Xem theo danh mục:
Tìm kiếm:
C | H | B | T | N | S | B |
| |
1
|
2
|
3
|
4
|
5
|
6
|
7
|
8
|
9
|
10
|
11
|
12
|
13
|
14
|
15
|
16
|
17
|
18
|
19
|
20
|
21
|
22
|
23
|
24
|
25
|
26
|
27
|
28
|
29
|
30
|
31
| | |
(A-0205) Nudiepvien ơi...  Chẳng biết tiếng kêu tuyệt vọng của anh có đến tai em không nữa..? Từ ngày nhận được PM của em thổ lộ với anh rằng em thiếu một vài tập phim "Thần điêu đại hiệp", trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về em. Quá lạ lùng phải không em? Anh cũng không sao hiểu nổi, có lẽ là những lời ngọt ngào trong tin nhắn của em đã làm trái tim băng giá của anh tan chảy. Đôi khi anh thắc mắc không hiểu em và hiện tượng Global Warming người ta hay nói trên đài báo có quan hệ gì với nhau không mà em lại có sức nóng làm trái tim đã bao năm lạnh lẽo của anh ấm lên nhường ấy. Và tất nhiên nỗi băn khoăn của anh nào có câu trả lời.. Thời gian trôi qua, anh vẫn dõi theo bóng hình em, vẫn run lên thổn thức mỗi khi thấy nick của em online. Cũng chỉ có vậy, anh chẳng dám thốt lên lời yêu thương. Có lẽ trái tim anh đã bị nhàu nát đến nỗi anh sợ tình yêu, sợ một lần nữa bị từ chối. Mà anh đã bị từ chối lần nào chưa í nhỉ? Em thấy không? Khi nhắc tới tình yêu là anh hoảng hốt, anh do dự, anh đắn đo. Đó chính là lý do khiến anh không dám bày tỏ lòng mình? Có đúng lý do đấy ko nhỉ? Chết rồi, lại do dự rồi. Không đuợc. Phải dứt khoát. Rồi, đấy là lý do em ạ. Lại nói về việc có tình cảm với em quá dễ dàng, mau chóng. Anh nghĩ rằng lần đầu trong nhiều năm, cái cảm giác có thể giúp đỡ một người con gái yếu đuối (nudiepvien nghe cũng không yếu lắm nhưng không sao, kiểu gì em chả yếu hơn anh), cái cảm giác được cần đến khiến anh cảm thấy mình quan trọng biết bao. Chỉ 2 cái message của em đã có sức mạnh lớn lao, đem lại cho anh sự tự tin ghê gớm không thể nào miêu tả bằng lời. Em quả là có tài động viên người khác, làm sao anh lại không thấy yêu thương nhung nhớ cơ chứ.. Em thấy có phải không em?? Mỗi ngày trôi qua, anh lại ngồi nhìn em ba hoa với bé xí xọn, bé tí và mỉm cười mơ một lúc nào đó anh xí xọn với em... Thôi em nhé, đã đến lúc anh tạm dừng type, đi ngủ để lấy sức ngồi nhìn em khi em đi học về. Hãy cho anh kết thúc bằng 3 câu hát trong một bài bạn anh sáng tác, hát tặng người yêu nó: Người đừng cho anh chờ mong tình yêu trong nỗi ưu phiền Đùng cho anh nhiều đêm thẫn thờ thả hồn phiêu lãng Thầm mong em về đây cười vui hạnh phúc với anh...  (A- 0106) Vài dòng này là những gì anh muốn nói với em từ rất lâu, nhưng...chỉ biết viết lên đây .... Tình yêu đẹp nhầt là mối tình đầu phải không em. Cuộc tình đầu tiên của chúng mình đẹp như trong những vần thơ mà em đã từng đọc anh nghe. Anh không nhớ rõ từng vần, từng chữ, nhưng vẫn còn đây cái cảm giác êm dịu khi mỗi đêm được cùng người mình yêu cùng mơ về một nơi nào đó chỉ có anh và em. Và cuối cùng thì cũng chỉ là những giấc mơ.. Thật ra chúng ta không nên có sự bắt đầu này, nhưng trách ai được trong những chuyện yêu đương của tuổi trẻ, và khi biết đau thì đã không quá muộn màng . mối tình trên net, nói ra thì thật khó hiểu . Nhiều người cho là không thực, những người khác lạ khuyên là sẽ không có kết quả, lại còn hỏi là "Sao mà dại quá !"... Từ ngày đầu tiên anh đã có suy nghĩ này rồi . Nhưng vì sợ em buồn nên đành chôn kín vào trong đáy lòng, mặc cho ra sao thì ra. Khoảng thời gian mới quen biết đuợc em dù rất ngắn, nhưng cảm giác đợi chờ đêm cho tới ngày, rồi lại ngày qua ngày để được một lần thấy em online, để lại được đọc những thông điệp không dấu, những lời nói ấp ủ một tình cảm . Những dòng chữ đem lại một niềm vui khó tả, lại có một chút lo sợ , một chút phân vân . Lo rằng em lại bỏ đi , sợ rằng không thế tìm lại đuợc cái cảm giác đó . Lần đầu tiên nói phone với em cũng thật buồn cuời . Cả hai chỉ biết ấp úng vài câu xã giao, lời nói cứ vang vang trong đầu mà không thành tiếng. Vậy mà cứ mong cho đôi bên đừng hang up.Tình yêu đầu tiên mà phải không, ai lại không vậy . Ai lại không e ngại , lo sợ , mong chờ . Sau đó là những năm tháng hạnh phúc. Tình cảm xây đắp theo thời gian. Lúc có nhau thi mong cho thời gian ngừng trôi, lúc một mình thì uớc gì mình lại có nhau. Có đôi lúc em giận lẫy , giận yêu , làm anh bối rối, chẳng biết giải thích thế nào, năn nỉ thế nào ... Mình đã hứa hẹn thật nhiều , uớc muốn thật nhiều . Anh không biết tư` lúc nào anh trở nên yếu đuối ,anh rất cần em. Mối lo sợ ban đầu không bao giờ quên đuợc trong anh, nó như hiện ra rõ hơn mỗi khi anh không thế lo cho em đuợc lúc em bệnh . Những lúc đó, anh chỉ biết cầu xin phép lạ cho anh đuợc ở ngay ben cạnh em, cầu xin ơn trên che chở cho em . Và điều không muốn cuối cùng cũng đên. Anh không thể thắng đuọc nỗi lo sợ đó . Anh xa em với mong muốn hai ta có một cuộc sống mới, tìm đuọc tình cảm thực sư. Thật đau khi anh không thế tìm đuợc tới em. Thật đau khi không thế nói cho em biết vì sao . Anh như một người thật xấu, thậc ác, một nguời gian dối đi tình cảm của em. Lúc đó anh không biết là mình đã làm đúng hay sai nữa . Anh nghĨ là mình có thể quêN đuợc nhau dễ dàng . Nhưng rồi một năm , hai năm, trong nhữNg lần đuọc gọi cho em hiếm hoi đó , anh vẫn cảm nhận ra tình cảm của em. cảm nhận ra đuọc em đang cô" gắng che đậy nó . Anh không muốn . Em trách anh thật nhiều tuy em không nói .Anh cũng khóc thật nhiều , tuy không một giọt nuớc mắt . Anh như một kẻ vô dụng , một nguời thất hứa. Anh không đùa vui với tình cảm của em, nhưng anh không biết trân trọng nó . Anh không muốn . " An empty street, an empty house , a hoe inside my heart.. I wonder how , i wonder why, i wonder where they are, The days we had , the song we sang together..." Mỗi đêm, anh nghe bản nhạc em thuờng hay mở , đọc lại những lá thư, và ôm trong lòng tấm ảnh của em. " in my heart you were the only"...
Có những điều... của cuộc sống
Triết lý của số 1
Bạn
có nghĩ rằng số 1 là nhỏ bé? Hãy khám phá những điều bất ngờ của con số đầy ý
nghĩa này !
• Ai cũng chỉ có một mẹ, mẹ là người cho con tình yêu mãi mãi. Mẹ cho con tất
cả, vô điều kiện. Mẹ là tài sản quý giá nhất mà con có được ngay từ khi mới
sinh ra.
• Mỗi người chỉ có một trái tim để giữ nó trong sạch. Trái tim hoàn hảo nhất là
trái tim đã chia sẻ tình yêu thương nhiều nhất.
