Xem theo danh mục:
Tìm kiếm:
C | H | B | T | N | S | B |
| |
1
|
2
|
3
|
4
|
5
|
6
|
7
|
8
|
9
|
10
|
11
|
12
|
13
|
14
|
15
|
16
|
17
|
18
|
19
|
20
|
21
|
22
|
23
|
24
|
25
|
26
|
27
|
28
|
29
|
30
|
31
| | |
(A-0205) Nudiepvien ơi...  Chẳng biết tiếng kêu tuyệt vọng của anh có đến tai em không nữa..? Từ ngày nhận được PM của em thổ lộ với anh rằng em thiếu một vài tập phim "Thần điêu đại hiệp", trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về em. Quá lạ lùng phải không em? Anh cũng không sao hiểu nổi, có lẽ là những lời ngọt ngào trong tin nhắn của em đã làm trái tim băng giá của anh tan chảy. Đôi khi anh thắc mắc không hiểu em và hiện tượng Global Warming người ta hay nói trên đài báo có quan hệ gì với nhau không mà em lại có sức nóng làm trái tim đã bao năm lạnh lẽo của anh ấm lên nhường ấy. Và tất nhiên nỗi băn khoăn của anh nào có câu trả lời.. Thời gian trôi qua, anh vẫn dõi theo bóng hình em, vẫn run lên thổn thức mỗi khi thấy nick của em online. Cũng chỉ có vậy, anh chẳng dám thốt lên lời yêu thương. Có lẽ trái tim anh đã bị nhàu nát đến nỗi anh sợ tình yêu, sợ một lần nữa bị từ chối. Mà anh đã bị từ chối lần nào chưa í nhỉ? Em thấy không? Khi nhắc tới tình yêu là anh hoảng hốt, anh do dự, anh đắn đo. Đó chính là lý do khiến anh không dám bày tỏ lòng mình? Có đúng lý do đấy ko nhỉ? Chết rồi, lại do dự rồi. Không đuợc. Phải dứt khoát. Rồi, đấy là lý do em ạ. Lại nói về việc có tình cảm với em quá dễ dàng, mau chóng. Anh nghĩ rằng lần đầu trong nhiều năm, cái cảm giác có thể giúp đỡ một người con gái yếu đuối (nudiepvien nghe cũng không yếu lắm nhưng không sao, kiểu gì em chả yếu hơn anh), cái cảm giác được cần đến khiến anh cảm thấy mình quan trọng biết bao. Chỉ 2 cái message của em đã có sức mạnh lớn lao, đem lại cho anh sự tự tin ghê gớm không thể nào miêu tả bằng lời. Em quả là có tài động viên người khác, làm sao anh lại không thấy yêu thương nhung nhớ cơ chứ.. Em thấy có phải không em?? Mỗi ngày trôi qua, anh lại ngồi nhìn em ba hoa với bé xí xọn, bé tí và mỉm cười mơ một lúc nào đó anh xí xọn với em... Thôi em nhé, đã đến lúc anh tạm dừng type, đi ngủ để lấy sức ngồi nhìn em khi em đi học về. Hãy cho anh kết thúc bằng 3 câu hát trong một bài bạn anh sáng tác, hát tặng người yêu nó: Người đừng cho anh chờ mong tình yêu trong nỗi ưu phiền Đùng cho anh nhiều đêm thẫn thờ thả hồn phiêu lãng Thầm mong em về đây cười vui hạnh phúc với anh...  (A- 0106) Vài dòng này là những gì anh muốn nói với em từ rất lâu, nhưng...chỉ biết viết lên đây .... Tình yêu đẹp nhầt là mối tình đầu phải không em. Cuộc tình đầu tiên của chúng mình đẹp như trong những vần thơ mà em đã từng đọc anh nghe. Anh không nhớ rõ từng vần, từng chữ, nhưng vẫn còn đây cái cảm giác êm dịu khi mỗi đêm được cùng người mình yêu cùng mơ về một nơi nào đó chỉ có anh và em. Và cuối cùng thì cũng chỉ là những giấc mơ.. Thật ra chúng ta không nên có sự bắt đầu này, nhưng trách ai được trong những chuyện yêu đương của tuổi trẻ, và khi biết đau thì đã không quá muộn màng . mối tình trên net, nói ra thì thật khó hiểu . Nhiều người cho là không thực, những người khác lạ khuyên là sẽ không có kết quả, lại còn hỏi là "Sao mà dại quá !"... Từ ngày đầu tiên anh đã có suy nghĩ này rồi . Nhưng vì sợ em buồn nên đành chôn kín vào trong đáy lòng, mặc cho ra sao thì ra. Khoảng thời gian mới quen biết đuợc em dù rất ngắn, nhưng cảm giác đợi chờ đêm cho tới ngày, rồi lại ngày qua ngày để được một lần thấy em online, để lại được đọc những thông điệp không dấu, những lời nói ấp ủ một tình cảm . Những dòng chữ đem lại một niềm vui khó tả, lại có một chút lo sợ , một chút phân vân . Lo rằng em lại bỏ đi , sợ rằng không thế tìm lại đuợc cái cảm giác đó . Lần đầu tiên nói phone với em cũng thật buồn cuời . Cả hai chỉ biết ấp úng vài câu xã giao, lời nói cứ vang vang trong đầu mà không thành tiếng. Vậy mà cứ mong cho đôi bên đừng hang up.Tình yêu đầu tiên mà phải không, ai lại không vậy . Ai lại không e ngại , lo sợ , mong chờ . Sau đó là những năm tháng hạnh phúc. Tình cảm xây đắp theo thời gian. Lúc có nhau thi mong cho thời gian ngừng trôi, lúc một mình thì uớc gì mình lại có nhau. Có đôi lúc em giận lẫy , giận yêu , làm anh bối rối, chẳng biết giải thích thế nào, năn nỉ thế nào ... Mình đã hứa hẹn thật nhiều , uớc muốn thật nhiều . Anh không biết tư` lúc nào anh trở nên yếu đuối ,anh rất cần em. Mối lo sợ ban đầu không bao giờ quên đuợc trong anh, nó như hiện ra rõ hơn mỗi khi anh không thế lo cho em đuợc lúc em bệnh . Những lúc đó, anh chỉ biết cầu xin phép lạ cho anh đuợc ở ngay ben cạnh em, cầu xin ơn trên che chở cho em . Và điều không muốn cuối cùng cũng đên. Anh không thể thắng đuọc nỗi lo sợ đó . Anh xa em với mong muốn hai ta có một cuộc sống mới, tìm đuọc tình cảm thực sư. Thật đau khi anh không thế tìm đuợc tới em. Thật đau khi không thế nói cho em biết vì sao . Anh như một người thật xấu, thậc ác, một nguời gian dối đi tình cảm của em. Lúc đó anh không biết là mình đã làm đúng hay sai nữa . Anh nghĨ là mình có thể quêN đuợc nhau dễ dàng . Nhưng rồi một năm , hai năm, trong nhữNg lần đuọc gọi cho em hiếm hoi đó , anh vẫn cảm nhận ra tình cảm của em. cảm nhận ra đuọc em đang cô" gắng che đậy nó . Anh không muốn . Em trách anh thật nhiều tuy em không nói .Anh cũng khóc thật nhiều , tuy không một giọt nuớc mắt . Anh như một kẻ vô dụng , một nguời thất hứa. Anh không đùa vui với tình cảm của em, nhưng anh không biết trân trọng nó . Anh không muốn . " An empty street, an empty house , a hoe inside my heart.. I wonder how , i wonder why, i wonder where they are, The days we had , the song we sang together..." Mỗi đêm, anh nghe bản nhạc em thuờng hay mở , đọc lại những lá thư, và ôm trong lòng tấm ảnh của em. " in my heart you were the only"...
