nhocngaytho17's Blog

Khoảng khắc tăm hồn ^_^
Cá mập đuôi xanh
Cá mập đuôi xanh
Cá mập đuôi xanh




Hồi lớp bảy, Khoa ngồi cạnh tớ. Sau một lần giải phẫu đường hô hấp, thanh quản cậu ta bị hỏng. Giọng nói hơi bị khàn, nghe rất mắc cười. Bị mọi người cười hoài khi cất giọng nên Khoa thường im lặng.

Một hôm, tớ và mấy thằng bạn cùng tổ nói chuyện ồn ào. Ai cũng có chuyện này nọ để khoe khoang khoác lác. Tớ vỗ lưng Khoa: “Còn Khoa thì sao?!”. Cười rụt rè, Khoa kể: “Tui có nuôi một con cá mập…”. Cả đám há hốc miệng. Thình lình, một thằng cười ré lên: “Haha, xạo quá! Xạo như Khoa là vô địch!”. Khoa im lặng.

Cuối giờ học, lúc còn hai đứa, cậu ta kéo nhẹ tay tớ, lào thào: “Nhà mình có con cá mập thiệt đó?” Tớ tự hỏi, cá mập ngoài biển sâu, đâu có thể nuôi khơi khơi như với lũ lia thia hay bảy màu. Nhưng thấy gương mặt tớ-nói-thật-mà của Khoa, tớ gật đại: “Ờ, tớ tin cậu mà!”. Nghe vậy, mắt Khoa sáng rỡ.

Một sáng sớm, đang lảng vảng gần xe bán sách ngoài cổng trường, coi cọp mấy quyển truyện tranh, bỗng nghe tiếng Khoa sau lưng tớ:
- Mấy cuốn đó không hay!
- Vậy cuốn nào mới hay?
Khàn im im, nở nụ cười ngượng ngập:
- Mình mới bắt đầu vẽ một tập truyện tranh…
- Vậy cho tụi tớ coi, được không? - Lần này tớ nghĩ bụng Khoa xạo rõ.
- Nhưng mà chưa xong đâu! – Khoa nói, sau một thoáng bối rối.

Nhưng từ sau lần đó, Khoa có vẻ thân với tớ hơn hẳn. Thỉnh thoảng, lúc có hai thằng với nhau, cậu ta lại hé lộ vài chi tiết của quyển truyện tranh. Trong các nhân vật chính còn có một con cá mập. Cá mập là sản phẩm tưởng tượng của Khàn. Cho nên dễ dàng đoán ra chẳng có truyện tranh nào sất.

Cho đến hôm tớ lò dò vào lớp đã đụng Khàn. Chìa ra một tờ báo, mặt cậu ta đỏ ửng: “Truyện tranh của mình được giải rồi nè!” Tớ ngạc nhiên. Ở góc trang đăng kết quả cuộc thi, giải nhì là truyện Cá mập đuôi xanh. Nhưng tên tác giả lạ hoắc. Khàn bối rối giải thích: “Mình chưa tự tin lắm, nên không dám để tên thiệt”. Dù đầy ngờ vực, tớ vẫn không nói gì cả. Khàn nhìn tớ, nói nhanh: “Chỉ có cậu là biết bí mật này của mình thôi”.
Tớ đã quên bẵng tác phẩm bí mật của Khàn. Một buổi tối, Khàn hối hả đạp xe qua nhà tớ, mồ hôi ướt trán. Không nói gì, cậu ta đặt lên bàn quyển truyện tranh Cá mập đuôi xanh. Bìa sau in hình tác giả được giải. Là hình Khoa cười rõ tươi. Trang thứ hai, cậu ta viết lời đề tặng dành cho tớ: Cảm ơn Khánh. Mình vẽ được quyển truyện tranh này là nhờ cậu. Cậu đã cho mình lòng tự tin. Tớ lặng đi. Khàn chỉ cho tớ xem trang bìa vẽ hình con cá mập, lào khào: “Con cá này nhà tớ nuôi. Có người bán rẻ bể nước biển, tặng kèm nó. Thực ra con cá bé xíu. Nhưng nhìn nó, tớ biết cách vẽ cá mập…”

Tớ chơi thân với Khoa Khàn từ dạo đó. Mặc dù vẫn biết tài năng thường ẩn giấu sau một vẻ ngoài bình dị, thậm chí khó tin, đôi khi tớ vẫn ngạc nhiên vì có thằng bạn thân như Khoa. Và còn nữa, tớ hiểu, đừng bao giờ vội xem nhẹ ai. Biết tin vào người bạn bên mình, chính mình cũng được thương yêu và tin cậy.
hot.gif


