Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: Thực đơn người xem
Tik Tik Tak
Bài viết cuối
Bình luận mới
manhnguyen98mmo trong
Gửi lời cho gió
minex1 trong BUY PASSPORT ONLINE, PASSPORT RENEWAL, HOW TO APPL nhacais666org trong CÔNG NGHỆ THỰC TẾ ẢO TRONG BÁN LẺ bluestar47 trong MANG EM VÀO GIẤC NGỦ ĐÊM NAY Guest_hoaithuong_* trong Thơ về Quảng Ninh - hè 2011 Guest_hải ninh_* trong Thơ về Quảng Ninh - hè 2011 Guest trong MÙA HẠ CUỐI nguyen tran khanh dung trong Thơ 20-11 Ngày Nhà Giáo Việt Nam nguyen tran khanh dung trong Thơ 20-11 Ngày Nhà Giáo Việt Nam nguyen tran khanh dung trong Thơ 20-11 Ngày Nhà Giáo Việt Nam MÙA XUÂN CẢM TÁC
![]() ![]() TRANG ALBUM CỦA BẠN ĐỌC
CHÙM ẢNH HOA XUÂN ![]() ![]() ![]() ![]() Truyện cười
LỜI TỎ TÌNH HAY NHẤT
(A-0205)
Nudiepvien ơi... ![]() Chẳng biết tiếng kêu tuyệt vọng của anh có đến tai em không nữa..? Từ ngày nhận được PM của em thổ lộ với anh rằng em thiếu một vài tập phim "Thần điêu đại hiệp", trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về em. Quá lạ lùng phải không em? Anh cũng không sao hiểu nổi, có lẽ là những lời ngọt ngào trong tin nhắn của em đã làm trái tim băng giá của anh tan chảy. Đôi khi anh thắc mắc không hiểu em và hiện tượng Global Warming người ta hay nói trên đài báo có quan hệ gì với nhau không mà em lại có sức nóng làm trái tim đã bao năm lạnh lẽo của anh ấm lên nhường ấy. Và tất nhiên nỗi băn khoăn của anh nào có câu trả lời.. Thời gian trôi qua, anh vẫn dõi theo bóng hình em, vẫn run lên thổn thức mỗi khi thấy nick của em online. Cũng chỉ có vậy, anh chẳng dám thốt lên lời yêu thương. Có lẽ trái tim anh đã bị nhàu nát đến nỗi anh sợ tình yêu, sợ một lần nữa bị từ chối. Mà anh đã bị từ chối lần nào chưa í nhỉ? Em thấy không? Khi nhắc tới tình yêu là anh hoảng hốt, anh do dự, anh đắn đo. Đó chính là lý do khiến anh không dám bày tỏ lòng mình? Có đúng lý do đấy ko nhỉ? Chết rồi, lại do dự rồi. Không đuợc. Phải dứt khoát. Rồi, đấy là lý do em ạ. Lại nói về việc có tình cảm với em quá dễ dàng, mau chóng. Anh nghĩ rằng lần đầu trong nhiều năm, cái cảm giác có thể giúp đỡ một người con gái yếu đuối (nudiepvien nghe cũng không yếu lắm nhưng không sao, kiểu gì em chả yếu hơn anh), cái cảm giác được cần đến khiến anh cảm thấy mình quan trọng biết bao. Chỉ 2 cái message của em đã có sức mạnh lớn lao, đem lại cho anh sự tự tin ghê gớm không thể nào miêu tả bằng lời. Em quả là có tài động viên người khác, làm sao anh lại không thấy yêu thương nhung nhớ cơ chứ.. Em thấy có phải không em?? Mỗi ngày trôi qua, anh lại ngồi nhìn em ba hoa với bé xí xọn, bé tí và mỉm cười mơ một lúc nào đó anh xí xọn với em... Thôi em nhé, đã đến lúc anh tạm dừng type, đi ngủ để lấy sức ngồi nhìn em khi em đi học về. Hãy cho anh kết thúc bằng 3 câu hát trong một bài bạn anh sáng tác, hát tặng người yêu nó: Người đừng cho anh chờ mong tình yêu trong nỗi ưu phiền Đùng cho anh nhiều đêm thẫn thờ thả hồn phiêu lãng Thầm mong em về đây cười vui hạnh phúc với anh... ![]() (A- 0106) Vài dòng này là những gì anh muốn nói với em từ rất lâu, nhưng...chỉ biết viết lên đây .... Tình yêu đẹp nhầt là mối tình đầu phải không em. Cuộc tình đầu tiên của chúng mình đẹp như trong những vần thơ mà em đã từng đọc anh nghe. Anh không nhớ rõ từng vần, từng chữ, nhưng vẫn còn đây cái cảm giác êm dịu khi mỗi đêm được cùng người mình yêu cùng mơ về một nơi nào đó chỉ có anh và em. Và cuối cùng thì cũng chỉ là những giấc mơ.. Thật ra chúng ta không nên có sự bắt đầu này, nhưng trách ai được trong những chuyện yêu đương của tuổi trẻ, và khi biết đau thì đã không quá muộn màng . mối tình trên net, nói ra thì thật khó hiểu . Nhiều người cho là không thực, những người khác lạ khuyên là sẽ không có kết quả, lại còn hỏi là "Sao mà dại quá !"... Từ ngày đầu tiên anh đã có suy nghĩ này rồi . Nhưng vì sợ em buồn nên đành chôn kín vào trong đáy lòng, mặc cho ra sao thì ra. Khoảng thời gian mới quen biết đuợc em dù rất ngắn, nhưng cảm giác đợi chờ đêm cho tới ngày, rồi lại ngày qua ngày để được một lần thấy em online, để lại được đọc những thông điệp không dấu, những lời nói ấp ủ một tình cảm . Những dòng chữ đem lại một niềm vui khó tả, lại có một chút lo sợ , một chút phân vân . Lo rằng em lại bỏ đi , sợ rằng không thế tìm lại đuợc cái cảm giác đó . Lần đầu tiên nói phone với em cũng thật buồn cuời . Cả hai chỉ biết ấp úng vài câu xã giao, lời nói cứ vang vang trong đầu mà không thành tiếng. Vậy mà cứ mong cho đôi bên đừng hang up.Tình yêu đầu tiên mà phải không, ai lại không vậy . Ai lại không e ngại , lo sợ , mong chờ . Sau đó là những năm tháng hạnh phúc. Tình cảm xây đắp theo thời gian. Lúc có nhau thi mong cho thời gian ngừng trôi, lúc một mình thì uớc gì mình lại có nhau. Có đôi lúc em giận lẫy , giận yêu , làm anh bối rối, chẳng biết giải thích thế nào, năn nỉ thế nào ... Mình đã hứa hẹn thật nhiều , uớc muốn thật nhiều . Anh không biết tư` lúc nào anh trở nên yếu đuối ,anh rất cần em. Mối lo sợ ban đầu không bao giờ quên đuợc trong anh, nó như hiện ra rõ hơn mỗi khi anh không thế lo cho em đuợc lúc em bệnh . Những lúc đó, anh chỉ biết cầu xin phép lạ cho anh đuợc ở ngay ben cạnh em, cầu xin ơn trên che chở cho em . Và điều không muốn cuối cùng cũng đên. Anh không thể thắng đuọc nỗi lo sợ đó . Anh xa em với mong muốn hai ta có một cuộc sống mới, tìm đuọc tình cảm thực sư. Thật đau khi anh không thế tìm đuợc tới em. Thật đau khi không thế nói cho em biết vì sao . Anh như một người thật xấu, thậc ác, một nguời gian dối đi tình cảm của em. Lúc đó anh không biết là mình đã làm đúng hay sai nữa . Anh nghĨ là mình có thể quêN đuợc nhau dễ dàng . Nhưng rồi một năm , hai năm, trong nhữNg lần đuọc gọi cho em hiếm hoi đó , anh vẫn cảm nhận ra tình cảm của em. cảm nhận ra đuọc em đang cô" gắng che đậy nó . Anh không muốn . Em trách anh thật nhiều tuy em không nói .Anh cũng khóc thật nhiều , tuy không một giọt nuớc mắt . Anh như một kẻ vô dụng , một nguời thất hứa. Anh không đùa vui với tình cảm của em, nhưng anh không biết trân trọng nó . Anh không muốn . " An empty street, an empty house , a hoe inside my heart.. I wonder how , i wonder why, i wonder where they are, The days we had , the song we sang together..." Mỗi đêm, anh nghe bản nhạc em thuờng hay mở , đọc lại những lá thư, và ôm trong lòng tấm ảnh của em. " in my heart you were the only"... TRANG BẠN ĐỌC BỐN PHƯƠNG