• Mỗi cuộc đời có thể trải qua nhiều mối tình, mối tình đầu khó quên nhất,
nhưng mối tình cuối mới là mối tình đẹp nhất.
• Một người yêu đúng nghĩa là người mà trái tim họ có thể sưởi ấm khi giá lạnh
nhất.
• Một người bạn chân thành đủ khiến ta bình tĩnh, tự tin và an tâm dù trong
hoàn cảnh nghiệt ngã hay nguy hiểm nhất. Đó là món quà quý báu đặc biệt của
cuộc sống.
• Một ánh nhìn ấm áp, nói được nhiều hơn những điều vô vị.
• Một nụ cười có thể làm nên những điều kì diệu.
• Ai cũng có ít nhất một khả năng hơn người, chẳng qua là họ chưa thấy được để
nhìn nhận khả năng mới của họ mà thôi.
• Mỗi người chỉ có một cái miệng để cẩn thận khi dùng lời nói, để không còn làm
nó dơ bẩn và không làm tổn hại đến người khác.
• Một cuốn sách có thể làm thay đổi con người. Cuốn sách với nội dung xấu xa đủ
làm hư hỏng người đọc, nhưng không ai thành công với chỉ một cuốn sách hay.
• Một người không có gì ngoài gia tài kếch xù thì không bằng một người nghèo
khổ mà có tri thức, sáng tạo, kinh nghiệm và lý tưởng.
• Một đồng tự lao động được quý giá hơn nhiều so với hàng ngàn đồng nhặt được
hay làm việc bất chính mà có.
• Ai cũng chỉ có một cuộc sống để làm việc và yêu thương hết mình.
• Chuỗi ngày quá khứ đã qua, tương lai rộng mở nhiều bất ngờ. Ta chỉ có một
hiện tại để sống và để tận hưởng từng phút từng giây.
• Có nhiều cơ hội chỉ đến một lần trong đời.
• Với thế giới, bạn chỉ là một ai đó, nhưng có thể với một ai đó, bạn là cả một
thế giới.
*Công
thức nấu món ăn đêm 30 Tết :
1. Lấy 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tị, thù oán ...rồi để
ráo nước
2. Tuần tự cắt mỗi tháng ra 28, 30 hay 31 phần.
3. Trộn đều với : - Một chút tin yêu - Một chút kiên nhẫn - Một chút can đảm -
Một chút cố gắng - Một chút hy vọng - Một chút chung thủy
4. Ướp thêm gia vị : lạc quan, tự tin và hài hước
5. Ðem ngâm một lát trong dung dịch “Những điều tâm niệm của mình”
6. Vớt ra, xay nhỏ, đổ tất cả vào “Nồi yêu thương” và nấu với lửa “Vui mừng”
7. Ðem ra ăn với “Nụ cười” trong chén “Bao dung”và sẽ có MỘT NĂM MỚI ÐẦY YÊU THƯƠNG
VÀ HẠNH PHÚC *
Có tin khẩn cấp báo cho bạn nè...
Có 4 nguời đòi tìm bạn cho bằng được, tìm
được bạn họ còn nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn, người đó tên là thần tài, may
mắn, hạnh phúc và sức khoẻ. Họ nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn trong năm
mới này. Còn nữa, bà Phiền muộn còn dặn tui bảo bạn là, bạn đừng tơ tưởng gì đến
bả nữa bả sẽ không quan tâm đến bạn đâu... riêng ông sức khoẻ còn có thư riêng
cho bạn là sức khoẻ bạn phải thiệt là ngon mà đón ổng đó.
* Chúc Mừng Năm Mới !
Năm
hết Tết đến - Đón Chuột tiễn Lợn - Chúc ông chúc bà - Chúc cha chúc
mẹ - Chúc cô chúc cậu - Chúc chú chúc dì - Chúc anh chúc chị - Chúc
luôn các em - Chúc cả các cháu - Dồi dào sức khoẻ - Có nhiều niềm
vui - Tiền xu nặng túi - Tiền giấy đầy bao - Đi ăn được khao - Về nhà
người rước - Tiền vô như nước - Tình vào đầy tim - Chăn ấm nệm êm -
Sung sướng ban đêm - Hạnh phúc ban ngày - Luôn luôn gặp may - Suốt năm
con Chuột.

Những sự khác biệt giữa Tây và Ta
Tây : Đái bậy thì giấu giấu diếm diếm, còn hôn nhau thì trước bàn dân
thiên hạ Ta: Hôn nhau thì giấu giấu diếm diếm, còn *** bậy thì giữa bàn dân
thiên hạ Tây : Ăn đến miếng cuối cùng và uống đến giọt cuối cùng Ta : Ăn và uống đều phải để lại một ít lịch sự nếu không sợ bị mang
tiếng là : " uống nước cả cặn" Tây : Xoa đầu là biểu lộ sự khen ngợi Ta: Xoa đầu là biểu lộ của sự hạ cấp, xoa vớ xoa vẩn còn bị tẩn cho 1
trận chứ chẳng chơi Tây : Khi ăn thì nhai ngậm mồm Ta : Khi ăn thì nhai tóp tép, nhồm nhoàm, rau ráu, húp sì sụp Tây : Mặc đồ Pijama ra đường thì người ta sẽ tưởng là người tâm thần Ta : Mặc đồ Pijama ra đường là chuyện bình thường Tây : Không hỏi thu nhập cá nhân, tuổi của phụ nữ Ta : Những chủ đề trên là tài chính trong rất nhiều câu chuyện Tây : Ngồi trên ghế và bắt chéo chân Ta : Ngồi co chân lên ghế Tây : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì thường mút Ta : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì không mút mà thường chùi vào quần
áo Tây : Khi làm phiền người khác thì xin lỗi, thấy người khác phạm lỗi thì
nhìn Ta : Thấy người khác phạm lỗi thì làm ngơ ( thậm chí còn tiếp tay ), khi
làm phiền người khác thì nhìn Tây :Vào quán thì tự gọi riêng và ai trả tiền người nấy Ta : vào quán thì gọi chung và tranh nhau trả tiền ( hoặc nhờ người khác
trả tiền ) Tây : Complet thường mặc vào những dịp sang trọng Ta : Đi buôn chuối cũng mặc complet như thường Tây : Nhường đường cho xe cứu hỏa, cứu thương và cảnh sát Ta : Sợ mỗi công an, còn thì kệ mịa chúng nó Tây : Đi đường không bao giờ vô cớ bấm còi Ta : Thích bấm còi thì bấm, kệ mẹ những thằng khác. Tây : Rác bỏ vào thùng hoặc mang theo nếu không có thùng rác Ta : Vứt ngay xuống đường hoặc sàn nhà kể cả có thùng rác
|
TÌNH YÊU ĐẦU ĐỜI Hai năm đã qua, nhưng hình ảnh người ấy trong trái tim tôi vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Vẫn cái nhìn trìu mến yêu thương, vẫn vòng tay ấm áp chở che. Chẳng biết bao giờ trong tôi, người trai con trai ấy mới thật sự ra đi...
