Bạn bè
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
Lê Cao trong
Những mảnh ghép
Lê Cao trong Như là không thể Lê Cao trong Tôi ơi đừng vội vả Lê Cao trong Rét từ miền Bắc! Lê Cao trong Rét từ miền Bắc! Lê Cao trong Phía lạnh vẫn hư không Lê Cao trong Truyền thông và Bóng đá. Lê Cao trong Truyền thông và Bóng đá. Lê Cao trong Mơ giữa cuộc đời Lê Cao trong Nỗi đau giữa đời thực. Tik Tik Tak
(♥ Góc Thơ ♥)
Truyện cười
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: Thời tiết
Giá Vàng
Tỷ giá
|
Các bài viết vào Tuesday 30th January 2007
Nhớ nửa mùa đông. -Mai Hưng về à? -Ừ.Mai Hưng về . -Cho Trang gửi cái này cho em Thủy với nhé!Trang gửi lời hỏi thăm bố mẹ và em Thủy.Tết vào phải mang khoai deo cho Trang đó! Mắt hắn như có cái gì đó che khuất, vừa cay xè vừa mặn chát.Trang ra về lặng lẽ như mùa đông .Hắn còn lại với những câu ú ớ,những lời cảm ơn hay điều gì đó không thốt ra được.Ngồi và chợt nhớ rằng vì sao mình không từ chối,không cảm thấy ngại ngùng?Vì sao lại để Trang về nhanh thế? Hắn cũng chẳng kịp chào Trang một câu.Đúng là thằng vớ vẫn! * Trên con Tàu từ Huế về Quảng Bình ,Tết và mùa xuân rắc rải những âm thanh chen lấn và thúc gấp.Tết rồi ấy nhỉ?Tết thật.Trên tay hắn vẫn là gói quà Trang nhờ chuyển dùm em gái mình.Nặng như tội lỗi của hắn .Quà cho em gái?Có khi nào hắn nghĩ tới những gì giản dị và cần thiết thế đâu.Hắn thật khốn nạn! Hắn đi học, tiền mẹ gửi hắn tiêu như phá.Chưa hết tháng đã hết tiền.Còn tiền đâu mà mua quà cho em.Khi nào về,nếu còn mấy đồng hắn cũng cố mua cho mấy đứa cháu vài gói kẹo mè ở Huế.Em gái,hắn giờ mới nhận ra là chưa mua nỗi cái quà gì cho em cả.Em gái hắn cũng có quen biết gì Trang đâu.Ngay cả một lần gặp nhau cũng không nốt.Lại quà!Hắn nhăn mặt lại rồi thì đấm đấm vào thái dương mình như trút giận.Cứ đấm.Hắn thừ người ra như cái xác ma . * Có hôm Quỳnh bảo với hắn là thấy Trang với Trung ngồi uống cà phê với nhau ngoài CafeThảo Nguyên ấy.Tình tứ lắm!Hai anh chị ngồi ngắm hoàng hôn sà xuống sông Hương thơ mộng và huyền ảo, Quỳnh kể và còn nhấn mạnh như đay nghiến hắn rằng ,trông Trang vui vẻ hạnh phúc như người đang yêu… -Ông khi nào cũng nhìn người ta như thánh ấy!Nói cái gì cũng không tin! -Ừ thì tình tứ!Can gì tới tôi mà bà báo cáo !Mệt quá! Hắn quát lên như Quỳnh không phải là người bạn thân thiết của hắn bao lâu nay .Quỳnh khóc và chạy khỏi phòng hắn như mang theo toàn bộ không khí .Hắn nhận nhanh thấy sự trống vắng và cô độc ghê gớm như không còn có thể thở được.Dường như hắn khóc… Có lẽ hắn khóc vì đã trót mắc lỗi với Quỳnh.Cũng có lẽ hắn khóc vì những gì hắn vừa nghe thấy.Có lẽ nào hắn đã nhìn sai hoàn toàn về tất cả?Trang có hay đi uống cà phê như thế với một ai đó đâu.Tại sao lại với Trung mà không phải ai đó khác.Đàn bà!Sao cứ phải mập mờ thế làm gì nhỉ?Chỉ bạn thôi!Sao không nói quách cho rồi?Không tin ai nữa!Quỳnh cũng đã từng như thế !Khi nào cũng lóp ngóp đi học sớm để gọi thằng Hùng đi học,photo tài liệu cho nó,lại còn làm thay bài kiểm tra,đi đâu cũng có nhau…lại còn bảo bạn bè thôi!Rồi thì cũng là đôi như bây giờ vậy.Sao Quỳnh bảo hắn cũng là bạn thân,Quỳnh quý hắn nhiều thứ nhất thứ hai,Quỳnh thương hắn thế này thế nọ…Quỳnh cũng không thật với hắn nữa!Nhưng Quỳnh khác vì dù thế nào thì Quỳnh vẫn luôn là cô em gái của hắn và luôn thương hắn. Còn Trang ?Trang cũng thế ư?Cũng đi như mùa đông đang dần