Có những điều... của cuộc sống ![]() Triết lý của số 1 • Ai cũng chỉ có một mẹ, mẹ là người cho con tình yêu mãi mãi. Mẹ cho con tất cả, vô điều kiện. Mẹ là tài sản quý giá nhất mà con có được ngay từ khi mới sinh ra. • Mỗi người chỉ có một trái tim để giữ nó trong sạch. Trái tim hoàn hảo nhất là trái tim đã chia sẻ tình yêu thương nhiều nhất. • Mỗi cuộc đời có thể trải qua nhiều mối tình, mối tình đầu khó quên nhất, nhưng mối tình cuối mới là mối tình đẹp nhất. • Một người yêu đúng nghĩa là người mà trái tim họ có thể sưởi ấm khi giá lạnh nhất. • Một người bạn chân thành đủ khiến ta bình tĩnh, tự tin và an tâm dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã hay nguy hiểm nhất. Đó là món quà quý báu đặc biệt của cuộc sống. • Một ánh nhìn ấm áp, nói được nhiều hơn những điều vô vị. • Một nụ cười có thể làm nên những điều kì diệu. • Ai cũng có ít nhất một khả năng hơn người, chẳng qua là họ chưa thấy được để nhìn nhận khả năng mới của họ mà thôi. • Mỗi người chỉ có một cái miệng để cẩn thận khi dùng lời nói, để không còn làm nó dơ bẩn và không làm tổn hại đến người khác. • Một cuốn sách có thể làm thay đổi con người. Cuốn sách với nội dung xấu xa đủ làm hư hỏng người đọc, nhưng không ai thành công với chỉ một cuốn sách hay. • Một người không có gì ngoài gia tài kếch xù thì không bằng một người nghèo khổ mà có tri thức, sáng tạo, kinh nghiệm và lý tưởng. • Một đồng tự lao động được quý giá hơn nhiều so với hàng ngàn đồng nhặt được hay làm việc bất chính mà có. • Ai cũng chỉ có một cuộc sống để làm việc và yêu thương hết mình. • Chuỗi ngày quá khứ đã qua, tương lai rộng mở nhiều bất ngờ. Ta chỉ có một hiện tại để sống và để tận hưởng từng phút từng giây. • Có nhiều cơ hội chỉ đến một lần trong đời. • Với thế giới, bạn chỉ là một ai đó, nhưng có thể với một ai đó, bạn là cả một thế giới. GÓC THƯ GIÃN
*Công
thức nấu món ăn đêm 30 Tết : 1. Lấy 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tị, thù oán ...rồi để
ráo nước *
Có tin khẩn cấp báo cho bạn nè... Có 4 nguời đòi tìm bạn cho bằng được, tìm được bạn họ còn nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn, người đó tên là thần tài, may mắn, hạnh phúc và sức khoẻ. Họ nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn trong năm mới này. Còn nữa, bà Phiền muộn còn dặn tui bảo bạn là, bạn đừng tơ tưởng gì đến bả nữa bả sẽ không quan tâm đến bạn đâu... riêng ông sức khoẻ còn có thư riêng cho bạn là sức khoẻ bạn phải thiệt là ngon mà đón ổng đó. * Chúc Mừng Năm Mới ! Năm
hết Tết đến - Đón Chuột tiễn Lợn - Chúc ông chúc bà - Chúc cha chúc
mẹ - Chúc cô chúc cậu - Chúc chú chúc dì - Chúc anh chúc chị - Chúc
luôn các em - Chúc cả các cháu - Dồi dào sức khoẻ - Có nhiều niềm
vui - Tiền xu nặng túi - Tiền giấy đầy bao - Đi ăn được khao - Về nhà
người rước - Tiền vô như nước - Tình vào đầy tim - Chăn ấm nệm êm -
Sung sướng ban đêm - Hạnh phúc ban ngày - Luôn luôn gặp may - Suốt năm
con Chuột. XẢ STRESS Ở ĐÂY !
![]() Những sự khác biệt giữa Tây và Ta
Tây : Đái bậy thì giấu giấu diếm diếm, còn hôn nhau thì trước bàn dân
thiên hạ |
![]() TẢN MẠN MÙA THU Thu đã về trong gió heo heo. Thu của ai? Có phải thu của tôi? Thu của tôi - thu của những giao cảm đan xen trong gió và nắng. Xưa, cái tuổi còn ngơ ngơ, ngố ngố. Thu tới là mùa của những đêm trăng rằm có chị Hằng xinh đẹp ngồi gốc cây đa. Có chú Cuội mải chơi để trâu ăn lúa. Có bánh dẻo ngạt thơm mùi nếp mới. Có bánh nướng ngầy ngậy nhân mỡ cùng ngan ngát hương lá chanh xanh. Có chiếc đèn ông sao năm cánh để cầm chơi chạy rong khắp phố. Có múi bưởi chua mẹ chia chỉ dám nhấm nháp từng con tép nhỏ. Có mâm cỗ xanh đỏ bày dưới ánh trăng thanh. Có cả lúc xúm quanh mẹ hiền, say mê ngắm nghía chú thỏ, chú chó bông sinh ra từ bàn tay của mẹ, bằng những múi bưởi tẽ ra... Nhiều, nhiều lắm chẳng thể kể xiết. Chỉ biết rằng, mỗi hoài niệm giờ là một giọt nước mắt rưng rưng chỉ chực rơi trên má. Khi mà, chẳng còn mẹ để được ngồi bên phá mâm cỗ trung thu. Ðến tuổi trăng rằm, thu về xôn xao ngõ tôi bé nhỏ. Lá bàng rơi sẫm đỏ cả con phố dài. Gió xào xạc, đung đưa, lắc rắc hạt cơm nguội rơi. Quấn quýt gió thu nâng chân ai nhẹ gót. Tôi lâng lâng bước vào lớp học. Bím tóc đung đưa dịu dàng nét lưng cong. Tấm bảng đen, phấn trắng, trái tim hồng. Ngước đôi mắt sáng trong, tôi thầm ước một ngày kia mình cũng là cô giáo, đem lại cho bao trẻ nhỏ, thế giới lung linh huyền ảo, chỉ có tiếng cười. Chẳng bao giờ có tiếng bom rơi, tiếng đạn nổ và thiếu ăn rách mặc. Trống trường vang vang báo giờ tan học, chúng tôi tràn đi trên phố đùa hét vô tư. Ai đó đặt lên vai tôi một cái chạm nhẹ. Thảng thốt giật mình, đoán biết đó là ai. Tôi quay đầu nhìn lại, những ánh mắt giao nhau, rồi lùi bước sóng vai cùng ai đó. Trái tim nhỏ trong tôi run run mỗi lần chạm nhẹ, khi vai bên vai mỗi chiều nắng ngả, mỗi dấu chân đi về man mác tương tư. Rồi một ngày thu người ấy mãi ra đi, nơi xa tít chiến trận ngút ngàn khói lửa. Còn lại mình tôi trong da diết bâng khuâng nỗi nhớ, mỗi thu về ngắm lá bay bay. Có những lúc trong tôi dường như chẳng còn thu nữa. Bao băn khoăn, day dứt, những dàn trải lo toan của người làm mẹ, chẳng cho tôi một giây phút thư nhàn, ngắm mỗi lần thu sang để được chìm vào hoài niệm. Nào bài, nào vở cho kịp số báo ra, nào bữa cơm hàng ngày, nào nơi phố chợ, nào đưa đón con về mỗi buổi chiều tan… Thu về, còn thêm nữa những vòi vĩnh nũng nịu