng chả hiểu nổi mình. Chỉ vì đơn giản con người nó là vậy. Những suy nghĩ cũng chỉ một mình nó hiểu. Anh wind cũng đã từng bảo nó:" Khi một người nào đó yêu em, đó là vì chính con người em, chứ không...
Một giảng viên giảng cho sinh viên của mình về cách xử lí stress. Ông giơ 1 cốc nước lên và hỏi sinh viên: -Các em nghĩ cốc nước này nặng đến mức nào? Mỗi người có 1 câu trả lời, trong khoảng từ 20 đến 500 g. Sau khi nghe tất cả các câu trả lời, giảng viên mới kết luận: -Trọng lượng chính xác không phải là điều quan trọng nhất, nó phụ thuộc vào thời gian các em cầm cốc nước này. - Nếu em giữ nó trong 1 phút, hoàn toàn không có vấn đề gì cả. - Nếu em cầm, nó suốt 1h, em sẽ thấy tay mình bắt đầu đau. - Nếu em cứ cầm nó trong 1 ngày, có thể tôi sẽ phải gọi xe cấp cứu cho em. Rõ ràng là vẫn cùng 1 trọng lượng, nhưng em giữ nó càng lâu thì nó càng trở nên nặng nề với em. Tương tự như vậy, nếu chúng ta cứ giữ mãi gánh nặng, những buồn bực, không sớm thì muộn chúng ta sẽ không thể chịu được nữa, vì chúng sẽ ngày càng nặng nề hơn. Cho nên, nếu chúng ta không hoàn toàn bỏ chúng ngay đi được thì thỉnh thoảng chúng ta cũng phải đặt cốc nước xuống, nghĩ 1 chút trước khi nhâc nó lên.
Buổi sáng đến khe khẽ bằng cách lọt qua một khung cửa để hờ và cứ như thế, sương sớm thong thả ghé vào phòng. Nó cuộn mình trong chiếc chăn, lười lĩnh trong cảm giác ấm áp. Con mèo nhỏ đứng bên bậu cửa sổ, grừ grừ nhìn nó...Chắc vẫn còn đang lạnh vì sương sớm. Định với tay khép cánh cửa sổ, không hiểu sao rồi lại đón con mèo vào lòng, đặt bàn chân nhỏ xíu lên ngực, nghe như một tình cảm trìu mến quen thuộc. Grừ grừ ho hen, con mèo nhỏ thiêm thiếp đi, thỉnh thoảng lại bấu những cái móng nhỏ, êm ái...
Sáng nay, tỉnh giấc sau cơn mộng mị chấp vá. Bước chân qua thềm nhà trên tư lự. Yên ả quá. Tại sao mùa đông lại có thể đến trong một buổi sáng thế này, khi lòng nó đang nao nao nhữngniềm vui của những nỗi buồn. Ngày hôm nay không phải là ngày bắt đầu. Tuyệt đối không phải. Làm sao có thể bắt đầu với một ngày đầy tâm trạng như thế. Nhưng tại sao mình lại có cảm giác tràn ngập những bông hoa ở thảo nguyên mênh mông? Tung tăng, lướt bay... Ai đó đã đi qua và chìm rất xa trong trí nhớ của nó. Vậy mà vẫn hiện về trong vô thức. Tên nhỏ...
...That I love you I have loved you all along And I miss you Been far away for far too long I keep dreaming you'll be with me And you'll never go Stop breathing if I don't see you anymore...
Cứ mải quăng mình vào công việc, Một chút chiều- chẳng phải của riêng. Blog nhỏ không người thăm viếng, Tựa trăng đầu mùa, khuyết một mảnh-tình riêng. Rồi bất chợt dạt về miền ký ức, Trong cơn mưa đầu hè ướt nhòa kỷ niệm xưa. Ly cafe đắng hỏi người chia sẻ ? Tựa hạt mưa chiều, mang nỗi nhớ-rất riêng !
Right here waiting...!
Missing you is my Hobby...
Caring you is my Job...
Make you happy is my Duty, and...
Loving you is my Life..