Xem theo danh mục:
Tìm kiếm:
C | H | B | T | N | S | B |
| |
1
|
2
|
3
|
4
|
5
|
6
|
7
|
8
|
9
|
10
|
11
|
12
|
13
|
14
|
15
|
16
|
17
|
18
|
19
|
20
|
21
|
22
|
23
|
24
|
25
|
26
|
27
|
28
|
29
|
30
|
31
| | |
(A-0205) Nudiepvien ơi...  Chẳng biết tiếng kêu tuyệt vọng của anh có đến tai em không nữa..? Từ ngày nhận được PM của em thổ lộ với anh rằng em thiếu một vài tập phim "Thần điêu đại hiệp", trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về em. Quá lạ lùng phải không em? Anh cũng không sao hiểu nổi, có lẽ là những lời ngọt ngào trong tin nhắn của em đã làm trái tim băng giá của anh tan chảy. Đôi khi anh thắc mắc không hiểu em và hiện tượng Global Warming người ta hay nói trên đài báo có quan hệ gì với nhau không mà em lại có sức nóng làm trái tim đã bao năm lạnh lẽo của anh ấm lên nhường ấy. Và tất nhiên nỗi băn khoăn của anh nào có câu trả lời.. Thời gian trôi qua, anh vẫn dõi theo bóng hình em, vẫn run lên thổn thức mỗi khi thấy nick của em online. Cũng chỉ có vậy, anh chẳng dám thốt lên lời yêu thương. Có lẽ trái tim anh đã bị nhàu nát đến nỗi anh sợ tình yêu, sợ một lần nữa bị từ chối. Mà anh đã bị từ chối lần nào chưa í nhỉ? Em thấy không? Khi nhắc tới tình yêu là anh hoảng hốt, anh do dự, anh đắn đo. Đó chính là lý do khiến anh không dám bày tỏ lòng mình? Có đúng lý do đấy ko nhỉ? Chết rồi, lại do dự rồi. Không đuợc. Phải dứt khoát. Rồi, đấy là lý do em ạ. Lại nói về việc có tình cảm với em quá dễ dàng, mau chóng. Anh nghĩ rằng lần đầu trong nhiều năm, cái cảm giác có thể giúp đỡ một người con gái yếu đuối (nudiepvien nghe cũng không yếu lắm nhưng không sao, kiểu gì em chả yếu hơn anh), cái cảm giác được cần đến khiến anh cảm thấy mình quan trọng biết bao. Chỉ 2 cái message của em đã có sức mạnh lớn lao, đem lại cho anh sự tự tin ghê gớm không thể nào miêu tả bằng lời. Em quả là có tài động viên người khác, làm sao anh lại không thấy yêu thương nhung nhớ cơ chứ.. Em thấy có phải không em?? Mỗi ngày trôi qua, anh lại ngồi nhìn em ba hoa với bé xí xọn, bé tí và mỉm cười mơ một lúc nào đó anh xí xọn với em... Thôi em nhé, đã đến lúc anh tạm dừng type, đi ngủ để lấy sức ngồi nhìn em khi em đi học về. Hãy cho anh kết thúc bằng 3 câu hát trong một bài bạn anh sáng tác, hát tặng người yêu nó: Người đừng cho anh chờ mong tình yêu trong nỗi ưu phiền Đùng cho anh nhiều đêm thẫn thờ thả hồn phiêu lãng Thầm mong em về đây cười vui hạnh phúc với anh...  (A- 0106) Vài dòng này là những gì anh muốn nói với em từ rất lâu, nhưng...chỉ biết viết lên đây .... Tình yêu đẹp nhầt là mối tình đầu phải không em. Cuộc tình đầu tiên của chúng mình đẹp như trong những vần thơ mà em đã từng đọc anh nghe. Anh không nhớ rõ từng vần, từng chữ, nhưng vẫn còn đây cái cảm giác êm dịu khi mỗi đêm được cùng người mình yêu cùng mơ về một nơi nào đó chỉ có anh và em. Và cuối cùng thì cũng chỉ là những giấc mơ.. Thật ra chúng ta không nên có sự bắt đầu này, nhưng trách ai được trong những chuyện yêu đương của tuổi trẻ, và khi biết đau thì đã không quá muộn màng . mối tình trên net, nói ra thì thật khó hiểu . Nhiều người cho là không thực, những người khác lạ khuyên là sẽ không có kết quả, lại còn hỏi là "Sao mà dại quá !"... Từ ngày đầu tiên anh đã có suy nghĩ này rồi . Nhưng vì sợ em buồn nên đành chôn kín vào trong đáy lòng, mặc cho ra sao thì ra. Khoảng thời gian mới quen biết đuợc em dù rất ngắn, nhưng cảm giác đợi chờ đêm cho tới ngày, rồi lại ngày qua ngày để được một lần thấy em online, để lại được đọc những thông điệp không dấu, những lời nói ấp ủ một tình cảm . Những dòng chữ đem lại một niềm vui khó tả, lại có một chút lo sợ , một chút phân vân . Lo rằng em lại bỏ đi , sợ rằng không thế tìm lại đuợc cái cảm giác đó . Lần đầu tiên nói phone với em cũng thật buồn cuời . Cả hai chỉ biết ấp úng vài câu xã giao, lời nói cứ vang vang trong đầu mà không thành tiếng. Vậy mà cứ mong cho đôi bên đừng hang up.Tình yêu đầu tiên mà phải không, ai lại không vậy . Ai lại không e ngại , lo sợ , mong chờ . Sau đó là những năm tháng hạnh phúc. Tình cảm xây đắp theo thời gian. Lúc có nhau thi mong cho thời gian ngừng trôi, lúc một mình thì uớc gì mình lại có nhau. Có đôi lúc em giận lẫy , giận yêu , làm anh bối rối, chẳng biết giải thích thế nào, năn nỉ thế nào ... Mình đã hứa hẹn thật nhiều , uớc muốn thật nhiều . Anh không biết tư` lúc nào anh trở nên yếu đuối ,anh rất cần em. Mối lo sợ ban đầu không bao giờ quên đuợc trong anh, nó như hiện ra rõ hơn mỗi khi anh không thế lo cho em đuợc lúc em bệnh . Những lúc đó, anh chỉ biết cầu xin phép lạ cho anh đuợc ở ngay ben cạnh em, cầu xin ơn trên che chở cho em . Và điều không muốn cuối cùng cũng đên. Anh không thể thắng đuọc nỗi lo sợ đó . Anh xa em với mong muốn hai ta có một cuộc sống mới, tìm đuọc tình cảm thực sư. Thật đau khi anh không thế tìm đuợc tới em. Thật đau khi không thế nói cho em biết vì sao . Anh như một người thật xấu, thậc ác, một nguời gian dối đi tình cảm của em. Lúc đó anh không biết là mình đã làm đúng hay sai nữa . Anh nghĨ là mình có thể quêN đuợc nhau dễ dàng . Nhưng rồi một năm , hai năm, trong nhữNg lần đuọc gọi cho em hiếm hoi đó , anh vẫn cảm nhận ra tình cảm của em. cảm nhận ra đuọc em đang cô" gắng che đậy nó . Anh không muốn . Em trách anh thật nhiều tuy em không nói .Anh cũng khóc thật nhiều , tuy không một giọt nuớc mắt . Anh như một kẻ vô dụng , một nguời thất hứa. Anh không đùa vui với tình cảm của em, nhưng anh không biết trân trọng nó . Anh không muốn . " An empty street, an empty house , a hoe inside my heart.. I wonder how , i wonder why, i wonder where they are, The days we had , the song we sang together..." Mỗi đêm, anh nghe bản nhạc em thuờng hay mở , đọc lại những lá thư, và ôm trong lòng tấm ảnh của em. " in my heart you were the only"...
Có những điều... của cuộc sống
Triết lý của số 1
Bạn
có nghĩ rằng số 1 là nhỏ bé? Hãy khám phá những điều bất ngờ của con số đầy ý
nghĩa này !
• Ai cũng chỉ có một mẹ, mẹ là người cho con tình yêu mãi mãi. Mẹ cho con tất
cả, vô điều kiện. Mẹ là tài sản quý giá nhất mà con có được ngay từ khi mới
sinh ra.
• Mỗi người chỉ có một trái tim để giữ nó trong sạch. Trái tim hoàn hảo nhất là
trái tim đã chia sẻ tình yêu thương nhiều nhất.
• Mỗi cuộc đời có thể trải qua nhiều mối tình, mối tình đầu khó quên nhất,
nhưng mối tình cuối mới là mối tình đẹp nhất.
• Một người yêu đúng nghĩa là người mà trái tim họ có thể sưởi ấm khi giá lạnh
nhất.
• Một người bạn chân thành đủ khiến ta bình tĩnh, tự tin và an tâm dù trong
hoàn cảnh nghiệt ngã hay nguy hiểm nhất. Đó là món quà quý báu đặc biệt của
cuộc sống.
• Một ánh nhìn ấm áp, nói được nhiều hơn những điều vô vị.
• Một nụ cười có thể làm nên những điều kì diệu.
• Ai cũng có ít nhất một khả năng hơn người, chẳng qua là họ chưa thấy được để
nhìn nhận khả năng mới của họ mà thôi.
• Mỗi người chỉ có một cái miệng để cẩn thận khi dùng lời nói, để không còn làm
nó dơ bẩn và không làm tổn hại đến người khác.
• Một cuốn sách có thể làm thay đổi con người. Cuốn sách với nội dung xấu xa đủ
làm hư hỏng người đọc, nhưng không ai thành công với chỉ một cuốn sách hay.
• Một người không có gì ngoài gia tài kếch xù thì không bằng một người nghèo
khổ mà có tri thức, sáng tạo, kinh nghiệm và lý tưởng.
• Một đồng tự lao động được quý giá hơn nhiều so với hàng ngàn đồng nhặt được
hay làm việc bất chính mà có.
• Ai cũng chỉ có một cuộc sống để làm việc và yêu thương hết mình.
• Chuỗi ngày quá khứ đã qua, tương lai rộng mở nhiều bất ngờ. Ta chỉ có một
hiện tại để sống và để tận hưởng từng phút từng giây.
• Có nhiều cơ hội chỉ đến một lần trong đời.
• Với thế giới, bạn chỉ là một ai đó, nhưng có thể với một ai đó, bạn là cả một
thế giới.
*Công
thức nấu món ăn đêm 30 Tết :
1. Lấy 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tị, thù oán ...rồi để
ráo nước
2. Tuần tự cắt mỗi tháng ra 28, 30 hay 31 phần.
3. Trộn đều với : - Một chút tin yêu - Một chút kiên nhẫn - Một chút can đảm -
Một chút cố gắng - Một chút hy vọng - Một chút chung thủy
4. Ướp thêm gia vị : lạc quan, tự tin và hài hước
5. Ðem ngâm một lát trong dung dịch “Những điều tâm niệm của mình”
6. Vớt ra, xay nhỏ, đổ tất cả vào “Nồi yêu thương” và nấu với lửa “Vui mừng”
7. Ðem ra ăn với “Nụ cười” trong chén “Bao dung”và sẽ có MỘT NĂM MỚI ÐẦY YÊU THƯƠNG
VÀ HẠNH PHÚC *
Có tin khẩn cấp báo cho bạn nè...
Có 4 nguời đòi tìm bạn cho bằng được, tìm
được bạn họ còn nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn, người đó tên là thần tài, may
mắn, hạnh phúc và sức khoẻ. Họ nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn trong năm
mới này. Còn nữa, bà Phiền muộn còn dặn tui bảo bạn là, bạn đừng tơ tưởng gì đến
bả nữa bả sẽ không quan tâm đến bạn đâu... riêng ông sức khoẻ còn có thư riêng
cho bạn là sức khoẻ bạn phải thiệt là ngon mà đón ổng đó.
* Chúc Mừng Năm Mới !
Năm
hết Tết đến - Đón Chuột tiễn Lợn - Chúc ông chúc bà - Chúc cha chúc
mẹ - Chúc cô chúc cậu - Chúc chú chúc dì - Chúc anh chúc chị - Chúc
luôn các em - Chúc cả các cháu - Dồi dào sức khoẻ - Có nhiều niềm
vui - Tiền xu nặng túi - Tiền giấy đầy bao - Đi ăn được khao - Về nhà
người rước - Tiền vô như nước - Tình vào đầy tim - Chăn ấm nệm êm -
Sung sướng ban đêm - Hạnh phúc ban ngày - Luôn luôn gặp may - Suốt năm
con Chuột.