của những đứa con. Nhưng không phải mua đèn ông sao, không mua bánh nướng bánh dẻo, những con tò he nặn bằng gạo nếp... Chúng chỉ thích mua súng bắn pằng pằng, xe tăng, đại bác, ô tô điều khiển từ xa, và búp bê biết khóc... Cũng đành. Nhưng rồi băn khoăn tôi tự hỏi, chẳng biết nay mai chúng có còn nhớ, những thứ này mỗi độ thu qua, như mẹ chúng đến giờ vẫn day dứt với bao kỷ niệm về bà ngoại những đêm trăng tháng tám?... Tất, tất cả, những việc của một người làm mẹ phải nặng gánh đôi vai, đã đẩy tôi triền miên trôi theo mạch thời gian vô định. Nên với tôi, dường như mỗi một mùa thu qua, cuộc đời lại thêm tuổi. Mỗi độ thu về, chỉ lắng bao nỗi nhọc mưu sinh. Cuộc đời cứ vậy trôi theo sự đến - đi của mùa thu lá đổ. Người ta bảo, mỗi chiếc lá nhỏ rơi, là cuộc đời họ thêm một sợi tóc ngả màu. Nhưng còn một điều nữa, ai có nhớ, còn ai đã quên. Là giờ đây, bên cạnh mình chẳng còn những đứa con nhỏ quấn quýt đùa vui. Chẳng có ai để nũng nịu đòi tìm, mua những thứ đồ chơi trẻ nhỏ khi thu đến. Chúng đã lớn khôn, sải cánh bay đi muôn hướng. Chỉ coi cha mẹ là bệ phóng để vào đời. Cũng đôi lần mỏi cánh muốn nghỉ ngơi, chúng mới tìm về nơi cha mẹ mong được ấp ủ. Với tôi cũng vậy. Nên, mỗi độ thu sang, trong cô đơn trống trải, khi có thời gian hoài niệm bao kỷ niệm xưa, tôi lại bâng khuâng thương cha, xót mẹ, nhớ về những đêm trăng rằm được phá mâm cỗ thu đơn sơ, đạm bạc mà đầy ắp niềm vui. Lại khắc khoải về một nơi vời vợi, ai đã đem tuổi trăng tròn tôi chôn lấp bụi thời gian. Lại trằn trọc lo nỗi con xa chưa đủ cánh đủ lông, bước thấp bước cao gập ghềnh với bụi trần đầy những gian truân, khốn khó... Cứ thế thu đến. Cứ vậy thu đi. Giờ với tôi là độ tuổi được gọi đã vào “thu”. Liệu sẽ có một mùa thu vĩnh cửu, cho tôi mãi sống với những hoài niệm thu? VŨ KHÍ KHỦNG BỐ Trước nguy cơ khủng bố, tại các sân bay bây giờ, vấn đề kiểm tra an ninh được đặc biệt chú trọng. Đến mức độ người ta đã phát hiện ra là không hề còn ruồi và muỗi trên phi cơ vì chúng không xuất trình được hộ chiếu và không khai báo hành lý xách tay. Nhưng cũng nhờ chuyện kiểm tra này, nhiều kẻ buôn lậu hoặc mang đồ giả đã bị tóm mặc dù chúng chả có dây dưa gì với khủng bố hết. Thật là nhất cử lưỡng tiện. Hôm trước, tại một sân bay, một ông khách nom vẻ chững chạc, đàng hoàng, tác phong khả kính vừa đi qua cửa kiểm tra thì chuông báo động vang lên. Cảnh sát ào ào xông tới, xe cứu thương, xe cứu hỏa rú còi. Ông ta lập tức bị bao vây tứ phía như ca sĩ ngôi sao giữa rừng "fan" hâm mộ: - Đứng im. Giơ tay lên! Nạn nhân xanh xám mặt mày, rồi chuyển sang giận dữ: - Tôi có tội gì? Tôi là một ông chồng chung thủy, một ông bố không nhậu nhẹt, một công dân chấp hành tốt nội quy an toàn giao thông. Hải quan tuyên bố: - Thưa ông, ông có mang hung khí trong người. Nạn nhân ra sức thanh minh. Mặc, người ta lôi ông vào phòng, bắt cởi hết quần áo. Không hề thấy hung khí. Nhưng chiếc máy dò kim loại tối tân, trị giá chục triệu đô la không thể nhầm được. Họ lôi ông ta tới trước màn hình, và qua đấy, thấy hiện lên một con dao sắc như nước, vô cùng nguy hiểm, nằm kín đáo trong bụng. Hành khách tái mặt, kêu lên: - Trời ơi, con dao này không phải của tôi. Người ta mỉa mai: - Thế của ai? Khách la: - Nó chắc chắn là của bác sĩ. Cách đây mấy năm tôi có giải phẫu ruột thừa, và bác sĩ đã để quên dao trong ấy. Lý do vô cùng chính đáng. Nhưng ông khách vẫn không được lên phi cơ, vì nhỡ đâu, máy bay đang ở trên trời, ruột ông lại thủng một lần nữa, và vũ khí lọt ra. Nhân viên an ninh chưa kịp nghỉ ngơi thì chuông báo động lại rú lên inh ỏi. Mọi người vội vã vào vị trí. Cảnh sát chống bạo động sẵn sàng, lính bắn tỉa lom khom triển khai trên các mái nhà, còn rô-bốt dò mìn được khởi động. Lần này, người bị giữ là một bà khách. Bà la lên: - Tôi không có mang gì cả. Không phạm pháp gì cả. Nhân viên hải quan giải thích: - Hiện nay, bọn khủng bố đã chuyển sang phương pháp mới, đánh bom bằng chất lỏng. Cho nên mọi chai nước đều cấm mang lên máy bay. Vậy mà máy báo bà mang trên người một chai hai lít rưỡi. Bà khách tru tréo: - Đấy không phải là nước giải khát. Càng không phải nước đánh bom. Đấy là túi nước bơm ngực mà bác sĩ đã đặt cho tôi để làm tăng vẻ đẹp. Nghe hợp lý vô cùng. Nhưng mặc kệ, bà khách vẫn bị giữ lại. Trong thời buổi này, tính mạng cao hơn nhan sắc. Cứ như thế, chỉ trong vài giờ, chiếc máy kiểm tra tối tân phát hiện ra trong cơ thể nhiều hành khách đủ loại đồ bác sĩ bỏ quên: Nào kéo mổ, nào bông băng, nào kim khâu. Thậm chí, còn cả nửa ổ bánh mì kèm theo giấy gói do người ta vừa phẫu thuật vừa điểm tâm. Sân bay nháo nhào. Lệnh báo động đưa ra không dứt. Rồi một ông nom dáng vẻ bệ vệ vừa bước qua cửa an ninh. Máy lại reo vang. Nhưng nhân viên hải quan không bắt khám người, chỉ yêu cầu ông ra quầy mua thêm một vé. Khách la lối: - Tại sao phải có hai vé trong khi tôi đi một mình. Hải quan giải thích tận tình: - Thưa ông, người ta đã phẫu thuật ông và không để quên dao kéo gì, nhưng để quên một cô y tá trong đó! DƯỚI ỐNG KÍNH ẢNH VUI ![]() ![]() NGHE MÙA THU XA
Gửi sang thành phố Khác-cốp Nghe chút heo may chợt ngỡ ngàng Khoả vào nỗi nhớ giấc thu sang Mơ về Khác-cốp hoàng hôn tím Thông ngút ngàn xanh mặc phong vàng Đàn sếu bay qua lặng rừng chiều Tháp vàng chuông đổ bóng liêu xiêu Anh đào chín đỏ trong vòm nắng Liễu rủ dòng sông tuổi đương yêu Lá rải vàng như dấu môi hôn Nghiêng cánh mưa rơi khúc nhạc buồn Nhẹ bước chân ai vừa chạm nhớ Nên gió thu gầy xao xác hơn Có lẽ mùa thu cũng đa tình Giao hoan trời đất nợ nhân sinh Còn ta đi giữa mùa lá đổ Dưới đáy thu qua để lại mình Run rẩy rừng xa lá cạn rồi Chẳng còn hơi ấm nhựa trên môi Nghe lòng khô xót ngày xưa cũ Chưa thực mùa thu ở trong đời ... ![]() Nét đẹp người phụ nữ Hà Nội