Mùa hè năm ấy, tôi mới là cô học trò lớp 11, ngây thơ tinh nghịch nhưng rất năng nổ trong các hoạt động đoàn thể. Theo các anh chị trong tỉnh đoàn, tôi đến thăm các trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi và khuyết tật trong thành phố. Chúng tôi đã cùng các em chơi đùa, dạy các em học, nắm lấy tay các em chỉnh từng nét chữ. Có lẽ, mùa hè năm ấy sẽ trôi qua thật bình yên như thế, nếu như tôi không phải đứng lớp thay một chị trong đoàn nghỉ sinh em bé. Một lớp của chúng tôi lúc ấy thường có hai giáo viên, một ở chỗ chúng tôi và một người là sinh viên của đại học y khoa. Lúc ấy tôi đã rất ngại phải đến dạy thay lớp học đó vì nó khá đặc biệt, đó là lớp học dành cho trẻ em mù, vả lại tôi cũng chưa biết mình sẽ phải cùng dạy với ai. Đến lớp sớm hơn thường ngày, tôi làm quen trước với các em để khỏi bỡ ngỡ, đang hỏi han từng em một, bỗng tôi nghe các em đồng loạt reo lên: - A! Thầy đến rồi! Tôi khá ngac nhiên bởi chỉ nghe tiếng bước chân, mà chúng nhận ra, chắc hẳn người ấy phải thân thiết với tụi nhỏ lắm. Tôi tò mò quay mặt ra cửa để xem mặt “đồng nghiệp”. Thoáng sững sờ, tôi như bị hút hồn bởi đôi mắt sâu thăm thẳm của anh. Anh bước vào lớp vui vẻ chào bọn trẻ, nhìn thấy tôi, anh tinh nghịch giới thiệu: - Hôm nay, các em sẽ được học cô giáo mới, cô ấy rất là xinh, cả lớp vỗ tay chào cô nào. Rồi anh quay sang tôi lúc này đang ngượng đỏ cả mặt vì lời giới thiệu của anh: - Nào cô giáo, bắt đầu dạy được rồi chứ! Bằng kinh nghiệm của mình, anh đã giúp tôi vượt qua sự lo lắng ban đầu, nhanh chóng quen với việc dạy những đứa trẻ khiếm thị. Những buổi học sau ngày càng thú vị, ngoài giờ dạy văn hóa, tôi dạy bọn trẻ học múa học hát, anh dạy chúng học cách tự chăm sóc, các kiến thức vệ sinh cá nhân. Chúng tôi ngày càng thân thiết với nhau, anh quan tâm, chăm sóc tôi như một cô em gái nhỏ. Trong lòng tôi, lúc ấy đã nghĩ về anh bằng một thứ tình cảm khác lạ, một thứ tình cảm khó gọi tên. Thấm thoát ba tháng hè trôi qua, lúc những đứa trẻ đã nghe quen tiếng bước chân của tôi, cũng là lúc tôi phải tạm chia tay với lớp học nhỏ để bước vào năm học cuối cấp. Có lẽ đó là một ngày thật buồn trong cuộc đời tôi. Trời Hà Nội đổ mưa, cơn mưa cuối mùa hạ dai dẳng, các em níu lấy tay tôi và anh không rời luôn miệng dặn "Cô, thầy nhớ ghé thăm tụi con nghe”. Tôi đã không cầm được nước mắt trước tình cảm của các em, khóc nức nở mặc cho anh và các em ôm lấy vỗ về. Mưa mỗi lúc mỗi to, chúng tôi phải ngồi lại trong lớp học vì áo mưa mang theo đã phải nhường cho các em. Chúng tôi đã ngồi nói đủ thứ chuyện rất vui, bỗng anh nhìn tôi hỏi: - Bé này, nếu anh đi bé có buồn không? Ngỡ anh đùa, tôi bảo: - Thôi anh đừng đùa, mà anh có đi em cũng không thèm khóc đâu. - Anh không đùa đâu, ba ngày nữa anh bay rồi, chắc anh sẽ đi lâu đấy, lúc anh trở về không khéo em thành bà già rồi cũng nên. Tôi sững sốt, vội vã hỏi lại: - Thật không? Mà anh đi đâu, lúc nào về? Anh xoa đầu tôi, mỉm cười bảo: - Thật, em gái ạ. Anh đi du học thôi, chắc khoảng 6 năm nữa mới về, cũng có thể anh sẽ ở luôn bên đó, vì bố mẹ anh đã qua đó hết rồi. Tôi nhìn anh chết lặng, “em gái”, sao bây giờ tôi lại ghét cái cách anh gọi tôi như vậy. Lúc ấy tôi ước giá như, chỉ cần anh nói tôi hãy đợi anh thì dù 6 năm, hay thậm chí 10 năm tôi vẫn đợi. Nhưng anh đã không để cho tôi một chút hy vọng gì, bởi lẽ trong lòng anh lúc nào tôi cũng chỉ là một cô bé mới lớn, một cô em gái đáng yêu, không hơn không kém.

Bỗng nhiên tôi thấy giận anh, một nỗi giận hờn vô cớ, vớ lấy chiếc cặp, tôi vụt chạy ra ngoài, mặc trời mưa, mặc cho anh chạy vội theo. Chúng tôi đi cạnh nhau, anh luôn miệng hỏi còn tôi thì không trả lời. Rồi anh cũng thôi không hỏi nữa, chúng tôi yên lặng đi bên nhau. Trời mưa nên anh không biết rằng tôi đã khóc... Ngày anh đi, tôi ốm vì trận mưa hôm trước không ra tiễn được. Anh nhờ bạn chuyển cho tôi một món quà với lời nhắn: Anh mãi mãi sẽ không quên cô em gái nhỏ đáng yêu... Hai năm đã trôi qua, tôi đã trở thành cô sinh viên năm thứ hai. Bạn bè luôn thắc mắc vì tôi vẫn một mình. Dường như tôi vẫn chưa quên được anh, chưa quên được cảm giác trong lòng mình mà chưa một lần tôi dám gọi tên. Ở nơi ấy, tôi mong anh bình an, và một lúc nào đó vô tình anh nhớ đến tôi, mong anh vẫn giữ mãi hình ảnh “cô em gái đáng yêu” ngày nào...

BÔNG HỒNG THÁNG CHẠP
Nghe gió bấc lạnh lùng rét ngọt từng cơn Tôi xuống phố đi tìm mùa đông năm cũ Chiều tháng Chạp gặp bông hồng mới nở Cứ tưởng thời gian nhầm lối gọi xuân về
Ôi nụ hồng kia còn nguyên lớp măng tơ Vẻ trong trẻo ánh sáng ngời thánh thiện Rờ rỡ đất trời sắc hương xao xuyến Huyễn mộng đa tình làm tôi hoá ngu ngơ
Dẫu chỉ dông dài lữ khách ngang qua Không ý thức được lòng mình đang dậy sóng Tôi chiêm ngưỡng cánh hoa nao lung bờ khát vọng Nắng chiều đông nhuộm khắp cả vô tình
Hãy giữ cho niềm yêu viên mãn lung linh Đừng cặn kẽ đời hoa giữa mùa băng giá ấy Cho tràn ngập non tươi huyền thại vậy Bởi sắc hồng còn lấp lánh để dâng hương
TÂM TƯỞNG MÙA ĐÔNG
Lặng lẽ hàng cây trút lá Rét ngọt lặn vào chiều đông Gió thổi qua miền băng giá Về đây vần vũ cõi lòng
Tê buốt se gầy ngọn cỏ Heo hút mặt hồ xanh rêu Mưa lạnh rơi tràn góc phố Ngắn dài những giọt như trêu
Nặng trĩu mây trời xanh xám Mờ mịt cánh chim thiên di Gửi lại dáng chiều ảm đạm Buồn vui tiền định những gì
Thu còn phong phanh áo mỏng Mà đông không hẹn đã về Vấn vương thương mùa lá rụng Sững sờ một giác ngủ mê ...
(Rút trong tập Ở TRỌ CÕI THƠ Nxb Hội Nhà Văn - 2006)
Bây giờ, mỗi sáng thức dậy bạn nghĩ: “Hôm nay ăn gì?”, còn cánh sinh viên những năm 90 của thế kỷ XX chúng tôi khi đó thì nghĩ: “Hôm nay có gì ăn không?”. Thế nhưng mà vẫn lãng mạn lắm 
|
Chỉ cần một chiếc lá vàng rơi hay một cơn mưa bóng mây ngoài cửa phòng là đã có thể làm được một bài thơ xứng đáng đăng... báo tường rồi ! Cơ mà thơ sinh viên thì chỉ có học, yêu và... măm măm! Thử lắng nghe: “Cỏ non xanh rợn chân trời / Còn anh xanh cả... con người vì yêu”. Hay: “Bốn năm là tám kỳ thi / Một kỳ tốt nghiệp, còn gì là xuân?”. Lại có những câu nghe rất xúc động đậy như: “Bánh mì anh xẻ làm đôi / Nửa in ký túc, nửa soi gầm bàn”. Nửa “soi gầm bàn” kia là phần nàng vào giờ ra chơi để nàng “bồi dưỡng” ôn thi đó mà. Bây giờ các bạn có đủ các món ăn ngon để mời bạn gái, chứ hồi đó bánh mì chính là “đặc sản” của sinh viên vậy! Ngoài ra, chúng tôi còn có... thơ nữa. Nam sinh viên thường làm thơ tình nhiều hơn nữ (nhưng ít đem ra khoe hơn). Còn nữ sinh thì sao? Họ “người lớn” hơn nhiều, biết lo toan tính toán từng ngày chứ không “tẹt ga” như mấy chàng. Nếu bây giờ bạn muốn làm món ăn ngon thì quá dễ, vào 24H là biết ngay món ăn ngon nào có thể dẫn nàng đi thưởng thức, chứ hồi đó phải hỏi thăm nhau cách làm, ghi ghi chép chép vào sổ. Rồi dần dần còn làm thơ về cách làm món ăn đó nữa. Ví như “Đậu phụ kho thịt ba chỉ” thì:
Thịt mua hai lạng là vừa Đậu phụ bốn lạng, 1 thìa hành hoa Mỡ nước, đường, muối, phụ gia Đầy đủ các thứ thì ta mới làm! Đậu phụ từng miếng rán vàng, Thịt lợn cắt khúc cho vào nồi luôn Nêm mắm, nêm muối, nêm đường Đun mềm, nhỏ lửa rồi đưa đậu vào Mùi thơm, vị tuyệt làm sao Thêm hành cắt khúc, lát rồi bắc ra Để xem... ái ái, chà chà!
