Tôi khóc khi thái hành hoặc chạy xe nhanh để gió tạt vào mắt. Nhưng đó liệu có gọi là khóc?
Tôi đã từng khóc tất cả những khi nào có thể khóc... khóc những lúc chẳng có gì để khóc cả. Khóc giống như rửa mắt, để mắt sạch và nhìn tốt hơn.
Tôi đã từng khóc ngay khi tôi đang vui, khóc khi đang làm việc mình yêu thích như đang ở trong võ đường. Mọi người vẫn thường im lặng tin là tôi bị ngạt mũi hoặc bụi vào mắt nên mới khóc như vậy, hoặc vì họ tế nhị không muốn làm tôi ngại nên không bao giờ hỏi lí do.
Nhưng ... nhiều khi cũng khóc , nhưng khóc không thành nước mắt và cũng chẳng thành tiếng nữa , khi đó nước mắt chảy ngược vào trong tim và nghẹn đắng nơi cổ họng ---> đau ... Vì sao khi nuốt nước mắt ngược vào trong cổ họng cứ nghẹn lại, đau như thế nhỉ? Linh sẽ khóc khi bị ấm ức và người đó lắng nghe, chỉ cần là qua điện thoại thôi, như thế cũng đủ lắm rồi.
Còn bạn tôi thì mỗi lần bị hắt xí hơi là nước mắt lại rơi , đến nỗi lớp đặt câu rất nghộ nghĩnh ( Hắt xì hơi nước mắt rơi )
- Vốn là một cô bé tinh nghịch, hiếu động, lại xinh xắn, dễ ưa nên từ lâu, tôi đã lọt vào mắt xanh của không ít người bạn trai. Tính tình tôi cởi mở nên tôi giao lưu với khá nhiều bạn bè. Tình cờ , tôi gặp anh- một chàng trai thông minh với mái tóc bồng bềnh mà theo tôi: nó thật ấn tượng. Chúng tôi chơi với nhau, thân thiết, gắn bó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà đối với tôi, đó là một quãng thời gian đẹp đẽ, thơ mộng nhất của một cô bé với những rung động đầu đời.
- Nhưng rồi, một ngày kia, cái tuổi thơ êm đềm của tôi đã có một sự biến động dữ dội. Anh theo gia đình sang Úc lập nghiệp. Tôi bàng hoàng khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Và đối với tôi, đó chỉ như là một giấc mộng, đúng hơn, một cơn ác mộng. Có một điều làm cho tôi đau khổ hơn thế nữa.
- Tôi biết, tôi đã mang trong mình một hình hài bé nhỏ, một sinh mệnh thiêng liêng mà chúa trời đã gửi tặng cho những tháng ngày êm đẹp của tôi. Anh đi. Tôi như bừng tỉnh. Tuổi 15! Vâng ! Cái tuổi ngọt ngào, thơ ngây, trong trắng và tròn vành vạnh như vầng trăng sáng lung linh giữa bầu trời mênh mông, rộng lớn. Những ngày tháng sau đó của tôi là những ngày mà tôi sống trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Mẹ biết…mẹ không cho phép tôi giữ đứa trẻ và bắt tôi phải ruồng bỏ đứa trẻ khỏi thế gian này. Tôi khóc lóc van xin mẹ…Trời ơi ! Tôi không thể bỏ đứa con đầu đời của tôi được. Lương tâm không cho phép tôi làm như thế. Nhưng… tất cả những giọt nước mắt của tôi đều trở nên vô nghĩa trước sự dứt khoát và cương nghị của mẹ - người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm của trường đời. Thế là hết…những ngáy tháng còn lại là những chuỗi ngày dài đau đớn với bao nỗi dằn vặt, xót xa trong tôi.
- Tôi sống như cái bóng. -Ôi ! Đứa con đầu đời bé bỏng của tôi !Trời ơi !… - Con ơi ! … - Mẹ mất con rồi !Con ơi !…Con !… - Tất cả đối với tôi lúc ấy là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng, xót xa. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh đứa con bé bỏng, vô tội ấy lại hiện lên trong tâm tư tôi. Tôi đuổi theo…Tôi kiệt sức…Bao đêm vẫn cứ thế trôi qua. Cái không gian vắng vẻ, lặng ngắt của màn đêm làm tôi khiếp đảm. Tôi sợ hãi. Hình ảnh đứa con luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi. Mẹ - người đã thấu hiểu tất cả những nỗi đau của tôi. Bởi, mẹ cũng đã có một thời con gái, từng trải qua cái tuổi mơ mộng, dại khờ. Mẹ đã an ủi, động viên tôi, nâng bước tôi lên, kéo cái thể xác của tôi ra khỏi vũng bùn đen tối mà tôi tưởng chừng không có có lối thoát. Tôi tưởng như mình sẽ đầu hàng, sẽ kiệt sức, sẽ gục ngã. Nhưng- chính cái lúc tôi thấy mình kiệt sức lại là lúc tôi hiểu cuộc đời này đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi cố hết sức -cái sức lực đã quá tàn tạ và mong manh để mà giãy giụa, thoát ra khỏi vũng bùn đen tối đang cố nhấn chìm tôi xuống. Và- nghị lực sống đã giúp tôi chiến thắng. - Tôi hiểu rằng: Tôi chưa mất hết niềm tin. Một con đường dài vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Thượng đế đã sinh ra con người và mỗi con người được sinh ra là để lại một dấu ấn đẹp cho cuộc đời chứ không phải để tan biến vào cát bụi.
