CÓ MỘT DÒNG SÔNG
Oct 26 2006, 05:31 PM
Bởi: Khai nguyen
ĐỪNG BUỒN ANH... Em đừng buồn anh, đừng giận hờn anh Khi anh viết về người con gái ấy Cô ấy đã đi, đi xa... đến vậy Chỉ còn... biển biếc mênh mang. Em đừng buồn anh, đừng giận hờn anh Khi biển chiều nay chẳng còn xanh được nữa Biển miền Trung cồn cào đau... nức nở Thành cơn bão Xangsane. Em có nghe không, biển hát gọi về khuya Tiếng đàn ai, tiếng lòng ai thổn thức Em nói, anh cứ viết đi, cứ tỏ bày đi... nỗi lòng đau nhức Để bão lòng... dần tan. Em! Sẽ có một ngày tin dữ vỡ loang Rằng, anh cũng ra đi, về một nơi như thế Em hãy vững tin, anh - Khải Nguyên - không thể Vẫn mãi còn... đâu đó, rất gần thôi... Con người anh, là như thế mất rồi Anh chẳng thể không là anh, em nhỉ? Mỗi nỗi đau cứ cồn cào âm ỉ Đốt cháy lòng sao chẳng hết nguôi ngoai... Hà Nội 5/10/2006 CÀ PHÊ ĐẮNG
Đắng bờ môi em Giọt nước mắt ngậm ngùi - em giữ Đắng lòng anh Ly cafe của người lữ thứ Gửi trao... Đêm nay, bên ấy - mưa ngâu Sáng nay, bên này - nắng gắt Chức Nữ - Ngưu Lang Cách mặt. Rầu lòng Hai đứa - Em - Anh, EM BIẾT
Sao em ước làm viên sỏi nhỏ Hóa cái dằm làm đau nhức tim anh Sao em không nói một lời, rằng - Em rất yêu anh! Mà câu ấy em dành cho kẻ khác Biển ngoài kia vẫn cồn cào cơn khát Viên sỏi vô tình, đau đáu chẳng thể quên Như loài trai tự biết bó vết thương Bao bọc viên cát kia để làm nên hạt ngọc Em lặng im giấu bao điều thành thực Có điều nào em không nghĩ tới anh Anh mãi là con sóng biếc xanh Đuổi trôi về phía bờ em và trào lên khao khát Lời cầu xin của em, anh nhận rồi và biết Viên sỏi vô tình làm tan nát giấc mơ anh. CÀ PHÊ MỘT MÌNH
Anh nhâm nhi những giọt buồn... anh, Trong sâu thẳm một nỗi đau dịu nhẹ Ừ, nỗi đau là cái dằm rất bé Chẳng nằm im mà cựa quậy đớn đau. Em giờ này đang ở nơi đâu? Nơi góc quán anh quen từng nốt nhạc Cô chủ thấy anh bước vào, là nhắc Dọn một bàn nơi ấy - chỉ riêng anh. Sao nỗi buồn chẳng lướt qua thật nhanh Như viên đá chầm chậm tan trong ly cà phê lạnh Như mưa giăng, chiều nay chẳng ngưng tạnh Cứ từ từ thấm lạnh lắm - tim anh. Ly cà phê hiện hữu trước mắt anh Và điếu thuốc cứ ngắn dần từng phút Em ở nơi đâu, lòng nhủ lòng bất chợt Nốt nhạc buồn tê tái dội xa xăm ĐÓNG THÔI, XIN ĐỪNG KHOÁ
Cớ làm sao em đóng chặt lòng Để anh gọi cứ lặng im không nói Từng mảnh biếc hồn anh em đã lấy Vậy mà sao hờ hững khổ cả hai. Cửa tim em sao cứ đóng chặt hoài Ừ, em nhé đóng thôi, xin đừng khóa Cứ ngỏ để anh hiểu anh không là người khách lạ Đẩy cửa bước vào... làm chủ trái tim em. SÔNG BIẾT CHẢY VỀ ĐÂU
Sông biết chảy về đâu, Khi nỗi buồn trong anh thẳm sâu như thế Vầng trăng lạnh vời vợi trông như thể Ánh mắt người nhấp nháy để trêu nhau. Anh bóp tim mình chạm phải nỗi đau Nỗi đau xưa khiến lòng anh tan nát Nước mắt ai rơi giọt nào rơi thành nốt nhạc Nốt nhạc buồn ai thấu hiểu cho ai. Cà phê buồn, từng giọt đắng chơi vơi Bản nhạc guitar, nốt lặng đơn khiến lòng anh rưng rức Quá khứ xa xăm cứ dội về đau nhức Để sông buồn, sông biết chảy về đâu? NHỚ
