Quyết định xa nơi ấy. Không biết là có chịu nổi không nhỉ. Cố gắng nhé, KN. Tao tin là mày làm được. Sau tất cả những gì xảy ra:
- Trang "SG" mày đã từ giã làm mod "Hỏi đáp về Hà Nội" chỉ để mong làm chiếc đinh, hay chiếc ốc vít của cây cầu thống nhất - nối lòng người Bắc - Nam, nhưng không thành... - Trang vnthuquan, mày cứ nghĩ đó là nơi yên lành để cất giữ những trang viết cuối đời của mày, nhưng không phải, "họ" đã bóp chết cánh chim hòa bình ấy bằng hai chữ "trung lập" để mày thấy lòng tự tôn dân tộc bị xúc phạm sâu sắc và... - Cuối cùng là trang "nguoihanoi" - nơi mày có thể nói lên tất cả về tình yêu của mày về một nơi mà mày không được phép quên. Nơi mày viết lên những điều chẳng bao giờ mày phải nghĩ suy hay ân hận. Viết và viết, thế thôi... vậy mà... Chuyến công tác vừa rồi cứ đau đáu trong mày suy nghĩ ấy, và mày đã quyết định rồi, đúng không? Cháy hết mình... cánh phượng... nhẹ... nhàng... rơi... Mày phải qua được tất cả, KN nhé, đàn ông mà, đúng không? ANH YÊU...
Anh yêu chiếc lá thu Một đời nguyên vẹn Gió lay nghèn nghẹn Rơi... rơi... Anh yêu mùa thu chơi vơi Cho thơ đong đầy yêu nhớ Đông về khép cửa Bâng khuâng... Anh yêu những tháng năm Qua kẽ tay mới hiểu mình được mất Những điều xưa khuất Còn không? Anh yêu nước mắt lưng tròng Đêm từng đêm mất ngủ Lời yêu vừa ngỏ Đã tan... Anh yêu đông đến lá vàng Lá bay tìm về quá khứ Yêu đêm nay mất ngủ Vì em. Có phải Khải Nguyên là người đang sống ở Hà Nội không, mà sao Khải Nguyên rất thích nghe ca khúc "HÀ NỘI VÀ TÔI" của nhạc sỹ Lê Vinh do ca sỹ NGỌC TÂN thể hiện, xin một lần được ghi lại lời bài hát này:
Nơi tôi sinh Hà Nội Ngày tôi sinh một ngày bỏng cháy Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó Đêm nằm nghe trong gió, tiếng sông Hồng thở than Những ngày tôi lang thang, tôi mới hiểu tâm hồn người Hà Nội Mộc mạc thôi mà sao tôi bồi hồi Mộc mạc thôi mà con tim nhớ mãi Tuổi thơ đã đi qua không trở lại Cháy hết mình cánh phượng nhẹ nhàng rơi... Hà Nội ơi, Hà Nội ơi! Cái ngày tôi chia xa Hà Nội Giờ ra đi mới thấy lòng tiếc nuối Những kỷ niệm một thời nông nỗi Cứ thôi thúc hoài khắc khoải trong trái tim Hà Nội ơi, Hà Nội ơi! Khát vọng trong tôi, tình yêu trong tôi Thời gian có bao giờ phai phôi Như nước hồ Gươm xanh vời vợi Như hương hoa sữa nồng nàn đắm đuối Bước chân tôi qua bao nẻo đường Vẫn mong một ngày trở về Hà Nội ơi! Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó Trong giấc mơ... tôi vẫn thầm... mơ... http://nhacso.net/Music/Song/Tru%2DTinh/2005/10/05F5E85B/ Thế đấy, ca khúc Lê Vinh viết hình như chỉ để cho riêng Ngọc Tân thể hiện. Ngọc Tân đã đi xa, xa lắm rồi bởi căn bệnh quái ác, cướp đi một tài năng đang độ chín, anh về cõi vĩnh hằng lúc 11h36 ngày 6/9/2004 (ở tuổi 57). Và, anh trở về lặng lẽ trong chuyến bay tối 6/9 từ thành phố Hồ Chí Minh ra Hà Nội. Xin viết bài này thay một nén nhang viếng anh - một ca sỹ luôn xuất hiện trên sân khấu đĩnh đạc trong bộ comple đen, mái tóc xoăn bồng và đôi cặp kính trắng. Với giọng ca da diết, truyền cảm, những bài trữ tình anh hát như tiếng nấc nghẹn ngào, sâu lắng. Khải Nguyên yêu anh không chỉ bởi người nghệ sỹ ấy rất tài hoa, mà bởi vì nghị lực phi thường của anh, trước cuộc đời không ít nghiệt ngã. Anh đã thành công trong Liên hoan tiếng hát về biển tại Cộng hoà dân chủ Đức năm 1979 với ca khúc "Chiều trên bến cảng". Tiếng hát anh được công chúng mến mộ từ đấy. Nhưng, anh đã nông nổi chia xa Hà Nội vô vọng đi tìm "tự do" nơi "xứ người". Bất thành, anh trở về Việt Nam trong niềm đau tê tái. Anh ôm nỗi buồn do chính mình gây ra, ân hận và quyết tâm - anh vào Sài Gòn - với niềm tin - sẽ có ngày anh trở lại sân khấu Hà Nội. Cứ như thế, kiên trì, nhẫn nại và da diết, anh đau đáu với những bài hát về Hà Nội, về quê hương, xứ xở. Đời chẳng phụ công anh và tình anh. Cái ước mơ cháy bỏng ấy anh đã thực hiện được - một đêm "Tiếng hát Ngọc Tân" đã thành công rực rỡ trước công chúng trên sân khấu Hà Nội, Anh đã chiếm lĩnh lại vị trí xứng đáng của anh trong lòng khán giả thủ đô - nơi anh sinh ra và lớn lên. Niềm tin và nghị lực đã giúp anh lấy lại tất cả những gì tưởng chừng như đã mất. Cuối đời, biết không thể qua khỏi bởi căn bệnh ung thư quái ác, anh đã hoàn tất album "HÀ NỘI - NGÀY CHIA XA" và dang dở một "ĐÊM NHẠC MÙA THU HÀ NỘI". Xin anh hãy yên nghỉ thanh thản, nhẹ nhàng nơi xa ấy, để những ca khúc trữ tình của anh mãi đọng lại trong trái tim những khán giả yêu một giọng ca vàng và còn mãi một Ngọc Tân - nghị lực, thuỷ chung, còn ngân vang mãi câu hát - "... cháy hết mình cánh phượng nhẹ nhàng rơi...". MÙA THU XANH Mùa thu xanh xanh Nỗi nhớ xanh xanh Bài thơ xanh xanh Viết cho anh Người mà em chưa từng hò hẹn. Chiều đơn côi Một mình thôi Nước mắt rơi rơi... Trong hồn tôi... Đêm dần buông Nỗi nhớ thương Anh. Người mà em Chưa từng ước hẹn. Hà Nội xanh xanh Ước mơ xanh xanh Mùa thu xanh xanh Dịu êm... dịu êm... trong em Nỗi nhớ anh...! THÁNG TÁM MÌNH YÊU NHAU