Khi bao nhiêu cơn mơ chấp cách bay xa vời thì người đàn ông cũng sẽ phải khóc giống như ai
khóc à , khóc thì tui có khóc nhiều lắm nhưng chỉ khóc lúc còn nhỏ thôi , bây giờ lớn rồi có những chuyện cho dù bất hạnh hay ... trắc trở đến đâu thì cung vẫn phải cười , hoặc chỉ buồn ma thồi , càng khóc chỉ càng buồn mà thôi chẳng có gì hay ho
Mình thì chỉ khóc lúc thái hành vậy à . Lúc trước mỗi lần buồn là khóc ( có thể khóc mọi nơi mọi lúc ...) còn bây giờ thì hết rồi mỗi lần buồn là đi chơi & nghe nhạc thế là xong .
Khóc ư ...ĐT chẳng thể nói hết đc những lí do khiến ĐT khóc ,bạn bè gọi là mít ướt mà . Ba năm cấp 3 có lẽ là thời gian ĐT khóc nhiều nhất , khóc cho mình , khóc cho người khác . Lớp có chuyện buồn ...khóc , nhắc hoài mà lũ bạn ko chịu nghe ...khóc , lớp thua bóng đá ...khóc , nhớ người ta ...khóc , đứng một mính ...khóc nốt ...vân vân và vân vân . .
được khóc thế thì sướng wá còn gì, còn tui hầu như 3năm rồi chưa khóc thêm 1 lần nào cả, kể cả những trường hợp cần phải khóc cũng ko khóc được,tui chỉ ứơc 1 lần đựơc khoc thật thoải mái va thật lòng, nhưng hình như chưa bao giờ đc như vậy....
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây
--------------------
tinh iu la gi , ma the gioi phai khoc khi mong mo vO~ tan tanhn`....
Hix. Có những sự việc xảy ra muốn khóc mà nước mắt ko chảy thành dòng nó lại lội ngược vào trong. Đến lúc khóc được thì hôm sau lại mệt lăn đùng ra ốm.Dầu sao khóc hay không khóc thì tôi vẫn là tôi và bạn vẫn là bạn. Tốt nhất cuộc đời của chúng ta đừng bao giờ gặp những dòng nước mắt.
Ðừng bao giờ tin lời hứa hẹn của người đàn ông.Người đàn ông bao giờ cũng nhiều ý tưởng phản bội. Ðừng bao giờ nuôi hy vọng trong những lời thề thốt của người đàn bà.Người đàn bà lúc nào cũng có ý phản trắc.
Khóc, đôi khi tôi không hiểu vì soa mình lại khóc, phải chăng tôi yếu đuối, nhưng điều đó thật đáng cười vì nếu tôi là người yếu đuối thì nó trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của tôi, một con nhóc "gấu gấu" ( theo lời bạn bè), và nhiều khi tôi khóc cũng chỉ vì ức wá, mình không thể nói lên suy nghĩ của mình, những kìm nén lâu ngày tôi không nói ra, đã làm tôi tràn nước mắt, mặc dù tôi rầt ghét khóc, và rất ghét để mọi người thấy tôi khóc. Vì tôi muốn mọi người xem tôi là một con người cứng rắn, nhưng...... tôi không thể!
Ðêm nay lại một đêm nữa em nhớ mong anh đến từng phút giây trôi qua vô tình Anh đang ở một nơi xa em nhớ mong anh vô cùng Uớc sao mình đuợc bên nhau đêm nay Giấc mơ chỉ là giấc mơ ! Em mơ về ngày xa xăm ta sống bên nhau không còn cách xa không còn mong chờ Em mơ đuợc ngồi bên anh ta nói với nhau bao điều Những vui buồn ta cùng trong tay nhau Giấc mơ chỉ là giấc mơ !