Những sự khác biệt giữa Tây và Ta
Tây : Đái bậy thì giấu giấu diếm diếm, còn hôn nhau thì trước bàn dân
thiên hạ Ta: Hôn nhau thì giấu giấu diếm diếm, còn *** bậy thì giữa bàn dân
thiên hạ Tây : Ăn đến miếng cuối cùng và uống đến giọt cuối cùng Ta : Ăn và uống đều phải để lại một ít lịch sự nếu không sợ bị mang
tiếng là : " uống nước cả cặn" Tây : Xoa đầu là biểu lộ sự khen ngợi Ta: Xoa đầu là biểu lộ của sự hạ cấp, xoa vớ xoa vẩn còn bị tẩn cho 1
trận chứ chẳng chơi Tây : Khi ăn thì nhai ngậm mồm Ta : Khi ăn thì nhai tóp tép, nhồm nhoàm, rau ráu, húp sì sụp Tây : Mặc đồ Pijama ra đường thì người ta sẽ tưởng là người tâm thần Ta : Mặc đồ Pijama ra đường là chuyện bình thường Tây : Không hỏi thu nhập cá nhân, tuổi của phụ nữ Ta : Những chủ đề trên là tài chính trong rất nhiều câu chuyện Tây : Ngồi trên ghế và bắt chéo chân Ta : Ngồi co chân lên ghế Tây : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì thường mút Ta : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì không mút mà thường chùi vào quần
áo Tây : Khi làm phiền người khác thì xin lỗi, thấy người khác phạm lỗi thì
nhìn Ta : Thấy người khác phạm lỗi thì làm ngơ ( thậm chí còn tiếp tay ), khi
làm phiền người khác thì nhìn Tây :Vào quán thì tự gọi riêng và ai trả tiền người nấy Ta : vào quán thì gọi chung và tranh nhau trả tiền ( hoặc nhờ người khác
trả tiền ) Tây : Complet thường mặc vào những dịp sang trọng Ta : Đi buôn chuối cũng mặc complet như thường Tây : Nhường đường cho xe cứu hỏa, cứu thương và cảnh sát Ta : Sợ mỗi công an, còn thì kệ mịa chúng nó Tây : Đi đường không bao giờ vô cớ bấm còi Ta : Thích bấm còi thì bấm, kệ mẹ những thằng khác. Tây : Rác bỏ vào thùng hoặc mang theo nếu không có thùng rác Ta : Vứt ngay xuống đường hoặc sàn nhà kể cả có thùng rác
|
Các Kiểu Hôn Lãng Mạn
 Có rất nhiều kiểu hôn mà có thể bạn chưa từng "mường tượng" ra. Mỗi
kiểu hôn lại có một thông điệp riêng. Dưới đây là một số kiểu hôn mà bạn có thể
"tham khảo" để mang lại cho nàng cảm giác tuyệt vời nhất.
2.Hôn
má
Một nụ hôn thân thiện kiểu như là anh thích em rồi đấy. Thường thì cách hôn này
cho lần đầu còn bỡ ngỡ. Đặt bàn tay lên vai rồi nhẹ nhàng lướt nhẹ lên má nàng.
3.Hôn tai
Nhẹ nhàng "nhấm nháp" tai nàng. Tránh những tiếng động quá lộ liễu, sẽ
đánh mất cảm giác của nàng.
4.Hôn kiểu... người Eskimo
Thay vì dùng môi, bạn hãy dùng mũi mình cọ nhẹ vào mũi nàng. Kiểu hôn này cũng
mang lại cảm giác rất đặc biệt.
5.Hôn lên mắt
Hai tay của bạn giữ lấy đầu nàng và chầm chậm nghiêng đầu nàng theo hướng mà
bạn muốn nụ hôn sẽ đi tới đâu. Sau đó từ từ hôn ngược lên mắt rồi nhẹ nhàng hôn
lên đôi mắt nhắm hờ của nàng.
6.Hôn ngón tay
Khi nằm bên nhau, cắn nhẹ mơn man ngón tay nàng.
7.Hôn chân
Đây là một cử chỉ rất gợi tình và lãng mạn. Nó có thể làm nàng nhột nhưng hãy
cứ tiếp tục. Đầu tiên cắn nhẹ ngón chân cái, rồi hôn lướt cả bàn chân.
8.Hôn trán
Nụ hôn của những người thân. Đặt nhẹ nhàng môi lên trán nàng. Nàng sẽ cảm thấy
nhỏ bé và cần được che chở.
9.Hôn "tan chảy"
Có một thí nghiệm vui với nụ hôn này như sau. Đặt một miếng đá nhỏ trong miệng
sau đó há miệng ra và hôn người ta, dùng lưỡi chuyển viên đá sang miệng đối
phương. Đây thực sự là một nụ hôn quyến rũ kiểu Pháp. 10. Hôn kiểu Pháp
Đây là nụ hôn phải dùng đến lưỡi. Một số người coi nó là nụ hôn tâm hồn. Nó tạo
lên sự đồng điều giữa hai tâm hồn bằng cách truyền hơi thở của hai người qua
lưỡi. Thật ngạc nhiên, người Pháp lại gọi nó là nụ hôn kiểu AnhJ 11.Nụ hôn có hương vị hoa quả
Lấy một miếng hoa quả rồi đặt giữa hai môi của bạn (như nho, dâu, miếng dứa nhỏ
hoặc xoài đều lí tưởng ). Hôn cô ấy và liếm một nửa miếng hoa quả, trong khi cô
ấy cũng làm như thế, cho đến khi miếng hoa quả bị cắt đôi. Cứ để miếng hoa quả
chạy thẳng vào miệng bạn.
12. Nụ hôn làm tin
Chẳng hạn như phủ lên môi bạn một dải băng để thu hút sự chú ý của cô ấy. Làm
ra vẻ như bạn đang cố nói một điều gì nhưng không sao gỡ được dải băng ra. Khi
cô ấy tháo dải băng giúp bạn hãy nói với cô ấy rằng “ anh đã cất giữ môi anh cả
ngày chỉ để dành riêng cho em”. Ngay sau đó là một nụ hôn say đắm.
13.Nụ hôn nóng lạnh
Liếm môi cô ấy cho đến khi nóng dần lên rồi đột ngột thổi phù lên đó. Làn hơi
mát sẽ tạo nên sự bùng nổ cảm giác. Chắc chắn cô ấy sẽ làm lại với bạn như vậy
để cả hai cùng đạt đến đam mê.
14.Hôn qua thư
Gửi cho người yêu những nụ hôn qua thư bằng cách ghi các kí tự X vài lần trong
cùng một hàng ở cuối thư, như kiểu XXXXXXX.
15.Hôn liếm
Trước khi hôn đưa lưỡi của bạn dọc theo môi cô ấy, bất kể ở đầu hay cuối môi.
Bạn sẽ có những cảm giác mê đắm thật lạ thường.
16.Hôn cổ
Lướt nhẹ từ môi xuống cổ rồi quay lại hôn môi
17.Hôn cắn môi
Nụ hôn này có thể tạo ra cảm giác gợi tình. Trong khi đang hôn, hãy cắn nhẹ vào
môi người ta. Nhớ chú ý đừng quá mạnh nếu không bạn sẽ làm đau cô ấy đấy.
18. Hôn môi đảo ngược
Nghĩa là bạn đứng bên trên đối phương và hôn họ từ trên đầu. Theo cách này hai
người sẽ cảm nhận được sự nhạy cảm của môi dưới đối phương bằng cách cắn và
mút.
19.Hôn rốn
Sử dụng môi và lưỡi để làm nhột rồi hôn rốn của cô ấy
20.Hôn vai
Đến từ phía sau, ôm choàng lấy cô ấy rồi hôn từ vai xuống. Nụ hôn này chứa rất
nhiều cảm xúc và thương yêu.
21.Hôn nhấm nháp
Bắt đầu từ trán, rồi hôn lướt trên môi, sau đó chuyển xuống cánh tay, đến bàn
tay, rồi lại quay trở về cánh tay, lên mặt và nhẹ nhàng hôn lên môi cho tới khi
cô ấy đòi hỏi một nụ hôn mê đắm.
22.Hôn nói
Thì thầm vào miệng cô ấy. Nếu bị bắt quả tang, hãy nói đơn giản như Chico Mã,
“anh không định hôn em. Anh chỉ thì thầm vào miệng em đấy chứ”.
23.Cắn lưỡi
Một hình thức của hôn kiểu Pháp. Khi cô ấy đang hôn mở miệng hãy cắn nhẹ vào
lưỡi cô ấy (nhưng đừng cắn quá mạnh bởi vì có thể làm đau cô ấy)
24.Hôn vội vã
Khi bạn đang bận, có việc gấp phải đi ngay, hãy cứ hôn nhẹ lên mũi cô ấy thay
vì môi
25.Nụ hôn chân không
Trong khi hôn mở miệng, hơi mút nhẹ như thể bạn đang lấy không khí từ miệng
người ta. Đây là một cách hôn rất ngộ nghĩnh
26. Hôn đánh thức
Trước khi cô ấy ngủ dậy, hãy hôn nhẹ lên má rồi chuyển thành những nụ hôn mềm
mại cho tới khi bạn hôn đến môi cô ấy. Chắc chắn không có cách đánh thức nào
ngọt ngào hơn thế.
27.Hôn ảo những người yêu nhau qua Internet, hãy gửi một tấm thiệp điện tử hoặc
một nụ hôn qua email với biểu tượng. 
BÍ MẬT NỤ HÔN
Vừa hôn vừa quét dọn gọi là tảo hôn
Ðứng hôn nhau trên cầu là cầu hôn
Hôn mà chẳng rời nhau là đính hôn
Hôn liền tù tì bảy phát là thất hôn
Hôn người nào đó gọi là hôn nhân
Hôn con vật nào đó gọi là hôn thú
Hôn vợ gọi là hôn thê
Hôn chồng gọi là hôn phu
Mơ hôn được người nào đó gọi là hôn ước
Mới hôn xong gọi là tân hôn
Hôn thêm cái nữa gọi là tái hôn
Hôn hai cái một lượt gọi là song hôn
Ðang hôn nửa chừng bị xô ra gọi là ly hôn
Hôn rồi bị trả lại cái hôn gọi là thoái hôn
Không cho hôn cũng hôn đại gọi là cưỡng hôn
Hôn sơ sơ phơn phớt gọi là ngoại hôn
Hôn ké gọi là phụ hôn
Hẹn ngày sẽ hôn gọi là hứa hôn
Vua hôn người ta gọi là hoàng hôn
Hôn từ giã gọi là từ hôn
Rình rình hôn một cái gọi là hôn thầm
Tính hôn người mà hôn trúng mẹ người gọi là hôn má
Vừa hôn vừa ngửi gọi là hôn hít
Hôn có giấy phép gọi là hôn lễ
Hôn cuốn sách gọi là hôn thư
Khoái hôn gọi là hôn mê
Chỗ nào cũng hôn gọi là hôn bậy hoặc hôn bạ
Hôn cách không gọi là hôn gió
Hôn anh lính chiến gọi là hôn quân
Hôn tập thể gọi là hôn phối
Mới ngủ dậy mà hôn gọi là HÔN THỨC( hình thức hôn nhân)
hai người cùng phái hôn nhau gọi là "trùng hôn"
Hôn người không cùng chủng tộc gọi là dị hôn
Hôn người mà hợp với mình gọi là hợp hôn
Hôn xong rồi lại xua đuổi người ta đi gọi là từ hôn
Hôn liên tù tì không chịu ngưng gọi là "liên hôn"
Không muốn người ta hôn mình gọi là "miễn hôn"
Người Pháp hôn gọi là "hôn kiểu Pháp" (French kiss)
Hôn đại một người rồi bỏ chạy gọi là "đại hôn".
HỊCH CHỨNG KHOÁN
Ta thường tới bữa ăn cơm, nửa đêm mới ngủ, ruột gan mát mẻ, mắt mũi tinh tường.