vuột mất! * Không đời nào!Hắn nghĩ thế hay an ủi hắn thế không biết nữa.Mà lạ nhỉ?Hắn cần gì phải biết những chuyện như thế.Mặc kệ!Hắn sống và vẫn có rất nhiều người quý hắn đấy thôi.Rồi cứ thế hắn cùng với con tàu hắn đang ngồi kéo lê những lô những lốc những người bạn của hắn ra để so sánh ,để đối chiếu,để tìm xem ai là người sống thật với mình số một.Nhưng hắn không có đủ sức để làm được điều đó. Ngủ thiếp đi và hình ảnh Trang với hắn bên bờ con sông Hương lành lạnh vào những ngày đầu màu đông lại hiện về rõ rệt.Trang kể cho hắn nghe về gia đình,về tương lai,về sở thích ,về quan niệm sống,về hắn và về bạn bè.Hắn chỉ cười thôi,cười và hiền lành nhìn con sông trôi nhẹ mang theo cả những bóng sắc xanh đỏ tím vàng dập dềnh xuôi theo dòng nước.Hắn ngồi đó,gần cạnh chiếc cầu Trường Tiền với những chùm điện nhiều màu được bật lên.Hắn vẫn ngồi đó,gần cạnh chiếc cầu Trường Tiền với những chùm điện nhiều màu được tắt đi còn lại một màu dường như vừa vàng vừa đỏ chiếu dọi xuống dòng sông.Thêm một lát,rồi Trang chợt nhớ đèn điện màu không sáng nữa là phải về.Hai mươi hai giờ hơn gì đó.Hắn đứng lên và thấy lành lạnh trong lòng.Lại thêm một điều gì đó chưa được nói ra hay không cần được nói ra hay là chẳng có điều gì nên không có gì để nói ra? Trên một số con đường của thành phố hoài cổ này,hắn và Trang đi trên con đường nào nhiều dấu vết của sự hoài cổ nhất.Nghĩa là nhiều cây xanh cổ thụ ở hai bên,nghĩa là có cả sự yên tỉnh và nhịp chảy của cuộc sống,nghĩa là khi lắng tai hắn có thể nhận ra tiếng guốc khẻ dội về trong gió và đâu đó trong một câu thơ Tố Hữu.Huế mà,hắn nhận mình nhiều lúc cũng thành người lãng mạn. Mỗi tuần một lần,hắn lại lặp lại cái ngày lẳng lặng ấy.Ngày đi với Trang tới nhìn đèn nhiều màu của cầu Trường Tiền.Ngày nhìn dòng sông về đêm trôi êm ả.Ngày nghe và kể những chuyện rất thiết thân của cuộc sống.Và ngày đó im lặng ngự trị ở những điểm bắt đầu và kết thúc. * Giờ thì Tết đến thật rồi.Cái Tết mà có lẽ năm nữa thôi sự chào hỏi nhau cho một chuyến về quê như vừa sáng nay,vừa hôm qua không còn nữa.Mùa đông sẽ không còn nữa ư?Hắn mở to mắt hơn nhìn ra ngoài khung cửa tàu bị chắn bởi một lớp róng sắt .Cánh đồng,bầu trời trôi qua rất nhanh.Hắn vẫn lạnh với chiếc áo ấm trong cộng thêm cái khăn cái mủ mà Quỳnh khoác cho đội lên khi bước lên tàu.Hắn sợ rụng rơi lại cái gì đó trong không trung.Cả ánh mắt dường như không tự tin của Trang hôm qua.Cả cái nhìn tức tối và hờn giận của cô bạn thân của hắn sáng nay.Tết này hắn sẽ chờ Quỳnh với Hùng ra quê hắn ăn Tết.Hùng hứa chắc chắn thế thì phải thế. Mùa đông sẽ không còn nữa ư?Hắn lại hỏi và chợt nhớ như mùa đông vẫn còn một nửa trong không khí Tết về.Hắn nhớ nửa mùa đông… Lê Cao…Huế 30/01/2007.
Một nửa! Chợt thiếu nửa mùa đông bởi mùa xuân ghé lại Anh chợt nhận ra chiều man mác ngợp hàng mi Lại vắng những chiều tỉ tê em kể những điều gì Chưa kịp nhớ em không còn kể nữa… * Chợt vắng những góc đường bé nhỏ Em thu mình mưa vướng lạnh vào đêm Chợt nửa nhớ nửa mong ,anh tìm một nửa Ngỡ như là một nửa đã là em… * Vậy mà mùa xuân sang… Nơi bóng dáng cong thành làn gió mỏng Nơi đóng lại những lời tỉ tê anh chưa kịp nhớ Sao thiếu chút lạnh buồn, ngơ ngẩn nửa mùa đông… * Vậy rồi mùa xuân sang… Nửa bỏng rát tình yêu anh không kịp biết Nửa lạc lõng lời thương trước giờ tạm biệt Nửa dáng xuân về thơ thẩn tìm nhau… Lê Cao 27/02/2007. |