(Nhìn thấy món ngon này thì “nghệ thuật đã vị... măm măm” rồi, còn đâu tâm trạng làm thơ nữa).
Nhưng nói chung dù thơ của nàng nào cũng chỉ thấy đậu phụ, rau, thêm tí mì chính... Thậm chí cuối tháng hết tiền thì mì chính cũng là “xa xỉ phẩm” mất rồi (hồi đó Ajnomoto đâu đã đi “vòng quanh thế giới” như bây giờ?). Do vậy mà câu đối: “Mì chính là phụ / Đậu phụ là chính” được cánh sinh viên rất tâm đắc. Mà đậu phụ thì có thể chế thành cả trăm món:
Đậu phụ khoảng bốn trăm gam Cà chua lạng rưỡi, xương làm nửa cân Hành hoa, nước mắm, rau mùi Thêm ít mì chính cho nồi canh ngon Đậu phụ thái miếng con con Cà chua bổ tám, xương om vài giờ... Xong rồi, lấy nước ninh trong Cà chua, đậu phụ cho vào đun sôi Mì chính, mắm muối xong rồi Hành hoa thái khúc, rau mùi... rắc lên, Đậu còn nguyên miếng thật mềm Mùi thơm, vị ngọt, nước nhiều và trong... Nhìn vào mà... ứa chân răng!

Đôi khi hứng khởi thì cánh nam sinh viên cũng làm mấy câu “thơ thẩn” về các món ăn đế vương thời bấy giờ để thoả mãn... ảo giác của mình, xin trích giới thiệu một bài:
Gạo tám nấu với cốt dừa Canh thì có món “hoa lơ thịt gà” Món ăn có: “Hấp ba ba” “Chạo bò”, “xáo chó”, “gỏi gà tôm cua” “Vịt hon”, “trứng luộc cà chua” “Mực xào cần tỏi”, “mọc cua”, “dưa hành” Rượu thơm đưa món tiết canh Rau thơm, gừng, tỏi, tiêu, hành... vân vân...
Như vậy đã ngon chưa bà con? Ấy, ăn xong phải có tí tráng miệng chứ? Thì đây:
Dừa, na, mít, dứa ngát thơm Cam, chanh, quýt, mía lại thêm mận mềm Thị vàng, dưa đỏ, vải thiều Táo cùng lê, lựu... ăn nhiều tỉnh men Bao nhiêu tiệc ở thế gian Cũng không sánh kịp sinh viên tiệc này!
Nhưng sinh viên nghèo thì kiếm đâu ra “giấc mơ hoa” ấy. Thôi đành làm thơ con cóc để tự an ủi vậy! |
NHỮNG CÂU NÓI ĐẦY ẤN TƯỢNG CỦA BỘ TRƯỞNG NGUYỄN THIỆN NHÂN

Mạnh mẽ, quyết liệt, không rào đón, không né tránh - đó là phong cách phát ngôn của ông Nhân. Hầu như trong các lần diễn thuyết, Bộ trưởng Nhân đều “nói vo” và rất ít khi phải cầm theo văn bản. Ông có thể đứng nói 40-60 phút liền một mạch mà không hề bị lặp ý hay vấp váp. Một điều nổi bật khác trong phong cách phát ngôn của Bộ trưởng Nhân còn là sự thẳng thắn trong việc sử dụng ngôn từ - những ngôn từ thường được coi là phải “né” như theo luật bất thành văn của những người làm chính trị. Dù vậy, ông vẫn dùng một cách rất hợp lý và cũng rất chính xác. Chính điều này đã vừa tạo nên sự bất ngờ, vừa tạo nên sự thiện chí đặc biệt của dư luận dành cho ông Bộ trưởng Bộ GD-ĐT. Dưới đây là trích dẫn một số câu nói đầy ấn tượng như vậy của Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân. - Năm 2010 là năm tôi kết thúc “kỳ thi tuyển sinh” của chính bản thân tôi với đề bài là chống tiêu cực và bệnh thành tích. (Trao đổi cùng báo chí nhân dịp khai giảng năm học 2006-2007) - Chúng ta phải chọn con đường phát triển chất lượng giáo dục cao với chi phí thấp. (Trong Lễ phát động cuộc vận động “nói không với tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích…”, 31/7/2006) - “Tặc lưỡi” cấp bằng cho học sinh vào đời là sai lầm! Điều này có thể ví với việc xác nhận quân nhân bắn súng tốt trong khi anh ta chưa đủ tài cầm súng. Như vậy, khi ra trận, anh ta dễ dàng bị giết đầu tiên và hậu quả không chỉ là tổn thất của cá nhân anh ta mà là tổn thất của xã hội nói chung. (Trong Lễ phát động cuộc vận động “nói không…”, 31/7/2006) - “Từ lâu nay, trong ngành sư phạm đã tồn tại tình trạng đào tạo “bừa”!” (Phát biểu tại hội nghị đổi mới các trường Sư phạm tháng 11/2006)
Các câu nói của Bộ trưởng trong dịp trong dịp trao tặng danh hiệu Nhà giáo nhân dân, Nhà giáo ưu tú nhân dịp 20/11/2006: - Đó là những nụ cười ra nước mắt. Khi tôi lên các vùng cao và nói chuyện với các thầy cô ở đây, lúc nói chuyện, họ hay lấy tay che miệng. Không phải để làm duyên mà để che hàm răng đen vì phải thường xuyên ăn rau đắng. Ở đó, các thầy cô cũng không có nhiều P/S hay Colgate như ở dưới miền xuôi! - Các thầy, cô xin đừng vội nghỉ hưu. Ông cụ tôi hồi hơn 80 vẫn còn đi dạy! - Không phải chúng ta không thấy mà là chúng ta “quên”. Các thầy cô của chúng ta hiện nay đang phải ở trong những cái gọi là “lều” công vụ chứ không phải nhà công vụ. - Các thầy cô đừng tự ái nếu như có lúc này hay lúc khác dư luận không ủng hộ mình. - Những người đã là GS thì làm thế nào để sớm có ngày có một PGS làm việc cạnh mình, đó là “phúc” cho ngành, cho xã hội. - Việc đào tạo tiến sĩ của chúng ta luôn trong tình trạng “cơm chấm cơm”. “Chấm” 31 năm không sao nhưng đến thời kỳ hội nhập là không bình thường nên không thể kéo dài tình trạng này. Tại Hội thảo Đề án xây dựng mạng lưới các trường ĐH, CĐ giai đoạn 2006-2020, tháng 11/2006: - Khi người ta mua một cái tivi, nếu dùng một thời gian thấy nó không tốt thì người ta có thể bỏ đi và mua cái khác nhưng không ai học một trường ĐH sau 5 năm chỉ để biết nó tốt hay không tốt. - Chúng ta phải mạnh dạn lên khi trình Chính phủ những ý tưởng của chúng ta. Chúng ta cũng phải mạnh dạn “nhắc” Chính phủ về quyền lợi cho ngành giáo dục. - Nhà nước phải hỗ trợ theo “đầu” sinh viên của mỗi trường, không để tình trạng trường công thì được hỗ trợ, trường tư thì không như hiện nay. - Đối với đào tạo tại chức và từ xa thì chỉ cần gióng chuông cảnh báo, việc giải quyết chưa cần cấp bách và để cho các trường có thời gian để sẵn sàng vì dù sao, tại chức cũng là “cái nồi cơm” của các trường và các trường đã có 40 đến 50% khoản thu thêm từ đó. “Siết” lại ngay thì khổ cho các trường. - Các trường ĐH phải “đùm bọc” lẫn nhau để cùng phát triển. Các câu nói trong phần trả lời chất vấn của Quốc hội trong hai ngày 25 và 27/11/2006: - Dự thảo tăng lương cho giáo viên có khả thi không? Tháng 5/2007 Bộ mới “nộp bài”cho Chính phủ nên chưa thể có “đáp án” ngay được. - Nếu hỏi tôi bao giờ mới xoá xong phòng học tranh tre nứa lá, tôi không thể trả lời được. - Chúng tôi đã cân thử cặp của học sinh, nếu chỉ có SGK thì cặp không nặng, nhưng do học sinh còn mang theo tập vở, sách tham khảo, thậm chí cả đồ chơi nên cặp của các em rất nặng. - Trong quá trình phát triển, ban đầu Bộ quản tất các các trường ĐH, CĐ, nhưng ở địa phương có tâm lý trường nào trực thuộc Uỷ ban thì cao hơn, oai hơn! - Chức năng phát triển nhân tài của chúng ta trong chương trình giáo dục là chưa rõ. - Các Giáo sư là một tài sản vô giá, không thể để “phí” đi khi các giáo sư đồng loạt về hưu. - Hiện, tỷ lệ học sinh tiểu học đang giảm mạnh, trong khi đội ngũ giáo viên không thay đổi. Vì vậy, nếu dưới 20% học sinh ở lại lớp cũng không có vấn đề lớn lắm về giáo viên! - 50% học sinh Hồng Công học thêm, ở Braxin là 40%, Nhật Bản 70% và Malaysia là hơn 80%. Chúng tôi đưa ra con số như vậy không phải để tự khen mình! Bản thân học thêm dạy thêm không xấu, vấn đề là động cơ người dạy.