Có những điều... của cuộc sống
Triết lý của số 1
Bạn
có nghĩ rằng số 1 là nhỏ bé? Hãy khám phá những điều bất ngờ của con số đầy ý
nghĩa này !
• Ai cũng chỉ có một mẹ, mẹ là người cho con tình yêu mãi mãi. Mẹ cho con tất
cả, vô điều kiện. Mẹ là tài sản quý giá nhất mà con có được ngay từ khi mới
sinh ra.
• Mỗi người chỉ có một trái tim để giữ nó trong sạch. Trái tim hoàn hảo nhất là
trái tim đã chia sẻ tình yêu thương nhiều nhất.
• Mỗi cuộc đời có thể trải qua nhiều mối tình, mối tình đầu khó quên nhất,
nhưng mối tình cuối mới là mối tình đẹp nhất.
• Một người yêu đúng nghĩa là người mà trái tim họ có thể sưởi ấm khi giá lạnh
nhất.
• Một người bạn chân thành đủ khiến ta bình tĩnh, tự tin và an tâm dù trong
hoàn cảnh nghiệt ngã hay nguy hiểm nhất. Đó là món quà quý báu đặc biệt của
cuộc sống.
• Một ánh nhìn ấm áp, nói được nhiều hơn những điều vô vị.
• Một nụ cười có thể làm nên những điều kì diệu.
• Ai cũng có ít nhất một khả năng hơn người, chẳng qua là họ chưa thấy được để
nhìn nhận khả năng mới của họ mà thôi.
• Mỗi người chỉ có một cái miệng để cẩn thận khi dùng lời nói, để không còn làm
nó dơ bẩn và không làm tổn hại đến người khác.
• Một cuốn sách có thể làm thay đổi con người. Cuốn sách với nội dung xấu xa đủ
làm hư hỏng người đọc, nhưng không ai thành công với chỉ một cuốn sách hay.
• Một người không có gì ngoài gia tài kếch xù thì không bằng một người nghèo
khổ mà có tri thức, sáng tạo, kinh nghiệm và lý tưởng.
• Một đồng tự lao động được quý giá hơn nhiều so với hàng ngàn đồng nhặt được
hay làm việc bất chính mà có.
• Ai cũng chỉ có một cuộc sống để làm việc và yêu thương hết mình.
• Chuỗi ngày quá khứ đã qua, tương lai rộng mở nhiều bất ngờ. Ta chỉ có một
hiện tại để sống và để tận hưởng từng phút từng giây.
• Có nhiều cơ hội chỉ đến một lần trong đời.
• Với thế giới, bạn chỉ là một ai đó, nhưng có thể với một ai đó, bạn là cả một
thế giới.
*Công
thức nấu món ăn đêm 30 Tết :
1. Lấy 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tị, thù oán ...rồi để
ráo nước
2. Tuần tự cắt mỗi tháng ra 28, 30 hay 31 phần.
3. Trộn đều với : - Một chút tin yêu - Một chút kiên nhẫn - Một chút can đảm -
Một chút cố gắng - Một chút hy vọng - Một chút chung thủy
4. Ướp thêm gia vị : lạc quan, tự tin và hài hước
5. Ðem ngâm một lát trong dung dịch “Những điều tâm niệm của mình”
6. Vớt ra, xay nhỏ, đổ tất cả vào “Nồi yêu thương” và nấu với lửa “Vui mừng”
7. Ðem ra ăn với “Nụ cười” trong chén “Bao dung”và sẽ có MỘT NĂM MỚI ÐẦY YÊU THƯƠNG
VÀ HẠNH PHÚC *
Có tin khẩn cấp báo cho bạn nè...
Có 4 nguời đòi tìm bạn cho bằng được, tìm
được bạn họ còn nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn, người đó tên là thần tài, may
mắn, hạnh phúc và sức khoẻ. Họ nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn trong năm
mới này. Còn nữa, bà Phiền muộn còn dặn tui bảo bạn là, bạn đừng tơ tưởng gì đến
bả nữa bả sẽ không quan tâm đến bạn đâu... riêng ông sức khoẻ còn có thư riêng
cho bạn là sức khoẻ bạn phải thiệt là ngon mà đón ổng đó.
* Chúc Mừng Năm Mới !
Năm
hết Tết đến - Đón Chuột tiễn Lợn - Chúc ông chúc bà - Chúc cha chúc
mẹ - Chúc cô chúc cậu - Chúc chú chúc dì - Chúc anh chúc chị - Chúc
luôn các em - Chúc cả các cháu - Dồi dào sức khoẻ - Có nhiều niềm
vui - Tiền xu nặng túi - Tiền giấy đầy bao - Đi ăn được khao - Về nhà
người rước - Tiền vô như nước - Tình vào đầy tim - Chăn ấm nệm êm -
Sung sướng ban đêm - Hạnh phúc ban ngày - Luôn luôn gặp may - Suốt năm
con Chuột.