Tên ~ ng` bạn ^^
Meocondzuidze_0411
choghe_xiteen_btv
boydepzai_online_viai.11o2
hamacon6
.:lovely_kitten:. KD1745
yen_nhi0808
trinh_sweetgirl23
doggedgirl_2309
kakun_916
pe_socola91
congchuaxuhoa vnt
thocon_chienbanh1404
phongcach_hiphop_89td

   Trong: Truyện ngắn
 
Cô bạn có đôi mắt tím


Tàu điện ngầm- Đi học muộn... Một ngày như mọi ngày!
Buổi sáng đến muộn, như mọi khi. Những ngày đầu ở 4000 cây số tính từ Việt Nam, Minh không thực sự hiểu điều ấy, rồi nó biết được lý do của những chiều nắng tắt chậm, nơi Singapore người ta không lấy múi giờ theo địa lý, mà chọn giờ cùng giờ Hồng Kông vì lý do kinh tế. Nó chưa thực sự quen với việc 8h sáng mà trời vẫn mịt mù…
Tàu điện ngầm vắng vẻ. Minh nhìn đồng hồ, hẳn là nó sẽ muộn học, nhưng ở đây người ta ít quan tâm tới điều đó. Chiếc MP3 thổi vào tai nó giọng hát của Hà Trần, bằng thứ ngôn ngữ mà nó vẫn hằng nhung nhớ...
Cô gái có đôi kính áp tròng ánh tím
Minh khẽ mở cửa lớp, chui tọt vào chỗ, vứt ra cái đĩa TS online cho thằng Jimmy. Cherry vứt cho nó hộp kẹo Mentos, có vẻ đã được share cho đến nửa lớp, trong khi thằng Jimmy thì hôn chùn chụt cái đĩa, vừa lảm nhảm rằng không có Minh thì nó đã phải load cái này chắc đến 7 tiếng từ cái mạng Wireless chậm rì của trường.
Canteen đông nghịt và nhộn nhạo. Như mọi khi, Minh ngồi lại trông đồ trong lúc lũ bạn, vốn nhiều kinh nghiệm “bon chen” hơn, lãnh trách nhiệm đi mua đồ ăn. Một giọng con gái từ phía sau nó, bằng tiếng Anh: “Xin lỗi, còn chỗ trống ở đây không?” Hầu như ngay lập tức, Minh đáp ngắn gọn: “No”, rồi nó giật mình quay lại. Người Việt có thể nhận ra nhau qua cách phát âm nhiều bằng môi. Trước mặt nó là một cô gái tóc nâu, áo khoác hồng Das xắn tay, đôi mắt ánh tím... gương mặt rất Sing ấy làm nó lưỡng lự, đành hỏi bằng tiếng Anh: “Bạn là người Việt Nam?”. Vẻ mặt cô gái thoáng ngạc nhiên: “Yup.” Minh nở nụ cười, trước hết khen tặng sự nhạy cảm của mình…
Điều thú vị nhất - Một ngày không như mọi ngày.
Cầu thang dẫn lên giảng đường 73 vắng tanh, đang là tiết 1 buổi chiều. Minh ngồi bệt xuống bên Nguyên trên cầu thang, nhấc hearphone khỏi tai cô nhỏ:
- Bắt quả tang bùng học nhé! Để tớ đoán xem nào, giờ Toán hả?
Nguyên cười phá lên:
- Chính xác! Cậu giỏi thì đoán nốt khoa của tớ đi!
Một phút im lặng rồi Minh đưa cho Nguyên lon nước mát lạnh:
- Đằng nào cậu cũng nói cho tớ mà, phải không?
Nguyên cười vang, áp lon nước vào má:
- Tớ sẽ học câu này để dùng khi bó tay với một câu đố nào đấy. Mà đúng là cậu không đoán được đâu. Tớ học ME- mechanic... Hôm nay nóng quá nhỉ!
Minh bật cười:
- Hôm nào chả nóng! Con gái mà học ME, lạ thật!
- Thì đã thấy rồi đấy thôi! Của hiếm là của quý đấy, nhớ mà bảo vệ kẻo nó tuyệt chủng!...
- Cậu sang đây chắc cũng cùng đợt với tớ nhỉ. Tớ sang từ cuối tháng 4.
- Thế thì sớm hơn tớ. Tớ mới sang được khoảng hơn 3 tuần.
Minh xoay xoay cái bật lửa:
- Mọi thứ ổn chứ?
Nguyên nháy mắt:
- Chắc là ổn! Nhiều chuyện lạ lẫm, một số phiền toái nhỏ... Nhưng như thế tớ thấy vẫn còn hên chán!
Minh mỉm cười:
- Rồi cậu sẽ quen. Mọi thứ thú vị, bắt đầu đều phức tạp. Hoặc ngược lại.
Nguyên nhấp nhấp lon nước:
- Điều gì cậu cảm thấy thú vị nhất ở đây?
- Mọi thứ, những máy bán nước tự động, những tờ báo free, những góc nhìn từ tầng 20, những cuốn sách đọc không gập, những buổi sáng đến muộn...
- Và điều gì là thú vị hơn cả?!
Minh ngừng lại một chút, nó nhìn vào đôi mắt tím của Nguyên:
- Khó nói lắm. Những sáng tỉnh giấc không thấy căn phòng quen thuộc, những đêm phân vân kinh khủng giữa việc bật online lên tán gẫu với bạn bè hay tắt đi để dồn sức cho ngày hôm sau sẽ cày hết tốc lực với tàu điện ngầm, xe bus, học tiếng, kết bạn, thích nghi với cuộc sống mới... Những sự mới mẻ ấy vừa thú vị vừa trống trải...
Nguyên ngồi bó gối, rồi chợt ngẩng gương mặt mịn màng lên, mỉm cười:
- Còn với tớ, mọi việc đều tốt. Và việc tốt nhất cho đến giờ là tớ gặp được ấy.