Những tiên đoán huyền thoại của nữ tiên tri MARIA LENORMAN
 Ai nhìn thấy trước cái chết thảm khốc của 2 thủ lĩnh Marat và Robespiere thời hậu quân chủ Pháp? Ai tiên đoán được Hoàng đế Napoleon sẽ lên ngôi? Ai thì thào vào tai 2 viên sĩ quan Ryleev và Muraviev-Apostol rằng họ sẽ sớm bị Sa hoàng treo cổ? Chỉ có một người duy nhất: nữ tiên tri huyền bí Maria Lenorman. Ngày mùng 5 tháng 3 năm 1772, thị trấn nhỏ Alanson ngoại ô Paris đón nhận một bé gái chào đời. Ngay lúc lôi đứa bé đỏ hỏn ra khỏi bụng mẹ, bà đỡ không giấu nổi tiếng thét hoảng sợ và làm dấu thánh: thật kỳ lạ, bé sơ sinh đã có tóc dài đen nhánh và miệng thì mọc đầy răng. Cha đứa bé, một thương nhân buôn vải sợi giàu có hiếm muộn, đã chẳng vì những dị tật bất thường mà ruồng rẫy đứa con gái nhỏ. Tuy nhiên dư luận đàm tiếu quá nặng nề khiến bé Maria Adelaida Lenorman buộc phải chia tay gia đình, bước chân vào tu viện Thiên chúa giáo dòng thánh Benedictine. Tại đây, bé được các xơ nữ đích tay nuôi nấng. Maria sớm bộc lộ tài năng tiên tri từ khi còn rất sớm. 6 tuổi, bất chợt một lần bé vu vơ đoán định: chẳng bao lâu mẹ trưởng tu viện sẽ bỏ vị trí ra đi. Người ta gặng hỏi Maria danh tính kẻ tiếm quyền, và nhận được câu trấn an khá... sốc: xơ trưởng không bị lật đổ, bà chỉ bỏ nghiệp để đi lấy chồng - một người đàn ông rất giàu có mà thôi. Một tháng sau sự việc diễn ra y chang những lời tiên đoán. Vậy là người ta bắt đầu chú ý tới Maria, vừa kính trọng, nể phục, lại vừa thấy sợ khả năng bất thường của cô nhóc con. Tin về “nữ tiên tri nhỏ” nhanh chóng lan rộng, những nhân vật nổi tiếng thường xuyên thăm viếng tu viện hơn để được Maria “gieo quẻ”. Càng lớn, Maria Lenorman càng trở nên xấu xí: cặp mắt lồi, hai vai lệch, đôi chân vòng kiềng khẳng khiu. Như thể số phận sắp đặt Maria phải trở thành tu sĩ, bởi sẽ chẳng có ai chịu lấy một cô gái diện mạo hẩm hiu nhường này. Tuy nhiên sau khi cha chết, không còn ai gửi tiền nuôi dưỡng đến tu viện, Maria lưu lạc tới Paris mưu sống. Tại đây, cô mở một phòng tiên tri chuyên gieo quẻ bói toán thông qua các lá bài, chiêm tinh, đồ vật, hương hoa... Danh tiếng nữ tiên tri ngày càng nổi và ngày càng thu hút nhiều nhân vật quyền lực ghé thăm. Năm 1793, căn phòng nhỏ của bà bói Maria bất ngờ đón tiếp sự hiện diện của Robespier, Marat và Sen-Jyust - 3 nhà lãnh đạo nổi tiếng của chính quyền Pháp thời hậu quân chủ. Maria nói rằng cả 3 ông sẽ có những cái chết vô cùng thảm khốc. Marat là người phản đối đầu tiên, và ngay lập tức nữ tiên tri chồm tới bên ông thì thào ra lệnh: “Nhìn vào mắt tôi đi”. Thoáng trong một giây, Marat bật ngửa ra sau thét lên kinh hãi: “Trong cặp mắt xấu xí của mụ, tôi là người đầu tiên trong 3 chúng ta sẽ phải chứng kiến biển máu”. Bước chân ra khỏi túp lều, những người đàn ông run lẩy bẩy còn nghe lời phán nhừa nhựa cuối cùng: “Chặt đầu xong chả anh nào còn được bảnh bao như hôm nay đâu”. Sau này, Marat bị Sharlotte Conde bắn trọng thương cho đến chết, còn hai người bạn đồng hành của ông một năm sau bị chặt đầu. Vào một ngày định mệnh có hai phu nhân quyền quý ghé thăm túp lều tiên tri. Một người tên Tereza Taliyan muốn biết liệu sau này có cưới được tấm chồng giàu có hay không. Ngoài sự mong đợi, bà bói chột nói rằng sau này cô sẽ làm mệnh phụ phu nhân và có tình yêu mãnh liệt. “Bà này đang phỉnh mình đây. Chắc bà ta nghĩ rằng tôi thèm lấy chồng quá” - Taliyan tỏ ra bực tức. Vậy là cô bạn Josephina toan bước ra về vì cho rằng bói toán đúng là trò lừa đảo. “Khoan đi đã, thưa bà! Chẳng bao lâu nữa, nước Pháp sẽ nằm trong tay bà cho xem”. Câu nói ngay lập tức khiến Josephina khựng lại và nóng lòng muốn nghe hết lời tiên đoán. Những lá bài của bà bói nói rằng: Josephina - góa phụ đã có hai mặt con - chẳng lâu nữa sẽ gặp người đàn ông yêu cô say đắm. Người đó sẽ mang địa vị, danh tiếng đến cho cô, nhưng rốt cuộc cũng chính là người phản bội lại cô. Josephina tỏ ra nghi ngờ lời tiên đoán thì thào như vọng lên từ cõi chết. Nữ tiên tri bèn giằng lấy tay cô, chích vào ngón tay một cây kim bằng vàng. “Ta sẽ cho cô thấy, và cô hứa phải bảo vệ ta khi cô lên nắm quyền”. Một giọt máu từ đầu ngón tay nhỏ xuống bát nước, ngay lập tức ngoằn nghèo vẽ lên những hình thù kỳ lạ: đầu tiên là hình bông hoa violet và tulip (hai loài hoa Josephina yêu thích nhất), sau đó là cành tử đinh hương và vương miện. “Cô sẽ là hoàng hậu!”. Hai phụ nữ rời túp lều trong trạng thái như mê ngủ. Bước tới cửa, Josephina bất chợt liếc thấy một anh chàng ăn mặc bảnh bao ngồi khuất trong góc phòng. “Mình sẽ trở thành hoàng hậu ư?” Cô nàng cười mỉm. “Thật đáng thương cho kẻ ngu ngốc nào lui tới chốn này”. Chắc hẳn lúc ấy Josephina không thể ngờ rằng, chàng trai trẻ ngồi góc phòng kia chính là người sau này trở thành Hoàng đế lừng lẫy của nước Pháp, là người đàn ông dành cho cô tình yêu cuồng nhiệt, người mang địa vị, danh tiếng cho cô và rốt cuộc cũng chính là người phản bội lại cô - Napoleon Bonaparte.