Những sự khác biệt giữa Tây và Ta
Tây : Đái bậy thì giấu giấu diếm diếm, còn hôn nhau thì trước bàn dân
thiên hạ Ta: Hôn nhau thì giấu giấu diếm diếm, còn *** bậy thì giữa bàn dân
thiên hạ Tây : Ăn đến miếng cuối cùng và uống đến giọt cuối cùng Ta : Ăn và uống đều phải để lại một ít lịch sự nếu không sợ bị mang
tiếng là : " uống nước cả cặn" Tây : Xoa đầu là biểu lộ sự khen ngợi Ta: Xoa đầu là biểu lộ của sự hạ cấp, xoa vớ xoa vẩn còn bị tẩn cho 1
trận chứ chẳng chơi Tây : Khi ăn thì nhai ngậm mồm Ta : Khi ăn thì nhai tóp tép, nhồm nhoàm, rau ráu, húp sì sụp Tây : Mặc đồ Pijama ra đường thì người ta sẽ tưởng là người tâm thần Ta : Mặc đồ Pijama ra đường là chuyện bình thường Tây : Không hỏi thu nhập cá nhân, tuổi của phụ nữ Ta : Những chủ đề trên là tài chính trong rất nhiều câu chuyện Tây : Ngồi trên ghế và bắt chéo chân Ta : Ngồi co chân lên ghế Tây : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì thường mút Ta : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì không mút mà thường chùi vào quần
áo Tây : Khi làm phiền người khác thì xin lỗi, thấy người khác phạm lỗi thì
nhìn Ta : Thấy người khác phạm lỗi thì làm ngơ ( thậm chí còn tiếp tay ), khi
làm phiền người khác thì nhìn Tây :Vào quán thì tự gọi riêng và ai trả tiền người nấy Ta : vào quán thì gọi chung và tranh nhau trả tiền ( hoặc nhờ người khác
trả tiền ) Tây : Complet thường mặc vào những dịp sang trọng Ta : Đi buôn chuối cũng mặc complet như thường Tây : Nhường đường cho xe cứu hỏa, cứu thương và cảnh sát Ta : Sợ mỗi công an, còn thì kệ mịa chúng nó Tây : Đi đường không bao giờ vô cớ bấm còi Ta : Thích bấm còi thì bấm, kệ mẹ những thằng khác. Tây : Rác bỏ vào thùng hoặc mang theo nếu không có thùng rác Ta : Vứt ngay xuống đường hoặc sàn nhà kể cả có thùng rác
|

CON VỀ MONG KỊP CUỐI NĂM
Cuối năm mong kịp con về
Hơi xuân buông lạnh se se gió mùa
Hình như nắng vẫn ngày xưa
Hình như cây cỏ như vừa mới xa
Nửa say nửa tỉnh tiếng gà
Bậc thềm gốc duối nhận ra ngõ mòn
Hoa mềm rung cánh sương non
Hội hè năm ấy như còn nhắc ai
Một thời vui nhất Giêng Hai
Dẫu là giật gấu vá vai mỗi ngày
Bao nhiêu sương khói qua tay
Nỗi quê nghèo cứ nghẹn đầy trong com
Đâu cây rau má sau vườn
Rổ khoai với quả cà dòn chấm tương
Mà nên chín nhớ mười thương
Mùa xuân nắng ửng nhẹ buông tóc huyền
Hồn quê xưa cũ y nguyên
Hai sương một nắng còn truyền mai sau
ơi người phiêu dạt mãi đâu
Cuối năm nhớ bước nhanh mau kịp về
Đời người như giấc ngủ mê
Qua bao miền khổ chưa hề dừng chân
Con về mong kịp đón xuân
Với tay ngắt bỏ phù vân trước nhà ...

TÌNH KHÚC THÁNG GIÊNG Tháng Giêng kìa đang vội đến Trong veo một tiếng chim lành Tơ lụa lời trăng âu yếm Gió mềm trên lá non xanh Tháng Giêng về ngang qua ngõ Má đào ửng rét mùa đông Xoè tay đếm từng bông nở Đã nghe rêu phủ cành hồng Tháng Giêng vén màn sương sớm Trái tim tỉnh giấc mưa phùn Hò hẹn nụ hồng mới chớm Gió phả nồng nàn môi hôn Tháng Giêng bên bờ mật ngọt Bồng bềnh khúc hát mê say Năm mới rượu mừng cứ rót Uống đi rồi chén lại đầy Tháng Giêng phập phồng ngực áo Bẽn lẽn hương thầm sớm mai Mưa bụi giăng lời vọng ảo Tình xuân khao khát nghiêng vai Tháng Giêng kìa đang gõ cửa Thị vàng trong giấc chiêm bao Cổ tích xâu thành chuỗi nhớ Mưa hoen thương suốt hoa đảo
Hà Nội -Tháng Giêng 2008
"Đừng yêu
nhau nữa"
Họ quen và từng yêu nhau hơn bốn năm trời
- một khoảng thời gian chưa hẳn quá dài nhưng đủ để hiểu rõ về con người, về
tính cách của nhau.Ngày hai người
gặp mặt, cô tựa tờ giấy trắng chưa vương vấn bụi trần, ánh mắt to và tròn xoe
ngơ ngác. Hắn thì khác,
một gã trai sành sỏi trong giới ăn chơi và lêu lổng khắp xó xỉnh cuộc đời. Ấy
vậy mà họ yêu nhau, tình yêu đến thật mau nhưng lại kéo dài và chứa đầy day
dứt… Thời gian đầu,
hắn coi cô như vật sở hữu, một vật để yêu, để giữ, để chăm sóc, nhưng... chỉ để
ở nhà. Khi ra ngoài hắn lại vui vẻ trong vòng tay của những người con gái khác,
những người cô không biết, vì giữa họ và cô là hai thế giới hoàn toàn trái
ngược nhau. Cô vẫn cứ thủy
chung ôm mộng với cả mối tình đầu. Còn hắn thì ung dung, vui vẻ bên người khác.