Tháng Tám mùa thu, ngày sinh anh đấy! Em thì cứ ngẩn ngơ, có phải vì yêu nên vậy Để anh nhắc hoài mới nhớ Giờ đã thu. Hạ đi qua, chẳng một câu tạ từ Vậy mà em vẹn nguyên nỗi nhớ Thu về, ấm nồng hơi thở Trời xanh cho mái tóc em xanh Đêm rồi sẽ qua rất nhanh Cho bình minh tiếng chim thánh thót Em - thu về bất chợt Cho lòng xôn xao... Thu về anh ước ao Một ngày hai đứa mình chung ngõ Để mẹ nhìn em, má em ửng đỏ Cô dâu ngày cưới làm duyên Cười lên đi em Cho anh lặng thầm ngồi ngắm Tháng tám thu về trời xanh mây trắng Mình yêu nhau nhé, em! VỀ VỚI ANH... ĐI EM! Về với anh đi em Hà Nội - đầu đông rồi đấy! Chút lạnh... câu thơ run rẩy Như em trong vòng tay anh. Về đi... kẻo gió lay cành Đàn chim chưa bay đi tránh rét Chỉ mình anh là biết Mong chiều Hà Nội... có em. Mình bên nhau khi phố lên đèn Ngỡ ngàng mắt ai... tội lắm! Cổ Ngư - hai đứa cùng ngắm Gió vờn tóc ai... Ước đêm thật dài Để tim bình yên, em nhỉ? Lời yêu... gửi trao, bình dị Chân tình đừng để gió cuốn đi... ĐÔI BÀN TAY
Đôi bàn tay người đàn ông Thô ráp. Đôi bàn tay cứng cáp Cho người cầm nắm bước đi. Đôi bàn tay Vụng về Chọn hoa tặng em ngày ấy... Đôi bàn tay Run rẩy Nhẫn cưới trao em! Đôi bàn tay Lóng ngóng... ấm êm Hai đứa có nhau ngày cưới Đôi bàn tay biết đợi Chờ ngày buồm căng, rẽ sóng ra khơi... Đôi bàn tay anh Bình dị vậy thôi! Nếu không có một ngày, Anh sẽ chẳng là anh Với đôi bàn tay ấy! Đôi bàn tay Biết nắm chặt Khi niềm đau sưng tấy Cho nước mắt chảy người đàn ông chảy ngược Thì đến bây giờ Anh sẽ chẳng là anh! THÁNG TÁM, EM TRỞ LẠI CHÍNH EM Tháng Tám, em trở lại chính em Cho anh nồng nàn yêu, nhớ Tháng Tám, thuở mình bỡ ngỡ Trao nụ hôn... đầu tiên Tháng Tám, em trở lại chính em Sông Hồng - bên bồi bên lở Chữ ký em anh thấy còn dang dở Giờ đã tròn vẹn chưa? Tháng Tám, em trở lại chính em Cho cuộc đời vui, cho mắt môi cười, ửng đỏ Vòng tay ôm... nghẹt thở. Mình yêu nhau, nhé em! Tháng Tám, em trở lại chính em... MƯA
Tiếng mưa Hay tiếng em cười Trong trẻo Vô tư Phả vào anh Dịu mát. Con tim anh Khao khát Bờ môi em Gọi mời... Chờ đón Hạt mưa rơi... CHUYỆN TÌNH HAI HẠT MƯA
Chuyện tình mình Như hai hạt mưa Giữa đất trời vần vũ. Em - hạt mưa muốn thấm sâu vào lòng đất, ngủ. Chốn, tìm Quá khứ xa xăm... Anh - hạt mưa chịu nhiều bão giông Đẩy xô Vỡ òa Tan trong gió! Em và anh Giận hờn vô cớ Để đất trời Ngóng đợi mưa ngâu Ô thước bắc cầu Ngưu Lang - Chức Nữ gặp nhau Em - anh Hai hạt mưa Tìm xuôi về biển Làm hạt muối đời Dâng tình yêu - vô bờ, vô bến Cho nhau. |
Bạn bè
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
^^ trong
Dê đen và dê trắng
Guest_tigon15_* trong Tháng Ba Guest trong Nhớ Khai nguyen trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest trong Gốc đa sẽ là Hà Nội K.Phương trong Viên ngọc trai lãng quên trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest_Khải Nguyên_* trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Nước mắt anh chảy ngược vào trong (♥ Góc Thơ ♥)
Tik Tik Tak
Truyện cười
|