...Chiều đột nhiên mát rượi với những cơn gió hiếm hoi tháng 6. Chân trời đỏ quạch. “Có lẽ đêm nay mưa đấy, rút quần áo sớm đi nhé!” Tiếng cười khanh khách của Nguyên vẳng bên tai… Những ngày xa lạ thoáng chốc vụt tắt như kết thúc bộ phim dở dang.
Thư viện - Cơn mưa - Cầu vượt - Sự lựa chọn.
Minh lang thang trên thư viện, vừa nhấm nháp chocolate, vừa mở bài tập vẽ ra làm nốt. Vẽ được hết hình đầu tiên ở góc nhìn thứ 3, Minh đã cảm thấy ặc ặc lắm rồi. Học môn này độ 3 tiết liền chắc là nó tàn một đời hoa úa một đời lúa mất. Nằm gác chân ra sàn, cái cách nằm thượt ra thư viện thế này nó học được của Melvin, ban đầu thấy choáng (thư viện mà nó coi như thể nhà trẻ vậy). Nhưng rồi nhìn quanh Minh bắt gặp hơn một đứa dáng nằm chiến y hệt thế, mới thấy đấy là cái chuyện thường ở trên phường... Chợt cái hearphone từ tai nó bị giật ra, Minh mở mắt, đôi mắt tím nhìn nó chăm chú. Nguyên gật gù:
- àhá, “Romeo” của Tiến Đạt! Được được! Nhưng mà chưa ăn thua, mai tớ vứt link vào nghe trực tuyến Addy Việt mới khiếp đảm!
Nguyên đưa tay kéo Minh ngồi dậy, xếp gọn đống giấy vẽ bừa bộn xung quanh.
- Chiều nay mấy giờ hết tiết?
Minh rút phone ra, đút vào balo bừa bộn:
- 5h. Hôm nay học 8 tiết, thấy đầu lùng bà lùng bùng kiểu như ngủ ngáp bị ruồi bay vào ý. à, uống gì không?
Nguyên giơ hai tay lên:
- ủng hộ nhiệt tình! Trà sữa trân châu không đá!
Minh bật cười lắc đầu:
- Như ở nhà!
Nguyên nháy mắt:
- Mua đi, tối nay đừng về ký túc xá nữa, tớ bù Mac Donald cho! Nhưng dưới 6$!
- Thế thì tối nay mưa mất!
Và mưa thật. Mưa như để bù lại những ngày nắng cháy, cây cối ngập trong màn mưa trong suốt, sảng khoái và đắm đuối. Minh và Nguyên ngồi dưới mái hiên chiếc cầu vượt băng ngang đường cao tốc. Mái hiên ngắn xanh lơ không đủ che những giọt nước lạnh cóng. Những chiếc xe chạy dọc ngang tít tắp, vùn vụt trong không gian nhiều nhịp thở. Hai đứa vẫn ngồi yên, mặc cho dòng người bước vội vã ngay sau lưng. Mùi không khí, mùi mưa, mùi đất lẫn với nhau tạo một cảm giác hiếm có. Nguyên lên tiếng:
- Cậu biết không, khi còn bé tớ luôn thèm cảm giác trời mưa mà được trùm chăn thật ấm rồi vừa ăn cái gì đó vừa đọc truyện thì thật thích. Sau này, tớ rất hay lên Align Café ngồi những ngày mưa thế này, ngắm từng mảng cây đẫm nước, ngắm mọi người dưới phố... Rồi thấy mình hạnh phúc nhất quả đất...
Nguyên quay sang Minh:
- Chẳng hiểu tại sao tớ lại kể cho cậu nghe những chuyện ấy. Sang đây thấy cuộc sống thực tế quá...
Minh thấy trái tim lại trở về nhỏ bé và yếu ớt, như vốn phải thế:
- Tất cả do mình chọn mà. Hồi bé, đọc Nghìn lẻ một đêm, tớ vẫn nhớ một câu: Trong cuộc sống, trừ cái tên của mình ra, những thứ còn lại bạn đều nên tự chọn. Điều ấy đúng phải không? Hồi mới sang, tớ cũng hoang mang ghê gớm, không biết mình chọn đúng hay sai. Tại sao giữa một môi trường vừa mới mẻ vừa thú vị, mình bối rối và cô độc thế. - Minh cười nhẹ - Thế là tớ mua một con mèo con, và dồn tình yêu thương vào cho nó. Nhưng tớ thấy điều đó chẳng khác gì một kiểu chạy trốn. Tớ ngừng lại, bắt đầu sống cuộc sống như mình mong muốn. Tớ vẫn nuôi con mèo và yêu thương nó, nhưng đó là tình yêu cho con mèo, và dành riêng cho nó. Chứ không phải là sự chắp vá từ một tình yêu nào khác!
Chiếc bật lửa Zippo trong tay Minh xoay xoay, bật tách một cái, đốm lửa nhỏ lấp lánh ánh mắt tím sẫm. Nó chậm rãi:
- Cũng như tớ yêu quý cậu thật sự. Nếu chúng ta đang ở Việt Nam và gặp nhau ở một nơi nào đó, tớ vẫn sẽ yêu quý cậu như thế này. Chứ không phải tình cảm của tớ dành cho cậu bây giờ là do nhu cầu muốn có một ai đó để làm bạn, để yêu quý, để thể hiện... Không đâu….
Đột ngột, Minh đứng dậy, đưa tay ra:
- Nào, để tớ giúp một tay. Không còn hàng Mac Donald nào mở cửa giờ này, nhưng nếu muốn ăn spaghetti thì tớ sẽ làm!
Nguyên thì thào:
- Thật ư? Sao cậu chiều tớ vậy, Minh?
Minh cười, cầm lấy tay Nguyên:
- Vì khi cậu khóc trông thật xinh. Và vì chúng mình là bạn!... kissing.gif