Họ vẫn ở bên nhau, một người dối trá và một người thành thật… Ngày nhìn thấy
hắn đang trong phòng với một người đàn bà khác, cô như chết lặng, sửng sốt,
không tin nổi vào mắt mình. Vụt bỏ chạy, mắt cô nhòa đi trong bóng đêm. Tiếng
cô nức nở, cổ họng tức nghẹn, đắng ngắt. Chuông tin nhắn
rung, cô mở máy. “Anh là người như thế đấy. Đừng yêu anh nữa. Chia tay!”. Cô
nắm chặt cái máy lại, cảm giác uất hận, ngỡ ngàng, chua xót lẫn đắng cay như
đang trào dâng, cấu xé. Không! Cô không thể là kẻ thua cuộc, cô phải thắng,
phải giành lại những gì đã từng là của mình và để nó sẽ mãi là của mình. Cô bặm môi, nén
chặt lồng ngực để không khỏi bật ra tiếng nấc. Nhấn nút reply, mắt cô mờ đi,
tay run run mò tìm nhấn phím điện thoại: “Đừng xa em anh nhé! Em không thấy và
cũng không biết gì cả. Hãy quay lại và hãy nói yêu em. Hãy lo cho em như anh đã
từng hứa. Em không thể mất anh…”. Hắn thở dài ném
cái máy điện thoại xuống đất và thả mình đánh phịch xuống ghế. Tại sao lại có
thể xảy ra chuyện như thế? Rõ ràng hắn đã nói là đi xa mà tại sao cô lại đến
bất ngờ? Và tại sao lại để cho cô nhìn thấy những điều này? Để rồi giờ đây cô
vẫn nói với hắn những lời nói như vậy, tại sao? Hắn tắt ngọn
đèn, thò tay châm điếu thuốc. Đóm thuốc lóe sáng rồi lại lịm tàn dần trong màn
đêm u tối. Hắn nhắm mắt lại mơ màng và thử đặt mình vào vị trí của người khác.
Cảm giác thật chua chát, nhói đau, đắng ngắt tận đáy lòng. Hắn mở mắt ra dụi
điếu thuốc xuống mặt bàn rồi đặt mình ngủ thiếp. Trong cơ mê hắn thầm thì tự
nhủ: “Mình sai rồi, hãy làm lại đi thôi”. Những ngày sau
đó hắn vẫn đến bên cô, im lặng và lầm lì như vô cùng cứng rắn. Chỉ có điều ánh
mắt lại không dám nhìn thẳng. Còn cô thì vẫn tươi cười, vẫn tỏ ra nhẹ nhàng và
đầm ấm. Có vẻ như cô đang muốn hàn gắn lại hạnh phúc từ sự đổ vỡ của những vết
thương lòng. Hắn bắt đầu thay
đổi, từ bỏ thói trăng hoa và ngày càng yêu cô tha thiết. Dẫu sao thì với
cô, đó cũng là mối tình đầu nên hắn thật sự muốn dành cho cô những điều tốt
đẹp. Hắn muốn được làm lại từ những gì mà cô đã tha thứ, muốn bù đắp sau một
tình yêu lầm lỡ một thời… “Mày thì hơn gì
tao. Mày chỉ là một thằng khốn nạn. Chính vì mày mà tao mới như thế này… Mày
đáng bị như thế, mày đáng bị nguyền rủa…”. Bốp! Hắn tát cho
cô một cái nảy lửa. Cô ngã gục xuống đất, đau đớn, gào khóc. Hắn ngồi thụp
xuống, khuôn mặt dúm dó khẽ nhếch môi nở một nụ cười méo mó, chua chát. Không
biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngần ấy thời gian hắn đã phải nghe những
câu như thế này. Cứ ngỡ đã có một
sự vị tha sau những lỗi lầm mà hắn gây ra ngày ấy, nhưng không! Tất cả chỉ là
giả tạo. Cô chưa bao giờ tha thứ cho hắn. Tình yêu của cô dành cho hắn đã trở
thành thù hận. Ngần ấy ngày
tháng bên nhau là ngần ấy thời gian cô đay nghiến và dằn vặt lương tâm nơi hắn.
Từ những chuyện bé xíu đến những chuyện to tát - dù đúng hay sai cô cũng lôi
cái “nguyên nhân của sự đổ vỡ” đó ra để dằn vặt và mắng chửi hắn. Cô sử dụng nó
như một thứ vũ khí khiến hắn phải ngồi yên, phải câm miệng và không thể nói lại
dù chỉ một lời. Và mỗi lần như vậy, hắn đều im lặng. Bởi hắn biết đó là “lý do
chính đáng” - hắn đã sai và hắn phải chấp nhận. Vì hắn muốn bù đắp, vì hắn đã
thực sự quá yêu cô… Nhưng hôm nay
thì khác - hắn tát cô và ngồi lặng im trên ghế, hai tay đưa lên ôm chặt lấy
đỉnh đầu vò xé. Hắn nén chặt lòng nghe từng cơn đau nhói. Cảm giác chua xót và
cay đắng đến ngỡ ngàng là cái cảm giác năm xưa cô đã phải gánh chịu, giờ đây
đang xảy ra với chính hắn. Một cái cảm giác thật sự tồi tệ. Đắng, đắng quá!
Hắn thấy cổ họng như nghẹn lại. Sự thù hận đã làm cô mù quáng, phá tan nát
những yêu thương mà hắn tạo dựng lại bấy lâu. Cô đã đánh mất mình, trả thù hắn
bằng chính những gì cô nhận được từ hắn. Cô lăng nhăng với một người đàn ông
khác, sự thật ngỡ ngàng và sự thật lúc nào cũng phũ phàng. Lỗi lầm nơi cô và
lỗi lầm nơi hắn - tất cả đều phơi bày và đều quá giống nhau. - “Em có biết
tại sao tôi lại sợ và luôn nghe lời em không?” - “…” - “Bởi vì tôi
luôn nghĩ mình là kẻ ăn cắp còn em là người bị đánh cắp. Tôi sợ em vì thấy em
biết tha thứ, chứ không sợ em vì em lại trở thành một đứa ăn cắp cũng như
tôi... Chúng ta bằng nhau hết rồi. Hết rồi…”. Hắn lạnh lùng
nói rồi cười nhạt và lặng lẽ quay đi. Chỉ còn mình cô ở lại, mắt nhòa đi, tiếng
nức nở. Cô bặm môi im lặng, nén chặt lồng ngực để không khỏi bật ra tiếng nấc,
tay run run mò tìm nhấn phím điện thoại: “Em là người như thế đấy. Đừng yêu em
nữa… Chia tay!”. Người ta hận vì yêu nhau nhiều quá Làm đau nhau cũng bởi quá yêu nhau Ngày hôm nay, ngày mai và cả những ngày
sau Kẻ đớn đau là kẻ yêu nhiều nhất…
CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2008 !