Ta thường vào Diễn đàn, đọc vài Topic của các ngươi, kẻ tung người hứng, nghe
cũng vui tai lắm lắm. Ta cùng các ngươi sinh ra trong thời cổ phần hóa, lớn nên gặp buổi thị trường,
ngó thấy bọn khoai tây đi lại nghênh ngang trên sàn, mang đô la mà đè nén đồng
việt mà đỏ con mắt bên trái, ngứa con mắt bên phải, các ngươi có thấy vậy ru? Nhớ khi xưa, côi cút làm ăn, gom gom tiền lẻ. Kẻ kiếm được nhiều thì mang gửi
cho bọn ngân hàng lấy lãi, kẻ kiếm ít mua từng phân vàng chôn dưới chân giường
đặng tích lũy mong giúp đỡ con cháu ngày sau. Nhưng được đáng là bao khi lạm phát triền miên, tiền khi gửi mua được dăm cân
thịt, lúc rút ra chỉ được mấy miếng lòng, mồ hôi nước mắt của các ngươi, thật
là đau xót lắm thay. Thế rồi thời thế đổi thay, bọn khoai tây ép ta điều chỉnh, ta cũng phải theo. Ta cùng các ngươi, đánh trống phất cờ, tiến vào sàn chứng khoán, kể từ buổi còn
sắp hàng mua cổ phiếu, trải mấy năm qua đã đổ biết bao mồ hôi, tiền của, tích
lũy kinh nghiệm để được đến hôm nay. Kể từ vê kép tê ô, Vơ ni in đét tăng ầm ầm, đến a bếch vẫn chưa hề giảm, có
chăng chỉ là sự điều chỉnh nhất thời. Thế mà nay: Ngày thứ nhất bảng điện tử đổi màu, đỏ nhiều hơn xanh, vơ ni in đét vẫn tăng
nhưng không được mấy. Ngày thứ hai thật tang tóc thương đau, bảng điện tử đỏ như màu máu. Ngày thứ ba, cũng không thay đổi, vơ ni in đét xuống dốc ầm ầm. Kẻ thì vội mang cổ phiếu ra bàn giá sàn, tranh nhau đặt lệnh làm tâm lý hoang
mang. Người thì định mua mà không mua nữa khiến cho lòng người rối loạn, Thương thay cho kẻ cầm cố cửa nhà, vay tiền đổ vào sàn những mong kiếm được vài
phần trăm mỗi sáng. Tiếc thay cho người rút tiết kiệm, gom góp tài sản mua chứng khoán mong kiếm
chênh lệch mỗi ngày. Thế mà nay : Bán không bán được, giá xuống ầm ầm, tài khoản mỗi ngày hao hụt, lòng rối bời. Muốn mua cũng chẳng xong, bao nhiều tiền còn đọng trong cổ phiếu, tim đập chân
run. Hãy xem : Xê i i (CII) là cổ phiếu thế nào thế nào? Giá đã từ ba ích tăng lên sáu ích. Lờ a ép (LAF) là công ty làm sao, giá đang cao mà hạ dần thành một ích. Thiết nghĩ: Việc đầu tư cần biết phân tích, cổ phiếu nào tốt xấu ra sao. Để bán mua cần phải nghiên cứu xem, giá nào hợp lý. Thế mà các ngươi, bán mua không tính tóan, để đến nỗi down giá hôm nay. Than ôi : Khổ thay cho đám khoai lang, tiền nong không là mấy, nay gặp thảm cảnh tiền mất
nợ mang. Chỉ sướng cho bọn khoai Tây, tiền nhiều rình đớp, bao nhiêu cổ phiếu tốt chúng
gom hết cho mình. Căm tức thay ta tiền hèn, sức mọn, không thể giúp đỡ được các ngươi lúc này. Chỉ khuyên các ngươi từ nay, bán mua cần cẩn trọng… Ô hô.  CHƠI CHỨNG KHOÁN
Đang lên thấy sướng làm sao Anh vội đóng vào anh đợi anh trông
Đến độ cao điểm anh mong Dăm ba lần cố cũng không thèm dừng
Một ngày nào đó bỗng dưng Muốn lên chẳng được,muốn đừng chẳng xong
Xuống rồi anh vẫn muốn thòng Rút ra chẳng dám, sợ lòng chẳng yên
Giờ đây anh thấy ưu phiền Hết cơn khoái cực đến phiên nhạt nhèo
Bài 4 - Bí ẩn hiện tượng tìm mộ bằng ngoại cảm Nhớ
lại hành trình tìm hài cốt người em gái qua các nhà ngoại cảm, GS Trần Phương
(tên thật là Vũ Văn Dung), nguyên Phó Thủ tướng Chính phủ, Hiệu trưởng
Trường ĐH Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội, xúc động: “Hài cốt em tôi
đã tìm thấy, nhưng những con đường dẫn đến kết quả ấy thì vẫn là bí ẩn”.GS Trần
Phương có cô em gái, sinh năm 1929, tên là Vũ Thị Kính. Trong kháng chiến chống
Pháp, cô lấy bí danh là Trần Thị Khang. 16 tuổi, cô Khang đã tham gia cách
mạng, làm giao liên rồi trở thành cán bộ phụ vận có uy tín. Năm 1950, cô là
Huyện ủy viên Đảng bộ Phù Cừ, Bí thư Phụ nữ cứu quốc huyện, người tổ chức và
chỉ huy Đội nữ du kích Hoàng Ngân nổi tiếng một thời. Tháng
6/1950, trong trận càn quét, địch đã bắt được cô dưới hầm bí mật, đưa về bốt La
Tiến, là một bốt khét tiếng tàn ác, án ngữ phía nam tỉnh Hưng Yên. Giặc Pháp đã
dùng mọi thủ đoạn cực hình tra tấn hòng buộc cô khai báo, thế nhưng, cô không
hé răng nửa lời. Biết không thể thu thập được thông tin gì từ cô, chúng đã giết
cô rồi vứt xác xuống sông Luộc. Sau khi cô hy sinh, Đội nữ du kích Hoàng Ngân
của huyện đã phát động tuần lễ giết giặc trả thù cho cô. Chính phủ đã truy tặng
cô Huân chương Kháng chiến hạng Nhì.Huyện ủy và Đội nữ du kích Hoàng Ngân đã tổ
chức đi tìm hài cốt cô Khang nhiều năm ròng nhưng không thấy. GS Phương kể: “Mẹ
tôi hồi còn sống thỉnh thoảng lại hỏi: Có tìm thấy em không? Tôi đành tìm lời an
ủi: "Bao giờ hết chiến tranh, con sẽ tổ chức việc tìm kiếm chắc được thôi
mẹ ạ". Nói thế mà lòng tôi đau nhói vì biết mình bất lực trước nỗi đau của
mẹ. Cả dòng sông Luộc mênh mông như thế, biết tìm ở đâu.  Cô Khang thời trẻ
GS
Phương cho biết, ông là người được đào tạo theo tinh thần khoa học thực nghiệm
nên cái gì chứng minh được mới tin là có, cái gì chưa chứng minh được thì dứt
khoát không tin. Chính vì không tin chuyện thần thánh, ma quỷ nên những ngày
giỗ bố mẹ, em gái, tổ tiên ông không làm cơm cúng, không thắp hương mà chỉ cắm
vài bông hoa tươi để tưởng nhớ.Những năm gần đây, khi nghe tin nhiều người tìm
được hài cốt bằng phương pháp ngoại cảm, nhưng GS Phương cũng không tin là
chuyện có thật, ông cho rằng đó là trò lừa bịp. Tuy nhiên, được sự hướng dẫn
của nhiều người, ông cũng muốn tò mò thử xem sao. Để giúp GS Phương, nhà ngoại
cảm Nguyễn Văn Nhã đã bay từ TP HCM ra Hà Nội. Anh Nhã kể với GS Phương rằng,
anh từng là một kỹ sư hóa, đảng viên, nhiều năm công tác ở Đoàn Thanh niên TP
HCM.Anh Nhã có khả năng ngoại cảm do học thiền. Anh đã vẽ sơ đồ cả ngàn ngôi mộ
và các nhà khoa học thống kê thấy chính xác 60%. Bản thân anh cũng không hiểu
vì sao anh có khả năng đó, chỉ biết rằng thông tin đến với anh thế nào thì anh
vẽ ra vậy, còn thông tin đúng hay sai, đối với anh cũng vẫn là điều bí ẩn.
“Trận
đồ bát quái” của nhà ngoại cảm Nguyễn Văn Nhã Trong
căn phòng làm việc của GS Phương, anh Nhã hỏi vài thông tin về cô Khang, rồi
anh lấy một tờ giấy to và mấy cây bút màu ra vẽ bản đồ. Anh Nhã vẽ một cách thư
thả, lưu loát, không có vết gạch xóa nào. Trên bản đồ thể hiện con sông uốn
lượn, đường to đường nhỏ giao nhau và ghi rõ: Từ bến đò La Tiến đi về hướng
đông nam thấy một trường học, đi chừng 1,6km thì đến ngã tư, phía trái ngã tư
thấy quán tạp hóa có cửa màu xanh dương, lúc đó rẽ tay phải thấy cái đình.Đi
chừng 1km thì rẽ trái vào con đường nhỏ. Đi tiếp 60m rồi rẽ phải, đi khoảng 45m
nữa thì đến mộ. Mộ nằm trên đất nhà cô Nhường, 47 tuổi. Đối diện với mộ là quán
ông An, 56 tuổi. Mộ chôn đầu về hướng tây, cách gốc cây đa 4m, trên mộ có một
khúc cây dài 4 tấc, một cục gạch vỡ màu nâu đỏ và 5 cây cỏ dại có hoa màu tím
nhạt. Đọc
lời miêu tả trên bản đồ thấy hoa cả mắt, nhiều đường loằng ngoằng như vậy thì
sẽ rất khó chính xác. Thấy GS Phương có vẻ suy nghĩ, anh Nhã liền bảo: “Tôi sẽ
cho GS một tín hiệu để tìm nhé”. Nói rồi anh Nhã ghi vào bản đồ: 13h30 ngày thứ
tư 28/7 sẽ có một bé gái chừng 11 tuổi, mặc áo hoa xanh đến gần mộ. Anh Nhã còn
dặn tiếp: “Nếu GS đến sớm thì 5 cây cỏ dại có 10 bông hoa tím, nếu đến muộn thì
chỉ còn 5 bông”.GS Phương ngạc nhiên quá liền hỏi: “Anh không biết gì về vùng
đất đó, vậy dựa vào cái gì mà anh vẽ tấm bản đồ chi tiết đến vậy?”. Anh Nhã
nói: “Tôi thấy trong đầu hiện ra như thế nào thì tôi vẽ như thế, tôi cũng không
hiểu”. GS Phương hỏi tiếp: “Còn tên những người như cô Nhường, ông An, sao anh
biết?”. Anh Nhã giải thích: “Tôi thấy trong tai có những âm thanh ấy. Có thể là
Nhương, Nhường hoặc Nhượng. Cũng có thể là 47 hoặc 87 tuổi. Còn An thì cũng có
thể là Am...”. Trao
đổi xong, anh Nhã liền chia tay GS Phương, vào TP HCM để tiếp tục công việc của
lãnh đạo một doanh nghiệp. Tin thì ít, ngờ vực thì nhiều, song GS Phương vẫn
thử làm theo lời chỉ dẫn của anh Nhã.Theo chỉ dẫn, gia đình GS Phương vượt
100km từ Hà Nội về bến đò La Tiến. Tuy nhiên, tìm suốt cả buổi mà không thấy
dấu hiệu khớp với bản đồ anh Nhã vẽ. Tình cờ lúc đó có một cụ già tên Yên ở
làng đi qua, xem bản đồ rồi bảo: Bản đồ này vẽ theo đường ngày xưa, những con
đường hầu như đã được nắn lại. Các địa điểm trên bản đồ và thực tế cũng không chính
xác về cự ly. GS Phương liền gọi điện cho anh Nhã và anh bảo, miễn là tìm thấy
các dấu hiệu như đã tả sẽ thấy phần mộ, còn cự ly thì có thể do anh ước lượng
không chính xác.Tham khảo những người già trong làng về thực địa xưa kia của
ngôi làng, cùng với những chỉ dẫn trên bản đồ, GS Phương cũng xác định được các
dấu vết như trường học, đình, quán tạp hóa, những con đường, ngõ ngách... Thông
tin đã dẫn đến nhà ông Điển, một nông dân trong làng. Ông Điển khẳng định đất
trong đê không thể có hài cốt. Ông Điển chỉ cho GS Phương dải đất bãi ngoài đê,
cạnh vụng Quạ.  Bích Hằng và Giáo sư Trần Phương
Người
dân ở đây gọi là vụng Quạ bởi nơi đây ngày xưa có nhiều quạ bay đến ăn xác chết
bị cuốn vào đây. Cạnh vụng Quạ có 3 ngôi mộ vô thừa nhận. Tuy nhiên, không thấy
có dấu hiệu nào quanh 3 ngôi mộ như anh Nhã nói nên mọi người lại vào
làng.Trong làng, giữa một mảnh đất khá rộng, có một ngôi nhà quay về hướng nam,
có sân gạch, tường hoa, mảnh vườn có những vạt dây lang và cái ao nhỏ. Cạnh đó
có con đường làng, đầm sen rộng mênh mông. Phía bên kia đầm sen là đê sông
Luộc. Sau ngôi nhà là một vườn chuối. Mảnh vườn phía tây ngôi nhà trồng mít um
tùm, dưới đất đầy cỏ dại, toàn một loại hoa bằng hạt thóc màu tím nhạt. Anh Nhã
bảo chỗ ngôi mộ có 5 cây hoa màu tím, nhưng trong mảnh vườn này đếm đến cả vạn
cây. Đâu đâu cũng thấy gạch vỡ bừa bãi, cành cây mục, như đánh đố những người
tìm kiếm. Ngay
chân đê sông Luộc là nhà anh An, 45 tuổi. Nhà xây bằng gạch để ở chứ không bày
biện bán hàng như anh Nhã nói. Tuy nhiên, chị vợ anh An cho biết, nhà có một
quán hàng ở chợ, song nếu người quanh xóm mua hàng thì vợ chồng anh cũng có để
bán. Còn đất bà Nhường? Cả làng không có ai tên Nhường hay Nhượng mà chỉ có bà
Nhương, 70 tuổi. Qua những dấu hiệu trên, có thể kết luận rằng những thông tin
dẫn dắt việc tìm đến ngôi mộ đã có đủ, nhưng những dấu hiệu của ngôi mộ thì lại
không thấy. Mọi người đành nghỉ ngơi để chờ đến 13h30, xem có cháu bé dẫn đường
như anh Nhã miêu tả hay không. Lúc đó là trưa hè oi ả.
GS Phương chợt nghĩ, ở cái làng hẻo lánh giáp đê này thì kiếm đâu ra một bé gái
mặc áo hoa xanh? Mặc dù vậy, GS vẫn phân công mọi người đón các ngả đường dẫn
đến nhà ông Điển. Cả giờ đồng hồ đường xá vắng tanh. Quá 15 phút mà vẫn không
thấy bóng người. Bỗng một tốp thanh niên cười nói đạp xe từ cuối làng qua.
Nhưng tất cả là con trai. Mấy phút sau thì có một
tốp con gái cũng từ cuối làng đi tới. Tuy nhiên, một cháu dường như không muốn
đi nữa mà đứng lại. Cháu bé mặc áo màu xanh lá cây, có hai bông hoa in to trước
ngực. Cô bé bảo mình đã 15 tuổi, nhưng trông vóc người nhỏ hơn so với bạn bè
cùng tuổi. GS Phương hỏi về những
ngôi mộ vô thừa nhận, cháu gái này chỉ mấy ngôi mộ ở vườn chùa ngay cạnh đó.