Cứ dăm năm lại có một lớp con gái trẻ Hà Nội lớn lên, đẹp hơn trước. Phụ nữ Hà Nội đi đâu cũng không lẫn vì nhiều vẻ. Đó là một điều thật đẹp, thật vui. Ngay giữa lòng thành phố, có thể nhận ngay ra người phụ nữ có cốt cách Hà Nội, bất kể tóc đã hoa râm, bạc trắng hay còn tóc thề để xoã ngang vai bất luận họ đang vội vã, đang ngồi trên xe máy, đang trong rạp hát, đang ăn quà hay đang thả bộ ung dung trên vỉa hè. Phụ nữ Việt Nam vốn đôn hậu, dịu hiền, đoan trang, ý tứ. Phụ nữ Hà Nội hình như còn bình phương chất ấy lên trong tính cách, từ trong gia đình đến ngoài xã hội. Có thể bà mẹ lớn tuổi, bước đi khoan thai, không gõ guốc cồm cộp, không kéo lê đôi dép quèn quẹt, ngay gót chân đã nhăn nheo cũng không bao giờ chịu để lem luốc đất cát. Tà áo chỉ là vải thường cũng phẳng phiu, gọn ghẽ, kín đáo, nhất là sạch sẽ. Lâu nay ít người mặc áo vá, hoạ chăng mặc trong nhà, còn ra đường, nét tề chỉnh là đặc trưng cho phụ nữ Hà Nội. Sang mà không loè loẹt, đẹp mà không lố lăng. Xưa nay phụ nữ thường mang tiếng là hay ăn quà vặt. Có phần đúng. Nếu đàn ông hay ngồi quán cà phê, bia rượu lai rai, thì mọi hàng quà khác phụ nữ đông hơn, từ bún chả, xôi chè, cuốn, thang, đến ốc luộc, nộm chua cay... Nhưng cách ăn của phụ nữ Hà Nội dễ nhận ra ngay: ý tứ, ngồi một góc, khép chân, không gác chân co lên ghế, không gục mặt xuống mà ăn, vẫn thẳng thắn đàng hoàng, không liếc ngang liếc dọc. Không nhồm nhoàm, không xì xụp, không tóp tép, không ừng ực, không nói cười hô hố trong khi ăn. Ăn xong kín đáo rút khăn tay lau miệng chứ không dùng đũa dựng đứng mà quệt miệng như phù thuỷ niệm thần chú, bắt quyết. ![]() Một thời, xe đạp là phương tiện đi lại chính. Con gái Hà Nội đi xe bao giờ cũng khép chân, đầu gối gần sát vào khung xe, đầu ngón chân đặt trên bàn đạp, không khuỳnh tay, dạng chân, không phóng nhanh. Ngồi đằng sau thì không ôm choàng người đèo, không đặt tay lên đùi hay sờ bụng người đằng trước, vì làm thế là không đứng đắn. Thời đại thay đổi. Xe máy là chính. Chấp nhận. Nhìn cô gái đi xe máy ngồi ngả ngớn, nói cười oang oang, ôm eo lơi lả, phóng như điên nhiều người thấy buồn cho con gái Hà Nội. Từ cái ngả ngớn này đi đến cái ngả ngớn khác, khoảng cách chỉ là hạt thóc. Người ta cũng có thể nhìn một cô gái như thế mà biết cô sinh ra trong một gia đình như thế nào và được giáo dục ra sao, nhất là bà mẹ cô có nề nếp hay buông tuồng ra sao. Quần áo là cái lồ lộ ra trước mắt mọi người trước tiên. Các thứ váy cửa võng, quần chân què phải mất đi là đúng. Cái thắt lưng mớ ba mớ bảy, một thời là kín đáo, gió bay cái này còn có cái khác che kín phía dưới bụng...Mất đi là đương nhiên Nay, thời đại của giao lưu quốc tế, tối tối các thứ váy lạ mắt được phô ra trên màn ảnh nhỏ, nhất là các chương trình gọi là Ca nhạc quốc tế, hát cái gì không ai hiểu, chỉ thấy nhảy như điên, tốc các thứ lên... cho nên không lạ, con gái Hà Nội cũng bắt đầu bắt chước, mặc đủ các thứ váy, lộ cả những chỗ cần che đậy... Những bà mẹ Hà Nội nề nếp đành chỉ lắc đầu vì không bảo được đứa con bị nhiễm bệnh thời đại, bắt chước, nhố nhăng. Bên cạnh đó vẫn còn nhiều cô gái con nhà, nghe lời cha mẹ, ăn mặc kín đáo, nhẹ nhàng, nề nếp dễ coi, không tốn kém và rất hay là chính các cô này mới là đối tượng chính của các chàng trai tìm vợ. Cô gái Hà Nội cũng không bao giờ ngồi xổm trên vỉa hè, dạng hai chân đến hơn 120 độ, hắt nước ào ào, khiến khách đi đường không biết đâu mà tránh. Riêng khuôn mặt, phụ nữ Hà Nội xưa nay vẫn hấp dẫn lạ lùng trong mọi con mắt, mọi trái tim từ người thợ đến nhà thơ. Ngay từ bé thơ, người mẹ đã biết làm cho khuôn mặt thơ ngây của bé thành đáng yêu, lớn thành thiếu nữ rồi thanh nữ, khuôn mặt vẫn là sự tự hào của nhiều cô gái. Son phấn là cần, mái tóc là quan trọng. Nhưng son phấn không phải là chủ yếu, không thể lấn át cái cốt lõi của khuôn mặt, như có nhiệm vụ tôn lên chút ít chứ không phải cái làm hỏng khuôn mặt như một số cô gái hiện nay đã quá lợi dụng, thành loè loẹt, biến khuôn mặt mình thành cái mặt nạ - và cũng là mặt lạ - thật dại dột. Đã trắng rồi còn trát một lớp phấn dày, môi đã tươi còn tô đỏ choét, son loang cả vào răng. Lông mày thanh thoát đem nhổ đi tô bút chì như lông mày Trương Phi lên sân khấu. Mắt nhung kỳ ảo lại đem tô xanh tô đỏ như vẽ hề. Các bà mẹ khôn ngoan biết dạy con, không thể nào để con mình dùng cái mặt thành ngáo ộp ấy ra đường. Không có cái đẹp nào bằng tự nhiên, thanh nhã, kín đáo... Có duyên hay không, hấp dẫn hay không chính là ở đó và một phần là sự uốn nắn của bà mẹ trong nếp sống gia đình hằng ngày. Nhìn một khuôn mặt quá nặng nề phấn son, tưởng như húp phải bát canh quá mặn, nhiều muối quá, không nuốt được, có muốn ăn cũng đành phải nhổ ra thôi. Phụ nữ Hà Nội biết cách trang điểm hơn ai hết. Chỉ phớt qua một chút phấn, phủ một lớp son mờ, kín đáo một giọt nước hoa nơi bàn tay, trong khăn mùi xoa hoặc dưới mang tai, có món tóc mềm phủ lên, để chỉ đủ thoảng nhẹ như một hương nhài thơm xa, đủ khiêu khích một cách mơ hồ chứ không quá nồng quá hắc. Tiếc sao các bà phụ nữ này không còn nhiều và thương thay cho không biết bao nhiêu cô gái đang quá yêu son phấn làm hỏng bộ mặt của mình, bộ mặt đáng yêu của con gái Hà Nội. Phụ nữ Hà Nội trang điểm chứ không làm đỏm, làm dáng. Thế đấy. Không thể gọi là bảo thủ khi người mẹ dạy con từ một lời ăn tiếng nói. Cấm kỵ là nói trống không, lô bô lô bốp, lỗ mãng ngoài đường, cười hô hố, gọi nhau ơi ới. Vì vậy phụ nữ đích thực Hà Nội không thể nói bậy, chửi thề, không nói tục chứ đừng nghĩ đến con gái mà chửi như con trai, cũng đ**, cũng văng ra đủ thứ. Họ nói câu gì, hỏi gì bao giờ cũng có chữ "ạ" đằng sau. Có bà rùng mình, có bà đứng như trời trồng khi thấy mấy cô gái khá xinh đẹp mà khi nói chuyện lại văng ra đủ thứ không ngượng mồm như là cái ấy nó dính vào môi vào lưỡi rồi, không văng ra không chịu được. Có bà tự hỏi, không biết mấy cái vòi nước hỏng khoá ấy, luôn tuôn ra thứ nước bẩn thỉu ấy, là con cái nhà ai, mẹ nó là người thế nào, có dậy dỗ họ không, họ có đi học ngày nào không... Họ có còn là con