HAPPY NEW YEAR 2008 !
Hours
of happy times with friends and family
Abundant time for relaxation
Prosperity
Plenty of love when you need it the most
Youthful excitement at lifes simple pleasures
Nights of restful slumber
(you know-dont'worry be happy)
Everything you need
Wishing you love and light
Years and years of good health
Enjoyment and mirth
A angels to watch over you
Rembrances of a happy years !
I wish you the best of everything...
That you so well deserve. 
CUNG kính mời nhau chén rượu nồng CHÚC mừng năm đến, tiễn năm xong TÂN niên phúc lộc khơi vừa dạ XUÂN mới tài danh khởi thỏa lòng VẠN chuyện lo toan thay đổi hết SỰ gì bế tắc thảy hanh thông NHƯ anh, như chị, bằng bè bạn Ý nguyện, duyên lành, đẹp ước mong !
ĐÊM NOELĐêm Noel trời se lạnh mưa phùnTrăm ngọn nến lung linh vòng tay thân áiTa đi bên nhau trong dòng người chảy mãiNgấm đạo ái tình cháy bỏng : Amen !Chúa nhập vào anh, Chúa ở trong emChúa tự đóng đinh mình vào nỗi đau trần thếVừa mới sinh ra người đã là nô lệCủa một tình yêu vĩ đại không cùngNgỡ hoa tuyết rơi trên hang đá lạnh lùngBiển sóng thời gian đã đi qua hơn hai mươi thế kỷChúa có biết anh và em vô thần không nhỉĐêm thánh đường ai cũng ngước trông lênChúa thương tình nhìn hai kẻ yêu đươngCho hái quả thơm hương đêm bước vào vườn cấmSự sống ngọt lành và niềm tin thấm đẫmTa bay lên - bé nhỏ những thiên thần Đêm Noel lời cầu nguyện vang ngânĐến với Chúa cả những người ngoại đạoNến thắp sáng một bầu trời huyền ảoAnh đóng đinh mình bằng lửa trái tim em ....
Mùa Noel 2007
Huyền thoại mùa Noel
Lễ Noel, còn được gọi là lễ Thiên chúa giáng sinh, hoặc lễ
Giáng sinh (Christmas), là một lễ quan trọng của các dòng tôn giáo thờ
Chúa Jésus Christ thuộc Kitô giáo. Trong không khí rộn rã của mùa Noel đang
đến gần, hãy làm chuyến du hành thú vị cùng ông già Noel đi vào xứ sở huyền
thoại. Lễ Noel được bắt đầu tiến hành từ năm 354, tức là sau hơn ba
thế kỷ rưỡi sau khi Chúa Jésus ra đời. Noel theo nghĩa Latin là “ra đời,
giáng sinh”. Lễ Noel do vậy có ý nghĩa là lễ kỷ niệm, lễ mừng ngày
Chúa Jésus ra đời. Trên thực tế người ta phổ biến lấy ngày 25-12 làm ngày
Noel, mặc dù cho đến nay chưa có bằng chứng nào xác định đó chính là ngày
Chúa Jésus chào đời. Về ý nghĩa của bản thân ngày lễ Noel, nhiều xứ đạo và tín đồ đạo
Kitô trên thế giới coi đây là dịp để biểu thị và cổ vũ lòng yêu chuộng hòa
bình, hành động lương thiện và chăm lo hạnh phúc. Các khái niệm và biểu tượng của lễ Noel như ông già Noel, cây Noel,
bánh Noel, hang đá và Chúa hài đồng… vốn không liên quan trực tiếp đến việc
Chúa Jésus ra đời, cũng như không liên quan đến việc hành lễ tôn giáo,
song đã nảy sinh và định hình trên thực tế qua từng thời kỳ, và đến nay đã gắn
bó chặt chẽ với các sinh hoạt trong dịp lễ Noel. Ông già Noel còn được gọi là ông già Tuyết, ông già Santa Claus
(ở Mỹ), Père Noel (ở Pháp), Father Chrismas (ở Anh), Dedushka Moroz (ở Nga),
Weinachtmann (ở Đức)... Ông già Noel là một biểu tượng điển hình về lễ Noel. Đây
là một nhân vật huyền thoại sống trong niềm tin của trẻ nhỏ là ông sẽ đến nhà
của chúng để phân phát quà và đồ chơi cho chúng vào đêm Noel. Phương thức cổ truyền để ông già Noel đến nhà là chui qua lỗ ống
khói lò sưởi, bởi vào dịp cuối năm trời thường lạnh giá, chẳng nhà nào mở cửa
trong đêm cả. Hình thức ông già Noel trao quà là bỏ quà vào những chiếc tất
chân hoặc bỏ vào giày treo ở chân giường. Bởi vậy bọn trẻ, hoặc cha mẹ chúng,
trước khi đi ngủ đêm Noel đều không quên treo sẵn một chiếc tất hoặc giày ở
chân giường. Phương tiện cổ truyền để ông già Noel đi tặng quà là chiếc xe trượt
tuyết do tuần lộc (hươu sừng tấm) kéo. Đi trao quà cho trẻ em, ông già Noel
cũng có thể còn được nhận quà nữa, như ở Anh, trẻ em thường chuẩn bị sẵn bánh nướng
để ở đầu giường làm quà tặng ông già Noel; thậm chí còn chuẩn bị cả một chút
sữa cho con tuần lộc kéo xe trượt tuyết chở ông già Noel. Hình tượng đầu tiên về ông già Noel được cho là do một mục sư đạo
Tin lành người Mỹ Clement Clark Moore sáng tạo ra vào năm 1822, với ý đồ
tạo ra một tục lễ tặng quà cho trẻ em vui mừng vào dịp Noel. Còn hình ảnh hoàn
chỉnh về ông già Noel chỉ hình thành vào năm 1890 trong tranh vẽ của họa sĩ người
Thuỵ Điển Jenny Nystrom: Một ông già người chắc đậm, mặc áo đỏ viền
trắng rộng thùng thình, mũ đỏ chóp trắng, râu dài bạc trắng, vẻ mặt tươi cười
và nhân từ. Từ nhiều năm nay, nhiều nơi đã đưa hoạt động ông già Noel vào
thể thức, bằng cách cho những ông già Noel đi phát quà cho trẻ em trong dịp
Noel. Còn ở những gia đình mà ông già Noel không thể đến được thì những người
lớn ở đó cũng tự động bỏ quà vào tất của con trẻ thay ông già Noel. Gần đây, người
ta còn mở dịch vụ phát quà Noel cho trẻ em theo yêu cầu. Ở một số nơi không có ông già Noel cũng vẫn có những nhân vật