Khi ấy Josephina không thể ngờ rằng, chàng trai trẻ ở góc phòng kia chính là người sau này trở thành Hoàng đế lừng lẫy nước Pháp, là người đàn ông dành cho cô tình yêu cuồng nhiệt, người mang địa vị cho cô và rốt cuộc cũng chính là người phản bội cô - Napoleon Bonaparte. Vậy là, lời tiên tri của bà bói chột đã ứng nghiệm. “Ngài đây rồi, đức vua của tôi” - nữ tiên tri Maria Lenorman thảng thốt kêu lên khi chàng sĩ quan pháo binh bước ra trước mặt. “Ngài sắp kết hôn đấy, chắng mấy nữa mà ngài sẽ gặp phu nhân tương lai. Ngài sẽ có 6 tước vị rất cao và trở thành Hoàng đế. Ngài sẽ nổi tiếng, sẽ có cuộc sống xa hoa nhung lụa. Nhưng đến 40 tuổi, ngài sẽ quên người vợ mà chúa trời trao tặng cho ngài. Đó cũng là lúc bắt đầu bi kịch số phận: ngài sẽ bị đày ải cho đến chết, tất cả bạn bè, người thân của ngài sẽ rời bỏ ngài ra đi”. “Quỷ tha ma bắt” - chàng trai trẻ Napoleon Bounaparte không giấu nổi cơn giận. “Làm sao mình lại đi tin bọn tiên tri khoác lác đó chứ!”. Tuy vậy cả đêm đó Bounaparte cứ nhớ mãi tới người phụ nữ đã gặp ở nhà bà bói lúc ban ngày. Quả thật về sau, định mệnh đã gắn kết số phận hai con người đó lại. Napoleon lên ngôi Hoàng đế, cưới quả phụ Josephina và đưa nàng lên làm Đệ nhất phu nhân. Để rõ hơn lời tiên đoán của Maria ứng nghiệm đến độ nào, chúng ta hãy tìm hiểu đôi chút về cuộc đời của Hoàng đế Napoleon. 29 tuổi, Napoleon lần đầu tiên trúng tiếng sét ái tình với Yuzheni Clari - cô em gái xinh đẹp của người chị dâu cả. Buồn thay, lời cầu hôn của Napoleon đã bị Clari từ chối. Thất bại đầu đời khiến chàng sĩ quan pháo binh ghi tâm khắc cốt: sau này sẽ chỉ chọn vợ nhiều tuổi hơn mình. Thế nhưng rất lâu sau đó, chẳng mệnh phụ nào chịu để mắt tới gã trai tân kén vợ. Napoleon có nguy cơ “ế” suốt đời nếu không có sự mai mối của tay địa chủ Paul Barras - người muốn “cắt đứt” với cô tình nhân đào mỏ Josephina Bogarne đã sắp xếp cho hai người gặp nhau. Cặp đôi này nhanh chóng làm đám cưới ngoài sức tưởng tượng của nhiều người, bởi Josephina già hơn Napoleon những 6 tuổi, lại là quả phụ đã 2 mặt con. Những năm đầu mới cưới, Napoleon tỏ ra đặc biệt hạnh phúc với cô vợ xinh đẹp Josephina. Hai năm 1796-1797 đi đánh trận xa, chàng gửi về cho nàng từ chiến trường Italy không đếm xuể những bức thư tình nồng cháy. Chàng bỏ qua mọi lời đàm tiếu về chuyện vợ mình tằng tịu, cũng không than phiền một lời về tính nông cạn và đam mê vật chất của nàng. Mãi sau này khi dẫn quân đi viễn chinh ở Ai Cập, Hoàng đế Napoleon mới thực sự thừa nhận thói trăng hoa bội tình của cô vợ yêu. Để trả thù, ông bắt đầu lao vào những cuộc phiêu lưu tình ái. Năm 1809, cuộc hôn nhân của họ đến hồi tan vỡ, Napoleon dù rất đau khổ nhưng rốt cuộc vẫn phải ly dị Josephina. Ông hoàng ban cho nàng một cung điện lộng lẫy ở Malmezon. Và rất lâu sau này, ngài vẫn bí mật gửi cho vợ cũ những bức thư tình cháy bỏng không kém thủa yêu ban đầu. 5 năm sau ngày quân đội Nga tiến vào Paris, nữ tiên tri Maria Lenorman lại một lần nữa nói trước diễn biến của lịch sử. Nhiều sĩ quan Nga nghe tiếng về bà bói có năng lực diệu kỳ, tuy nhiên không phải ai cũng đủ can đảm tìm đến nhờ bà tiên đoán số mệnh. Mikhail Lunin, Kondrati Ryleev và Sergei Muraviev-Apostol là 3 trong số ít người gạt bỏ mọi e ngại để viếng thăm túp lều tiên tri. Thăng tiến nhanh chóng, sự nghiệp thành công và cái chết bi thảm là những lời Maria dành tặng cho 3 viên sĩ quan trẻ. “Anh sẽ bị treo cổ” - bà ngước nhìn Muraviev-Apostol bằng ánh mắt sầu thảm. “Có lẽ bà nhầm tôi với gã người Anh nào chăng, thưa bà?” - Apostol tự tin mỉm cười. “Nhưng tôi là người Nga, và nước tôi đã bỏ án tử hình đi rồi”. Quả thực lúc đó, ai cũng đinh ninh viên sĩ quan tài giỏi có dòng dõi quý tộc Nga chẳng thể bao giờ lãnh án treo cổ. Mãi đến sau này, khi mặc quần áo tử tù đứng dưới giá treo cổ cùng các đồng phạm khác trong âm mưu đảo chính bất thành, Muraviev-Apostol mới thấm thía hết lời tiên tri linh nghiệm năm xưa. Maria Lenorman cũng hiểu rằng những nhân vật quyền thế không thể bảo vệ nổi mạng sống của bà. Bà tiên đoán cho chính số phận của mình: sẽ sống sót khỏi lửa thiêu, nước ngập nhưng lại chết trong tay một người đàn ông xa lạ. Mấy năm sau, Maria sém chết cháy khi phòng tiên tri của bà bị lửa thiêu rụi. Tiếp đó, con thuyền đưa bà qua sông Sena bị lật giữa dòng. Nhà tiên tri vẫn thoát chết một cách kỳ diệu: chiếc áo mắc vào sống neo giúp bà lơ lửng giữa sông nước mênh mông. Vài giờ sau đó, người phụ nữ gần như tắt thở với cơn ngạt nước được công nhân bến phà kịp thời cứu sống. Bà chết năm 1843, bị một gã đàn ông không quen biết bóp cổ trong một cuộc bạo loạn. Suốt cả cuộc đời, Maria đã viết rất nhiều nhật ký, trong đó ghi lại chi tiết về từng vị khách hàng quyền lực và tiên đoán số phận họ trong tương lai. Sau này những cuốn nhật ký trở thành tư liệu viết sử vô cùng quý giá.