Tuy nhiên, đây là những ngôi mộ của những người chết đói năm 1945. Cô bé lại
chỉ 3 ngôi mộ phía ngoài đê, cạnh vụng Quạ. Khi ra chỗ vụng Quạ, cô bé đứng
chừng nửa tiếng bên bờ ao trước nhà ông Điển mà không có mục đích gì cả. GS
Phương thầm nghĩ: “Phải chăng đó là tín hiệu anh Nhã “điều” cho mình?”. Nhưng
rồi cuối cùng không khai thác được gì từ cô bé cả. Đến chiều, gần như mất
hết phương hướng, GS Phương lại gọi điện cho anh Nhã. Anh Nhã bảo GS Phương đi
tìm ngôi nhà mà 4 mặt đều sơn màu trắng lốp, trước nhà đầy hoa đỏ. Mọi người tìm khắp làng
chỉ thấy những ngôi nhà màu vàng hoặc xám. Cuối cùng mọi người mới chợt nhận ra
cái quán nước bên đường bé tí tẹo, thấp lè tè, đủ kê chiếc giường, bày bán vài
thứ hàng lặt vặt được quét vôi 4 mặt trắng xóa. Mọi người tạm cho đó là ngôi
nhà. Còn hoa đỏ chính là cái đầm sen trước mặt với một biển hoa đỏ. Khi đó trời
đã nhá nhem tối, mọi người phải rút về.Qua điện thoại anh Nhã
dặn GS Phương: “Tìm được quán trắng làm mốc là tốt rồi. Ngày mai sẽ tìm tiếp.
Tìm mộ là một quá trình vất vả, không phải một lần là thấy ngay được”. Sau đó anh chỉ dẫn cho
công việc ngày mai: 8h sáng có mặt ở quán sơn màu trắng. Khi đó sẽ có một con
chó vàng nâu đến cách đó chừng 10m, nó nhìn xem mình có đi theo nó không, rồi
quay đi. Hãy đi theo nó. Nó sẽ đi hơn 100m rồi dừng lại ngửi và bới. Cần quan sát khu vực đó
để tìm những dấu hiệu phần mộ như đã ghi trên bản đồ. Nếu tín hiệu trên không
xuất hiện thì hãy tìm một con chó vàng nằm ốm một chỗ rồi đánh dấu chỗ đó mà
đào. Hôm sau, mọi người chờ
mãi không thấy con chó nào xuất hiện liền chia nhau vào trong làng tìm. Trong
làng nhà nào cũng thấy nuôi chó vàng và hễ thấy ai vào là chúng lao ra sủa ầm
ĩ. Tìm kiếm mãi rồi cũng thấy một con chó vàng nằm ệp trong nhà cụ Nhờ. Nhưng con
chó không phải ốm mà nó chửa, rồi không ăn cơm, cứ nằm im một chỗ. Mọi người đổ ra khắp ngả
tìm kiếm quanh vòng tròn bán kính 10m, lấy tâm điểm là nơi con chó nằm. Thế rồi
mọi người phát hiện ra một gốc cây đổ bằng bắp chân, bị vạt rau lang vùi lấp.
Cách gốc cây chừng 2m có mấy viên gạch vỡ màu nâu đỏ. Cách mấy viên gạch vỡ đó
chừng 3m về hướng đông thì có cây cam cạnh bức tường. Có 5 gốc cây dây leo mọc
bên cây cam và bám vào tường. Mọi người đếm kỹ thì thấy mỗi cây có 2 bông hoa
tím nhạt, to bằng ngón tay. Qua điện thoại, anh Nhã
hướng dẫn: Từ gốc cây đổ đến dây hoa tím vẽ thành một hình tam giác rồi đứng
vào giữa, đánh dấu lại. Lấy một chiếc đũa cắm vào, rồi tự tay GS đặt một quả
trứng lên đỉnh chiếc đũa. Nếu quả trứng nằm im thì đào chỗ đó, còn trứng rớt
xuống thì cắm lùi ra nửa mét. Tuy nhiên, GS Phương hết
đặt đứng lại đặt nằm, quả trứng vẫn lăn bịch xuống đất. GS Phương bực mình
nghĩ: Chỉ tại cái đũa chết tiệt. Đầu đũa tiết diện nhỏ quá mà lại không phẳng
thì làm sao mà đặt cho cân được. Ông liền lùi lại nửa mét, cắm chiếc đũa và đặt
quả trứng. Kỳ lạ quá, quả trứng nằm im trên đầu đũa. GS Phương khá ngạc nhiên
nhưng ông không tin có sự can thiệp của linh hồn người chết, bởi theo ông trên
đời làm gì có linh hồn, mà nếu có linh hồn thì nó cũng đâu phải là một lực tác
động vật chất? Trước khi tiến hành đào
bới, mọi người tạm nghỉ, ra bến đò La Tiến ăn cơm. Trời đang nắng gắt bỗng
giông gió nổi lên, mây đen ùn ùn kéo đến rồi mưa tầm tã suốt một giờ đồng hồ.
Tạnh mưa, mọi người quay về thì sửng sốt khi thấy quả trứng vẫn yên vị trên đầu
đũa. Chẳng lẽ khi mưa, bao giờ cũng có hai giọt nước rơi cân bằng xuống hai đầu
quả trứng? Chẳng nhẽ gió to như vậy mà không có tác động gì? Theo lời GS
Phương, khi ông gỡ quả trứng ra khỏi chiếc đũa, hai tay ông cảm giác như có lực
hút nhẹ. Ông nghĩ: Phải chăng nước mưa đã làm giãn nở quả trứng và chiếc đũa
tre khiến cho quả trứng gắn chặt vào đầu đũa? Hai tốp thợ thay nhau
đào sâu, rộng như lời anh Nhã nói. Rồi đào thêm về hướng nam vài mét. Tuy
nhiên, đào đến tối mịt, hố sâu đến gần 3m mà vẫn chỉ thấy đất và cát. Mọi người
đều tỏ ra chán nản và cảm thấy “thầy” Nhã đã hết “phép”. Mặc dù vậy, GS Phương
vẫn quyết định phải tiếp tục tìm kiếm, hy vọng tìm được hài cốt em gái. Ngày thứ ba, rồi ngày
thứ tư, gia đình GS Phương tiếp tục tìm kiếm, thậm chí vượt cả sang bên kia
sông, thuộc đất Thái Bình để đi tìm những địa danh giống như trên bản đồ “thầy”
Nhã vẽ, kết cục là sự chán nản, mất hết niềm tin. GS Phương cũng như những
người con, anh em, đều là những nhà khoa học, vốn đã không tin những chuyện tâm
linh, nay trực tiếp đi tìm mộ không thành thì lại càng mất niềm tin vào các nhà
ngoại cảm. Tất cả các hướng tìm kiếm như trên bản đồ và sự chỉ dẫn của anh Nhã
coi như tắc tị. GS Phương chợt nghĩ:
“Ông Nhã này đánh đố mình. Ông ấy bày ra cả một “trận đồ bát quái” rồi bảo mình
đi tìm cho đủ. Lục tìm cả đất nước này chưa chắc đã có nơi nào khớp với cái
“trận đồ bát quái” của ông”. Nhưng GS Phương lại nhớ đến lời của anh Nhã rằng
khả năng tìm mộ của anh chỉ trúng 60%, vậy thì chẳng có lý gì để thắc mắc khi
trường hợp của mình rơi vào 40% kia?
Bài 3 - Tìm được hài cốt nhờ "gọi hồn"
Sau mấy phút dán mắt
vào tấm hình cô Khang, chị Hằng bỗng hớn hở: “Cháu chào cô ạ. Cháu là Phan Thị
Bích Hằng. Bác Phương nhờ cháu mời cô về để hỏi hài cốt của cô hiện nay ở
đâu?”. Rồi chị Hằng quay sang phía GS Phương hạ giọng: “Có một người đàn ông về
đây cùng với cô Khang. Chú ấy nói tên là Sơn”. GS Phương rùng mình xúc động.Cuộc
tìm mộ bằng sự hướng dẫn của nhà ngoại
cảm Nguyễn Văn Nhã coi như thất bại. Mặc dù thất vọng lắm, song GS Trần
Phương vẫn thử lần cuối với nhà ngoại cảm nổi tiếng nhất, mà nhiều người ở Hà Nội
biết đến, đó là Phan Thị Bích Hằng. Mọi người đồn đại
rằng, nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng có khả năng “gọi hồn”, song GS Phương vẫn
không tin trên đời lại có linh hồn. Việc gặp chị Hằng ngoài tìm kiếm thông tin
về ngôi mộ cũng là kiểm nghiệm xem có linh hồn thật hay không. Buổi tiếp xúc với
nhà ngoại cảm hôm đó chỉ có GS và hai chị em gái của ông. GS dặn trước hai người
không được nói gì kẻo để lộ thông tin cho “thầy bói nói dựa”.Khác với anh Nhã,
chị Hằng yêu cầu GS đặt lên bàn một chiếc cốc, một vốc gạo để cắm hương, một ngọn
nến và một bức ảnh của cô Khang. Khi đó chị Hằng nói rằng: “Bác không thờ trong
căn phòng này bao giờ nên có thể cô Khang khó về”. Nghe chị Hằng nói vậy, GS
Phương giật mình. Chẳng những ông không thờ bao giờ mà từ 10 năm nay ông không ở
ngôi nhà này, mà giao cho con ở. Sau đó, theo lời kể
của GS Phương, “linh hồn” cô Khang đã về theo tiếng gọi của chị Hằng. Chuyện
này được ông chép lại rất tỉ mỉ:Sau mấy phút dán mắt vào tấm hình cô Khang, chị
Hằng bỗng hớn hở: “Cháu chào cô ạ. Cháu là Phan Thị Bích Hằng. Bác Phương nhờ
cháu mời cô về để hỏi hài cốt của cô hiện nay ở đâu?”. Rồi chị Hằng quay sang
phía GS Phương hạ giọng: “Có một người đàn ông về đây cùng với cô Khang. Chú ấy
nói tên là Sơn”. GS Phương rùng mình xúc động. Người tên Sơn chính là người
anh, người đồng chí, người bạn thân thiết nhất của ông đã hy sinh.Qua “phiên dịch”
của chị Hằng, “linh hồn” cô Khang nói: “Anh không có duyên rồi. Anh đi tìm em,
đối mặt với em rồi mà không đến được với em. Từ hôm anh đến, mấy chị em trong Đội
Hoàng Ngân của em cứ bảo sao lâu không thấy anh Phương trở lại. Chỗ em nằm chỉ
cách chỗ anh đào ba bước chân về phía bờ ao”.GS Phương hỏi: “Vậy em nằm trên vườn
hay dưới ao?”. “Đến bờ ao cũng còn 3 bước chân nữa. Phía trên em chừng 2m là chị
Nguyễn Thị Bê, đội viên Đội Nữ du kích Hoàng Ngân, quê ở ngay làng La Tiến.
Cách chỗ em nằm cũng chừng 2m về phía đông là một người đàn ông bị bắt từ Hải
Dương về, em không biết tên, ba cái mộ dường như nằm trên một đường thẳng. Hai
người kia bị giết cùng một ngày với em.Chúng cột tay ba người lại với nhau rồi
vứt xuống sông lúc nửa đêm. Dân phòng ta có đi tìm nhưng không thấy. Mãi mấy
ngày sau xác mới nổi lên. Dân vớt được mới đem về đây chôn. Xa hơn còn 7 người
nữa cơ. Mấy người nổi lên trước thì dân còn cho được manh chiếu, còn nổi lên
sau thì đến manh chiếu cũng không có nói gì đến quan tài”. Sau đó, “cô Khang”
còn chỉ dẫn tỉ mỉ chỗ cô nằm, với các đặc điểm về cây cỏ xung quanh mà GS
Phương nhận ra ngay. GS Phương hỏi tiếp: “Em có biết chỗ em nằm thuộc đất của
ai không?”. “Cô Khang” bảo không biết đang nằm trên đất của ai.Chị Hằng nhìn
vào khoảng không hỏi: “Hài cốt của cô còn nguyên vẹn không?”, thì “cô Khang”
nói với GS Phương: “Chúng đánh em gãy xương sườn, gãy xương cánh tay và xương
đòn tay bên phải, gãy hai chiếc răng hàm trên bên phải, dập gò má bên trái.