gái, nhất là con gái Hà Nội không? Biết trả lời sao đây? ![]() Có nhà văn nói: Không có phụ nữ thì không có nhà văn nhà thơ, cũng không có cả tướng lĩnh. Đúng quá. Nhưng để có người phụ nữ vẻ vang như thế, đáng kính trọng như thế, lẽ nào mấy cô gái lỗ mãng kia có thể giáo dục con mình trở thành nhà thơ, anh hùng được? Đất lề quê thói, Hà Nội cũng chỉ là một địa phương, phụ nữ Hà Nội cũng chỉ là phụ nữ Việt Nam. Bao nền nếp, bao tinh hoa nét sống, bao phong cách đẹp... lẽ nào mai một hết. Chắc chắn không. Chỉ tính đến công việc gia chánh, người phụ nữ Hà Nội cũng không chịu thua kém bất cứ đâu, nếu không nói là phấn đấu để hơn hẳn bởi tài hoa của mình và truyền lại cho con gái mình. Nay, khối cô gái coi thường gia chánh. Cơm bụi là xong. Nhưng các cô biết đâu rằng người chồng tương lai của các cô sẽ yêu quý các cô biết chừng nào khi cô biết nấu một món ăn ngon, hợp sở thích của chàng, biết nuôi dậy con cái ngoan ngoãn, khoẻ mạnh, có khi chỉ là biết cắm một bông hoa trên bàn của chàng ngày chủ nhật. Phụ nữ Hà Nội đứng tuổi chính là những người đàn bà khéo tay hay làm, tài hoa như thế. Phụ nữ Hà Nội hôm nay vẫn còn không ít những người đáng kính trọng. Con gái họ cũng tiếp thu được cách sống,nếp sống của mẹ, cũng mềm mỏng, ý nhị, cũng tươi tắn, lịch sự... Họ đúng là bông hoa nhài của bất cứ thời nào bởi thời nào thì cũng không ai có thể yêu cô gái không biết làm ăn, chỉ biết làm đỏm rong chơi, lố lăng kệch cỡm... Người Hà Nội được ví với bông hoa nhài. Phụ nữ Hà Nội còn là hoa nhài của hoa nhài. Chí lí lắm. Phụ Nữ Hà Nội chắc chắn vẫn là bông hoa đẹp để Hà Nội tự hào về họ chứ không xấu hổ vì họ. (Bài viết của nhà văn BĂNG SƠN) ![]() ÁO DÀI TUỔI MƯỜI LĂM Đó là nỗi băn khoăn đầy háo hức lẫn âu lo của tuổi-mười-lăm-thiếu- nữ khi lần đầu tiên khoác lên mình chiếc áo dài trong ngày khai giảng năm học mở đầu cấp tú tài, trở thành những đàn anh đàn chị trong mắt bọn đàn em cấp dưới. Có quá nhiều điều để lo nghĩ: mình có gầy quá không, có mập quá không, mặc áo dài vào không biết sẽ thế nào... Sẽ cười nói, đùa nghịch ra sao với hai tà áo dài thướt tha, vướng víu... Sẽ đi đứng, chạy nhảy ra sao với đôi giày cao hơn so với đôi giày thể thao, đôi săng-đan đế thấp ngày thường... Ngày đầu tiên mặc áo dài, lần đầu tiên mặc áo dài, đó là một bước ngoặt không thể nào quên mà sau này, từng người phụ nữ Việt Nam sẽ nhớ lại, hình ảnh mình trong gương với bộ đồng phục trắng nữ sinh, thật lạ lẫm nhưng cũng vô cùng thân thuộc. Bao nhiêu triệu phụ nữ Việt Nam đã mặc áo dài. Bao nhiêu triệu nữ sinh Việt Nam đã mặc áo dài. Cũng giống như bao nhiêu triệu bông hoa đã nở, bao nhiêu triệu cánh bướm đã bay, bao nhiêu triệu cánh chim đã tung lên trên vạn nẻo đường... Những người Việt Nam trưởng thành hẳn chưa thể nào quên niềm vui đẹp đẽ mà họ lại có, khi lần đầu tiên cuộc thi hoa hậu áo dài được tổ chức, trả lại cho người phụ nữ Việt Nam vẻ duyên dáng đã bị những khó khăn thiếu thốn của cuộc sống thời hậu chiến lấy mất. Những nhộn nhạo, bon chen giành giật... hoàn toàn không thích hợp với loại y phục quá trang nhã này. Chỉ cần một nguyên do rất nhỏ: khan hiếm xà phòng giặt, cũng đủ để người ta buộc phải quên đi tà áo dài tha thướt, cho dù nó đẹp đến đâu, quốc hồn quốc túy đến đâu... Vào năm học đầu tiên nữ sinh trở lại với quốc phục, khi những tà áo dài trắng từ những cổng trường lại tung bay như những đàn bướm rập rờn, chấp chới nhất trên khắp các ngả đường, đã trả lại một hạnh phúc đầy cảm động cho những cặp mắt và trái tim Việt Nam, làm kinh ngạc không chỉ du khách mà ngay chính người Việt Nam vốn chẳng xa lạ gì với quốc phục của mình. Áo dài Việt Nam là một tài sản, một vẻ đẹp không thể bị lãng phí trong hành trình tự giới thiệu, khẳng định và hội nhập của người Việt Nam vào phần còn lại của thế giới. Tất nhiên, áo dài đồng phục nữ sinh tuổi mười lăm sẽ không thể là bản sao những kiểu áo dài của người mẫu, hoa hậu trên sân khấu. Nó không nên chật bó khiến các em không thoải mái trong những hoạt động của lứa tuổi. Nó cũng không nên đi kèm với những đôi giày cao gót và những ống quần quá dài, phủ cả gót giày. Tuổi học trò hiếu động và tinh nghịch sẽ có kiểu áo dài thích hợp, giúp các em làm quen với quốc phục đúng như một người Việt Nam thực sự có nguồn cội, mà không phải cảm thấy ngại ngùng. Những nữ sinh tuổi mười lăm bé bỏng hôm nay rồi sẽ mười tám, đôi mươi trong năm ba năm tới, thực sự trưởng thành cả trên thân thể và trong tâm hồn, sẽ lớn lên đồng thời với chiếc áo dài truyền thống Việt Nam... ![]() VŨ ĐIỆU KALINCA NÀNG TINH TINH THẤT TÌNH NGHIỆN THUỐC
Đã hơn 1 lần Ai Ai bị rêu rao trên báo chí vì cái tật “hút như ống khói”. Sau hàng loạt biến cố đau thương: 2 đời chồng chết, con bị đem cho, dường như nàng tinh tinh 26 tuổi chỉ còn biết vùi mình trong khói thuốc…Ai Ai bắt đầu tập tành hút thuốc từ năm 1989, khi người chồng đầu của cô vừa mới qua đời. Đến năm 1997, chồng thứ 2 cũng bỏ cô ra đi. Chưa hết, đứa con gái ngay sau đó bị chuyển qua sở thú khác, mẫu tử chia lìa. Sau mỗi biến cố dữ dội, Ai Ai càng nghiện thuốc nặng hơn. Các nhân viên sở thú thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây Trung Quốc đã làm đủ mọi cách để giúp Ai Ai cai nghiện, thậm chí còn se duyên nàng với anh chồng thứ 3. Mới đây họ vừa tuyên bố chắc nịch nàng tinh tinh đã dứt hẳn cơn nghiện, tuy nhiên thực hư thế nào còn… hậu xét. ![]() 94 TUỔi VẪN NGHIỆN GÁI ĐẸP ![]() Ông cụ đến tuổi thập cổ lai hy ở Trung Quốc tiết lộ bí quyết sống trường thọ của mình là nhìn ảnh của các cô gái xinh đẹp mỗi ngày.