khác có chức năng tương tự, như ở Thụy Sĩ có Nữ thần Christkindli, còn
ở Zimbabwe thì chính những người bố là người tặng quà cho con trẻ trong
dịp lễ Giáng sinh được gọi là Kisimisi ở xứ sở nhiệt đới châu Phi này. Còn tục treo tất, giày ở
chân giường, sự tích về tục này là một lần thánh Nicholas đến Ai Cập. Ông ở nhà
một người đàn ông nghèo khó đến mức họ không thể nào có được một chút tiền làm đám
cưới cho ba cô con gái. Tuy nghèo vậy nhưng gia đình họ vẫn tiếp đãi thánh
Nicholas rất chu đáo. Trước hôm đi, thấy ba người con gái ngủ, để những chiếc
tất của mình bên lò sưởi cho khô, thánh Nicholas mới để lại ba túi quà vào
những chiếc tất đó. Và tập tục trẻ em treo tất ở chân giường chờ những món quà
từ ông già Noel - đại diện của thánh Nicholas bắt nguồn từ đó.  Cây
Noel là một hình tượng vốn không hề có trong Kinh Thánh đạo Kitô, bắt đầu xuất
hiện từ năm 1521, khi hội đồng thành phố Celestadt, vùng Alsace nước Pháp cho
phép dân chúng vào rừng chặt các cây họ thông không rụng lá vào mùa đông, đem
về cắm trong nhà và trang trí cho không khí ngày lễ Noel và dịp đón chào năm
mới thêm tươi vui, sinh động. Dần dần người ta gọi đó là cây thông Noel, hoặc
cây Noel. Ngày nay cây Noel là vật không thể thiếu trong dịp lễ Noel và tết dương
lịch ở các nước Âu - Mỹ. Bánh Noel hay bánh Buche Noel thì mãi đến năm 1875 mới xuất hiện
do một người thợ làm bánh ở Pari - Pháp mô phỏng hình khúc củi trong lò sưởi
(buche nghĩa là "khúc củi lò sưởi" theo tiếng Pháp) để làm ra một
loại bánh ngọt và gắn cho nó cái tên bánh Noel để dễ bán. Dần dần loại bánh này được người ta coi là một loại bánh cần có để
ăn trong đêm Noel, cùng với các loại thực phẩm khác được chọn để ăn trong dịp
lễ Noel tuỳ từng nơi, như gà tây hoặc ngỗng quay, lợn quay, cá chép, xôi đậu,
cháo vịt nóng… Hình tượng hang đá Giáng sinh cũng “ra đời” sau khi
Chúa Jésus giáng sinh hơn 13 thế kỷ. Số là vào năm 1223, một giáo sĩ tên
là Francois Dassi đã cho xây dựng một cái hang đá trong khu rừng già
Grécxiô, giống chiếc hang đá mà Chúa Jésus đã ra đời ở Bethlehem, trong đó
có những hình tượng mô tả lại cảnh tượng đêm Thiên chúa giáng sinh. Về sau, nhiều nhà thờ thấy rằng việc dựng hang đá như vậy có thể
thu hút đông người tới xem và tạo ra không khí sinh động hơn trong đêm Giáng
sinh nên cũng đã cho dựng hang đá Noel. Nhiều gia đình khá giả từ đó cũng
đã dựng hang đá Noel trong nhà mình mỗi dịp Giáng sinh về 
Nhân kỷ niệm 35 năm trận Điện
Biên Phủ trên không 
Thơ : GỬI NGƯỜI BẠN GÁI HÀ NỘI
35 năm đã
trôi qua nhưng ký ức người Hà Nội và người dân cả nước vẫn không quên những sự
kiện đã xảy ra trong những ngày cuối năm 1972 ấy. B52 rải thảm Hà Nội, máu rơi,
nhà đổ… nhưng lòng người thì vẫn đứng vững. Hơn một năm rồi chẳng có thư sang Có lẽ bận vô cùng Phương Lan nhỉ Lúc nhớ bạn, buồn giở xem thư cũ Rồi đoán thầm xem bạn ở phương nao Công viên thơm mùa hạ dẫn lối vào Dĩ vãng xưa với bao điều hoài niệm Mình vẫn tin có một mùa xuân đến Cánh buồm xa về cập bến thời gianHồi cuối năm gần nửa tháng bàng hoàng Giặc Mỹ ném bom xuống phố phường Hà Nội Điện Biên Phủ trên không Thủ đô đứng giữa một tầm cao mới Bặt tin mà ta thấy ở bên nhau Phương Lan ơi, giờ biết bạn nơi đâu Cô giáo trẻ bước vào đời có vững Người Hà Nội những ngày qua cầm súng Chắc Phương Lan cũng đã lớn lên nhiềuTôi ngẩn ngơ tìm trong kỷ niệm thân yêu Nhớ ngày ấy chúng mình so cao thấp Bài thơ xưa gói vuông tròn mộng ước Chiến thắng rồi, xuân nhẹ bước mê say Hà Nội ơi, mùi hoa sữa ngất ngây Cho tôi nhớ chiều xanh giòn phiến lá Lan nói đến một ngày kia êm ả Lúc tôi về sẽ lại ghé thăm em .... Tiếng súng im rồi, niềm vui đến hân hoan Hoa xuân nở vì hoà bình thơm ngát Sông Hồng đỏ vì hoà bình dào dạt Đất nước vươn mình sức sống bốn nghìn năm Và tôi mơ tàu liên vận băng băng Ga Hàng Cỏ một ngày không xa nữa Cô bạn gái với nụ cười hoa sữa Tà áo dài nghiêng nón trắng chờ tôi ... Tháng Chạp 1972

 TÌM LẠI SỰ BẮT ĐẦU tặng V.V.DTrong lộn xộn trước bóng chiều sắp lặn Từng bước đi khó nhọc của đời thường Cố níu giữ ánh ngày gom chút nắng Trái tim cầm chừng Gió đã nhạt mùi hương
Trước bất hạnh không thành bao mộng ước Tự bình tâm thua thiệt để khuây nguôi Thấy phí phạm cả một đời tích cóp Dư mình ta Không đến được chân trời
Sẽ bắt đầu từ đâu ?- Cánh chim chiều đã mỏi Mây lang thang trôi dạt đến bao giờ Chỉ sót lại quãng thời gian chắp nối Và một thời lép kẹp mấy vần thơ
Sẽ bắt đầu từ đâu ?- Tóc đã phai màu tóc Những trần trụi lo toan suốt cuộc hành trình Bao hụt hẫng, gót dời quay hạnh phúc Nhìn ước mơ vụn vỡ phía sau mình
Điều gì đến tự khắc rồi sẽ đến Đêm đã vơi Trăng đã lụi một phần Cái không đến - dã tràng xây cát biển Chẳng thể nào cứ mãi vậy - thanh tân !