Xương cốt hiện nay vẫn còn nhưng đã mủn, vì chôn có quan tài đâu”. GS Phương hỏi với
ý tứ điều tra: “Răng em màu gì?”. “Bây giờ màu đen”. Ông vội cãi: “Nhưng trước
đây răng em trắng cơ mà?”. “Cô Khang” nói tiếp: “Em chưa nói hết. Răng em đen xỉn
do bùn đất ngâm vào chứ không phải đen hạt na. Ngày xưa, các anh ấy hay trêu em
là có hàm răng đẹp nhất, tươi tắn nhất đội du kích. Nếu anh có đào nhầm sang mộ
khác thì anh vẫn có thể nhận ra ngay, vì hàm răng của em không thể lẫn được.Cả
khuôn mặt em cũng vậy. Tuy gò má bên trái có bị dập, nhưng cả khuôn mặt thì vẫn
còn. Anh có thể dễ dàng nhận ra em. Nhưng khi đào anh phải cẩn thận, vì chỉ cần
xúc một xẻng đất là nó vỡ ra ngay”.Nghe “cô Khang” nói vậy, GS Phương xúc động
trào dâng. Mặc dù chỉ được nhắc đến một cách kín đáo, nhưng ông nhận ra ngay những
đặc điểm của người em gái. Người con gái đã lìa đời 50 năm mà vẫn không quên niềm
tự hào về nhan sắc của mình, được các chàng trai ngưỡng mộ. Nghĩ vậy, lòng ông
chợt xót xa.“Cô Khang” còn dặn tiếp: “Khi đào, anh chú ý cổ tay em vẫn còn cái
vòng bằng sắt. Thực ra đó là cái còng sắt chúng xích tay em vào tay người đàn
ông bị bắt ở Hải Dương”. GS Phương hỏi: “Nếu tìm được hài cốt của em thì đưa em
về quê mình, cạnh mộ bố mẹ hay là đưa em về nghĩa trang liệt sĩ của huyện, nơi
anh Sơn đang nằm?”. “Cô Khang” nói: “Mẹ
bảo em rằng: Con là phận gái thì về với bố mẹ để sau này cháu chắt còn viếng
thăm, hương khói cho con. Nhưng anh Sơn thì bảo: Em đã đi theo Đội du kích Hoàng
Ngân em cứ về nghĩa trang liệt sĩ. Tổ quốc ghi công mình đời đời người ta thắp
hương cho mình chứ đâu chỉ có con cháu trong gia đình”. Sau một hồi GS Phương
trò chuyện cùng em gái, thì “anh Sơn” lên tiếng “trò chuyện” với ông. GS Phương
xúc động quá, không kìm được lòng, thốt lên như muốn khóc: “Trời ơi, anh
Sơn!”.Người tên Sơn hơn GS Phương 4 tuổi, từng là Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy
Hưng Yên, Sơn Tây, Hà Đông, được điều vào bộ đội khi thành lập Đại đoàn 320 làm
Trưởng ban Tuyên giáo của Đại đoàn. Anh hy sinh trong chiến dịch Hà Nam Ninh,
vào tháng 6/1951. Để kiểm nghiệm tiếp
tính xác thực của “linh hồn”, GS Phương đưa cho chị Hằng bức ảnh đã thủ sẵn
trong túi định bụng sẽ hỏi “linh hồn” về người này, nếu “linh hồn” không nhận
ra thì hẳn là chuyện tào lao, những câu giao tiếp như với "linh hồn"
chỉ là do Hằng bịa ra cho sinh động.Nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng xem ảnh và
bảo đúng là bác Sơn, nhưng trông già hơn trong ảnh. Thực tế, bức ảnh chụp năm
1948 trong tư thế rất bảnh trai, khi GS Phương đang công tác ở Sơn Tây.“Anh
Sơn” nói: “Chú tìm em Khang mà không nói với anh một câu. Lần sau báo trước cho
anh, anh sẽ dẫn đường chú đến tận nơi. Ai khoanh cho chú chỗ ấy là họ hiểu biết
đấy. Cũng may là khúc sông ấy hơi cong lại, xác em mình dạt vào, nếu không đã
trôi tuột đi rồi”. GS Phương hỏi: “Anh bảo sẽ dẫn đường cho em, nhưng làm cách
nào em nhận ra được?”.“Anh Sơn” nói tiếp: “Anh không thể nắm tay chú nhưng anh
sẽ tìm một con vật nào đấy, con ong, con bướm chẳng hạn, rồi sai khiến nó để nó
dẫn đường cho chú. Chú cứ đi theo nó đến chỗ nó đậu”. GS
Phương còn hỏi ngày giỗ cô Khang là ngày nào thì “cô Khang” trả lời: “Đối với
anh Phương thì ngày nào mà giỗ chả được. Em bị chúng nó bắt có được bóc lịch
đâu mà biết ngày. Chỉ nhớ một hôm vào khoảng 18 hay 19 gì đó thằng quan tư bảo:
“Bọn mày cứng đầu đến ngày 24 mà không khai thì bắn bỏ”. Anh cứ lấy ngày ấy là
được, còn ngày âm lịch thì em không biết là ngày nào”. Sau này so ra thì mới
biết ngày 24/5/1950 là ngày 10/5 âm lịch. Sau khi trao đổi vài
thông tin quanh chuyện tìm mộ thì “linh hồn” cô Khang và anh Sơn biến mất. Khi
đó, cuộn băng ghi âm 90 phút cũng vừa hết. GS Phương đã nghe đi nghe lại cả
trăm lần cuốn băng này và ông không thể nào bác bỏ những sự thật hiển nhiên của
cái gì đó gọi là “linh hồn”. Vậy nên, ông tiếp tục tiến hành cuộc tìm mộ người
em gái lần thứ hai. GS Phương cùng anh em
trong nhà tiếp tục xuống địa điểm đào bới lần trước. Nhà ngoại cảm Phan Thị
Bích Hằng cùng đi để chỉ địa điểm cho chính xác. Chị Hằng đến gần gốc nhãn,
ngắm nghía một lát rồi cắm hương xuống đất. Lấy bó hương làm tâm, chị vạch một
ô hình chữ nhật để đào.Nhìn bó hương của chị
Hằng, GS Phương thấy nó cách chỗ đặt quả trứng lần trước 2m ra phía bờ ao,
nhưng lại lui về hướng đông 1m. So với điểm con bướm đậu và cây que thì cũng xê
dịch chừng 1m về hướng đông. Trong khi thợ đào đất
chuẩn bị làm việc, nhà ngoại cảm Bích Hằng đặt ảnh cô Khang dưới gốc cây vải
phía cuối cái hố rồi nói: “Thưa cô, chỗ cô nằm thì cháu đã vạch theo tọa độ cô
chỉ dẫn rồi, cô xem đã thật chính xác chưa để chỉ bảo cho cháu. Còn hài cốt thì
như hiện trạng cháu nhìn thấy còn rất ít, khi bốc lên có thể mủn ra. Vậy xin cô
cho phép bốc lẫn cả đất mang về. Nếu không được đầy đủ thì cô cũng thông cảm
cho...”.“Anh Sơn” nói chen vào
qua sự “phiên dịch” của Bích Hằng: “Cứ bốc cho bằng hết, dù ít dù nhiều thì
cũng là máu thịt của em mình. Không bỏ vừa trong tiểu thì đắp lên mộ cho em”. “Cô Khang” lại nói tiếp:
“Nếu có cách gì làm cho cụ Đặng Đình Giám sống lại thì gia đình mình khỏi mất
công đi tìm kiếm. Rất tiếc là đã gặp cụ ở âm phủ mất rồi. Em bị chúng nó ném
xuống sông, khi xác nổi lên gặp lúc triều cường, dạt vào một khúc quanh nên
được cụ Giám vớt lên kéo qua một cái rãnh nước. Cụ bảo: Mấy vị chết ở đây, nếu
đói khát, khi nào ông An lên hương thì vào mà xin lộc”. Sau một hồi trò chuyện
trên trời, dưới bể liên quan đến những hài cốt ở quanh khu vườn, chị Hằng “xin
phép cô Khang” cho bắt đầu đào mộ.Đào hết lớp đất “vượt
thổ” thì chị Hằng ra lệnh cho thợ ngừng đào. Chị nhảy xuống hố lấy dầm gạt nhẹ
từng lớp cát đen. Chưa đến một gang tay thì vướng ngay vào thanh củi mục. Nạy
lên, ngâm vào nước thì nhận ra đó là một khúc tre già, ruột tre đã phân hủy
hết, nhưng đốt và cật tre thì vẫn còn nguyên. Mọi người đều kinh ngạc khi biết
thông tin về cái cán thuổng đã được báo trước. Riêng GS Phương thì mừng
khôn xiết vì đây là dấu hiệu đáng tin cậy nhất để nhận biết nấm mộ này đích
thực là mộ em gái ông. Cái cán thuổng (nhà ngoại cảm nói trước đó rằng, khi
người chôn xác đào đất bị gãy thuổng đã chôn luôn cán làm dấu) đã bị vùi dưới
đất cách đây 50 năm, người đời không ai tạo ra nó và cũng không thể nhìn thấy
nó được. Sự chính xác đã đạt đến mức chi tiết. Sau khi tìm thấy cán
thuổng, chỉ gạt vài lớp cát mỏng là phần cốt cô Khang hiện ra. Khi chôn, người
ta đã đặt cô nằm nghiêng, người hơi cong, mặt nhìn về hướng nam, đầu về hướng
đông, chân về hướng đông nam, trùm lên sọ là một mảng tóc đen, rồi đến đốt
xương cổ nhìn rất rõ. Nhưng khi bốc lên thì tóc vụn ra như tro, những đốt xương
nguyên vẹn mủn ra như những chiếc bánh quy thấm nước. Mọi người cũng tìm được
5 chiếc răng. Xem xét kỹ thì đúng là răng trắng (chứ không phải nhuộm đen như
phụ nữ thời đó), nhưng do ngâm lâu trong bùn nên ngả sang màu đen xỉn. Còn
chiếc còng sắt thì tìm mãi không thấy. GS Phương nhận định, có thể qua nhiều
năm trong bùn đất nó đã han gỉ rồi tan vào đất mất rồi. Sau khi tìm mộ, nhà
ngoại cảm Bích Hằng nói với GS Phương: “Lần này đi tìm mộ cô Khang, cháu thương
cô quá. Cháu hỏi cô rằng cô chỉ cho cháu móng tay cô ở đâu để cháu tìm thì cô
giơ hai bàn tay lên trước mặt cháu, nói: Chúng nó rút hết móng tay của cô rồi
còn đâu mà tìm”. GS Phương bàng hoàng kinh ngạc vì điều này chỉ có mình ông
biết.Sau khi cô Khang bị giặc
sát hại, Huyện ủy Phù Cừ gửi riêng cho ông một bản báo cáo kể rõ cô Khang bị
bắt, bị tra tấn, bị giết hại như thế nào. Trong những cực hình mà địch sử dụng
có việc dùng kìm rút hết móng tay, rồi cắm kim vào đó. Chúng còn gí điện, xiên
gậy vào người rồi treo lên cành cây mà đấm đá đến chết. Khi nhận được bản báo
cáo đó, ông Phương đã khóc rất nhiều, tuy nhiên, ông giữ kín điều này, không
cho ai biết để rồi phải đau lòng. Khi được chị Hằng kể lại điều đó, ông có một
niềm tin chắc chắn người nằm dưới mộ đích thực là em gái của ông, không ai khác
được. Công việc thu vét hài
cốt xong xuôi thì nắng chiều đã tắt. Mọi người vây quanh gốc cây vải, nơi đặt
bàn thờ tạm. Đến nhá nhem tối, gia đình GS Trần Phương mới đưa hài cốt của cô
Khang về nhà. Hai ngày sau, lễ truy điệu nữ du kích anh hùng Trần Thị Khang
(tên thật là Vũ Thị Kính) đã diễn ra trang trọng tại nghĩa trang liệt sĩ của
huyện với sự có mặt của hàng ngàn người. Khuôn mặt của GS Phương
đầy vẻ xúc động và mãn nguyện. Nỗi day dứt sau nửa thế kỷ của ông là lời hứa
với mẹ sẽ tìm hài cốt em gái về giờ mới thực hiện được. Tuy nhiên, những bí ẩn
của thế giới tâm linh huyễn hoặc sẽ vẫn còn ám ảnh ông mãi mãi, bởi ông là một
nhà khoa học, không tìm ra được lời giải cho những hiện tượng kỳ bí này, lòng
ông khó có thể nguôi ngoai...