Ông Huang Chunyi, 94 tuổi, cho biết ông bắt đấu có thói quen cắt, sưu tầm ảnh của những cô gái đẹp từ khi ông về hưu, cách đây 20 năm. “Kể từ đó, tôi đã sưu tầm được hơn 100.000 bức ảnh “đẹp” trên các tờ báo và tạp chí”, ông Huang tự hào kể. “Chỉ cần nhìn những tấm ảnh này mỗi ngày là có thể giúp đôi mắt của tôi sáng hơn và tinh nhanh hơn”. Ảnh của các cô người mẫu Đài Loan và của các ngôi sao Hollywood, như Cameron Diaz và Penelope Cruz là những “người mẫu” ông thích “ngắm” nhất. Theo con trai của ông, cụ ông này thường cắt ảnh vào buổi đêm hoặc xem các lễ trao giải thưởng lớn, như Oscars. Đến sáng hôm sau ông cụ cảm thấy trong người dễ chịu hơn và làm việc hứng khởi hơn. “Tôi muốn những bộ sưu tập này sẽ trở thành vật gia truyền để con cháu thưởng thức”, ông Huang nói đùa. Ông Huang từng là một người quản lý khách sạn và làm việc ở Nhật Bản trong nhiều năm. NHÃN HIỆU XE NÓI GÌ ? ![]() BMW: Be My Wife (hãy là vợ anh) hoặc Beautiful Mechanic Wonder (kỳ quan cơ khí). BMW: Broke My Wallet (Làm Cháy Túi) CHEVROLET: Cheap, Hardly Efficient, Virtually Runs On Lucky Every Time (rẻ, kém hiệu quả, hiển nhiên chạy được là nhờ may mắn...). DODGE: Drips Oil, Drops Grease Everywhere (nhỏ dầu rơi mỡ khắp nơi). FIAT: Failure In Italian Automotive Technology (sự thất bại của công nghiệp xe hơi Italy). FORD: First On Rust And Deterioration (gỉ và hỏng nhanh nhất). FORD: Fix Or Repair Daily( Xe Xửa Hàng Ngày) GM: General Maintenance (cần bảo dưỡng toàn bộ). GMC: Garage Man's Companion (bạn của nhà để xe) HONDA: Happy Owners Never Drive Anything else (những chủ xe hạnh phúc chẳng bao giờ lái xe gì khác). OLDSMOBILE: Old Ladies Driving Slowly Make Others Behind Infuriatingly Late Everyday (mấy bà già chạy chậm khiến người ở phía sau phát điên vì ngày nào cũng bị muộn). SAAB: Swedish Automobiles Always Breakdown (xe Thụy Ðiển luôn luôn hỏng). TOYOTA: Too Often Yankess Overprice This Auto (người ta thường đánh giá xe này quá cao). VOLVO: Very Old Looking Vehicular Object (bề ngoài cũ rích). VW: Virtually Worthless (Hiển nhiên là vô dụng). ![]() 1. Buồn có khi mong manh làn sương sớm Chớm thu về giăng mắc giữa vòm xanh Con chim nhỏ rỉa vào đêm chợt ướt Hóa giọt buồn và sợi nắng rơi nhanh. 2. Buồn có khi dửng dưng nằm hốc đá Đón trăng lên phản chiếu nụ hoa quỳnh Con sâu nhỏ gặm nỗi buồn phiến lá Rụng loang hồ tiếng sóng vỗ chông chênh. 3. Buồn có khi không dưng bàn tay lạnh Chạm miền đau xao xác sợi tơ hồng Con cá quẫy thả bóng vào mắc lưới Những bập bềnh non cỏ dạt mưa đông. 4. Buồn có khi ngu ngơ là tiếng hát Vượt bình nguyên hoang hóa những nụ mầm Con đà điểu rúc đầu về doi cát Giấu mặt trời theo gió bụi xa xăm. 5. Buồn có phải là khi gieo sắc nhớ Hút nụ hồng khô cạn nét viền môi Anh sẽ chiết từ mạch ngầm sóng vỗ Những âm ba dìu dặt điệu thương ơi... 6. Buồn có phải từ khi con sông nhớ Cánh buồm xa quạnh quẽ biệt chân trời Anh sẽ kết từ băng tằm kén vỡ Những hồng tơ vương vấn dệt thương ơi. 7. Buồn có phải từ khi ta biết nhớ Biết vôi cay thắm đượm những xanh trầu Biết hạt mặn ngấm vào lòng của đất Biết an nhiên hạnh ngộ giữa ngàn sau. 8. Buồn sẽ đến và đi đều hư huyễn Dẫu phù dung vẫn cố nở một lần Dẫu sỏi đá ngày sau còn trăn trở Dẫu phong rêu se kết mạch từ tâm. 9. Buồn là thế, là khi vô duyên cớ Buồn là thương, là giận có hề chi Em hãy ngủ giữa dốc đời xanh ngát Lời ru anh, man mát khúc xuân thì. 10. Buồn sẽ ủ giấc trầm không lối huyễn Sẽ là mơ cõi mộng chuyện tình xưa Anh sẽ đến từ trăm năm bất chợt Níu tâm an nhè nhẹ khúc ru mưa (Theo TRIKYLAUNAM) ![]() TÌNH ẢO Ngày nay Internet trở thành “chốn đưa đẩy” tuyệt vời cho những kẻ “chán cơm thèm phở” tìm đến những mối tình thể xác. Thay vì phải ra ngoài tìm hiểu, chỉ cần vài lần click chuột, ai cũng có thể dễ dàng có “bạn” mới. Lợi thế của những mối tình qua mạng là tính “bảo mật” cao vì chỉ cần một chiếc máy tính nối mạng, câu chuyện tình cảm sẽ tránh được sự nghi ngờ hay soi mói. Đáng sợ hơn, khi chiếc máy tính được đặt ở một vị trí kín đáo, bạn sẽ luôn đinh ninh rằng, chồng/vợ mình đang say sưa làm việc mà không dám làm phiền. “Tình ảo” có phải là lừa dối? Đầu tiên, những người tình qua mạng đến với nhau bằng những cảm giác gần gũi, hay tâm lý muôn giãi bày tâm sự. Thế nhưng từ cảm xúc đến sự gần gũi thể xác cũng chẳng bao xa. Phần lớn đàn ông không coi “tình ảo” là lừa dối. Nhưng quan điểm của phụ nữ thì ngược lại. Một khảo sát trên tạp chí “Divorce” cho biết, trong khi chỉ có 46% nam giới cho rằng mối quan hệ qua mạng là không nghiêm túc thì con số này ở nữ giới là 76%. Không gian ảo, tình thật Nhiều người đặt ra câu hỏi có nên xem tình yêu qua mạng là nghiêm túc khi nó không bị ảnh hưởng bởi vấn đề tình dục. Thực tế, thứ tình cảm này giống như một hiểm hoạ vì chúng ta rất khó mà xác định mọi sự sẽ đi tới đâu. Trong gần chục năm qua, nhóm luật sư của tập đoàn Fortino cho biết, 1/3 số vụ ly hôn và ly thân xuất phát từ lý do ngoại tình qua mạng. Cứ nghĩ là “ảo”, nhưng thành thật không hề khó khăn. Một số nghiên cứu đã khẳng định quan hệ qua mạng và quan hệ tình dục trong thế giới thực gần trong gang tấc. 50% số người trò chuyện qua mạng đã tiến đến liên lạc bằng điện thoại. 30% thì từ gửi thư qua mạng tiến đến nói chuyện điện thoại và gặp gỡ riêng tư. 31% từ nói chuyện qua mạng đã tiến thẳng đến việc quan hệ tình dục trong thực tế. Dấu hiệu nhận biết “tình ảo” Anh/cô ấy vốn không bao giờ thức khuya nhưng gần đây đêm nào cũng ngồi hàng giờ trên máy tính hay tỉnh giấc từ sáng sớm để lên mạng, đấy cũng là một biểu hiện. Máy tính dạo này được đưa vào vị trí mà người đứng ngoài không thể quan sát hay lại bị đặt mật khẩu mà bạn không biết. Ngoài ra cũng nên xem xét những biểu hiện bất thường khác. Qua mạng chúng ta có thể có những tình bạn vô hại. Nhưng khi mạng đã trở thành một thế giới thứ hai tồn tại song song với thế giới thật thì những cám dỗ là không tránh khỏi. Hãy bảo vệ hạnh phúc gia đình trước mối nguy tưởng như “ngớ ngẩn” mà vô cùng nghiêm trọng này. ![]() NGOÀI VÙNG PHỦ SÓNG Anh không đến, vô hình nhưng rõ tiếng . "Phôn" cho em, xin đừng nói gì thêm Trong vang vọng lời cồn cào sóng biển Lời nắng mưa thề thốt hẹn nguyền Anh ở đâu, sao vợi vời xa lạ Kỷ niệm xưa vẫn hiện hữu bên lòng Hơi thở ấm xua