 ƯỚC CHIước chi vẽ được thời gian Ngày em ngồi hát tôi đàn mộng mơ ước chi vẽ nỗi mong chờ Sương khuya khoắt lá, gió lơ lửng trời ước chi vẽ được bờ môi Nụ cười em ánh lộc chồi ban mai ước chi vẽ ánh trăng cài Đêm thu giấc mộng liêu trai khạo khờ ước chi vẽ cái hư vô Rữa tan từng mảng hững hờ trong tim ước chi vẽ cảnh trốn tìm Tôi và em mỏi cánh chim lạc bầy ước chi vẽ những mê say Con đường chung bước chẳng đầy tấc gang ước chi vẽ khúc tình tang Vui buồn khoan nhặt trái ngang ở đời
ước chi vẽ được cái tôi Với tình yêu, với một thời chưa xa ...
Điện thoại con gái ...
Chiếc điện thoại màu xanh lá cây. Trầy
trụa. Không có gì ấn tượng. Nhãn hiệu thuộc nhóm “ất ơ” nên Nhiên thừa hiểu nếu
vứt ra ngoài mấy cửa hàng điện thoại cũ, giá bán được (nếu may mắn) cũng chỉ có
thể xấp xỉ 100.000. Nhưng dẫu sao nó vẫn là một chiếc điện
thoại. Và nó khiến Nhiên tò mò. Người ta có thể thờ ơ nếu nhặt được trong hộc
bàn cuốn báo, cuốn sách hay cây bút gần hết mực. Nhưng một chiếc điện thoại thì
không. Chiếc điện thoại ai đó để quên. Trên màn
hình chằng chịt vết xước hiện mờ mờ dòng message báo chục cuộc gọi nhỡ. Hẳn ai
đó hốt hoảng khi phát hiện mất điện thoại, không biết mất ở đâu nên cố gọi vào
máy mong nghe được tiếng reng. Ngày xưa, khi còn sống cùng chồng, Nhiên
cũng hay đểnh đoảng tìm không ra “con dế” của mình và anh vẫn dùng cách này để
xác định nó ở đâu. Nhưng khổ cho chủ nhân, con dế xanh cài ở chế độ “silent”,
không rung, không âm thanh. Nên mới có chuyện đến bây giờ, sau vài chục cú điện
thoại gọi nhỡ thì Nhiên nhặt được mà vẫn không ai biết. Giống như một phản xạ tự nhiên, Nhiên bấm
máy để... kiểm tra tài khoản. Tài khoản sạch tiền. Chỉ còn thời hạn nghe. Nhiên
khẽ cười, nghĩ đến ngày còn là sinh viên, phải tiết kiệm tối đa tiền điện
thoại... Buổi tối máy bị khóa chiều gọi đi, nhận tin nhắn của anh, thương đến
xót lòng mà vẫn phải “trả lời” bằng sự lặng im. Để rồi cả đêm băn khoăn sợ người
kia buồn vì không nhận được tin nhắn “reply”. Rồi ước giá mình có vài ngàn
thôi, trong account, đủ để nhắn đi một lời chúc ngủ ngon nào đó. Tiếng thầy giảng trên bảng đều đều... Nhiên đứng dậy, quyết định bước ra ngoài.
Từ lúc chạm vào hộc bàn và phát hiện “con dế xanh”, Nhiên thấy tay mình thoáng
run. Và đầu óc trở nên lơ mơ, giống như mọi khả năng tập trung đều bị hút cả
vào cái vật be bé màu lá cây non, cũ rích nhưng đầy bí ẩn. Nhiên bấm khẽ vào
phần “tin nhắn”... Điện thoại của con gái! Nhiên mím môi tội nghiệp, nghĩ thầm.
Chiếc điện thoại có khoảng 50 cái tin, trong tình trạng “báo động” sắp hết chỗ
lưu. Nếu là đàn ông, Nhiên biết, hầu như chẳng ai làm như thế. Khi không, Nhiên bỗng thấy một cảm giác
tò mò khó tả khi bấm vào nút “inbox”. Một linh cảm lạ... Những giọt mồ hôi tứa ra... Trong một giây, Nhiên thấy mình suýt
nghẹt thở khi một cái “tên” hiện lên. À không, một cái “nick” thì đúng hơn.