Bài 2 -  Những linh hồn dưới hồ sâu Đắk Lốp
Theo
“chỉ dẫn” của liệt sĩ Đãi, Bích Hằng đã xác định được một vị trí bên dòng suối,
trong lùm cây rậm, có gò mối lớn. Tại đây, tìm được 22 bộ hài cốt liệt sĩ. Tại
một vị trí khác, bên dãy cây bạch đàn, tìm thêm được 12 bộ hài cốt nữa. Sau gần
30 năm một mình đi tìm mộ anh trai mà không thấy, anh Phạm Văn Mẫn đã làm đơn
gửi bộ môn Cận tâm lý. Xét thấy việc đi tìm mộ của anh Mẫn có thể mở ra một
cuộc tìm kiếm liệt sĩ quy mô lớn, Bộ môn đã thành lập đoàn tìm mộ gồm 3
nhà ngoại cảm là Phan Thị Bích Hằng, Thẩm Thúy Hoàn, Nguyễn Khắc Bảy, do Đại tá
Hàn Thụy Vũ phụ trách. Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh làm trưởng đoàn và có rất nhiều
nhân chứng cùng tham gia. Trước
khi lên đường vào Tây Nguyên, Thiếu tướng Chu Phác, Đại tá Hàn Thụy Vũ và anh
Mẫn đã đến nhà Bích Hằng để “mời” vong linh liệt sĩ Ngô Trọng Đãi và Phạm Văn
Thành về xin ý kiến. Trong bảng lảng hương khói thành kính, Bích Hằng chắp tay
trước ngực, mắt đăm chiêu nhìn vào di ảnh đã ố vàng của hai liệt sĩ.Anh Mẫn
cũng chắp tay vái lạy và nói trong nước mắt: “Thưa bác Ngô Trọng Đãi và anh
Thành! Nhiều năm qua cháu không lúc nào nguôi nhớ về anh Thành và các bác. Cháu
đã đi tìm nhiều lần nhưng vẫn chưa tìm được mặc dù đã có rất nhiều nhân chứng
chỉ chỗ chôn cất.Cháu cắn răng, cắn cỏ vái lạy bác linh thiêng giúp đỡ tìm được
mộ anh cháu và các bác. Dù vất vả, gian khổ thế nào cháu cũng sẽ quyết tâm hoàn
thành. Nếu không tìm được sớm thì rồi cha mẹ già cháu không biết có chờ được
nữa không, các cụ đều đã 85 - 90 tuổi rồi...”.Sau nửa phút im lặng chờ đợi
tưởng như nghẹt thở, khuôn mặt Bích Hằng đột nhiên hớn hở: “Cháu chào bác
Đãi!”. Sau đó Hằng liên tục “dạ, vâng”. Qua Bích Hằng, Thiếu tướng Chu Phác và
anh Mẫn thay nhau “hỏi” chuyện liệt sĩ Đãi. Cuộc “chuyện trò” đã diễn ra suốt 2
tiếng đồng hồ với rất nhiều nước mắt lăn tràn trên đôi má xạm đen của anh Mẫn,
người đã dành cả cuộc đời trai trẻ đi tìm anh.Trong những thông tin mà liệt sĩ
Ngô Trọng Đãi “cung cấp” có một số thông tin đáng chú ý mà mọi người ghi chép
lại rất cẩn thận: “Tọa độ các đồng chí xác định là đúng, nơi trạm Trung phẫu an
táng 8 người, nhưng địa điểm cụ thể thì chưa đúng, phải lùi về phía suối nữa,
nơi có nhiều cây le gần sát nước.Trước đây mai táng cách suối khoảng 25m, nhưng
đấy là lúc suối cạn, bây giờ suối ngập nhiều. Lần nào cậu vào K'Nak tìm
kiếm anh em liệt sĩ cũng biết. Sự hiện diện của cậu bao nhiêu năm nay ở
núi rừng K'Bang là nguồn động viên rất lớn đối với anh em liệt sĩ vì anh em tin
rằng nhờ cậu mà có thể có cơ hội được về quê. Nhưng cậu chỉ tìm anh cậu còn bỏ
mặc những người khác thì làm sao tìm được”. Khi những hạt mưa xuân lắc rắc trên
đường phố Hà Nội thì đoàn tìm kiếm hài cốt liệt sĩ bắt đầu lên đường. Trong số
nhân chứng đi cùng hôm đó có cựu chiến binh Nguyễn Văn Cán, hiện đã 75 tuổi.
Khi vào đến K'Nak, ông như đang sống lại với trận đánh đầy bi tráng của 40 năm
trước, với máu đồng đội nhuộm đỏ chiến hào. Trong
nước mắt chứa chan, ông kể: “Lúc đó, hỏa lực địch trùm lên trận địa, pháo,
rốckét cày xới từng miếng đất khiến quân ta thương vong quá nhiều. Tôi phải
điện báo cáo với cấp trên nhưng chưa kịp nói thì Tiểu đoàn trưởng Ngô Trọng Đãi
giật lấy bộ đàm từ tay tôi để xin ý kiến chỉ đạo. Anh nói chưa dứt câu thì một
quả đạn cối của địch nổ ngay trước mặt.Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh bụng anh
Đãi bị phá một mảng lớn, máu chảy xối xả, ruột lòi cả ra ngoài. Tôi phải xếp
ruột anh lại, xé áo buộc chặt bụng anh. Vết thương quá nặng, anh nhìn tôi, nắm
chặt tay tôi, môi mấp máy như muốn dặn dò điều gì, nhưng không thốt ra được lời
nào. Sau đó dân quân hỏa tuyến chuyển anh ra trạm Trung phẫu cấp cứu, nhưng đi
đến nửa đường thì anh tắt thở...”.Ngay khi lội rừng vào đến K'Nak, đoàn tìm
kiếm hài cốt tiến hành công việc ngay. Tuy nhiên, mọi người đào bới loanh quanh
suốt cả ngày mà không thấy dấu hiệu gì. Điều kỳ lạ là các nhà ngoại cảm cũng
mất hết thông tin, có chăng thì rất mờ nhạt. Bích
Hằng và Thẩm Thúy Hoàn cũng chỉ một số địa điểm theo cảm tính, nhưng đào lên
chỉ thấy đất đá mà thôi. Cả ba nhà ngoại cảm làm lễ bên suối gọi “vong” lên hỏi
thông tin, nhưng gọi mãi không được. Trời tối, công việc tìm kiếm phải tạm
dừng.Cũng trong đêm ấy, tại nhà nghỉ, Thẩm Thúy Hoàn mới gặp được “vong” liệt
sĩ Ngô Trọng Đãi. Liệt sĩ Đãi “dặn” rằng: “Triển khai đào xuống phía dưới,
không đào ở trên cao. Nhưng phải tiến hành tìm các liệt sĩ khác rồi mới tìm
được tôi và anh Thành. Nếu không sẽ không có ai tìm những anh em còn lại nữa”.
Cùng thời gian đó, liệt sĩ Đãi “gặp” Bích Hằng “dặn” thêm: “Cháu yên tâm, không
đi nhầm đâu. Sát mép bờ suối còn nhiều anh em lắm, cố tìm hết nhé”. Ngày hôm
sau, các nhà ngoại cảm chia làm hai nhóm nhằm mở rộng phạm vi tìm kiếm hàng
trăm liệt sĩ còn nằm quanh vị trí K'Nak. Thẩm Thúy Hoàn, Nguyễn Khắc Bảy theo
dõi việc khai quật ở khu vực trạm Trung phẫu. Nhóm Phan Thị Bích Hằng cùng một
số nhân chứng khảo sát ở khu vực quanh K'Nak. Theo
“chỉ dẫn” của liệt sĩ Đãi, Bích Hằng đã xác định được một vị trí bên dòng suối,
trong lùm cây rậm, có gò mối lớn. Tại đây, tìm được 22 bộ hài cốt liệt sĩ. Tại
một vị trí khác, bên dãy cây bạch đàn, tìm thêm được 12 bộ hài cốt nữa.Cũng
trong ngày hôm đó, Thẩm Thúy Hoàn tìm được hài cốt 5 liệt sĩ. Đặc biệt, chị đã
xác định được một địa điểm giữa ruộng ngô nhà dân, bên bờ suối, phía ngoài là
rừng cây báng súng. Khi đào địa điểm này lên, tìm được 37 hài cốt liệt sĩ.Ngày
hôm sau, Thúy Hoàn và Bích Hằng lại tìm được thêm 6 liệt sĩ bên lề đường dẫn
vào một lâm trường... Tổng cộng, trong vài ngày ngắn ngủi của đợt đầu tiên đoàn
tìm mộ ở K'Bang đã tìm được gần 100 hài cốt liệt sĩ trong các hố chôn tập thể.
Điều khó tin nhất là các nhà ngoại cảm xắp xếp xương cốt của từng người rất
chính xác, mặc dù các liệt sĩ được chôn tập thể, xương cốt lẫn lộn Hầu
hết các nhà ngoại cảm ở nước ta có được khả năng kỳ lạ là do một biến cố trong
đời. Ly kỳ nhất phải kể đến câu chuyện của nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng, cô
đã có được khả năng phi thường sau một lần bị chó dại cắn suýt chết… Theo ông
Vũ Thế Khanh, Tổng Giám đốc Liên hiệp Khoa học công nghệ tin học ứng dụng, ở
Việt Nam hiện có gần 100 người có khả năng đặc biệt, trong đó chỉ có hơn chục
người có khả năng tìm mộ thực sự xuất sắc. Còn con số lừa bịp để trục lợi, hoặc
hoang tưởng mình có khả năng đặc biệt thì phải đến hàng ngàn.Chính vì thế, ông
cũng cảnh báo rằng, tất cả những người chưa được các nhà khoa học cũng như
những cơ quan có chức năng thẩm định, đánh giá bằng các đề tài nghiên cứu cụ
thể thì không thể tin tưởng được.Qua các cuộc nghiên cứu, đánh giá, các nhà
khoa học tổng kết được 4 con đường dẫn đến khả năng ngoại cảm: Thứ nhất là bẩm
sinh, tức sinh ra đã có khả năng ngoại cảm. Thứ hai, sau những trận ốm thập tử
nhất sinh bỗng phát hiện ra khả năng này. Thứ ba, các thiền sư tu hành lâu năm,
đắc đạo. Thứ tư, do được đào tạo. Theo
ông Khanh, trường hợp trở thành nhà ngoại cảm do bẩm sinh là rất hiếm, do tu
hành đắc đạo thì có nhiều, song đối với các nhà tu hành, ngồi một chỗ biết
chuyện thiên hạ chỉ là một bậc nhỏ trên con đường đến cõi niết bàn.Các thiền sư
chuyên tâm tu hành, không màng đến thế sự, tiếng tăm, danh phận và rũ bỏ hết
việc đời nên họ không bao giờ công bố khả năng của mình. Họ muốn giữ tâm tịnh
để tiếp tục tu hành khổ hạnh, do vậy, người đời thường không biết được khả năng
của họ.Người tiêu biểu về khả năng tu hành rồi trở thành nhà ngoại cảm là anh
Nguyễn Văn Nhã. Anh Nhã hiện đang sống ở TP Hồ Chí Minh. Anh thường ít khi tiếp
xúc, gặp mặt người tìm mộ. Những ai muốn tìm được hài cốt người thân thường gọi
điện hỏi anh, anh sẽ chỉ dẫn qua điện thoại.Anh Nhã làm thế là vì không muốn
mang tiếng kiếm tiền từ việc chỉ dẫn người đời đi tìm mộ. Chính vì thế, nhiều
gia đình tìm thấy mộ thân nhân qua sự chỉ dẫn của anh, muốn tìm anh hậu tạ
nhưng không biết anh ở đâu, hỏi địa chỉ thì anh không cho, thậm chí mang quà
đến anh cũng không nhận.Đã có cả ngàn người tìm được mộ nhờ sự chỉ dẫn của nhà
ngoại cảm Nguyễn Văn Nhã, song vẫn không biết mặt mũi nhà ngoại cảm này như thế
nào. Việc có khả năng ngoại cảm do đào tạo bài bản chính là nét độc đáo ở Việt
Nam mà các nhà khoa học đang chuyên tâm nghiên cứu, áp dụng.Đã có một số người
sẵn có khả năng đặc biệt, lại được các nhà khoa học rèn luyện nên trở thành nhà
ngoại cảm có khả năng tìm mộ cũng như nhiều khả năng có ích khác, tuy nhiên,
những người này còn đang trong giai đoạn nghiên cứu nên các nhà khoa học chưa
cung cấp thông tin.
Bài 1 -
Đi tìm lời giải của những nhà ngoại cảm
Việt Nam
Hầu
hết các nhà ngoại cảm ở nước ta có được khả năng kỳ lạ là do một biến cố trong
đời. Có người bị điện cao thế giật (ông Nguyễn Văn Chiều), có người qua trận
sốt hoặc trận ốm thập tử nhất sinh thì trở thành nhà ngoại cảm. Trong
số những người trải qua biến cố thành nhà ngoại cảm thì ly kỳ nhất phải kể đến
Phan Thị Bích Hằng. Con đường trở thành nhà ngoại cảm của Bích Hằng vô cùng
gian nan, kỳ lạ và nhiều nước mắt.Phan Thị Bích Hằng sinh ra và lớn lên ở một
ngôi làng nghèo thuộc xã Khánh Hòa, Yên Khánh, Ninh Bình. Năm 1990, khi 17
tuổi, vừa thi đại học về, Hằng cùng một cô bạn gái đang đi trên đường bỗng có
một con chó nhảy xổ ra cắn. Hằng bị cắn vào chân trái, cô bạn gái bị cắn vào
tay trái.Cũng như người dân ở các vùng nông thôn, Hằng và cô bạn cảm thấy
chuyện bị chó cắn rất bình thường, rồi quên ngay sau đó. Vài ngày sau khi bị
chó cắn, Hằng nhận được giấy báo đỗ đại học.Khoảng một tháng sau, cô bạn đột
nhiên không nói được nữa, hàm răng cứng lại. Nghĩ là bị đau răng, Hằng đưa cô
bạn đi khám. Bác sĩ nha khoa kiểm tra và khẳng định không phải do đau răng. Hai
người lại đèo nhau đến Bệnh viện Quân y 5 Ninh Bình.Sau khi khám xét, bác sĩ
bảo bạn gái của Hằng có triệu chứng của người bị bệnh dại. Tưởng như đất dưới
chân sụt xuống, tử thần đã nắm tay mình dắt đi, Hằng nói như người mất hồn:
“Đúng như vậy. Cháu và cô bạn đều bị một con chó cắn”. Sau hôm đó, Hằng cũng
hôn mê bất tỉnh. Cô bạn thân thì đã qua đời.Gia đình đưa cô đi chữa trị nhiều
nơi, bằng cả Đông y lẫn Tây y, song các bác sĩ, thầy lang đều lắc đầu, bởi bệnh
này từ xưa đến nay không ai chữa khỏi. Khi đến nhà một ông thầy lang theo Thiên
Chúa giáo, ông xem xét kỹ biểu hiện cơ thể rồi nói một câu an ủi: “Chúa lòng
lành sẽ che chở cho con”. 
Nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng và mẹ
Sau
đó, ông bảo người con trai ra nghĩa địa lấy một mảnh ván mà người ta vừa bốc
lên hôm trước, rồi bào chế với vài vị thuốc. Để giành giật giữa sự sống và cái
chết, gia đình Hằng liền cho cô uống ngay vị thuốc khủng khiếp này.Sau khi uống
thuốc, ông thầy lang bảo với bố mẹ Hằng: Sau 3 tiếng đồng hồ cháu sẽ cảm thấy
nóng khắp người, lên cơn sốt mê man, nói sảng, thậm chí lên cơn điên cắn xé.
Nếu 3 ngày sau cháu hết cơn thì cháu sống được còn nếu lên cơn trở lại thì cháu
không sống được nữa. Tôi rất muốn cứu cháu nhưng khả năng của tôi chỉ có
vậy.Đúng như lời ông thầy lang nói, 9h tối Hằng lên cơn cắn xé điên cuồng, đến
11h đêm mới thiếp đi. Ngày thứ nhất, ngày thứ hai không thấy triệu chứng gì.
Ngày thứ ba, khi cùng người anh trai của cô bạn gái đã mất ra mộ thắp hương thì
đột nhiên Hằng cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hằng liền
nói: “Anh đưa nhanh em về, em sắp lên cơn điên rồi”. Từ đấy, Hằng không còn
biết gì nữa.Đến 1h sáng hôm sau, gia đình không còn hy vọng bởi Hằng đã hoàn
toàn tắt thở. Bình thường, những người trẻ tuổi như Hằng ở quê được khâm liệm
rất nhanh rồi đem chôn, không tổ chức lễ tang, kèn trống. Thế
nhưng, có một ông cụ dạy chữ nho ở làng rất giỏi tử vi vào nhà Hằng, sau một
hồi tính toán, ông bảo: “Thứ nhất, chưa qua giờ Thìn không được khâm liệm cháu;
thứ hai, cứ để nó nằm như thế, không được thắp hương”.Lúc đó, một ông bác sĩ
nói: “Tốt nhất đậy mặt cháu lại, để gia đình đi chuẩn bị cho cháu, tại sao cụ lại
nói vậy”. Ông cụ đó nói tiếp: “Các anh thì có cả một nền y học hiện đại, còn
tôi chỉ là tàn hương nước thánh, nhưng tôi khẳng định nó không chết”.Nghe cụ
già và bác sĩ tranh cãi, gia đình Hằng rất hoang mang, không biết xử trí thế
nào. Thế nhưng, ai đi mua gỗ đóng quan tài cứ đi, ai ngồi chờ xem lời ông cụ
linh ứng thế nào thì cứ chờ.Hồi khắc khoải chờ chết, Hằng có hỏi bố (bố Hằng là
quân nhân): “Vì sao những vị lãnh đạo khi chết người ta lại bắn 7 loạt đại
bác”, bố Hằng trả lời: “Để linh hồn mau siêu thoát”. Nghe bố nói vậy, Hằng liền
bảo: “Khi con mất bố bắn cho con bảy phát đạn để con mau siêu thoát trở về với
gia đình mình”. 7h
sáng hôm đó bố Hằng mới về đến nhà. Trông thấy đứa con gái tội nghiệp tắt thở
nằm đó ông không kìm được nước mắt. Nhớ lời hứa với đứa con gái, ông lôi súng
ngắn ra bắn. Tiếng súng nổ làm Hằng bật tỉnh dậy và phản xạ đầu tiên là lao ra
phía tiếng súng gọi “Bố ơi!”.Hằng đạp phải những chiếc vỏ đạn và ngã rất mạnh
xuống sân. Mọi người liền khiêng cô vào trong nhà. Sau khoảng nửa tiếng, Hằng
tỉnh lại hoàn toàn. Khi đó, một cảm giác rất kỳ lạ đến với cô. Thân thể dường
như mất trọng lượng, như đang bay và nhìn mọi người như ở một thế giới
khác.Theo lời Hằng, trong thời gian 30 phút bất tỉnh do trượt ngã đập đầu xuống
sân, cô thấy bà nội và bà ngoại (cả hai đều đã mất) gọi cô. Hằng thấy mình đang
đi qua một cây cầu bắc qua con sông lớn với mây mờ sương khói bao phủ. Phía bên
kia cầu, bà ngoại cùng rất nhiều người đứng vẫy tay, bà nội thì đứng bên bờ này
kéo lại.Cố vùng vẫy, Hằng tuột khỏi tay bà. Đúng lúc đó thì tiếng súng làm Hằng
giật mình tỉnh dậy. Mọi người đều vui mừng khôn xiết, coi việc Hằng sống lại là
chuyện thần kỳ.Vài tháng sau, khi khỏe mạnh hẳn, Hằng thường đi lung tung,
không có định hướng. Điều kỳ dị là nhìn mặt mọi người Hằng có thể biết được họ
còn sống lâu hay sắp chết. Một số người đang khỏe mạnh song lại cứ như có ai đó
nói với cô rằng họ sắp chết, thế là cô tìm họ nói cho họ biết rằng họ sắp chết. Không ít lần cô bị ăn đòn vì... độc mồm, độc miệng
Bỏ thi đại học
là cần thiết nhưng phải có lộ trình
"Lộ trình bắt buộc" đó chính là sự nghiệp chấn hưng một nền giáo
dục bao năm nay đã quá nệ vào thi cử nhưng lại chưa bao giờ thực hiện được
nghiêm túc các kỳ thi ở các cấp học phổ thông. Việc các trường đại học
hiện nay không thể "nhắm mắt tin cậy" vào các kỳ thi, nhất là kỳ thi
tốt nghiệp PTTH là có lý do xác đáng. Còn nhớ cách đây mấy năm, khi Bộ GD-ĐT
chủ trương tuyển thẳng vào đại học những học sinh "đạt tổng điểm giỏi"
lớp 12 và có kết quả "giỏi" ở kỳ thi tốt nghiệp PTTH, thì ở rất nhiều
địa phương đã xảy ra tình trạng "chạy điểm tổng kết, chạy điểm thi tốt
nghiệp" để có kết quả "giỏi" đủ điều kiện tuyển thẳng vào đại
học. Sau mấy năm tiến hành
chủ trương này, nhận rõ những bất cập, Bộ GD-ĐT đã phải bỏ kiểu xét tuyển trên.
Nay, trong khi chưa chuẩn bị đủ điều kiện để có những "kết quả thực"
ở các cấp học, cũng chưa đủ điều kiện để "nói không" với những tiêu
cực đủ loại trong kỳ thi tốt nghiệp PTTH, mà vội tuyên bố đến năm 2009 sẽ
"bỏ kỳ thi đại học" nhằm giảm bớt tốn kém cho học sinh cả nước, tôi
nghĩ, các em học sinh có "thực học" trong cả nước chưa chắc đã mừng.
Dù những cuộc "vượt vũ môn" trong kỳ thi đại học hằng năm đối với các
em không chỉ là tốn kém tiền gia đình, mà thực sự là những thử thách vô cùng
vất vả.
 Bởi tuy phải khổ nhọc
tốn kém như vậy, nhưng bù lại, những học sinh thi đỗ đại học cơ bản là những
học sinh có khả năng theo được chương trình đại học. Mô hình "hình
tháp" trong giáo dục từ PTTH lên đại học ở nhiều nước phát triển là mô
hình ưu việt. Nhưng để có "mô hình ưu việt" ấy, người ta đã bắt đầu
rèn luyện ý thức thực học cho học sinh ngay từ lớp 1, cấp 1. Nghĩa là người ta
phải "tạo nền", tạo cái phần "đế tháp" cho vững trước khi
nghĩ đến việc thu kết quả từ "đỉnh tháp". Chúng ta đã tạo nền, đã xây
"đế tháp" giáo dục phổ thông như thế nào trong bao năm nay? Việc thầy giáo Khoa tố
cáo kỳ thi tốt nghiệp PTTH gian lận ở một trường Hà Tây, khởi đầu cho phong
trào "nói không với tiêu cực trong thi cử", thực ra, chỉ là trường hợp
tình cờ, nằm ngoài dự kiến của Bộ GD-ĐT, và buồn thay, chỉ là một trong vô vàn
những trường hợp vẫn xảy ra đều đều mỗi kỳ thi tốt nghiệp PTTH hằng năm ở nhiều
địa phương trong cả nước. "Kính thưa các bác... chưa bị lộ" là câu
nói đùa rất đắng mà các thầy cô giáo coi thi vẫn nói truyền nhau ở mỗi kỳ thi. Về mặt nào, khi nhìn
những "lớp chưa ra lớp, trường chẳng ra trường" ở những vùng sâu vùng
xa, các thầy cô giáo khi coi thi đã không nỡ "xuống tay" quá nặng với
những em học sinh mà họ biết, nếu "ngang ngay sổ thẳng" chúng sẽ
không bao giờ có được tấm bằng PTTH. Mà gia đình các em lại rất nghèo, và các
em lại rất cần tấm bằng tuy chưa đánh giá đúng thực học ấy để làm chứng chỉ đầu
tiên vào đời. Vì bây giờ, dù là xin đi học lớp công nhân ngắn ngày, người ta
cũng đòi phải có bằng tốt nghiệp PTTH. Những lúng túng của Bộ GD-ĐT trước thực
trạng này, theo tôi, có thể phần nào thông cảm được. Dĩ nhiên, rồi phải tiến
tới bỏ kỳ thi vào đại học có nhiều bất hợp lý và rất tốn kém như lâu nay, nhưng
bỏ vào lúc nào, và trước khi bỏ phải làm những gì để những kết quả qua các năm
học của học sinh là trung thực, và kỳ thi tốt nghiệp PTTH là thật sự nghiêm túc
với kết quả tin cậy được. Tất cả những điều ấy đều phải làm và phải làm quyết
liệt, nhưng không thể xong trong vài năm tới. Vì thế, trước đề án "bỏ kỳ
thi vào đại học" được đưa ra một cách khá bất ngờ, nhiều người, cả những
người trong ngành giáo dục, đã không tin là chúng khả thi. Rút kinh nghiệm từ
những quyết định có phần vội vàng trước đây, có lẽ ngành giáo dục mà cao nhất
là Bộ trưởng Bộ GD-ĐT nên xác lập một lộ trình tin cậy, một lộ trình bắt buộc
để tiến tới quyết định quan trọng này. Thanh
Thảo 
Tản mạn về cố
nhạc sỹ Trịnh Công Sơn
Tưởng niệm 6 năm ngày mất của ông (01.04.2001-01.04.2007)
Trịnh Công Sơn, một vì sao sáng ngời trên bầu trời âm nhạc Việt Nam
nói riêng và quốc tế nói chung. Sáng ngời nhưng không chói mắt, một kiểu ánh
sáng dịu hiền, bao dung đã tạo nên một hấp dẫn lực khiến con người muốn tìm đến
tắm mình dưới cái ánh sáng lãng mạn và bổ dưỡng đó. Ở Việt Nam, một cách khiêm
tốn có thể nói, ai đã từng để ý một chút xíu đến âm nhạc đều biết đến Trịnh
Công Sơn. Trên bầu trời quốc tế, Trịnh Công Sơn như một cánh chim đã bay qua
mọi miền và hót lên những âm thanh từ trái tim, từ tấm lòng, với tất cả tình
yêu và hoài bão hòa bình, khiến cho nhiều sắc dân phải nói lời đồng cảm. Trịnh
Công Sơn có tên trong tự điển Bách Khoa Pháp “Encyclopédie de tous les pays du
monde” (Coll. Les Millions) và được trao tặng nhiều giải thưởng quốc tế cũng
như những giải thưởng ở Việt Nam, nhưng có lẽ giải thưởng lớn nhất cho ông đó
là hàng triệu triệu “tín đồ” đã kính mến ông, yêu quý ông cũng như yêu thích
tác phẩm của ông.
Mỗi ca khúc của Trịnh Công Sơn, nếu được gỡ ra khỏi 5 dòng kẻ của khuôn nhạc
thì lời nhạc trở thành một bài thơ. Tất cả ca khúc của Trịnh Công Sơn có thể
gọi là ca khúc phổ thơ! Thơ trong nhạc của ông hoà quyện một cách nhuần nhuyễn,
rất dẻo và dính, có tác động tương hỗ cho nhau tạo thành một hợp chất đầy trữ
tình và thi vị. Thơ tạo ra linh hồn cho nhạc, nhạc tạo ra tính nhịp điệu, êm
tai cho thơ. Những bài thơ hay thường là những bài thơ có tính nhạc khá rõ
ràng, rất dễ phổ nhạc. Những ca khúc hay thường có nhiều tính thơ. Tính thơ có
trong nhạc sẽ làm cho nhạc thoáng đãng và tỏa hương. Nhạc không có tính thơ
nhưng một con tàu chạy qua đoạn đường hầm, không thể nhìn thấy hoa ngũ sắc trổ
rực rỡ hai bên đường ray, không thể thấy cánh đồng xanh mướt, bên trên có đàn
cò đang bay, bên dưới cô cô gái duyên dáng xoắn cao quần, vai nghiêng nón lá.
Có lẽ, trong số những người yêu thích nhạc Trịnh cũng có nhiều người thích vì
tính thơ trong nhạc của ông.