NGẪU NHIÊN : NHỮNG BÍ ẨN KHÔNG THỂ GIẢI THÍCH ! Vụ đắm tàu đầu tiên trên biển xứ Wales xảy ra vào ngày 5/12/1664. Ngày 5/12/1785, con tàu thứ hai chìm vào lòng nước tại đúng vị trí này. 81 năm sau, cũng ngày 5/12 định mệnh, cũng trên chính vùng nước xoáy oan gia, thêm một con tàu khác bị nuốt chửng. Cả 3 lần, chỉ duy nhất 1 người sống sót. Cả 3 lần, người sống sót có tên Hugh Williams.Nếu không tin đó là sự sắp đặt của Chúa thì cũng chẳng thể khẳng định đó là cái “ngẫu hứng” của tự nhiên Cho đến nay, các nhà khoa học vẫn chưa có cách nào đưa ra lời giải thích hợp lý cho những sự kiện trùng hợp lạ kỳ trong lịch sử. Họ chỉ biết trấn an dư luận bằng hai chữ “ngẫu nhiên”, nhưng dù vậy, sự trùng lắp đôi lúc nằm ngoài quy luật của tự nhiên khiến người ta không khỏi nghi ngại: phải chăng có bàn tay xếp đặt của thánh thần? Câu chuyện trùng hợp nổi tiếng nhất nước Mỹ là chuyện về hai đời tổng thống John Kennedy và Abraham Lincoln. Cũng chẳng có gì đáng nói nếu như Kennedy và Abraham chỉ tình cờ là 2 tổng thống duy nhất có họ mang 7 chữ cái. Tuy nhiên số phận hai vị tổng thống này lại gắn kết với nhau bằng những điểm tương đồng khó giải thích: - Abraham Lincoln vào Quốc hội năm 1846; John F. Kennedy vào Quốc hội năm 1946. - Lincoln “hụt” đề cử vào chức Phó tổng thống năm 1856. Điều tương tự xảy ra với Kennedy vào năm 1956. - Abraham Lincoln trúng cử Tổng thống năm 1860; John F. Kennedy trúng cử năm 1960. - Trong cuộc đua vào Nhà Trắng, Lincoln chiến thắng đối thủ Stephen Douglas sinh năm 1813. Còn đối thủ của Kennedy là Richard Nixon sinh năm 1913. - Phu nhân của 2 tổng thống đều bị sẩy thai trong thời gian sống trong Nhà Trắng. - Cả hai đều bị ám sát vào ngày thứ Sáu. Cả hai đều bị bắn vào đầu. - Viên thư ký của Lincoln tên là Kennedy. Thư ký của Kennedy tên Lincoln. - Cả hai đều có Phó tổng thống dưới quyền mang họ Johnson. Họ cũng chính là người kế nhiệm hai ông sau vụ ám sát: Andrew Johnson, kế nhiệm Lincoln, sinh năm 1808 và Lyndon Johnson, kế nhiệm Kennedy, sinh năm 1908. - John Wilkes Booth, kẻ ám sát Lincoln, sinh năm 1839; còn Lee Harvey Oswald, ám sát Kennedy, sinh năm 1939. Tên của cả hai đều có 15 chữ cái. - Lincoln bị bắn trước cửa nhà hát “Ford”. Kennedy bị bắn trong xe “Lincoln", do hãng Ford sản xuất. - Booth tẩu thoát khỏi nhà hát và bị bắt trong 1 nhà kho. Oswald chạy trốn từ nhà kho và bị bắt trong rạp hát. - Cả Booth và Oswald đều bị ám sát trước khi đưa ra xét xử. Một câu chuyện khác kém tính “huyền thoại” hơn thường được dân Texas truyền tụng: một đêm hè tháng 7/1930, viên cảnh sát Allan Folby bất ngờ bị đụng xe và vỡ động mạch đùi. Có lẽ ông đã chết vì mất máu nếu như không có một người qua đường ghé lại giúp đỡ. Người đàn ông tên Alfred Smith đã dùng tấm garô giúp Folby cầm máu. Sau khi được đưa về bệnh viện, viên cảnh sát hồi phục nhanh và trở lại công việc bình thường. 5 năm sau, cũng vào một đêm hè nóng nực, Folby nhận một cuộc gọi đến hiện trường một vụ đâm xe. Nạn nhân nằm trên đất với động mạch đùi vỡ nát, máu chảy tràn. Ngạc nhiên hơn cả, ông chính là Alfred Smith - người đã cứu mạng Folby cách đây 5 năm trong một tình huống gần như giống hệt. Vì sao lại có những sự trùng hợp khó hiểu như vậy? Nhiều người cho rằng đó chẳng qua chỉ là sự huyễn hoặc của tâm linh, rằng người ta đã nghiêm trọng hóa vấn đề. Nhưng cũng không ít kẻ tin “có bàn tay tác động của thánh thần”. Cách nghĩ này có vẻ “phản khoa học” chăng? Vậy thì giải thích sao đây khi chính trong giới khoa học cũng tồn tại nhiều “ngẫu hứng” thú vị. Nói riêng trong phạm vi đề tài “ngẫu nhiên”, thuật ngữ “phenomenon of synchronism” (trùng hợp) đã được hai nhà khoa học nổi tiếng cùng phát minh trong hai hòan cảnh hoàn toàn độc lập với nhau. Wolfgang Pauili và Carl Gustaf Jung, một nhà tâm lý học, một nhà phân tâm học, cả hai đều đã từng đạt giải Nobel vật lý, đều đưa ra một kết luận chung: những sự kiện trùng hợp xuất phát từ những căn nguyên không liên quan đến nhau, không thể coi là sự “ngẫu nhiên” đơn thuần. Sự xuất hiện của chúng bất tuân các quy luật của tự nhiên, bởi vì quy luật tự nhiên không bao giờ đúng tuyệt đối. Jung và Pauli đã giải thích y chang nhau dù không hề quen biết hay nghe nói về công trình nghiên cứu của nhau.

THĂM THẦYChớm đông em đến thăm thầy Bồi hồi một dáng cao gầy tóc sương Bẵng đi mấy chục năm trường Lại nghe giọng nói thân thương thuở nào
Một đời dạy học thanh cao Cầu kiều thầy bắc đường vào nhân gian Phấn bao nhiêu bụi quá giang Vở bao nhiêu chữ hành trang con người
Một đời tâm huyết buồn vui Vườn ươm nhân thế đơm chồi nở hoa Con thuyền bến lỡ khách qua Sóng to gió cả gần xa vẫn chờ
Một đời rút ruột nhả tơ Lặng thầm dậy sớm thức khuya mỗi ngày Nắng mưa năm tháng vơi đầy Làm sao trả được công thầy , thầy ơi !
Bốn mươi năm ấy qua rồi Học trò giờ cũng qua thời tóc xanh Còn nghe vang vọng vĩ thanh Nảy gieo đều những tốt lành tình thâm ...

TỰ NGẪM
Ngả nghiêng vòng xoáy thị trường Người ta vẫn nói phi thương không giàu Bán mua phố xá nát nhàu Sảy chân vấp ngã , gục đầu đỏ đen Nửa đời không biết bon chen Đường đi không biết giẫm lên chân người Đã quen nét đẹp cao vời Bảng đen phấn trắng nhen ngời ánh mai Gieo mầm mơ ước tương lai Thật lòng con chữ dẫu ai chê nghèo Vườn ươm mắt trẻ trong veo Tâm tư không vướng bọt bèo nổi trôi Bao niềm trăn trở khôn nguôi Âm thầm mạch đất mà khơi mùa vàng Rách - thơm, lành - sạch ta mang Chống chèo giữa chốn nhân gian ồn ào Nghề thầy -hai chữ thanh cao Bạc tiền cũng chẳng thể nào bán mua ! Ấp iu mưa nắng bốn mùa Vững vàng tay lái người đưa con đò Sóng che chở mọi âu lo Đếm tháng năm nhớ học trò thân yêu
Ai không ai dại trăm chiều Ta giàu có ...bởi bao nhiêu tâm hồn !