tan miền băng giá Em mơ buồn tìm anh giữa không trung Mối tình ấy đã xuôi về cổ tích Người còn đây tơ tưởng chốn nhân gian Mộng mị trước tháng ngày quên bóc lịch Nên mãi mùa thu hoa sữa nồng nàn Thế mới biết cuộc đời cần giông bão Khuấy động lên những khoảng trống bình yên "Phôn" cho em, thôi gió đừng chao đảo Mưa đến bao giờ mới hết khát con tim Sao cứ vẩn vơ ngắm vầng trăng muộn Nhớ thương ngoài vùng phủ sóng của nhau Tiếng anh gọi thiết tha cùng ước muốn Nghe miên man tín hiệu buổi ban đầu .. ![]() Trả giá Truyện ngắn của Nguyễn Trung Kim Em trẻ đẹp, duyên dáng và thông minh. Dáng dấp em cũng thon thả và thánh thiện. Em nói năng dịu dàng, khôn ngoan và quyết đoán. Em được học hành tử tế với một bằng cử nhân kế toán và một bằng cử nhân anh văn. Em có được sự nghiệp ổn định, vững vàng. Em cũng được giáo dục đàng hoàng nên mọi vật dụng trong phòng em đều ngăn nắp thứ tự và cho dù công việc có nhiều đến đâu thì em cũng sắp xếp thực hiện một cách hợp lý. Nói chung, em có một vẻ đẹp trinh nguyên, giản dị và trí tuệ mà tôi hằng mong ước. Và tôi nghĩ chẳng có ai hơn em nữa. Có được em yêu là tôi may mắn lắm. Nhưng cũng chính cái vẻ đẹp ấy mà tôi lúc nào cũng sợ mất em. Và còn tệ hại hơn là lúc nào tôi cũng làm ra vẻ ta đây “đếch “ cần em để cho em si mê tôi hơn, để cho tôi có giá hơn em. Thật ra thì tôi yêu em vô cùng. Chỉ với một câu:” Ông ấy đòi cưới em làm vợ đấy!” mà khiến tôi lo lắng, thao thức suốt đêm như thế này đây. Có cách nào làm cho em yêu tôi nhiều hơn không? Có cách nào làm cho em si lụy tôi nhiều hơn không? Chuông điện thoại bàn reng. Tôi ngước nhìn đồng hồ: 1giờ 30. - Alô! – Tôi nhấn giọng - Em biết mấy giờ rồi chứ? - Em biết, nhưng… em ngủ không được! Em..nhớ… - Thôi, ngủ đi! - Không! Anh còn giận em sao? - Anh chẳng giận ai cả. - Em chỉ nói những lời của ông ta đề nghị cho anh ghen chơi vậy mà, chứ em đâu có thích ổng. Ổng già rồi! Làm vợ ổng thà ở giá sướng hơn. - Ổng giàu, lấy ổng cho sướng! - Lấy anh sướng hơn! Tôi đặt ống nghe xuống nhưng chỉ vài phút sau chuông điện thoại lại reng. - Anh thừa biết là em thuộc về anh rồi còn gì? - Anh đâu có quyền! - Anh có quyền! - Giọng em trìu mến - Và anh đã có quyền cả tâm hồn lẫn thân thể của em rồi còn gì! Em thề là đời em chỉ có mình anh mà thôi. - Thôi ngủ đi, khuya rồi! - Không, em muốn nói chuyện với anh nữa mà! - Lúc này anh bận việc lắm. Có lẽ chúng ta nên xa nhau một thời gian. - Không không.. - Thôi cúp máy đây! - Không.. Tôi cúp máy khi nghe em nghẹn lời muốn khóc. Nhưng chưa đến một phút sau em lại gọi. - Anh mà cứ vậy em không thể nào ngủ được! - Anh cứ vậy là sao? - Cứ tự cao như vậy thì em lúc nào cũng chẳng yên tâm. Thôi cho em xin lỗi! Em chấp nhận hạ mình là em quá yêu anh đấy. Bây giờ anh đến với em đi! Em thèm.. chạm vào cơ thể anh. Em.. muốn làm cho anh hạnh phúc… - Đã nói từ nay tạm xa nhau một thời gian kia mà. Tôi cúp máy và rút giây cắm vào điện thoại với một tâm trạng tự mãn. Nhưng thật ra suốt đêm tôi cứ nghĩ về em và căm ghét thằng cha già kế toán trưởng ở cơ quan em cứ ngỏ lời muốn cưới em. Mới tờ mờ sáng em lại gọi khi tôi mở điện thoại di động. - Em đây! - Em cười hòa - Chăc hết giận em rồi chứ? Đến đưa em đi làm nha! - Anh phải đi làm sớm. - Thì anh đến em sớm hơn một chút. - Anh đã nói rồi, chúng ta nên chia tay! - Mệt anh quá! Đứng có lằng nhằng nữa để em đến cơ quan mà yên tâm làm việc. Bữa nay kết sổ cuối năm, công việc bù đầu đây! Đầu óc em căng ra mà gặp anh như vậy nữa thì em điên mất. Thôi, chiều anh đến đón em ở cơ quan nhá! Đến chiều, chờ mãi không thấy tôi đến, em lại gọi. - Sao anh không đến đón em? Anh lúc nào cũng vậy, chẳng có chuyện gì quan trọng cũng giận. Lúc nào cũng phải van xin năn nỉ thì anh mới chịu. Anh nghĩ rằng anh có thể không cần em còn em thì phải cần anh chứ gì! - Sao em lại phải cần anh kia chứ! - Anh đã thừa biết là em quá yêu anh rồi! - Bây giờ người ta thay người yêu như thay áo. - Người ta khác, em khác. Anh thừa biết tính tuyệt đối của em rồi đó. Thôi, mệt quá, bỏ đi, tối anh đến nha! Em.. rất nhớ anh! Tối hôm đó tôi không đến với em tuy trong lòng tôi rất muốn. Chẳng hiểu vì sao, có lẽ tôi muốn em thật lụy tôi. Qua ngày hôm sau em gọi điện cho tôi như muốn khóc nhưng tôi lại cúp máy. Cũng chẳng hiểu vì sao, mặc dù tôi cũng muốn nghe giọng nói của em. Có lẽ tôi cũng muốn em khóc thật nhiều vì tôi. Suốt mấy ngày hôm sau tôi lấy làm lạ vì em không gọi tôi nữa. Tôi chợt nghĩ:” Có khi nào em đã quên tôi thật rồi không.” Nhưng tôi tin chắc rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó. Bởi tôi biết em rất si mê tôi. Tuy vậy, tôi cũng trở nên lo lắng. Thế là tôi vội đến chờ đón em ngay trước cơ quan làm việc của em với ý nghĩ sẽ làm cho em ngạc nhiên thích thú khi thấy tôi bỗng dưng hết giận em. Chờ cho đến khi nơi làm việc của em chẳng còn ai mà vẫn không thấy bóng dáng em đâu, tôi về nơi ở của em. Cửa vẫn khóa kín. Tôi bực bội vì sao em không nói cho tôi biết là em đi đâu. Trước đây, mọi đường đi nước bước, em điều nói cho tôi biết rõ. Hoang mang lẫn tức giận khiến tôi quyết chờ trước cửa nhà em. Đến nửa đêm, phố Sài Gòn đã vắng lặng còn tôi thì rối rắm tâm can. Khi quá mệt mỏi, rã rời, tôi đành ra về. Vừa về đến nhà, tôi đã vội gọi đến em. Không người bắt máy, có lẽ em vẫn chưa về. Mười phút sau tôi lại gọi, mười phút sau tôi gọi nữa rồi mười phút sau tôi lại gọi nữa. Vẫn không người bắt máy. Quá bức xúc, tôi lại muốn phóng chạy đến em nhưng rồi thôi. Tôi bức bối:” Vẫn chưa về kia mà!” Tôi rủ xuống giường mà đầu óc tôi căng ra. Hay từ trước đến giờ em lừa dối tôi mà tôi không biết. Nếu đúng như vậy thì tôi bị xúc phạm nặng nề quá! Nhưng tôi tin chắc rằng điều đó không thể có. Bởi chỉ cần không biết tôi đang làm gì, đang ở đâu thì em đã quay quắt trông ngóng; bởi tôi biết tính tuyệt đối chung thủy của em; và bởi tôi biết em si mê tôi đến độ thường hay lén nhìn ngắm tôi