[/Khi viết bài viết này, tôi trăm lần không, ngàn lần không muốn khơi gợi một chút gì là thô tục, là thói hư tật xấu. Dẫu biết rằng với con người, rượu là một thứ phải nên tránh xa. Biết bao cửa nhà tan nát, biết bao những trái tim đã từng uất nghẹn của một thứ ma men không có một chút nhân tính này. Nhưng tôi vẫn viết lên, như một lời cảnh tỉnh, như một sự khơi gợi đối với một thói quen xấu xí. Chắc hẳn nhiều người sẽ phản đối, đúng, cuộc sống này đã có quá nhiều đau khổ từ thế lực vô hình âý. Những dòng dưới đây...
Xem tiếp » Đă biết bao ngày, bao tháng, bao năm, lớp lớp học trò vẫn đặt hai chữ “Tôn sư” bên hai chữ “Trọng đạo” như khắc tạc một niềm tri ân. "Tôn sư trọng đạo” luôn là một truyền thống, một ứng xử đạo đức được bảo lưu và gìn giữ từ thế hệ này sang thế hệ tiếp sau. Đó vừa là bổn phận, vừa là nguyên lư trên bước đường khám phá và chinh phục kho tàng tri thức của nhân loại.
Thời nào cũng vậy, học tập là con đường để tìm hiểu và khám phá, trên con đường không ít chông gai này vai trò của người thầy có tầm quan trọng... Xem tiếp » (Tặng các em, những ước ao được tung tăng tới trường.
Tặng các anh, những ước mong được cùng đời níu kéo) Nó vẫn đứng trân trân, như hoá đá. Ánh mắt đờ đẫn, vô hồn. Nó tự nhủ, không biết đã bao ngày nay, cứ những lúc ngang qua chiếc cổng trường xinh xắn này, nó lại đột nhiên dừng lại. Ánh mắt xoáy vào bên trong, xa xa, từng ô cửa lớp nhỏ nhắn như có một mãnh lực vô hình cứ bám riết lấy nó. Cái nhìn trở nên trong vắt, đam mê. Nó cứ đứng ở đó, chỉ lê đi sau khi khung cảnh ấy nhoè nhoẹt dưới ánh mắt. Nó thèm, thèm một... Xem tiếp » Ồn ã. Bụi bặm. Lố nhố người. Vui vẻ. Sảng khoái. Quán bia nhỏ vỉa hè trong lòng thành phố đông đúc trong bóng chiều tà nhợt nhạt. Ánh đèn đường nhập nhoạng hắt thứ ánh sáng như ma trơi không đủ sức soi tỏ những khuôn mặt bừng bừng. Vì những trận cầu cật lực. Vì những sec bóng mê mải. Vì công việc nặng nhọc giờ mới có thể thảnh thơi. Và tất nhiên, vì hơi men. Một thế giới đủ thành phần, đủ lớp người. Tất cả đang say sưa trong những lời nói, câu cười. Khung cảnh sống động, rộn ràng trong ánh đèn đường mờ tỏ.
Dzô!... Xem tiếp » Năm học lớp 9, tôi được bố mẹ mua cho một chiếc xe đạp. Tôi yêu nó lắm. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy. Chiếc xe màu xanh dương tuyệt đẹp, từng vòng quay đều đặn đã theo tôi cho tới ngày tôi học xong đại học. Ra trường, đi làm, cuộc sống thay đổi, chiếc “bình bịch” thế chân làm phương tiện chính.
Chiếc xe kỷ niệm ấy giờ đây chức năng chính chỉ là dùng để ngắm và ngậm ngùi nhớ về một thuở chưa xa. Nhưng mấy hôm trước tôi bỗng phát hiện ra nó còn có thêm một “thiên chức” khác mà bất cứ một... Xem tiếp » |
ĐÔI ĐIỀU MUỐN NÓI
Biết anh ai biết hơn em...
Bài viết cuối
BẠN THÂN YÊU, QUÊ TUI ĐẤY
Điện Biên là một tỉnh miền núi biên giới của Tổ quốc, cách thủ đô Hà Nội 300 km theo đường chim bay và 470 km theo quốc lộ 6. Với diện tích 9.554,107 km2, phía Tây Bắc giáp Tỉnh Lai Châu, phía phía Đông và Đông Bắc giáp với Sơn La, phía Tây Bắc giáp tỉnh Vân Nam của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa với đường biên giới dài 38,5 km; phía Tây Nam giáp 2 tỉnh Luông Pha Băng và Phong Xa Lỳ của nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Lào với đường biên giới dài 360 km. Toàn Tỉnh có một thành phố, một thị xã, 6 huyện 75 xã và 13 phường thị trấn. Điện Biên có 21 dân tộc trong đó tỉ lệ dân tộc Thái chiếm tỷ lệ 40,4%, Mông 28,8% , Kinh 19,7% còn lại là dân tộc khác.
CẬP NHẬT BÁO ĐIỆN BIÊN PHỦ
Mùa ban nở
Lắng nghe trong bước xuân đi Câu thơ da diết thầm thì cùng cây Chắt chiu ấp ủ bao ngày Sắc hoa bừng dậy thơm say lòng người Lời ca lay động đất trời Ngọt ngào câu khắp thắm lời giao duyên Phải từ cổ tích hỡi em? Vòng xòe bay bổng đượm men rượu cần Bản mường rạo rực vào xuân Lắng trong nụ biếc nuôi mầm sinh sôi Thôi đừng khép nữa lá ơi Để thơ mở rộng những lời yêu thương Bước, dừng lòng dạ vấn vương Nao nao sắc trắng tỏa hương bồi hồi... Trần Văn Hạc SỞ THÍCH CHỦ NHÂN
|