 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Thông tin cá nhân

nhocngaytho17
Họ tên: nguyên họ nhà MẮM <>_<>
Nghề nghiệp: lớp 8 ma` nghề ji`? < ngu >
Sinh nhật: : 12 Tháng 10 - 1993
Nơi ở: Thiên đàng
Yahoo: nhocngaytho17  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Mong sao có nhìu bạn thoai àh hok dám mơ cao . Bi jờ bạn bè hợp dzới mình thật lòng khó kiếm lém đoá

Bạn bè
le_phi47
le_phi47
lose_myself
lose_myself
phương
phương
 
Xem tất cả

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



Bình luận mới
Guest trong Xem thử neo`
nh0cquaypha trong Xem thử neo`

(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Blog bạn bè
Hay hok pa` kon



Nghe thử xem oi` cho ý kiến nhoa ^^

Xem thử neo`
<td style="font-size:0px;background-color:#fff; padding:1px;font-size:0px;...

Ngày 15/06/2007
Nhật kí trong ngày
Xì xì , 1 ngày ủ ê, dầm dzề, mưa suốt buổi trưa,àh...

Thắc mắc mún điên kai' đầu huhu >,<
Ai bik lấy link nhạc hok vào chỉ dzới nha , thãn nhiu` nhiu` .AH`, nhứt là link nhạc...

Ngày 14/06/2007
Nhật kí trong ngày ^^
Hum ni trời hok đẹp , bủi chìu mưa mây bay đi khắp...


Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com