bằng ánh mắt say đắm mỗi khi tôi ngủ lỏa thể. Nhưng có bao giờ em đi đâu, làm gì mà không cho tôi biết? Tôi lẩm bẩm:” Có lẽ muốn chắc ăn thì phải để cho em có bầu với mình. Có con cũng được có sao đâu? Mình và em điều có sự nghiệp ổn định kia mà. Đứa con sẽ cột chặt đời em với mình. Đám cưới tính sau. Tuy nó không quan trọng gì lắm đối với mình nhưng với em, với gia đình em thì không thể thiếu…” Sự hoài nghi cứ gặm nhắm tim óc tôi. Lửa lòng cứ thiêu đốt thân xác tôi khiến tôi phải vùng dậy gọi điện nữa. Lần này thì em bắt máy làm cho tim tôi như vỡ vụn ra. - A lô! Giọng em nhỏ nhẹ nhưng lạnh lùng như sợ người khác nghe. Nhưng tôi không để ý đến điều đó mà chực xổ ra một loạt trách móc. - Anh đây! - Anh là ai vậy? Tôi hụt hẫng và linh tính như có một điều gì thật quý giá đang vuột khỏi tôi. Thường ngày, chỉ cần nghe hơi thở giọng điệu của tôi là em reo lên vui mừng. - Có thật là em không nhận ra anh? Em lặng thinh một lúc rôi nói nhỏ: - Gọi có gì không? Quả thật tôi líu lưỡi. Trước đây, dù chẳng có chuyện gì để nói em cũng mong tôi gọi cho em. - Có chuyện gì thì để khi khác nhé, khuya rồi. - Em sao lạ quá! - Chẳng có gì lạ cả. Có dịp sẽ nói nhiều hơn. Tôi định nói gì nữa nhưng em đã cúp máy. Và tôi nghĩ có lẽ em đang còn giận tôi lắm. Nhưng thú thật, đêm đó tôi thao thức trằn trọc suốt và mong trời mau sáng để chạy đến em. Thường khi, em như có linh tính biết trước tôi đến là em đã đứng đón tôi ở cửa. Còn bây giờ, sau một hồi đứng chờ mới thấy em xuất hiện với vẻ mặt xa lạ và bình thản. - Mới sáng sớm mà anh đến có chuyện gì? - Em không muốn anh đến nữa sao?- Tôi xổ giọng thách đố. - Đúng vậy! - Em nhìn tôi với vẻ nghiêm túc - Kể từ nay anh đừng đến nữa! Em đã bằng lòng lấy ông ấy rồi! Sáng nay, gia đình anh ấy đến hỏi cưới em đấy! - Sáng nay! – Tôi nghe như tim tôi thắt lại. - Sao..em..em quyết định vội vàng vậy? Phải suy nghĩ cho kỹ chứ! Em.. không yêu ổng kia mà! - Mệt! Yêu đương làm gì cho mệt. Thấy chỉ hành hạ nhau thôi! Điều quan trọng nhất là ổng có điều kiện bảo đảm cuộc sống gia đình và ổng cưới em ngay. Còn anh… - Anh cũng cưới em..anh thề! – Tôi khẩn khoản và cổ họng tôi như nghẹn lại. - Không kịp nữa! Gia đình hai bên đã xếp đặt đâu vào đấy cả rồi - Mai đám cưới hôm nay người ta còn bỏ được. - Người ta khác em khác! Khi em đã quyết rồi thì không thể bỏ được. Em cũng phải có cái tôi của em để cho người ta nể chứ! - Chẳng lẽ vì cái tôi kiêu hãnh ấy mà buộc mình phải sống giả tạo tình yêu với người mình không yêu? - Đành phải chấp nhận để có một gia đình yên ổn như mọi người. - Đừng.. đừng làm khổ mình em ạ! Chính anh cũng… - Thôi..anh về đi. Bên nhà trai đến gặp anh là rắc rối đấy! Tôi nhìn em van lơn bởi tôi thấy ánh mắt em vẫn muốn thu giữ hình ảnh tôi vào lòng. Không thể nén lòng trước ánh mắt như chực khóc của tôi, em ôm chầm lấy tôi và ghì tôi vào môi em. Chúng tôi uống siết môi nhau đắm đuối như chưa một lần nào như thế và chúng tôi hòa quyện nước mắt vào nhau cũng chưa một lần nào như thế. Em như muốn lịm rã vào thể xác của tôi và tôi cũng như muốn nuốt em vào nhục dục của tôi. Cả em và tôi hừng hực sóng tình gợn tỏa khắp cơ thể. Trong cơn mê, em bỗng giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Em đẩy tôi ra và lấm lét nhìn ngoài cửa. - Anh về đi, người ta sắp đến rồi! – Em nói như ngẹn - Đừng níu kéo gì nữa. Đừng trách em mà hãy trách cái tôi của anh. - Anh xin lỗi! Nhưng..hi vọng em… - Không không, không còn kịp nữa. Mọi thứ đã an bài. Em ..em xin lỗi… Tôi về giữa phố Sàigòn mà như chới với trên sông. Tay tôi quờ quạng, chân tôi hụt hẫng. Cổ, họng, miệng, lưỡi tôi như uất nghẹn đắng cay. Tôi đâm nhào vào một vật gì đó và rớt xuống. Có ai đó nói: “Chạy xe gì mà kì vậy?” Và có ai đó nói: “Điên hả?” Hình như tôi gật đầu và nói câu gì đó đại loại như:” Đúng, tôi điên rồi! Tôi đã trả giá cho cái giả tạo tự cao tự đại của tôi. Trời ơi..Hóa ra không những cái bản chất tự cao tự đại phải bị trả giá đắt mà cái giả tạo tự cao tự đại cũng phải bị trả giá đắt gấp ngàn lần như thế này trời…” Rồi tôi nghe văng vẳng bên tai: " Chở đi bệnh viện. Chở …viện… liền! …Vẫn còn… vẫn… thoi thóp…” Và tôi thiếp đi chẳng còn hay biết gì nữa. Nguyễn Trung Kim, 8/2006 ![]() BÊN CHIỀU HỒ TÂY Những đôi uyên ương thả bộ sánh vai nhau Chẳng còn biết đâu là bờ mê, đâu là bến giác Cái lạnh mơn man sẽ gẩy lên nốt nhạc Đường Thanh Niên như lạc lối trong chiều Hồ Tây vào thu đồng vọng tiếng yêu Trời xao xuyến nhuốm màu mây thiếu nữ và gió hồ xanh Với đôi mắt em xanh mơ về phố cũ Nắng hạ qua rồi thương nhớ vẫn đầu tiên Trái tim chẳng yên bình Sâu thẳm sóng cồn lên Khao khát gọi những gì chưa được có Trong suốt mắt thủy tinh Vòm cây động lá mùa thu gõ cửa Chợt biết mình yêu không hữu hạn bến bờ Hoàng hôn lang thang chở ngọn gió tìm thơ Gửi lại phía trăng sao cơn mưa mười bảy tuổi Líu ríu heo may Vết thời gian lấp đầy bến đợi Bầu trời tình yêu in bảy sắc cầu vồng Bao nhiêu phù sa cho đủ một dòng sông Bao nhiêu lá thu cho đủ vàng chiều xuống Ôi Hồ Tây Con nước ngủ mê Mênh mông bản tình ca giao hưởng Những đôi uyên ương lãng mạn sánh vai nhau ... ![]() VỌNG TÌNH Có gì trong tiếng mưa ngâu Mùa thu em đến ... đã lâu lắm rồi Chân trời góc biển đôi nơi Mà mong thì suốt một đời vẫn mong So le nước chảy lệch dòng Bao giờ mới trả nợ xong tình người Cũng đành nhớ tiếc mà thôi Tầm tay xa quá, ngậm ngùi rêu xanh Lời thề năm cũ mong manh Nói sao cho đặng chân thành duyên xưa Ngọt ngào nắng, đậm đà mưa Chờ em lại đến như chưa bao giờ Đoan trang say đắm mộng mơ Để cho tôi biết dại khờ vì em Cuồng si lay láy mắt đen Bởi thương nên nhớ mà ghen với lòng Trách ngày bão, trách đêm giông Hóa thành định mệnh dòng sông lở bồi Mong gì hoa lá đã rơi Kiếp này còn chút mặn mòi tình duyên Mưa ngâu chưa dứt ưu phiền Mùa thu thỏ thẻ ngoài hiên giọt buồn Giật mình trống vắng hoàng hôn Thơ tình từ dưới đáy hồn vọng lên ... Thu sớm 2006 |