Không phải tên. Cũng không phải “Love”, không phải “Anh”. Những tin nhắn được
lưu lại bằng ký hiệu “...”. Lạnh lùng ba chấm. “Em khỏe không? Anh làm em mệt đúng
không? “Bác sĩ” này dở ẹt nhỉ. Thôi, đừng mệt nữa nhé!”. “Em đợi một tí xem có điện không... Ngoài
đường mưa lớn lắm. Đừng về. Đợi hết mưa...”. “Anh nghĩ đến em. Cả ngày nghĩ đến
em...”. “Anh về trước ha...”. “Cảm ơn em, quà đẹp quá!”. “Dạo này anh không hút thuốc nữa. Hút
thuốc không thấy ngon...”. “Anh cũng muốn. Nhưng... Em hiểu chứ? Từ
khi về Sài Gòn đến nay nhiều việc quá. Anh vẫn hình dung ra nụ cười của em khi
mơ...!”. “Đừng nhắn cho anh nữa...”. “Em...” ... Nhiên không muốn bấm đến tin nhắn cuối
cùng. Điếng người. Ký ức hiện lên như một cơn lốc, tưởng đã ngủ yên, lại dữ
dội, lại bão bùng. Nhiên biết chuyện gì sau tin nhắn cuối
cùng. Nhiên biết. Rất rõ. Rõ như cái ngày Nhiên nghe băng giá cả lòng, nước mắt
nuốt nghẹn đi, khi phát hiện những tin nhắn đã được gửi đi, quên xóa, trong
chiếc điện thoại của chồng. Lại một cuộc gọi. Chiếc điện thoại âm thầm chớp tắt ánh
sáng màu xanh... “Ba chấm”! Nhiên thoáng lạnh mình. Dấu “ba chấm” hiện
lên. Đầy thúc giục. Đầy kiên nhẫn. Đầy bồn chồn. Đầy những cảm giác được mất
pha trộn rõ rệt. Tự dưng Nhiên sợ. Những bước đi trên hành lang vội vã như
chạy trốn. Chiếc điện thoại ngưng được một phút lại reng. Lần này thì Nhiên không chờ được hơn. Nhiên
run rẩy đưa điện thoại lên tai... - Em đang giữ chiếc điện thoại phải
không? - ... Nhiên ngập ngừng. Không hiểu sao những
tin nhắn trong chiếc điện thoại của chồng lại hiện lên mồn một trong tâm trí.
Giọt nước mắt ứa ra. Và thổn thức: - Cô ấy là ai? - Không. “Cô ấy” nào? - Cô gái chủ nhân chiếc điện thoại... - Đó không phải chuyện của em. - Đó là chuyện của em! - ... Câu đối thoại bật ra như một thói quen,
như một điều gì đó đọng lại trong tiềm thức. Đầu dây bên kia, tiếng thở dài sóng
sượt... - Chiếc điện thoại là... của anh. - Vậy... - tự dưng Nhiên lắp bắp, những
câu chữ, những sắp xếp logic lộn xộn trong đầu, bật ra không kiểm soát - Anh có
hai chiếc điện thoại, hai sim và anh dùng số của anh tự nhắn cho số máy này? Em
nói đúng không? - ... - Đó là những tin nhắn anh muốn nhắn cho
cô ấy nhưng anh đã không nhắn. Anh tự nhắn cho mình. Em nói đúng không? - ... - Anh không để quên. Anh cố tình đặt
chiếc điện thoại vào chỗ ngồi anh biết luôn cố định của em trong lớp. Anh muốn
em biết anh chưa bao giờ nhắn cho cô ấy, nhưng thật ra đó vẫn là những điều anh
luôn muốn nhắn cho cô ấy? - ... - Anh nghĩ em sẽ dễ chịu hơn nếu biết sự
thật đó sao? - ... - Alô... - ... Hình như Nhiên thấy mình bước đi. Gió
rười rượi. Cảm giác bồng bềnh. Chao chát trong đầu những âm thanh hỗn loạn giữa
tiếng vỡ của ly tách... ngày Nhiên lồng lộn lên ghen... - ... - Cô ấy là ai? - Không. “Cô ấy” nào? - Cô gái... những tin nhắn... - Đó không phải chuyện của em. - Đó là chuyện của em! - ... Tự dưng Nhiên nghe loáng thoáng cả giọng
hát của ai trong tiềm thức, vào một buổi chiều nhạt nắng, trong cái ngột ngạt
heo hắt buồn... Muốn một lần tạ ơn với đời, chút mặn nồng
cho tôi. Có những lần nằm nghe tiếng cười, nhưng chỉ là mơ thôi... Có những sự thật không bao giờ nên biết. Có những giấc mơ đôi khi không nên tỉnh
lại để biết rằng đó chỉ là mơ... Hình như lúc này, Nhiên thấy mình đau hơn
ngày xưa...
CHỮ YÊU GIỜ VIẾT RA SAOChữ yêu giờ viết ra sao Nỗi buồn xin gửi cả vào lặng im Biết mình đáy biển mò kim Mà sao vẫn rộn đi tìm giấc mơ
Trong em chẳng một lối thừa Cho tôi đi nắng về mưa thuở nào Lửa tình bấc lụi dầu hao Ngày xuân đã cạn dạt dào nhớ thương
Đành chia hai ngả đôi đường Dẫu yêu thì cũng vô phương chẳng thành Lời em đã dứt tơ mành Một trời buốt giá trên cành sương đêm
Tình ta thấm mỏi cánh mềm Chữ yêu níu kéo dài thêm làm gì Giận hờn ngoảnh mặt quay đi Cuộc vui nào cũng đến thì chia tay
Công viên đó, con đường này Mặt hồ như dại như ngây muộn màng Một mình tôi bước hoang mang Chỉ còn xa xót bẽ bàng chiều đông ...
NGƯỜI DƯNG Mình làm người dưng đi em Mỗi chiều không còn biết đợi Mỗi người đi về một lối Trái tim khô cứng vô tình
Người dưng để khỏi giật mình Mỗi khi chuông reo đột ngột Mỗi đêm không còn thảng thốt Mơ màng hình bóng của ai
Người dưng để qua đêm dài Mỗi sáng không còn háo hức Mỗi khi nắng mưa buồn bực Lạnh tanh không đợi không chờ
Người dưng để cạn ước mơ Mỗi ngày một mình lặng bước Chẳng còn mong thầm phía trước Hiện ra gương mặt thân quen
Người dưng để hết muộn phiền Mỗi lời cỗi cằn thương nhớ Mỗi nửa mãi là một nửa Vẹn nguyên như thuở chưa từng ...

| |