Ngoài cái giá trị có tính “vật chất” của nhạc Trịnh, đó là giá trị nghệ thuật,
thì người ta còn yêu thích nhạc Trịnh vì… ông Trịnh Công Sơn. Trịnh Công Sơn là
một nhân cách lớn. “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng …”. Câu này
đã trở thành câu kinh, nó sẽ bất giác vọng ra khi ta nghĩ một điều gì, làm một
điều gì gây ra một sóng xung nhỏ của lương tâm, và rất có thể khi đụng phải câu
kinh đó thì lương tâm được điều chỉnh về biên độ bình thường, đi nhẹ nhàng, êm
dịu bên trong theo đời sống thường nhật để giữ yên ổn cho lòng mình. Nếu từ
“hiền” được hiểu như một tư cách đạo đức, như lòng vị tha, độ lượng, thì sống
“hiền” như Trịnh Công Sơn thật rất khó. Người yêu nhạc Trịnh mà biết ro rõ về
cuộc đời, những giai thoại, những tư liệu về nhạc sỹ này thì yêu nhạc Trịnh lên
nhiều lần nữa. Tôi nói không phải vì được ngồi ghế nhựa, ghế tre hoặc ngồi trên
cỏ để được xem chương trình quy mô mà miễn phí tại Khu du lịch Bình Quới mỗi
năm kỷ niệm ngày mất của ông. Cứ xem “tấm lòng” của đông đảo bạn bè ông, của
hàng triệu triệu người yêu thích nhạc ông dành cho ông mà biết tấm lòng của
ông.
Về khía cạnh nghệ thuật, mỗi nghệ sỹ có một phong cách riêng của mình, đều có
thể hẫp dẫn được công chúng. Về khía cạnh nhân văn thì chỉ có một “phong cách”
mà thôi, đó là “tấm lòng”. Nghệ thuật, tùy trình độ của người đẻ ra tác phẩm,
tùy cảm nhận của người thưởng thức, nhưng tấm lòng thì tôi tin rằng mọi người
đều cảm nhận giống nhau. Tiếc rằng, lúc ông còn sống, vì những lý lẽ này nọ, vì
sự ganh tị cá nhân, có một số ít người đã đối xử không có tấm lòng với ông. Và
hôm nay, mỗi ngày mọc ra thêm nhiều phòng trà, quán cafe, các chương trình văn
nghệ, ca nhạc… sử dụng tác phẩm của ông, sử dụng tên ông, họ ông… để đặt tên
quán, tên chương trình… Một phần vì họ yêu thích nhạc ông, yêu quý ông, một
phần vì một “nhãn hiệu” mang lại tư lợi cho họ, dù sao, điều đó cũng đáng tự
hào về một nhạc sỹ lừng danh và nhân cách của Việt Nam! Không biết những lý lẽ
kia, những quá khứ ganh tị kia đã có đôi chút chạnh lòng khi nhớ lại hay không,
nhưng tôi tin rằng Trịnh Công Sơn vẫn vui vẻ, dung dung ở bên kia cuộc đời với
khúc nhạc, lời ca, “Những hẹn hò từ nay khép lại/ thân nhẹ nhàng như
mây...!”.
DU XUÂN CAO - BẮC - LẠNG
Ngày xuân con én đưa thoi Đường Cao Bắc Lạng xa xôi ngàn trùng Mười bốn hảo hán anh hùng Bốn xe thoả sức vẫy vùng vu vi
Bùi ngùi kẻ ở người đi Mưa xuân giăng mắc những gì người ơi ! Đường lên Việt Bắc xa vời Quê hương cách mạng đẹp tươi lạ thường
Tuyên Quang chín nhớ mười thương Na Hang, Ba Bể - con đường trong mây Sông Lô, Sông Gấm ngất ngây Rừng nguyên sinh vẫn còn đây cội nguồn
Núi Các Mác, suối Lê Nin Sáo chiều Pắc Bó còn in lưng đèo Bạt ngàn hoa cải vàng reo Ôi thác Bản Giốc trong chiều đẹp sao !
Chi Lăng cửa ải đón chào Mẫu Sơn kia đỉnh non cao thoại huyền Lạng Sơn ơi lạ mà quen Đâu nàng Tô Thị nỗi niềm xưa nay ?
Bồi hồi là buổi chia tay Người về có nhớ những ngày quen thân Thoi đưa một chuyến phong trần Đường lên biên giới ngày xuân tuyệt vời !...
ĐƯỜNG LÊN LŨNG CÚ
Anh
dời Hà Nội chiều nay Mondeo
thẳng hướng sân bay Nội Bài
Mùa
xuân phấn khích dặm dài Vĩnh
Yên đã tới đường 2C ( hai xê) rồi
Thành
Tuyên biết mấy đẹp tươi Xa
xa là núi là đồi Hà Giang
Thịt
trâu đặc sản nhà hàng Tam
Sơn, Quản Bạ đường sang cổng trời
Đèo
cao vực thẳm chơi vơi Cung
đường vắt vẻo kinh người khúc cua
Tai
mèo dốc ngược trời mưa Nghìn
hai trăm mét có thừa độ cao !
Nhớ
em - cái nhớ cồn cào Chắc
em lo lắng đường bao hiểm nghèo
Bốn
người một chiếc mondeo Lên
thăm đất nước Vua Mèo xa xôi
Yên
Minh phố huyện qua rồi Đồng
Văn - mây núi tuyệt vời là đây
Dừng
chân Mèo Vạc sáng nay Địa
đầu Tổ Quốc cờ bay rực hồng
Xin
chào Lũng Cú mênh mông Lên
đây mới thoả tấm lòng Việt Nam...

Tin
cậy hay không?
Vậy là các bác hết kêu rằng, tổ chức
thi trắc nghiệm 4 môn trong năm học này là gấp gáp quá nhé! Vì sao ư? Xin ra hiệu sách. Thôi thì trên trời dưới sách
hướng dẫn thi trắc nghiệm. Các cô cậu học trò lớ ngớ mà lạc vào bát quát trận
đồ sách huớng dẫn thi trắc nghiệm nếu không hoa mắt chóng mặtvì nhiều loại quá,
bồn chồn vì giá cao quáắt sẽ đủ sức khỏe thi tuyển… phi công vũ tru, chứ phi
công dân dụng cho Vietnam Airlines, muỗi! Ba tháng trước khi thi, sách hướng dẫn đã sẵn sàng
bán. Bộ GD&ĐT đã công bố đề mẫu chuẩn rồi nên sách cứ bám lấy mà diễn dịch
và mở rộng. Rồi thế nào chẳng có nạn đạo, chôm, mượn của nhau. Các ý tưởng lớn
gặp nhau “dưới trời thu trắc nghiệm”. Nhà xuất bản này thi đua ngầm với nhà xuất bản
kia bằng giá. Cùng là sách nhang nhác như nhau nhưng giá lại vênh nhau ghê gớm.
Cuốn này có 29.000 đồng, nhưng cuốn kia vọt lên 78.000 đồng. Dân ngoài ngành
làm sao đánh giá được giá trị thực của sách? Theo các thầy giáo có kinh nghiệm luyện thi đại
học, khó bảo đảm chất lượng các đề thi trong các tài liệu luyện thi được biên
soạn và ấn hành vội vã này và có lời khuyên các cô cậu học trò hãy cẩn thận kẻo
tiền mất, tật mang đấy. Đừng lạm dụng nhiều loại sách và cầu may trong trắc
nghiệm. Thi trắc nghiệm khác xa thi tự luận. May rủi rất thấp. Nhưng trước mắt mong các thầy giáo dạy các môn
trắc nghiệm này, nếu có điều kiện hãy làm ơn trắc nghiệm nhanh các sách hướng
dẫn này xem có đáng tin cậy hay không?
Đề
toán tú tài Việt dưới mắt giáo sư ngoại quốc
Mùa thi lại đến, là
thời điểm thích hợp để bình tĩnh nhìn lại các kỳ thi vừa rồi. Chúng tôi vừa có
dịp gặp gỡ các giáo sư đại học ở một số nước để hỏi trao đổi về đề thi tốt
nghiệp trung học phổ thông năm 2004. Đề thi được chọn để hỏi ý kiến các giáo sư
là đề thi Toán. Lý do: Toán và Văn là hai môn chính, mà tất nhiên không thể hỏi
giáo sư ngoại quốc về đề Văn Việt. Toán là một thứ môn học có tính quốc tế không
lệ thuộc vào ngôn ngữ. Toán cũng là môn học thuần túy giấy bút không cần phòng
thí nghiệm, nên sự khác biệt về cơ sở vật chất giữa các trường Việt Nam và các trường
ngoại quốc không quan trọng. Tại Mỹ, Thanh Niên
đã tiếp xúc với tiến sĩ Keith E. Schwingendorf, giáo sư trưởng khoa Toán tại
đại học Purdue University North Central, bang Indiana. Sau khi xem câu hỏi và bài giải môn
Toán kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông (TNTHPT) vừa qua, TS Schwingendorf
cho ý kiến: “Đề thi này có một số ý hay để kiểm tra kiến thức về toán. Tuy
nhiên, đề thi này thiếu bề rộng. Trong 10 điểm có đến 4 điểm cho một bài giải
tích kinh điển. Nếu đây là một đề thi làm trong 3 giờ thì hơi dài, trừ phi những
bài gần y hệt thế này đã thấy nhiều lần trong quá trình dạy học hoặc trong những
kỳ thi các năm trước”. Ông nói thêm: “Đề thi này có một số yếu tố đánh đố. Có
thể thích hợp cho một kỳ thi tuyển, lọc lựa học sinh giỏi, khá, nhưng không
thích hợp cho một kỳ thi tốt nghiệp. Đối với tôi, một đề thi tốt nghiệp vừa kiểm
tra sự học của học sinh, vừa kiểm tra hiệu năng của nền giáo dục. Bài thi kiểu
cần "mánh" theo tôi là không thích hợp với loại bài thi tốt nghiệp”.
Ông ví dụ: “Như câu số 2, một thí sinh bình thường sẽ để nguyên hàm số như
vậy mà lấy đạo hàm, sẽ thiệt thòi nhiều so với một thí sinh biết
"mánh" đổi biến số. Bài số 4 cho bốn điểm có tọa độ z cùng như nhau,
đối với một thí sinh lanh trí sẽ được điểm không mất tí công nào. Nếu mục đích
của kỳ thi là kiểm tra học lực thì những “mánh” như thế không nên khuyến
khích”.  Sử dụng Toán trong
ngành của mình nhưng không phải là một nhà toán học thuần túy, Tiến sĩ Mark
Kaiser là giáo sư nghiên cứu ngành kỹ nghệ năng lượng tại đại học Louisiana State
University, bang Louisiana. Dưới con mắt của một người ứng dụng
toán học, tiến sĩ Kaiser góp ý: “Trước hết, các bạn ở Việt Nam nên hiểu
cho là ở Mỹ cho tới cách đây vài năm không có kỳ thi tốt nghiệp nên cách nhìn của
tôi tất nhiên phải khác đồng nghiệp ở nước khác. Theo tôi, đề thi này trừu tượng
và lý thuyết, chưa kể là rất khó. Nhưng nếu học sinh Việt Nam thông minh
đặc biệt tiếp thu được những kiến thức như thế này thì rất hoan nghênh. Tuy
nhiên, ngay cả khi giả sử rằng chương trình trung học đã dạy tất cả kiến thức cần
có để giải các bài toán này, thì tôi vẫn thấy bài toán còn khó". Tiến sĩ
Kaiser giải thích thêm: “Ý tôi muốn nói là cũng với những kiến thức này, thì một
kỳ thi tốt nghiệp nên cho bài đơn giản hơn, nhưng rộng ra, để soát lại khả năng
của học sinh”. Cả hai giáo sư đều
nêu vấn đề chấm thi. TS Schwingendorf nói: “Đề thi càng có nhiều yếu tố đánh đố,
thì càng khó chấm, vì sẽ có nhiều cách giải khác nhau, hoặc cùng một cách giải
thì mỗi em có thể trình bày nhiều hoặc ít chi tiết khác nhau. Một người chấm
nhiều bài có khi còn không thống nhất, nhiều người chấm nhiều bài ở nhiều nơi
khác nhau, khả năng chấm thi không đồng nhất lại càng cao”. Tiến sĩ Kaiser
góp ý: “Cho những kỳ thi đông thí sinh, tôi ủng hộ lối thi trắc nghiệm. Đề thi
trắc nghiệm thực ra khó làm hơn đề thi viết, nhưng bảo đảm sẽ không có vấn đề
chấm sai, hay chấm thi không đồng nhất”. Nếu hai giáo sư ở Mỹ
đều cho rằng đề thi khó, thì một giáo sư khác cho ý kiến khác hẳn. Tiến sĩ
Apostolos Thoma, giáo sư Toán tại Đại Học Ioannina, Hy Lạp, nói: “Ở Hy Lạp cũng
như ở châu Âu nói chung, chương trình Toán ở trình độ trung học rất nặng,
ngược lại lên đại học lại nhẹ hẳn đi. Ngoài ra, trong 20 năm qua cũng có khuynh
hướng xem nhẹ môn hình học. Qua đề thi này tôi thấy ở Việt Nam cũng giống
như ở đây”. Tiến sĩ Thoma không cho đề thi này là khó: “Đề thi này, trừ bài số
5, không có gì khó”. Bài số 5 , theo cả 3 giáo sư trên thì vừa khó, rắc rối, vừa
nhiều tính toán. Nếu đọc bài giải thì sẽ nghĩ không có gì khó, nhưng nếu phải đối
đầu với bài toán như thế này trong phòng thi thì thật gay go”. Có thể rút ra điều
gì qua cuộc trao đổi nêu trên? Phải chăng là việc cần có những đề thi nhằm đánh
giá được hiệu quả tiếp thu giáo dục nhưng không đánh đố học sinh?
| |