Em không nhắc thì anh vẫn nhớ Như con thuyền nhớ biển lúc buông neo Như lá thông chờ gió đến để lao xao Như ngọn đèn trong mắt trong... không ngủ Nhớ người bên ta - một người lữ thứ Khi đêm về căn phòng nhỏ, buồn không? Nhớ thương nhiều khi gió trở mùa đông Hoa con gái - lục bình trôi phiêu dạt Lời yêu xưa vẫn cháy lên... thầm nhắc Để hai đầu hai nỗi nhớ... xa nhau Nhớ mãi ráng chiều soi trong mắt thẳm sâu Như dòng sông bên bồi trông bên lở Mỗi khi đêm về trăng treo mà bỡ ngỡ Để trăng vỡ òa... con sóng dội xa xăm. DÊ ĐEN và DÊ TRẮNG
Có một câu chuyện dân gian mà ai cũng đã được học, được biết và rất nhớ: "Dê đen và dê trắng cùng qua một chiếc cầu nho nhỏ, không con nào chịu nhường con nào, chúng húc nhau, cả hai đều lăn tòm xuống suối". Câu chuyện chỉ có thế, đơn giản chỉ vì không ai chịu nhường ai, chỉ vì ai cũng cho mình là đúng, chỉ vì chút vị kỷ, ích kỷ mà cả hai đều để mất đi tình bạn, mất đi những điều mà đã là đồng loại thì cần phải yêu thương, nhường nhịn và bao dung, vị tha... Sáng nay, nghe một người bạn tâm sự về một chuyện nhỏ, rất nhỏ, nhưng vì chút từ ái ở cái tuổi "dại khờ", tuổi học trò mà hai người bạn đang rất thân, bỗng dần xa, xa mãi... để bây giờ hai đứa hai nơi, chẳng còn cơ hội làm lại, làm lành, làm thân như trước nữa. Ơi, hai chú dê con, một chú dê đen, một chú dê trắng! Ta là chú dê đen, bạn là chú dê trắng. Sao chúng mình không ôm lấy nhau, để cùng xoay một vòng 180 độ, để rồi hai đứa rời tay nhau ra và cùng mỉm cười để xoay người đi về hai hướng, hẳn tâm trạng cả hai sẽ vui vẻ, thanh thản mà không "lăn tòm xuống suối", không ướt lông, ướt người, bạn nhỉ? Một chút ích kỷ, một chút ngạo mạn, một chút hiếu thắng, một chút... và một chút... để cả hai cùng đau, để cả hai cùng không thể tiến xa hơn, để cả hai cùng ngậm ngùi, day dứt... khi nhìn nhau, khi nghĩ về nhau và ngay khi cả hai đã đi về hai hướng... HOA CỎ
Bên vạt đường em ngơ ngác nhìn anh Đôi mắt em tím cả chiều thương nhớ Cơn gió lao xao... nói gì qua hơi thở Hoa cỏ ngọt mềm, mát lạnh níu chân anh Em trắng trong, quyến rũ... gió lay cành Lung linh quá, tim tím chiều nghiêng đổ Để đôi tay anh vụng về, bỡ ngỡ Nâng niu nhé - dịu dàng, trinh nguyên quá, hoa ơi. Gió nói gì thì cứ nói, gió ơi! Ta ghen đấy, đừng lay nhành hoa cỏ Hình như em hiểu anh - ghen với gió Nên e ấp nụ cười... trao thương nhớ về anh. |
Bạn bè
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
^^ trong
Dê đen và dê trắng
Guest_tigon15_* trong Tháng Ba Guest trong Nhớ Khai nguyen trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest trong Gốc đa sẽ là Hà Nội K.Phương trong Viên ngọc trai lãng quên trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest_Khải Nguyên_* trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Nước mắt anh chảy ngược vào trong (♥ Góc Thơ ♥)
Tik Tik Tak
Truyện cười
|