 NHỜ THẦY EM ĐÃ ĐỦ NIỀM TIN ... Môn toán, tôi không ghét, nhưng tôi học cũng chẳng giỏi, dù đã
cố gắng rất nhiều nhưng điểm số của tôi cũng chỉ vừa đủ. Tôi còn nhớ như in những ngày đầu năm, khi tôi vừa gặp chuyện
không như ý, thầy Huân đến bàn tôi, lấy tập của tôi, ghi một vài điều gì đó…
Chỉ đến khi thầy nói với tôi rằng: "Ký tên nào" thì tôi mới thấy được
dòng chữ thầy viết: “Mọi chuyện học xong rồi sẽ tính”. Thế là tôi ký, tự nhiên lúc đó tôi thấy mình thật nhỏ bé, tôi
rơm rớm nước mắt. Dường như tìm thêm được nguồn an ủi, tôi đã có thêm sức
mạnh. Nhưng mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy, tôi bắt đầu có cảm giác lo
sợ khi tôi phát hiện ra rằng mình học xong là quên, có những lúc đầu tôi đau
như có gì đó đang cắn vào dây thần kinh của tôi. Tôi đâm ra sợ thầy, sợ những lần bị thầy kêu lên bảng giải bài
tập. Ấy vậy mà thầy làm như không có chuyện gì cả mặc dù thầy biết rõ hoàn cảnh
của tôi. Thầy gọi tôi lên bảng nhiều lần, những lúc tôi run quá, không biết
phải làm như thế nào, thầy cứ để tôi đứng đó, chừng nào giải ra thì mới được về
chỗ. Lũ bạn trong lớp nhìn tôi với đôi mắt đồng cảm, thầy
quát lũ bạn: “Để yên cho bạn làm” rồi quay qua quát luôn cả tôi “Cứ
như vậy thì được gì, phải tự tin lên chứ”... Và tôi đã được thầy tôi luyện như
thế... Những ngày cuối năm, chúng tôi đứa nào cũng cuống cả lên để làm
một cuốn sổ lưu bút, và tôi có lẽ là đứa duy nhất nhận được những lời chúc của
thầy: “Chúc con may mắn, luôn yêu đời, yêu người, yêu...”. Ấy vậy mà cho đến lúc thầy trò chia tay nhau, tôi cũng không có
được một tấm hình của thầy. Ngày mà tôi xin phép cho lớp chụp hình chung với
thầy làm kỷ niệm, đôi mắt bên trái của thầy lúc ấy bị bầm tím. Có lẽ
thầy muốn chúng tôi sẽ giữ lại những hình ảnh đẹp nhất nên thầy đã không chụp
ảnh. Nhưng thầy ơi, thầy có biết không, trong mắt của nhỏ lớp trưởng
mau mít ướt này và toàn thể dân A13, thầy vẫn luôn là một người thầy đáng
quý. Ngày hôm nay khi đã là một sinh viên năm nhất, tôi muốn gửi lời
cảm ơn đến thầy, cảm ơn vì những lúc thầy bắt tôi phải đối mặt với nỗi sợ hãi
của chính mình… để cho tôi có thể tự tin hơn, bản lĩnh hơn và có thể mỉm cười
nhiều hơn nữa.
ÔNG NGOẠI
"Ông ngoại" - đó là cách chúng tôi gọi thầy giáo
dạy môn Họa của mình. Lúc tôi học thầy, thầy đã ngoài 60 tuổi, tóc thầy đã bạc
trắng, dáng đi chậm rãi. Trước khi học với thầy, chúng tôi sợ thầy lắm, vì nghe các lớp
khác kháo nhau rằng “thầy rất khó, rất hay đánh học trò”. Bài học đầu tiên thầy dạy chúng tôi, không phải là những bài học
về màu sắc hay cách pha màu, mà đó là một bài học về đạo đức. Cho mãi đến tận
bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in từng câu một: “Tiên học lễ, hậu học văn. Trước
hết học đạo đức lễ nghĩa, sau đó học văn chương ngữ pháp. Ở nhà có ông bà cha
mẹ, ngoài đường có người lớn kẻ nhỏ, vào trường có ban giám hiệu thầy cô. Đi
phải thưa, về phải trình. Gặp người lớn phải chào. Nói chuyện phải dạ thưa” . Trường tuy đông, nhưng những lớp được học với thầy rất dễ nhận
biết vì học sinh xếp hàng thẳng tắp, hễ gặp thầy cô đều nép sang một bên,
khoanh tay cúi đầu, giở nón.. Thầy nghiêm khắc, thưởng phạt công minh. Những con rồng, con
phượng hay hoa sen, hoa cúc chúng tôi vẽ theo chỉ dẫn của thầy, mặc dù nét vẽ
còn non nớt, màu sắc không sắc sảo, vẫn được thầy khen và động viên không tiếc
lời: “Con vẽ đẹp lắm. Cố gắng lên!”.Nhưng, nếu chúng tôi vẽ thiếu nét, dẫu chỉ là những nét nhỏ
thôi, cũng bị thầy phạt ra trò. Con gái hai roi, con trai bốn roi
thầy khẽ vào tay, không dư không thiếu. Thầy bảo: “Sở dĩ thầy phạt tụi con
như thế này là vì việc nhỏ mà tụi con cũng làm không đến nơi đến chốn,
không làm nghiêm túc, thì lớn lên sẽ ra sao?”. Thầy dạy chúng tôi cả hai năm lớp bảy và lớp tám. Năm lớp
tám, vì sức khỏe, thầy chỉ phụ trách dạy mỗi lớp chúng tôi - lớp điểm của
trường. Chúng tôi học được nhiều điều từ thầy, không chỉ riêng môn Họa mà còn
cả những điều khác nữa ngoài chuyện học.Khi nét vẽ của chúng tôi đã cứng cáp, những con rồng, con phượng
đã có sức sống thì cũng là lúc sức khỏe của thầy yếu đi nhiều. Thầy được người
nhà đưa về quê. Chúng tôi bặt tin thầy. Cho đến đầu năm tôi học lớp chín, nhà trường được tin báo thầy
mất. Xưa, bị thầy phạt đánh roi... Đau... nhưng không đứa nào khóc.
Nay, thầy không còn để phạt... mà sao đứa nào cũng rơi nước mắt! (HẢI LAN)

NGÀY HÔM QUA Ngày hôm qua là thế, chìm khuất trong màn mưa. Dẫu biết vậy nhưng em đã không thể quên. Thời gian có trôi đi, hình ảnh anh vẫn còn mãi mãi. Hình ảnh hiện về trong em khi lần đầu gặp anh bốn năm trước chỉ là những gì nhạt nhoà. Anh, như một cơn gió thoảng chợt đến rồi vụt đi. Em gặp lại anh sau hai năm. Anh không chỉ còn là cơn gió thoảng nữa, ngọn gió ấy giờ đã mạnh mẽ hơn, ồn ào hơn, cuốn trôi em theo tình anh. Hẳn em đã là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này khi được sống trong tình yêu đó, nếu em không tình cờ biết sau hai năm vắng bóng, anh đã là một người cha, người chồng. Lòng em đau, trái tim như bị bóp nghẹt. Nước mắt cạn khô. Em đã không khóc, không thể khóc. Từng kỷ niệm ào về trong em, từng câu hát, từng lời nói, từng hình ảnh ... cứ như những đợt sóng cồn. Ngày mình ngồi trên bãi biển, cùng đào những hố cát, đợi từng đợt sóng nhỏ trào bờ là ngày cuối cùng em được gặp anh, được bên anh. Giờ đây ngàn điều muốn hỏi anh, ngàn lời muốn nói nhưng không thể. Và cũng như ngày xưa, anh lại lặng lẽ ra đi không một lời giải thích. Cơn gió dù nhẹ, thoảng qua, hay dữ dội rồi cũng bỏ em đi. Em chợt nhận ra mình cô đơn giữa đời nhau. Nhưng gió ơi hãy gửi lời em tới anh: “Ngày hôm qua dù sao em cũng đã yêu thật nhiều”.

Chuyện của hai người phụ nữ Em đã lấy hết can đảm để gặp cô ấy, người phụ nữ anh chọn làm vợ. Em muốn gặp cô ấy để biết em đang ở đâu và thực sự em là gì của anh. Ở cô ấy toát lên sự tự tin, vẻ bình tĩnh của một người có học thức. Những cơn tức giận, sự đay nghiến không làm em sợ nhưng vẻ lạnh lùng lại làm trái tim em run rẩy. Em còn quá trẻ để đối diện với một người phụ nữ như vậy. Em nhìn thấy sự tuyệt vọng và trống trải trong trái tim cô ấy. Nhưng ở đó cũng có cả tình yêu dành cho anh, dù tình yêu đó có thể rất khác so với tình yêu của em. “Chuyện hai người phụ nữ cùng thật lòng yêu một người đàn ông”, câu nó đó của cô ấy đã làm hình ảnh anh vỡ oà trong em, trái tim em lại nhói đau vì em đã nghĩ tình yêu của anh chỉ dành cho một người. Tất cả những lời nói, những câu chuyện giữa hai người phụ nữ đã khiến em cảm thấy có đủ lý do để rời xa anh mà không cần lời giải thích của anh. Trả lại anh tháng ngày không có em, trả lại anh những lời hứa, những câu nói yêu thương. Em chỉ giữ lại hình ảnh anh và em trước biển chiều.
| |